Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành

Chương 17

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc tuổi còn trẻ hắn còn có phần tự đắc với tình trạng này, cảm thấy mình có thể chống lại cám dỗ, không gần phụ nữ, biết đâu là ông trời chọn trúng người làm việc lớn. Bây giờ ngẫm lại, hình như thật sự hơi không bình thường.

Trước kia hắn không tìm hiểu hứng thú tình dục của những người kia. Bây giờ đã hiểu phần nào. Lúc hứng lên, thật sự rất khó chịu.

Trong tiếng pháo nổ, hắn cảm thấy tim mình đập hình như hơi nhanh.

Về phần tại sao trước kia hắn rất ít như vậy, có lẽ vì hắn luôn có rất nhiều chuyện phải làm.

Đây chắc chắn là tiếng pháo nổ. Nhạc Phương Chích nghĩ như lẽ đương nhiên.

Lúc đi học phải lấy được thành tích tốt, chịu khổ huấn luyện mỗi ngày, ngả đầu ngủ luôn. Về sau được chọn thì lại bị Nhạc Đại Dũng liên lụy, tương lai mất hết, suy sụp mất một khoảng thời gian, cũng không có tâm tư suy nghĩ chuyện này. Sau đó nữa, Nhạc Đại Dũng ở bên trong ăn cơm tù, chủ nợ ở bên ngoài đuổi theo đến nỗi cả nhà không ai được yên, Nhạc Phương Chích lại phải vội vàng chạy đông chạy tây kiếm tiền. Chuyện ở trong hộp đêm hỗn loạn, hắn nơm nớp lo sợ mỗi ngày, phải cẩn thận từng li từng tí không vượt qua sợi dây kia, nếu vượt qua sẽ rất khó bứt ra, hắn vẫn muốn bước qua rào cản này rồi trở về sống một cuộc sống yên ổn.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ mình theo hướng đó.

Kết quả thì sao? Khó khăn lắm mới vượt qua được, nhưng hắn tạm thời thả lỏng, đi sai bước nhầm, chả hiểu sao khiến mình ngồi tù. Sau khi đi vào cũng từng chán chường, nhưng nhanh chóng giữ vững tinh thần, bắt đầu bận bịu giành điểm, muốn ra ngoài sớm hơn. Sau đó hắn đi ra, lại khổ cực một khoảng thời gian, cuối cùng cuộc đời cũng nhìn thấy ánh sáng

Hắn nhìn thoáng qua Bạch Mặc bên cạnh. Một lát sau, lại liếc nhìn.

Trước mắt là lúc đã nhìn thấy ánh sáng.

Sau cùng Nhạc Phương Chích thở dài, quyết định tạm thời không đi vào ngõ cụt nữa. Không có vợ, nhưng hắn còn có hai bàn tay cơ mà. Cả ngày suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn, không bằng suy nghĩ chuyện kinh doanh.

Lúc gọi điện thoại về nhà Nhạc Phương Chích cũng nhắc chuyện này, nhưng đó cùng lắm chỉ là thuận miệng nói. Thật sự bảo hắn nghiêm túc suy nghĩ chuyện cưới vợ sinh con, hắn phát hiện mình vẫn không tình nguyện cho lắm.

Có đôi khi Nhạc Phương Chích sẽ suy ngẫm về con đường của mình trong những năm qua, trong lúc đó không khỏi cũng có hối hận. Chẳng hạn như nếu năm đó hắn không uống nhiều rượu, chắc hẳn đầu óc sẽ tỉnh táo hơn, không đến mức đánh người ra nông nỗi kia. Song có một số việc rất khó nói. Nếu không phải hắn đột nhiên xảy ra chuyện, có lẽ rất khó thoát ra khỏi hộp đêm một cách suôn sẻ. Đủ loại có lẽ trong cuộc sống vốn phụ thuộc vào bất hạnh và may mắn.

Trước mắt là lúc đã nhìn thấy ánh sáng.

Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ gì với đàn ông cả!

Cho dù nói thế nào, bây giờ hắn chỉ muốn an phận sống yên ổn.

Mà một người đàn ông bình thường, sống an phận, ở tuổi của hắn nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình.

Lúc gọi điện thoại về nhà Nhạc Phương Chích cũng nhắc chuyện này, nhưng đó cùng lắm chỉ là thuận miệng nói. Thật sự bảo hắn nghiêm túc suy nghĩ chuyện cưới vợ sinh con, hắn phát hiện mình vẫn không tình nguyện cho lắm.

Suy nghĩ mãi đến đây, cuối cùng Nhạc Phương Chích nghi ngờ về bản thân.

Hình như hắn chưa bao giờ có suy nghĩ gì mãnh liệt với phụ nữ.

Về phần tại sao trước kia hắn rất ít như vậy, có lẽ vì hắn luôn có rất nhiều chuyện phải làm.

Lúc tuổi còn trẻ hắn còn có phần tự đắc với tình trạng này, cảm thấy mình có thể chống lại cám dỗ, không gần phụ nữ, biết đâu là ông trời chọn trúng người làm việc lớn. Bây giờ ngẫm lại, hình như thật sự hơi không bình thường.

Nhạc Phương Chích cảm nhận bản thân: rất bình tĩnh, không có vấn đề gì. Hắn thở phào nhẹ nhõm, vỗ sạch bột trên tay, đi ra ngoài đốt chuỗi pháo dây trải trên mặt đất.

Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn cũng chưa từng có suy nghĩ gì với đàn ông cả!

Sau cùng Nhạc Phương Chích thở dài, quyết định tạm thời không đi vào ngõ cụt nữa. Không có vợ, nhưng hắn còn có hai bàn tay cơ mà. Cả ngày suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn, không bằng suy nghĩ chuyện kinh doanh.

Trước kia hắn không tìm hiểu hứng thú tình dục của những người kia. Bây giờ đã hiểu phần nào. Lúc hứng lên, thật sự rất khó chịu.

Mà một người đàn ông bình thường, sống an phận, ở tuổi của hắn nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình.

Hắn nhìn thoáng qua Bạch Mặc bên cạnh. Một lát sau, lại liếc nhìn.

Bạch Mặc yên lặng cán vỏ sủi cảo bên cạnh hắn.

Nhạc Phương Chích cảm nhận bản thân: rất bình tĩnh, không có vấn đề gì. Hắn thở phào nhẹ nhõm, vỗ sạch bột trên tay, đi ra ngoài đốt chuỗi pháo dây trải trên mặt đất.

Pháo đỏ vang lên lốp bốp.

Pháo đỏ vang lên lốp bốp.

Bạch Mặc giật nảy mình, bịt tai lại. Nhạc Phương Chích rất khó để nói mình nghĩ gì, hắn duỗi bàn tay to ra phủ lên tay của Bạch Mặc.

Trong tiếng pháo nổ, hắn cảm thấy tim mình đập hình như hơi nhanh.

Đây chắc chắn là tiếng pháo nổ. Nhạc Phương Chích nghĩ như lẽ đương nhiên.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 16
Chương 16: Nhạc Phương Chích rất tự nhiên nằm lên. Người thợ hỏi hắn có chăm sóc không, sau đó bắt đầu giới thiệu các mục nào là tắm sữa, tắm bia, tắm mật ong, tắm lưu huỳnh, còn có tắm tinh dầu. Nhạc Phương Chích suy nghĩ một lát, nói là tắm muối đi, tẩy da chết.
Chương 16: Cô đưa cho Nhạc Phương Chích ấm nước trà, nói cho hắn biết tất cả đồ ăn thức uống còn sót lại tại khu tự phục vụ bên ngoài phòng riêng đều có thể lấy dùng, quét thẻ cầm tay là được.
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 18: Tiểu Tuệ đã thân với Nhạc Phương Chích, thỉnh thoảng còn nói đùa rằng anh chủ đối xử với Bạch Mặc giống như đối xử với trẻ con. Nhạc Phương Chích không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mình không càm ràm. Rõ ràng Bạch Mặc không phải người địa phương, những gì người địa phương đều biết có lẽ Bạch Mặc không hề nhận thức được. Nhạc Phương Chích cảm thấy mình cần phải nhấn mạnh chuyện này với cậu.
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Hắn để một đống giấy tờ vào trong ngăn tủ và khóa lại, cảm thấy mối bận tâm lớn nhất trong lòng mình xem như đã giải quyết.
Chương 20
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 27
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 28
Chương 28: “Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 17
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...