Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Cách Trồng Ghép Hoa Dành Dành

Chương 6

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bạch Mặc mắt điếc tai ngơ, vẫn một lòng một dạ kéo hành. Tiếc rằng dây cỏ không chịu nổi sức nặng, bó hành vẫn lỏng ra. Cậu ngồi xổm xuống nhặt từ từ, xếp gọn từng cây, đúng lúc chặn đường vào cửa.

Lần này không ai đi qua được, gã bán hành hai tay xách theo hành baro nặng trịch, triệt để nổi giận: “Mẹ nó mày đui hả? Tránh ra!”

Bạch Mặc run rẩy một cái, đống hành đang xếp đổ xuống. Một đống hành to lăn xuống theo bậc thang, đập lên chân đối phương. Cậu sững người một lát, sau đó ôm đầu theo bản năng.

“Mả mẹ hôm nay tao cứ không nói lý đấy.” Người kia ném hành xuống đất: “Mày tự chuyển đi.”

Người bán hành vòng qua hành đi tới, không thể nhịn được nữa cho cậu một đạp. Không ngờ một đạp này đá lên chân của người khác.

Nhạc Phương Chích sa sầm mặt ngăn bên cạnh Bạch Mặc: “Anh đá cậu ấy làm gì?”

“Tôi không đá nó!” Gã bán hành rất bực tức: “Tôi bảo nó tránh ra mà!”

Lần này những người hóng hớt đều lên khuyên can, cô vợ của người kia cũng lên can ngăn giống như đã sống lại: “Có chuyện gì từ từ nói, nói chuyện…”

Nhạc Phương Chích lạnh lùng nói: “Anh không biết nói tiếng người hả.”

“Tiên sư mày mới không biết nói tiếng người!” Gã bán hành bắt đầu phun nước bọt về phía Nhạc Phương Chích: “Chuyển hai tạ rưỡi hành lá mới cho thêm hai trăm tệ… nghèo không phất lên được thì sao! Nai lưng ra làm mà ra vẻ ông lớn cái gì!”

Xe tải không vào hẻm, mà đi vào sân sau qua cái cổng tò vò trên đường, Nhạc Phương Chích tìm một công nhân bốc vác. Năm tầng nói cao không cao, khó chống lại hành nhiều, đi đi về về, cũng có thể khiến người ta mệt ngất ngưởng.

“Đừng như vậy, vốn là buôn bán nhỏ. Anh cũng phải sống mà.” Lý Lượng xích lại gần Nhạc Phương Chích: “Tiết lộ với anh một tin, chủ nhà của anh sắp ra nước ngoài rồi, đoán chừng sẽ bán nhà. Anh nhìn xem, có muốn tính toán trước không?”

Bình thường Nhạc Phương Chích có vẻ im lìm, trên thực tế không được xem là người tốt. Nghe vậy đôi mắt hơi híp lại: “Chê ít thì anh nói đi, bây giờ mới thái độ lại, anh có nói lý lẽ không.”

“Mả mẹ hôm nay tao cứ không nói lý đấy.” Người kia ném hành xuống đất: “Mày tự chuyển đi.”

Bình thường Nhạc Phương Chích có vẻ im lìm, trên thực tế không được xem là người tốt. Nghe vậy đôi mắt hơi híp lại: “Chê ít thì anh nói đi, bây giờ mới thái độ lại, anh có nói lý lẽ không.”

“Cậu vẫn có lương tâm.” Nhạc Phương Chích trêu ghẹo nói: “Được rồi, mau ngủ đi. Ngày mai không có việc gì, cậu lên mái nhà lật hành tươi giúp tôi.”

Nhạc Phương Chích duỗi tay: “Được, hai tạ rưỡi của anh còn một nửa chưa chuyển hết. Tôi cũng không đòi nhiều, anh trả lại một trăm tệ cho tôi.”

“Bà nó sao phải trả cho mày!” Đối phương rất ngang ngược. Cô vợ của gã đứng ở bên cạnh không nói gì, cũng không tiến lên ngăn cản.

“Chưa đánh răng thì đánh răng đi.” Nhạc Phương Chích lạnh lùng nói, “Trả tiền cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.”

Trong lúc nói chuyện Lão Phú bưng xíu mại mới ra nồi hân hoan quay về, nhìn thấy Nhạc Phương Chích, nụ cười hơi cứng lại. Có điều đến cũng đến rồi, gã cũng không phải loại người hẹp hòi, đúng lúc mọi người ăn cùng nhau.

“Mày báo đi!” Gã kia vô lại nói: “Mày báo đi! Làm gì, muốn đánh nhau đúng không?”

Nhạc Phương Chích nhìn chằm chằm gã một lát, bất thình lình ra tay, vặn ngược cánh tay người nọ ra sau lưng. Đối phương lập tức rú lên như lợn bị chọc tiết.

Nhạc Phương Chích cúi đầu xuống, phát hiện trên sàn nhà lót tờ báo. Tờ tiền giấy bị xé nát vào buổi chiều được ghép lại với nhau giống như ghép hình, trông có vẻ hoàn chỉnh.

Lần này những người hóng hớt đều lên khuyên can, cô vợ của người kia cũng lên can ngăn giống như đã sống lại: “Có chuyện gì từ từ nói, nói chuyện…”

Nhạc Phương Chích bẻ tay đối phương: “Trả tiền cho tao, nếu không hôm nay tao sẽ tháo cánh tay mày ra. Mày xem tao có dám không.”

Vợ người kia cuống quýt tìm một trăm tệ trong túi ra, đưa cho Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích buông tay, người trên đất rên rỉ đứng lên, dùng tay chỉ vào Nhạc Phương Chích: “Mày đợi đó!” Nói xong chộp lấy một trăm tệ từ tay người vợ, xé thành mảnh nhỏ. Quay người lại cho vợ một bạt tai: “Đồ đĩ lắm chuyện nhà mày!”

Người vây xem đều không nhìn được nữa: “Tuổi cũng không lớn, nóng nảy gì chứ…”

Nhạc Phương Chích nhếch khóe miệng: “Để sau hẵng nói.”

“Chắc uống rượu rồi…”

Xe tải chở hành lao thẳng ra khỏi sân. Bạch Mặc một mực cúi đầu bên cạnh chồng hành. Nhạc Phương Chích an ủi nói: “Không sao rồi. Đồ điên.” Nói xong tiếp tục xách hành còn lại lên mái nhà với công nhân làm thuê.

Giày vò như thế đã đến khuya, buổi tối chỉ hấp non nửa bếp lương khô, thời gian ra nồi cũng kéo dài hơn một tiếng. Có khách hàng đang vội, hoặc là trách móc, hoặc là quay người rời đi luôn, ăn gì mà không phải ăn.

Cuối cùng hơn tám giờ mới đóng cửa quán.

Chị Điềm ngẩng đầu lên, à một tiếng cười khẽ: “Đại Nhạc à. Tìm Lão Phú có chuyện gì?”

Nhạc Phương Chích ăn mì tôm xem như cơm tối, bận trong trong ngoài ngoài, đến lúc có thể nghỉ ngơi đã sắp nửa đêm.

Hắn lười tắm rửa, kéo bước chân mệt mỏi trở về phòng ngủ, lại phát hiện Bạch Mặc đang co ro ở góc tường.

Không ai biết quá khứ của cậu, xác suất tìm được người thân thực sự không lớn. Hơn nữa với tình huống này, hộ khẩu và thẻ căn cước cũng không trông cậy được trong thời gian ngắn. Trước mắt Bạch Mặc không có hộ khẩu mười mươi, nếu Nhạc Phương Chích không nhặt cậu, cậu thật sự sẽ không có đường sống.

Nhạc Phương Chích đi tới: “Làm gì đây, bảo cậu ngủ trước kia mà?”

Tất nhiên Bạch Mặc sẽ không lên tiếng.

Bạch Mặc chợt vươn tay, cẩn thận vuốt ve bắp chân của Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích cúi đầu xuống, phát hiện trên sàn nhà lót tờ báo. Tờ tiền giấy bị xé nát vào buổi chiều được ghép lại với nhau giống như ghép hình, trông có vẻ hoàn chỉnh.

Nhạc Phương Chích sửng sốt một lát, bật cười. Hắn ngồi xổm xuống, sờ lên cái đầu hòa thượng nhẵn bóng của Bạch Mặc: “Ngày mai tôi sẽ đem đến ngân hàng đổi, đến khi đó vẫn là một trăm tệ.”

Bạch Mặc chợt vươn tay, cẩn thận vuốt ve bắp chân của Nhạc Phương Chích.

Một lát sau Nhạc Phương Chích mới phản ứng được, đó là chỗ buổi chiều hắn bị đá.

“Cậu vẫn có lương tâm.” Nhạc Phương Chích trêu ghẹo nói: “Được rồi, mau ngủ đi. Ngày mai không có việc gì, cậu lên mái nhà lật hành tươi giúp tôi.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 14
Chương 15
Chương 15
Chương 15
Chương 15
Chương 16
Chương 16
Chương 16
Chương 16: Nhạc Phương Chích rất tự nhiên nằm lên. Người thợ hỏi hắn có chăm sóc không, sau đó bắt đầu giới thiệu các mục nào là tắm sữa, tắm bia, tắm mật ong, tắm lưu huỳnh, còn có tắm tinh dầu. Nhạc Phương Chích suy nghĩ một lát, nói là tắm muối đi, tẩy da chết.
Chương 16: Cô đưa cho Nhạc Phương Chích ấm nước trà, nói cho hắn biết tất cả đồ ăn thức uống còn sót lại tại khu tự phục vụ bên ngoài phòng riêng đều có thể lấy dùng, quét thẻ cầm tay là được.
Chương 17
Chương 17
Chương 18
Chương 18
Chương 18: Tiểu Tuệ đã thân với Nhạc Phương Chích, thỉnh thoảng còn nói đùa rằng anh chủ đối xử với Bạch Mặc giống như đối xử với trẻ con. Nhạc Phương Chích không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mình không càm ràm. Rõ ràng Bạch Mặc không phải người địa phương, những gì người địa phương đều biết có lẽ Bạch Mặc không hề nhận thức được. Nhạc Phương Chích cảm thấy mình cần phải nhấn mạnh chuyện này với cậu.
Chương 19
Chương 19
Chương 20
Chương 20: Hắn để một đống giấy tờ vào trong ngăn tủ và khóa lại, cảm thấy mối bận tâm lớn nhất trong lòng mình xem như đã giải quyết.
Chương 20
Chương 20
Chương 20
Chương 21
Chương 21
Chương 22
Chương 22
Chương 23
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 25
Chương 25
Chương 25
Chương 26
Chương 26
Chương 27
Chương 27
Chương 27
Chương 27
Chương 27
Chương 28
Chương 28
Chương 28
Chương 28: “Bán hết rồi.” Nhạc Phương Chích tỉnh bơ.
Chương 29
Chương 29
Chương 30
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 33
Chương 33
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 35
Chương 36
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 41
Chương 42
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 6
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...