Không ngờ rằng tối hôm đó đã xảy ra chuyện.
Nhạc Phương Chích gọi điện cho cậu hai lần, nhưng không có ai nghe máy. Trên đường nhiều người, không nghe thấy chuông điện thoại cũng bình thường, hoặc là hai tay đều xách đồ, không rút tay ra được. Có điều Nhạc Phương Chích cứ cảm thấy không yên lòng, khi quan tâm đến mức độ nhất định, con người sẽ trở nên lo lắng nhiều hơn. Bạch Mặc không về đúng giờ, trong lòng hắn hơi hoảng sợ nên vội vàng ra ngoài, muốn nhanh chóng đi tìm cậu.
Nhạc Phương Chích nói cảm ơn, lại cõng Bạch Mặc lên.
Ngày đó hắn có ít việc chưa làm xong, sau khi đóng cửa quán Bạch Mặc đến chợ đêm mua thức ăn một mình. Thường ngày cả đi cả về mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng hôm đó Bạch Mặc đi nửa tiếng vẫn chưa về.
Cả ngày Nhạc Phương Chích hấp lương khô phải căn giờ nên rất nhạy cảm với thời gian, ngày mùa hè trên đường nhiều người, hắn đang nghĩ có phải Bạch Mặc gặp thứ gì đó hay ho trên chợ nên đi dạo không. Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không thể nào, buổi tối Bạch Mặc ra ngoài mua thức ăn một mình, đi đi về về rất nhanh, vì lo lắng Nhạc Phương Chích vẫn chưa ăn cơm.
Ngày đó hắn có ít việc chưa làm xong, sau khi đóng cửa quán Bạch Mặc đến chợ đêm mua thức ăn một mình. Thường ngày cả đi cả về mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng hôm đó Bạch Mặc đi nửa tiếng vẫn chưa về.
Nhạc Phương Chích gọi điện cho cậu hai lần, nhưng không có ai nghe máy. Trên đường nhiều người, không nghe thấy chuông điện thoại cũng bình thường, hoặc là hai tay đều xách đồ, không rút tay ra được. Có điều Nhạc Phương Chích cứ cảm thấy không yên lòng, khi quan tâm đến mức độ nhất định, con người sẽ trở nên lo lắng nhiều hơn. Bạch Mặc không về đúng giờ, trong lòng hắn hơi hoảng sợ nên vội vàng ra ngoài, muốn nhanh chóng đi tìm cậu.
Sau này hắn mới nhận ra “vô cùng may mắn” là như thế nào.
Hắn tìm được Bạch Mặc trên con đường phụ nơi có ngõ đậu hũ. Buổi tối đèn đường trên con đường kia tù mù, dù nằm cạnh phố Cát Tường nhưng người đi đường cũng không nhiều. Lúc ấy Bạch Mặc đang bị hai gã đàn ông lôi kéo trong bóng tối, một người trong đó dùng cánh tay ghìm cổ cậu, hình như muốn kéo người đi, nhưng khó mà làm được, bởi vì Bạch Mặc giãy giụa quá dữ dội. Tiểu Trịnh co rúm ở bên cạnh, có vẻ muốn ngăn cản nhưng không dám tới gần.
Nhạc Phương Chích dở khóc dở cười, nói rằng cháu thật sự có người yêu rồi, đã lấy chứng nhận. Bên kia rất ngờ vực, nói là có nghe cháu nói mở tiệc rượu đâu. Nhạc Phương Chích bịa chuyện nói gia đình nhà người ta coi thường cháu, vẫn chưa bàn bạc xong.
Bốn người này đều không phát ra âm thanh gì, trên phố Cát Tường lại rất ồn ào, nếu không phải Nhạc Phương Chích tinh mắt, có lẽ vội vàng đi qua và sẽ không chú ý đến họ.
Nhìn thấy Bạch Mặc bị bắt nạt, hắn không hề nghĩ ngợi quát lớn một tiếng rồi chạy tới. Đầu tiên đá bay tên hỗ trợ khống chế Bạch Mặc ra xa, ngay sau đó lại ra sức bẻ cánh tay trên cổ Bạch Mặc xuống, người kia lập tức phát ra tiếng kêu đau.
Nhạc Phương Chích giơ khuỷu tay đẩy người ra, kéo Bạch Mặc vào trong lòng mình.
Không ngờ rằng tối hôm đó đã xảy ra chuyện.
Còn vô số chuyện cần làm, các khoản nợ cần phải trả cũng được ghi lại từng ngày một. Mỗi khi xong một chuyện, hắn sẽ đánh dấu tích ở phía sau, mỗi tháng còn lại bao nhiêu cũng ghi một con số. Từng chút một, đến một ngày nào đó họ thật sự bị ốm hoặc già yếu, cũng có thể sắp xếp rõ ràng, không đến mức trở tay không kịp.
Bạch Mặc bị siết đến mức mặt tím tái, đã nói không nên lời. Nhạc Phương Chích ôm cậu, tay cũng run rẩy, lúc này cũng không đoái hoài đến ba người kia nữa, hắn cõng cậu trên lưng, chạy như bay về phố Cát Tường.
Đầu phố có xe taxi, bác tài thấy bị thương nên chở người chạy thẳng đến bệnh viện.
Bạch Mặc nói không nên lời, chỉ một mực túm chặt tay Nhạc Phương Chích, ánh mắt hơi rời rạc, là dáng vẻ phát bệnh năm đó. Nhạc Phương Chích nóng ruột, cảm giác như có người đâm một dao vào tim mình.
Bác sĩ điều trị khẩn cấp làm một đống kiểm tra cho Bạch Mặc, không có vết thương hở, nhưng đâu đâu cũng là vết bầm tím. Không nói được vì cổ họng sưng phù, dây thanh quản đã bị thương.
Không có gì đáng ngại, bác sĩ an ủi Nhạc Phương Chích, không nguy hại đến tính mạng. Nói xong lại hỏi Nhạc Phương Chích xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Nhạc Phương Chích mới hơi tìm lại chút lý trí, hắn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Nhạc Phương Chích làm biên bản, trạng thái tinh thần của Bạch Mặc vẫn không ổn. Dường như mọi thứ lại quay về lúc đầu Nhạc Phương Chích nhặt được cậu.
Cảnh sát nhân dân rất đồng tình, nói là anh cầm biên lai về trước đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra. Mau đi về nghỉ ngơi trước, khi nào có manh mối lại tới.
Nhạc Phương Chích nhìn cậu một lúc và ôm chặt lấy cậu. Trong lòng hắn nghĩ lại mà sợ, thực sự không dám tưởng tượng nếu như mình không chạy tới sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ có thể xoa sau đầu Bạch Mặc, liên tục nhỏ giọng an ủi: “Không sao rồi, không sao đâu… anh ở đây mà… đừng sợ… có anh ở đây…”
Nhạc Phương Chích nói cảm ơn, lại cõng Bạch Mặc lên.
Không có gì đáng ngại, bác sĩ an ủi Nhạc Phương Chích, không nguy hại đến tính mạng. Nói xong lại hỏi Nhạc Phương Chích xảy ra chuyện gì.
Bạch Mặc ôm chặt cổ Nhạc Phương Chích, người vẫn đang run rẩy. Trở về nhà cậu cũng luôn nắm chặt vạt áo của Nhạc Phương Chích.
Bạch Mặc cười một cái rất nhạt, trên mặt vẫn hơi sầu lo. Cậu nhỏ giọng nói: “Anh đừng đi xem mắt, em cũng không đi.”
Nhưng ánh mắt vẫn tan rã, không nói được câu nào.
Nhạc Phương Chích ôm cậu, cảm giác mắt của mình cũng ướt.
Nhạc Phương Chích nhìn cậu một lúc và ôm chặt lấy cậu. Trong lòng hắn nghĩ lại mà sợ, thực sự không dám tưởng tượng nếu như mình không chạy tới sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ có thể xoa sau đầu Bạch Mặc, liên tục nhỏ giọng an ủi: “Không sao rồi, không sao đâu… anh ở đây mà… đừng sợ… có anh ở đây…”
Hắn nhìn kỹ một lát, mới kinh ngạc nhận ra đó là Tiểu Trịnh.
Cũng không biết sau bao lâu, hắn nghe thấy trong ngực vang lên một tiếng khóc thút thít. Bạch Mặc vươn tay ôm lại Nhạc Phương Chích.
Kết quả là hầu như ngày nào Nhạc Phương Chích cũng nhận được cuộc gọi không biết từ họ hàng nào, giục hắn đi xem mắt. Hắn nói cháu có người yêu rồi nhưng đối phương không tin, tận tình khuyên hắn bỏ mặt mũi, thời buổi này nam nhiều nữ ít, tìm người yêu thực sự không dễ dàng. Với điều kiện của hắn, không thể yêu cầu quá cao, tốt nhất là có một người thì nhanh đến gặp xem.
Nhạc Phương Chích vội vàng cúi đầu xuống, nhìn thấy nước mắt liên tục trào ra trong mắt Bạch Mặc.
Điều này khiến Nhạc Phương Chích cảm thấy yên tâm, hắn biết Bạch Mặc cũng giống vậy.
Bạch Mặc nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt lại khôi phục như ngày thường. Trong nước mắt chảy đầy mặt, cậu im lặng gọi một tiếng “Anh”.
Nhạc Phương Chích ôm cậu, cảm giác mắt của mình cũng ướt.