Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Chương 109

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giang Thủy Tiểu Tạ.

Bà cụ Minh ngồi trên ghế thái sư, khẽ hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng đợi được người bận rộn này về. Nghỉ ngơi thoải mái rồi chứ?”

Minh Trạc uống trà, vẻ mặt bình thản: “Cũng tạm ạ.”

Bà cụ Minh bắt đầu thăm dò: “Không ra ngoài đi dạo à?”

“Không ạ.”

Bà cụ Minh bất lực: “Không phải cháu có cô gái mình thích sao? Tết Dương lịch là cơ hội tốt như vậy, cháu nên hẹn cô ấy ra ngoài, ăn cơm, đi dạo phố chứ, suốt ngày ru rú trong nhà làm gì.”

Minh Trạc ho nhẹ một tiếng: “Bà nội.”

“Bà nói cho cháu biết, với công việc của cháu, mấy tháng trời không ở nhà, nếu cháu không chủ động hơn một chút, con gái nhà người ta sẽ bị người khác cướp mất đấy!”

Minh Trạc đặt tách trà xuống: “Không đâu ạ.”

Bà cụ Minh lườm anh: “Không đâu cái gì, con gái tốt ai cũng muốn tranh giành cả. Bà nói cho cháu biết, con gái tìm bạn trai đều muốn tìm người chu đáo, dịu dàng, biết quan tâm, đẹp trai không thể thay cơm được.”

“Kiểu như cháu, hỏi gì cũng chỉ trả lời hai chữ, không thích nói chuyện, lại bận rộn công việc. Vừa không cho được giá trị tinh thần, vừa không có thời gian ở bên cạnh, ra ngoài kia không có lợi thế cạnh tranh đâu.”

Minh Trạc: “…”

Bà cụ Minh cũng không mong anh có thể nói ra được những lời hoa mỹ gì, lại hỏi tiếp: “Bà nghe ba cháu nói, cô gái đó còn đi Namcha Barwa cùng cháu, cháu bảo cô ấy đi cùng sao?”

“Không ạ.” Minh Trạc dừng một chút, rồi bổ sung: “Cháu không ngờ sẽ gặp cô ấy ở đó.”

Anh biết rõ, lúc đó Văn Đàn hỏi anh đó là núi tuyết gì, thật ra chỉ là tìm đại một chủ đề để nói chuyện mà thôi.

Cô thật sự không có hứng thú với những thứ đó.

Bà cụ Minh cảm thán: “Được rồi, cuối cùng cũng nói được nhiều hơn hai chữ.”

Minh Trạc thu hồi suy nghĩ, giọng nói trầm xuống: “Bà đừng để ông ấy đến nhà cháu nữa.”

Mặc dù anh không nói rõ là ai, nhưng bà cụ Minh cũng hiểu, bà thản nhiên nói: “Ai? Ai đến nhà cháu?”

Minh Trạc nhìn bà không nói gì.

Bà cụ Minh uống một ngụm trà, hắng giọng, rồi mới chậm rãi nói: “Cháu định cả đời không làm hòa với bố mình sao? Người thì đã ngoài năm mươi, người cũng đã ngoài ba mươi, sao cứ như trẻ con vậy, cãi nhau một lần là đoạn tuyệt quan hệ, không bao giờ nhìn mặt nhau nữa?”

“Đợi đến khi nào ông ấy không can thiệp vào cuộc sống và công việc của cháu nữa thì hãy nói.”

Minh Ứng Chương bây giờ không phải là hối hận vì lúc trước quá bốc đồng, mà là ông cảm thấy mười năm nay Minh Trạc đã nếm trải đủ mọi khó khăn ở bên ngoài, tuổi của mình cũng đã cao, nên ông muốn nhân cơ hội này cho Minh Trạc một bậc thang để quay về kế thừa gia sản.

Bà cụ Minh cũng lo lắng: “Vậy cháu nói phải làm sao, Minh Cảnh đã mất, cháu lại như vậy, sau này nhà họ Minh giao cho ai? Cháu cũng phải nghĩ cho bố mình chứ, nếu còn lựa chọn khác, nó cũng sẽ không ép cháu như vậy.”

Minh Trạc im lặng.

Trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường.

Bà cụ Minh lại nói: “Hay là thế này, trong vòng hai năm, cháu sinh cho bố cháu một đứa con, coi như là người thừa kế để bồi dưỡng. Cháu có thể làm những việc mình muốn, nhà họ Minh cũng có người nối dõi.”

Minh Trạc chậm rãi nói: “Ông ấy cũng có thể sinh mà, cứ nhắm vào cháu làm gì.”

Bà cụ Minh tức đến suýt nghẹn: “Nói bậy bạ gì vậy!”

Minh Trạc đứng dậy: “Bà đừng cứ nhắm vào cháu nữa, mẹ cháu đã mất nhiều năm như vậy rồi, bà khuyên ông ấy tái hôn đi, vẫn còn kịp đấy.”

“Bố cháu mà nghe được câu này, chắc lại mấy năm nữa không muốn nói chuyện với cháu cho xem.”

Minh Ứng Chương tuy tính tình cứng đầu, nhưng luôn giữ mình trong sạch, lại cả ngày bận rộn công việc.

Mẹ của Minh Trạc đã mất mười mấy hai mươi năm rồi, trong khoảng thời gian đó cũng có không ít phụ nữ tiếp cận ông, nhưng ông vẫn không hề có ý định tái hôn sinh con.

Minh Trạc đứng trước hồ nước, lấy một nhúm thức ăn từ trong lọ trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ném xuống, giọng điệu nhàn nhạt: “Cũng nên buông bỏ rồi, không phải sao?”

Bà cụ Minh nhìn bóng lưng anh, ngẩn người một lúc, rồi mới hơi nghiêm mặt lại.

Cháu trai bà nói câu này, là đã vượt qua được cú sốc từ tai nạn của Minh Cảnh rồi ư?

Một lúc sau, người giúp việc đến bên bà cụ Minh, cơm tối đã chuẩn bị xong, hỏi bà khi nào dùng bữa.

Minh Trạc quay đầu lại: “Cháu không ăn tối cùng bà đâu, cháu đi trước.”

Bà cụ Minh bực bội nói: “Bà đã hỏi giáo sư Triệu rồi, còn mấy ngày nữa cháu mới đi làm.”

Minh Trạc lấy khăn từ khay người giúp việc đưa tới lau tay: “Bà nói rồi mà, cháu phải đi tán gái. Tránh để cô ấy đột nhiên phát hiện ra, ngoài đẹp trai ra, cháu chẳng có gì cả.”

Bà cụ Minh: “…”

“Cháu đợi đã.”

Bà cụ Minh gọi anh lại, tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, đồng thời ra hiệu cho người giúp việc. Người giúp việc nhanh chóng mang một chiếc hộp gỗ đàn hương đến.

Bà cụ Minh đặt chiếc vòng ngọc vào trong hộp, đưa cho Minh Trạc: “Tán gái cũng phải có phương pháp tán gái, nói những lời hay ý đẹp, tặng những món đồ đẹp mắt, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả gấp đôi.”

Minh Trạc nhận lấy: “Cảm ơn bà.”

Anh ngẩng đầu lên khen ngợi: “Cây trâm ngọc trên đầu bà cũng đẹp đấy ạ.”

Bà cụ Minh trừng mắt nhìn anh: “Cháu định đến chỗ bà để nhập hàng à?”

Mặc dù vậy, bà vẫn tháo cây trâm xuống, cất vào một chiếc hộp gỗ dài đưa cho anh.

Khóe môi Minh Trạc cong lên: “Đợi cháu… tán được cô ấy rồi, sẽ đưa cô ấy đến gặp bà.”

Bà cụ Minh giục giã: “Cháu đừng đứng đây nữa, mau đi đi, để bà sớm được gặp cháu dâu tương lai của bà.”

Minh Trạc nói: “Cháu đi đây, khi nào rảnh cháu sẽ đến thăm bà.”

Ra khỏi Giang Thủy Tiểu Tạ, anh ngồi trong xe, nhắn tin cho Văn Đàn, hỏi cô đã xong việc chưa.

Hai phút sau, Văn Đàn gọi điện lại.

Cô nói: “Thầy Minh, chúng ta đi leo núi nhé?”

Văn Đàn bảo tài xế và Văn Văn đưa mình đến phòng tập leo núi rồi rời đi.

Đây không phải là phòng tập mà Minh Trạc đưa cô đến lần trước, hình như rộng hơn, cũng xa hơn.

Bên cạnh còn có hồ nhân tạo, trông hơi giống khu nghỉ dưỡng.

Cô vừa xuống xe, Minh Trạc đã đi tới từ xa.

Anh hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Văn Đàn khẽ lắc đầu, thuận thế ôm lấy cánh tay anh, đôi mắt dưới mũ lưỡi trai đặc biệt sáng ngời: “Chưa, em muốn ăn cùng anh.”

Minh Trạc dắt tay cô đi về phía trước: “Nếu đói thì ăn chút hoa quả trước, đợi tập xong rồi hẵng đi ăn.”

“Vâng.” Văn Đàn vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn anh, “Vậy hôm nay em nên gọi anh là thầy Minh hay… huấn luyện viên Minh?”

Minh Trạc nghiêng đầu, ghé sát tai cô, khẽ nói ba chữ: “Gọi anh đi.”

Văn Đàn: “…”

Khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.

Những lời tán tỉnh trên giường này, sao anh có thể nói ra giữa ban ngày ban mặt, với vẻ mặt và giọng điệu nghiêm túc như vậy…

Văn Đàn buông tay anh ra, ho nhẹ một tiếng: “Em vẫn nên tự tìm một huấn luyện viên nữ thì hơn, lỡ lại bị người ta chụp ảnh đăng lên mạng.”

Trước đây cô có thể đường đường chính chính nói Minh Trạc không phải bạn trai mình, nhưng bây giờ thì khác.

Minh Trạc cười: “Yên tâm, ở đây không có ai chụp lén đâu.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 109
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...