Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Chương 136

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trước khi rời đi, Văn Đàn đã mua đồ đến thăm bà Trương.

Bà Trương đã gần bảy mươi tuổi, mái tóc bạc trắng, nhưng sức khỏe và tinh thần vẫn còn rất tốt.

Bà nắm tay Văn Đàn, vẻ mặt đầy cảm thán: “Bà nghe Kiều Kiều nói hiện tại có rất nhiều người thích con, bà ngoại con ở trên trời nếu nhìn thấy được, nhất định sẽ cảm thấy rất an ủi.”

Kiều Kiều là cháu gái của bà Trương, nhỏ hơn Văn Đàn vài tuổi.

Bà ngoại bị bệnh một thời gian dài mà không nói cho Văn Đàn biết, bà Trương vẫn luôn ở bên cạnh bà.

Văn Đàn nói: “Nếu bà có việc gì, cứ bảo Kiều Kiều liên lạc với con.”

Cô vốn định trả lại bao lì xì cho bà Trương, nhưng bà không nhận, chỉ nói: “Bà già rồi, cũng không biết còn sống được bao lâu nữa, coi như đây là chút tấm lòng của bà, cũng coi như bà thay bà ngoại con tiễn con đi lấy chồng.”

Tiếp đó, bà Trương nói tiếp: “Cậu bạn trai đó của con rất được, đẹp trai, lại còn lễ phép. Hôm qua bà không nhìn rõ mặt cậu ấy nên hôm nay không dám nhận, là cậu ấy chủ động chào hỏi bà.”

Trong suốt hơn hai mươi năm qua, Văn Đàn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.

Cô và Minh Trạc chỉ mới yêu nhau được vài tháng, giờ lại đang trong tình cảnh này, chuyện đó đối với cô lại càng xa vời hơn.

Lúc Văn Đàn xuống lầu, Minh Trạc đang đứng hút thuốc bên cạnh xe, dáng người cao lớn, lạnh lùng.

Thấy cô, anh bẻ gãy nửa điếu thuốc còn lại, dụi tắt rồi ném vào thùng rác.

Minh Trạc nói: “Đi thôi, anh đưa em ra sân bay.”

Văn Đàn ngẩng đầu lên, vô thức lùi lại một bước: “Không cần đâu.”

“Không cần ra sân bay, hay là không cần anh đưa em đi?”

Văn Đàn im lặng: “Không cần ra sân bay.”

Minh Trạc đút một tay vào túi quần, nhìn cô mà không nói gì.

Văn Đàn né tránh ánh mắt anh, lúng búng nói: “Anh có thể đưa em ra sân bay, vậy tiện thể đưa em về Giang Thành cũng như nhau thôi. Nếu không… em tự bắt xe về cũng được.”

Vừa nói, cô vừa định mở cốp xe lấy hành lý.

Minh Trạc nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, bó tay với cô: “Lên xe.”

Khóe môi Văn Đàn khẽ cong lên, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay người mở cửa ghế phụ.

Xe chạy trong thành phố Khánh An vẫn còn hơi tắc đường, sau khi lên đường cao tốc thì đã thông thoáng hơn.

Chỉ mới ngồi hơn một tiếng đồng hồ mà Văn Đàn đã cảm thấy đau lưng mỏi gối, thật khó tưởng tượng hôm qua anh đã lái xe đường dài như vậy đến đây.

Văn Đàn nói: “Anh dừng ở trạm dừng chân tiếp theo đi, để em lái.”

Giọng Minh Trạc thờ ơ: “Em đã từng thấy xe đi nhờ nào mà để khách lái chưa?”

Văn Đàn: “…”

Cô không kiềm được nhỏ giọng nói: “Thầy Minh kiếm thêm nghề tay trái từ bao giờ vậy?”

“Làm nhiều được nhiều.”

“Vấn đề là lần nào anh cũng không lấy tiền, toàn làm ăn lỗ vốn thôi.”

Minh Trạc vừa lái xe, vừa uể oải nói: “Có rất nhiều cách để nhận thù lao, không chỉ có mỗi tiền.”

Văn Đàn không biết nghĩ đi đâu mà vành tai đỏ cả lên, không nói thêm gì nữa.

Điện thoại của cô đã kết nối với bluetooth trên xe của anh từ trước, cô bật đại một bài hát để nghe.

Ở phía xa, mặt trời đang dần mọc xuyên qua màn sương mỏng buổi sớm, chiếc xe màu đen biển số Giang Thành lướt đi trên con đường vắng vẻ, quả là mang một màu sắc khác hẳn.

Đến trưa, xe dừng ở trạm dừng chân.

Bên trong trạm dừng chân người đông phức tạp, Văn Đàn không tiện ra ngoài, Minh Trạc đỗ xe xong liền đi mua cơm trưa.

Khi anh quay lại, Văn Đàn đã ngồi trên ghế lái, nháy mắt với anh.

Minh Trạc khẽ cười: “Anh thật sự không mệt.”

“Em chưa lái xe trên đường cao tốc bao giờ, anh cho em lái thử đi, nếu không sau này em không dám lái một mình.”

Minh Trạc không nói gì nữa, ngồi vào ghế phụ.

Nhưng Văn Đàn lái chậm, đến trạm dừng chân tiếp theo đã bị Minh Trạc giành lái.

Anh nói: “Với tốc độ này của em, đến tối cũng chưa đến Giang Thành.”

Văn Đàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đến muộn một chút cũng tốt mà, có thể ở bên anh lâu hơn một chút.”

Vừa dứt lời, cô cảm thấy tốc độ xe chậm lại rõ rệt, còn chậm hơn cả lúc nãy cô lái.

Kim đồng hồ tốc độ dừng lại ở mức 50 km/h, không hơn không kém.

Nụ cười trên mặt Văn Đàn hơi cứng lại, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện gì vậy trời…

Một lúc sau, cô ho khan một tiếng: “Hay là anh lái nhanh lên đi.”

Đến nơi sớm, anh cũng có thể nghỉ ngơi sớm.

Minh Trạc đáp lại một tiếng, rồi tăng tốc.

Họ đến Giang Thành lúc bảy giờ tối, phố vừa lên đèn, phồn hoa gấp mấy lần Khánh An.

Minh Trạc đưa cô đến gara để xe dưới tầng hầm, lấy vali ra đưa cho cô: “Về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

Văn Đàn khẽ gật đầu: “Anh cũng vậy.”

Cả hai đều không nói gì thêm.

Văn Đàn nắm chặt tay cầm của vali: “Vậy em lên đây, tạm biệt.”

Cô vừa đi được một bước thì Minh Trạc cất tiếng gọi: “Văn Đàn.”

Văn Đàn lập tức quay đầu lại: “Sao vậy anh?”

Ánh mắt Minh Trạc nhìn cô chăm chú: “Không có gì, em lên đi.”

Văn Đàn “ồ” một tiếng, thu ánh mắt lại, đi được một đoạn rồi lại buông vali ra, quay lại trước mặt anh.

Cô nhìn anh, đôi mắt long lanh, lại có chút mong đợi: “Có thể… cho em thêm một ngày nữa được không, ngày mai hãy suy nghĩ, hôm nay là mùng một Tết mà.”

Minh Trạc nhìn thẳng vào mắt cô, thốt ra hai chữ khá vô tình: “Không được.”

Còn cho cô thêm thời gian, anh sẽ không nỡ buông tay.

Anh không muốn cô cứ chìm đắm trong những rung động hời hợt này, nó sẽ khiến lý trí cô hỗn loạn mà đưa ra phán đoán sai lầm.

Chia tay sớm một chút thì mới có thể bình tĩnh lại sớm một chút, suy nghĩ kỹ càng về tương lai có nên tiếp tục cùng anh hay không.

Văn Đàn thất vọng cụp mi xuống: “Vậy thôi.”

Cô còn chưa kịp quay người đi thì cánh tay đã bị người ta nắm lấy.

Minh Trạc nhanh chóng thay đổi ý định, thản nhiên nói: “Thêm năm phút thì được.”

Văn Đàn nghi hoặc ngẩng đầu lên, nụ hôn của anh liền rơi xuống.

Từ lúc đầu chỉ chạm môi, đến sau đó mất kiểm soát, anh ôm chặt cô vào lòng, quấn lấy đầu lưỡi cô, hôn mãnh liệt và bá đạo.

Không biết đã qua bao nhiêu lần năm phút.

Cho đến khi có tiếng xe khác chạy vào lối vào.

Minh Trạc cuối cùng cũng buông cô ra, kéo khẩu trang lên cho cô, giọng nói khàn khàn: “Lên đi.”

Hai chân Văn Đàn gần như không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Minh Trạc đỡ lấy cánh tay cô, chưa kịp lên tiếng thì cô đã cố gắng bình tĩnh lùi lại, nắm lấy vali: “Em… em không sao, tạm biệt.”

Nói xong, cô chạy nhanh vào thang máy.

Minh Trạc nhìn bóng lưng cô, cổ họng khô khốc, anh dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc hút.

Nếu câu trả lời cuối cùng của Văn Đàn là dừng lại ở đây, liệu anh có tôn trọng quyết định của cô không?

Văn Đàn nói anh là chính nhân quân tử, nhưng Minh Trạc chưa bao giờ cho mình là như vậy. Anh muốn giữ cô lại bên mình nhưng lại sợ cô không muốn, nên mới đưa ra yêu cầu giả tạo này, cho cô thời gian bình tĩnh và suy nghĩ.

Tuy nhiên, dù cô đưa ra lựa chọn gì, anh cũng sẽ không để cô rời đi.

Dùng từ “ngụy quân tử” để miêu tả có lẽ thích hợp hơn.

Minh Trạc hút xong điếu thuốc, nhìn đồng hồ rồi lái xe đến Giang Thủy Tiểu Tạ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 136
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...