Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Chương 132

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Pháo hoa bên ngoài vẫn nổ rền vang, tiếng này át tiếng kia.

Văn Đàn có cảm giác như mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Trước hôm nay, hình ảnh Dương Thanh Uyển trong ký ức của cô đã rất mờ nhạt.

Cô thậm chí còn không nhớ bà ấy trông như thế nào, chứ đừng nói đến việc cảm nhận được tình mẫu tử.

Đối với cô, Dương Thanh Uyển còn xa lạ hơn cả người dưng.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng đời này sẽ còn có bất kỳ mối liên hệ nào với bà ta.

Dương Thanh Uyển đưa đũa cho cô: “Đói lắm rồi phải không, mau ăn đi.”

Văn Đàn nhận lấy đũa nhưng không muốn ăn chút nào.

Dương Thanh Uyển nhìn quanh, không nhịn được nói: “Căn nhà này bỏ trống lâu quá, ẩm thấp lắm, lát nữa con cứ về nhà mẹ ở đi, mẹ đã dọn sẵn một phòng rồi, cũng đã nói với mọi người rồi.”

Văn Đàn nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn đang bốc khói nghi ngút trước mặt, lên tiếng: “Mẹ có gì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo.”

Dương Thanh Uyển hơi sững người, nhìn cô như có chút tổn thương: “Đàn Đàn, mẹ không có ý đó, chỉ là thấy mấy năm nay con một mình ở ngoài vất vả quá…”

“Giới giải trí ai cũng khéo ăn nói, gặp ai cũng lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau, còn có một điểm chung nữa là không có lợi thì không dậy sớm. Những chuyện như thế này, con thấy nhiều rồi.” Cô ngẩng đầu lên, “Vậy nên mẹ có việc gì cứ nói thẳng, ngày mai con đi rồi.”

“Đàn Đàn, con hiểu lầm rồi, mẹ là mẹ của con, mẹ chỉ lo lắng cho con thôi.”

Văn Đàn mỉm cười, không nói gì.

Hai tay Dương Thanh Uyển đặt trên đầu gối siết chặt, cuối cùng cũng lên tiếng: “Em gái con… nó cũng thi đỗ vào Giang Thành rồi. Con gái mà, con biết đấy, đều có ước mơ làm ngôi sao. Mẹ nghĩ, con cũng ở Giang Thành, sau này có thể giúp mẹ chăm sóc nó được không. Con bé từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng đi xa, mẹ sợ nó bị bắt nạt.”

Văn Đàn đặt đũa xuống: “Con chỉ làm việc ở Giang Thành, không phải thị trưởng Giang Thành, không thể chăm sóc nó được.”

“Sẽ không làm phiền con quá đâu, mẹ chỉ nghĩ là, hai đứa gặp mặt nhau trước, trao đổi số điện thoại, sau này có chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ đảm bảo sẽ không để nó làm ảnh hưởng đến công việc của con.”

“Mẹ lại định nói với nó thế nào, con vẫn là con gái của bạn mẹ sao? Bạn nào? Họ không tò mò sao?”

Dương Thanh Uyển mím môi: “Mẹ nói hai mẹ con mình chuyển đến Giang Thành từ lâu rồi, Tết về quê thăm người thân.”

Văn Đàn thấy buồn cười, bà ấy thật thà, cái gì cũng nói với cô.

Dương Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh Văn Đàn, nắm lấy tay cô: “Đàn Đàn, mẹ biết trước đây đã có lỗi với con. Trước khi mất bà ngoại con có gọi cho mẹ, bảo mẹ phải chăm sóc con thật tốt, nhưng con lại không ở Giang Thành, mẹ muốn chăm sóc con cũng không được.”

“Tuy mẹ không ở bên con lúc nhỏ, nhưng vẫn luôn gửi tiền cho bà ngoại, để bà mua quần áo, mua đồ ăn ngon cho con. Bây giờ con có thể không coi trọng số tiền đó, nhưng mẹ thật sự đã cố gắng hết sức rồi.”

Văn Đàn nhắm mắt lại, không muốn ngồi đây nghe bà ta kể lể.

Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo bàn học, lấy giấy bút viết số điện thoại đưa cho Dương Thanh Uyển: “Đây là số điện thoại của con, mẹ bảo nó có việc gì thì cứ liên lạc trực tiếp với con.”

Dương Thanh Uyển mỉm cười nhận lấy, đồng thời lấy điện thoại của mình ra: “Số này cũng có thể tìm thấy Wechat của con đúng không, bây giờ mẹ…”

Văn Đàn nói: “Mẹ không cần thêm, để nó thêm con là được.”

“Đàn Đàn…”

“Chúng ta không cần liên lạc nữa.” Văn Đàn đứng đó, “Con đồng ý giúp mẹ chăm sóc nó là vì bà ngoại.”

Văn Đàn đi tới mở cửa: “Mẹ về đi.”

Dương Thanh Uyển nắm chặt tờ giấy ghi số điện thoại, chậm rãi đứng dậy: “Ngày mai con đi lúc nào, mẹ đưa con đi nhé.”

Trên mặt Văn Đàn không có chút biểu cảm nào: “Không cần.”

Sau khi Dương Thanh Uyển rời đi, Văn Đàn nhìn những món ăn trên bàn trà, đổ hết vào thùng rác.

Cô cuộn mình trên sofa, cố gắng điều hòa nhịp thở.

Lúc này, điện thoại của Lâm Sơ Dao gọi đến: “Chúc mừng năm mới cục cưng, ăn sủi cảo chưa?”

Văn Đàn nói: “Ở quê tớ không ăn sủi cảo.”

“Ồ ồ, vậy cậu ăn tối chưa?”

Văn Đàn nhất thời không nói gì.

Cô không biết nên nói mình đã ăn hay chưa, nói dối cũng thấy mệt.

Văn Đàn im lặng hai giây rồi mới nói: “Chúc mừng năm mới. Còn cậu, ăn chưa?”

Lâm Sơ Dao nói: “Tớ đang ở nhà bà ngoại, vừa ăn xong.”

Hôm nay là giao thừa, chắc cả nhà họ đều ở đó.

Lâm Sơ Dao lại nói: “Bên đó đang bắn pháo hoa à, hình như tớ nghe thấy tiếng.”

Văn Đàn “ừm” một tiếng, đi đến bên cửa sổ, bật loa ngoài cho cô ấy nghe: “Đang bắn.”

“Hay thật, Giang Thành không cho bắn, lâu lắm rồi tớ không được xem pháo hoa.”

Văn Đàn nói: “Nghe nhiều sẽ thấy ồn.”

Lâm Sơ Dao chép miệng: “Cũng đúng. Mẹ tớ gọi rồi, lát nữa nói chuyện tiếp nhé, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Văn Đàn cất điện thoại, cảm thấy hơi đói bụng.

Cô mặc áo khoác, định ra ngoài xem có mua được gì ăn không, dù chỉ là mì gói cũng được.

Văn Đàn vừa mở cửa thì thấy Dương Thanh Uyển đang đứng trước cửa, chuẩn bị gõ cửa.

Thấy vậy, Dương Thanh Uyển hỏi: “Đàn Đàn, con định ra ngoài à?”

Văn Đàn hít một hơi, hỏi bà ta: “Còn chuyện gì nữa?”

“Mẹ quên nói với con, em gái con tên là Tưởng Tân Duyệt, sinh viên năm nhất khoa Diễn xuất, Đại học Giang Thành.”

“Biết rồi.”

Văn Đàn lại đóng sầm cửa lại.

Cô cởi áo khoác, ngồi lại trên sofa, định đợi Dương Thanh Uyển đi rồi mới ra ngoài.

Nhưng chưa đầy năm phút, tiếng gõ cửa lại vang lên.

Văn Đàn không nhịn được nữa, giật cửa ra: “Phiền quá đấy, đã nói với bà…”

Người đứng bên ngoài cao ráo, mặc áo khoác đen, vẻ mặt lạnh lùng.

Anh đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho cô, không nói một lời rồi quay người xuống lầu.

Văn Đàn sững người một lúc lâu, sau khi phản ứng lại, lập tức đặt hộp giữ nhiệt xuống, đuổi theo ra ngoài, thậm chí quên cả mặc áo khoác.

Mãi đến khi ra khỏi cửa tòa nhà, cô mới đuổi kịp bóng dáng đó.

Văn Đàn dang tay chắn trước mặt anh, thở hổn hển nói: “Em không có ý nói anh phiền, vừa rồi… có người cứ gõ cửa nhà em, nên em mới nói vậy…”

Minh Trạc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Không lạnh sao?”

Văn Đàn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, trong đêm đông lạnh giá này, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh.

Cô chậm rãi rụt tay lại: “Không sao, tạm thời chưa thấy gì…”

Lời còn chưa dứt, Văn Đàn đã hắt hơi một cái.

Minh Trạc cởi áo khoác, khoác lên vai cô.

Văn Đàn muốn trả lại cho anh: “Em lên nhà là được rồi, anh đừng để bị cảm.”

Minh Trạc trực tiếp kéo khóa áo lên tận cổ cho cô, cúi đầu nhìn cô: “Đuổi theo làm gì?”

“Sợ anh hiểu lầm…”

“Em đã muốn chia tay với anh rồi, còn sợ anh hiểu lầm sao? Trực tiếp đuổi anh đi không phải tốt hơn à.”

Văn Đàn bĩu môi: “Vậy mà anh còn lặn lội đường xa đến đây đưa cơm cho em.”

Minh Trạc nói: “Hôm nay là giao thừa, không muốn em phải đón Tết một mình.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 132
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...