Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 10

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vấn đề không phải ở việc nàng muốn có thêm ai, mà vấn đề là ở chỗ chỉ dựa

vào hai người bọn họ thì về cơ bản không thể nào xông vào được cửa khẩu

đèo Phi Long! Đừng nói là chỉ hai người bọn họ, cho dù toàn bộ người của cả trại Thanh Phong cũng chưa chắc đã xông qua được cửa khẩu. Cửa khẩu

này cách Thanh Châu khoảng tầm hơn hai mươi dặm, quất ngựa phi nhanh thì thoáng cái là tới, chỉ cần lính canh giữ cửa khẩu có thể cầm chân trong khoảng nửa canh giờ, thì đại quân của Thanh Châu sẽ kịp tới cứu viện,

đến lúc ấy có muốn chạy cũng không thể chạy nổi. Đây không phải vùng núi Thái Hành nơi trại Thanh Phong có thể xưng vương xưng bá, một khi đụng

phải đại quân ở cửa khẩu, dù đám thổ phỉ có hung hãn đến thế nào đi

chăng nữa cũng không phải là đối thủ của quân đội.

Thần Niên biết nghĩa phụ của mình không phải là người thích nói đùa, ông đã

nói như vậy, nghĩa là thực sự có ý định xông thẳng qua cửa khẩu. Nàng

nuốt nước bọt, cẩn thận thử thăm dò: “Nghĩa phụ, có thể để con nói vài

câu không?”.

Tuy rằng lông mày của Mục Triển Việt hơi nhíu lại, nhưng cũng không phản đối.

Thần Niên quá hiểu thói quen của ông, hiểu rằng phản ứng này coi như là câu

trả lời đồng ý, nên vội vàng phân tích cẩn thận địa thế cửa khẩu cho ông nghe, giọng nói của nàng giòn tan, tốc độ lại nhanh, Mục Triển Việt mấy lần muốn nói, nhưng miệng còn chẳng kịp há ra, thì Thần Niên đã lại nói tiếp nửa câu sau, ngay cả cơ hội để người khác có kẽ hở để nói xen vào

cũng không có. Sau cùng, nàng rốt cuộc cũng nói xong, kết luận lại một

câu: “Nghĩa phụ, cửa khẩu này chúng ta không thể xông vào được đâu.”

Đến lúc này Mục Triển Việt mới có chỗ trống để nói, trước tiên ông hỏi Thần Niên: “Nói xong hết chưa?”.

Thần Niên suy nghĩ một lát, đang muốn bổ sung thêm vài câu, thì Mục Triển

Việt đã lạnh lùng cướp lời ngay trước mặt nàng: “Bất kể là đã nói xong

hay chưa, con cứ ngậm miệng lại trước đi đã.”

Thần Niên hơi ngượng, cười khan hai tiếng hì hì, hùng hổ ngậm chặt miệng lại.

Mục Triển Việt liếc nhìn nàng một cái, rồi nói: “Bọn chúng ở cửa khẩu kiểm

tra nghiêm ngặt suốt mấy ngày liền không thấy bóng dáng thích khách đâu, tinh thần nhất định sẽ lơ là, thậm chí còn đoán rằng vì ta sợ thanh thế của bọn chúng mà ẩn thân trong đèo Phi Long. Vì thế, rất có thể hôm nay bọn chúng sẽ bắt đầu lùng sục gắt gao trong đèo Phi Long. Mà hiện giờ

không phải lúc chiến loạn, quân canh giữ cửa khẩu không có nhiều, lại

thêm việc phải chia nhỏ binh lính ra, người ở cửa khẩu sẽ lại càng ít

đi, chỉ cần chúng ta chà trộn vào đám người đi đường tiến gần đến chỗ

đó, rồi đột nhiên gây náo loạn, thì không một ai có thể chặn được cả.”

Thần Niên là người thông minh, phản ứng rất nhanh nhẹn, ngay lập tức đặt câu hỏi: “Vậy còn đại quân ở Thanh Châu thì sao, cứ cho là chúng ta có thể xông

vào được cửa khẩu đi, nhưng nếu gặp phải đại quân tới đánh chặn thì phải làm thế nào?”.

Mục Triển Việt bình thản nói: “Chỉ có hai người chúng ta, binh lính trấn

giữ cửa khẩu sẽ không vì chúng ta mà kinh động tới đại quân ở Thanh Châu đâu.”

Những điều ông nói đều có lý, chỉ là Thần Niên vẫn cứ cảm thấy làm vậy không

đáng tin, nhưng nàng lại không có gan chỉ thẳng những điều đó ra với Mục Triển Việt, đành ôm lấy phần trách nhiệm của mình, vô cùng khéo léo

nhắc nhở Mục Triển Việt: “Nghĩa phụ, công phu của con vẫn chưa luyện tới nơi tới chốn, tới lúc đó không những không thể giúp gì cho người, mà sợ rằng sẽ còn làm vướng chân người nữa. Huống hồ,” nàng lại chỉ vào hai

con ngựa bên cạnh, “ngựa của chúng ta cũng không đủ tốt, cứ cho là may

mắn xông được vào cửa khẩu, thì cũng không thể nào cắt đuôi được truy

binh phía sau.”

Vẻ mặt Mục Triển Việt không hề thay đổi nhìn Thần Niên hỏi: “Con cho rằng trực tiếp xông vào cửa khẩu là chuyện không thể?”.

Thần Niên gật mạnh đầu, há chỉ là không thể thôi ư, dứt khoát là tự mình đi vào chỗ chết ấy chứ!

Mục Triển Việt nghĩ ngợi một lát, rồi lại hỏi: “Vậy con muốn đi vòng qua núi à?”.

Thần Niên nghe vậy khóc không ra nước mắt, nàng nói trực tiếp xông qua cửa

khẩu là chuyện không thể thực hiện được nhưng như thế đâu có nghĩa là đi vòng qua núi là chuyện có thể thực hiện được. Núi Thái Hành đông thoải

tây dốc, vượt qua Thanh Châu sang được bên này thế núi dốc vô cùng,

không cần phải nói cũng biết đường hẹp khúc khuỷu khó đi đến mức nào,

thậm chí ở nhiều chỗ còn là vách đá, có muốn đi cũng không đi được! Nếu

như không phải có địa thế như vậy, đèo Phi Long sẽ không thể trở thành

nút giao thông quan trọng nối giữa Thanh Châu và Ký Châu.

Nàng ngước ánh mắt trông chờ nhìn Mục Triển Việt, thương lượng: “Nghĩa phụ,

chúng ta nhất định phải đến Thanh Châu sao? Đi hướng Nam hướng Bắc đều

tốt hơn đi về hướng Tây nhiều, nếu thật sự không được nữa thì chúng ta

có thể quay về trong trại trước, sau đó đi về phía Nam đến Nghi Thành,

cùng lắm thì vượt Uyển Giang rồi lại quay trở lại hướng Tây, cũng chỉ là đi đường vòng xa thêm một chút thôi, nhiều thì cũng mất tầm hơn một

tháng chứ mấy.”

Ánh mắt Mục Triển Việt rất kiên định, lạnh lùng đáp: “Nhất định phải đến được Thanh Châu, hơn nữa còn không được chậm trễ.”

Vậy thì cũng chỉ còn có thể chọn hoặc là xông thẳng vào cửa khẩu hoặc đi

vòng qua núi, Thần Niên khoanh chân ngồi xuống đất, cúi đầu cân nhắc

thiệt hơn giữa hai phương án, rồi ngẩng đầu nói: “Đã như vậy rồi, chúng

ta đi vòng qua núi vậy.”

Đi vòng qua núi, tuy rằng sẽ tốn thời gian hơn, cũng sẽ vất vả hơn, nhưng

so với việc xông thẳng vào cửa khẩu mà nói, những mối nguy hiểm mà Mục

Triển Việt gặp phải sẽ ít hơn rất nhiều. Chỉ là, khinh công của nàng

không được thành thạo lắm, sợ là sẽ phải nếm không ít khổ cực. Thần Niên thở dài, chấp nhận số phận từ dưới đất bò dậy, nhanh chóng thu xếp hành lý xong xuôi, liền quay đầu lại hỏi Mục Triển Việt: “Nghĩa phụ, hai con ngựa này thì tính sao ạ?”.

Người thì còn có thể miễn cưỡng đi vòng qua núi được, chứ ngựa thì không thể, con ngựa này của Thần Niên cũng không tồi, phải cái lại là thứ cướp

được từ đám của Phong Quân Dương, bỏ thì cứ bỏ vậy thôi, nhưng con ngựa

của Mục Triển Việt đã đi theo ông bao nhiêu năm nay, tuy rằng cũng chẳng phải loại bảo mã ngàn dặm gì, nhưng cũng là con tuấn mã rất tốt, nếu cứ bỏ đi như vậy thì quả thật không nỡ.

Mục Triển Việt nhẹ nhàng vỗ lên cổ con ngựa, im lặng hồi lâu mới nói: “Thả hết cả đi.”

Thần Niên gật gật đầu, lặng lẽ dỡ hết những thứ đồ linh tinh trên lưng ngựa

xuống, chọn những thứ hữu dụng thì mang theo bên người, còn lại thì đều

giấu vào trong một khe núi đá. Vì sợ để lại dấu vết khiến đối phương

điều tra ra, hai người còn cố ý cưỡi ngựa quay trở lại con đường chính

trên đèo Phi Long, tìm một nơi rộng rãi ở phía Tây, buộc ngựa dưới một

gốc cây cổ cong, rồi mới đi về hướng ngược lại. Thần Niên đi chưa được

bao xa không nhịn được quay đầu nhìn, miệng nói lẩm bẩm: “Ông trời phù

hộ cho bọn mày gặp được một người chủ mới tốt bụng, có chỗ ăn chỗ ngủ,

không phải làm việc và ít chịu vất vả.”

Mục Triển Việt liền dừng chân lại một lát, nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi: “Đó là nuôi ngựa hay chăm heo?”.

Thần Niên liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hai người lại đi về phía Đông hai mươi dặm, từ đèo Phi Long đi ngược lại về phía Nam Bắc có một hẻm núi dài và rất hẹp. Hẻm núi này cực kỳ bình

thường, cũng không sâu lắm, một đầu nối với đèo Phi Long, đầu kia lại

nối thẳng đến một vách đá, dường như chỉ dùng mắt thường thôi cũng có

thể thấy được đầu bên kia. Chỉ có những người lớn lên trong núi Thái

Hành mới biết, men theo hẻm núi này đến tận cùng, dưới vách đá dựng đứng ấy sẽ có một còn đường mòn nhỏ quanh co có thể di chuyển được sang

hướng Tây, sau đó lại vòng qua vài dãy núi dựng đứng nữa, thì có thể ra

được núi Thái Hành, đến được ngoại thành Thanh Châu.

Mục Triển Việt và Thần Niên vừa mới tiến vào trong hẻm núi, còn chưa đi

được bao xa, thì nghe thấy từ xa xa trong đèo Phi Long có tiếng vó ngựa

dồn dập truyền tới. Lúc đầu hai người cũng không để ý lắm, mãi cho đến

khi tiếng vó ngựa mạnh mẽ dừng lại ở ngay trước miệng của hẻm núi, thì

trong đầu bọn họ mới nảy sinh cảnh giác, hai người liếc nhìn nhau, rồi

tản ra hai bên, ẩn mình phía sau núi đá, chỉ một lát sau, tiếng vó ngựa

đã truyền tới tận trong hẻm. Thần Niên là người thiếu kiên nhẫn, không

nhịn được liền len lén thò đầu ra nhìn, chỉ thấy một người mặc bộ quần

áo quân sĩ, vừa khống chế cho ngựa chạy chậm lại, vừa quét mắt nhìn bốn

phía xung quanh, không thể tượng tượng được, người đó lại chính là Diệp

Tiểu Thất!

Thần Niên ngạc nhiên, không nghĩ ngợi gì liền đứng bật dậy, hét to: “Tiểu Thất!”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 10
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...