Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 160

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Liễu mảnh yến đùa, hoa hạnh như tuyết. Mọi người thấy cảnh đẹp như vậy, nhất thời đều nhìn đến ngây người. Thần Niên dẫn đầu xuống ngựa, dắt ngựa dọc theo triền núi chậm rãi đi xuống phía dưới, đi thẳng một mạch, tựa như đưa thân vào trong cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Nàng cầm lòng không đặng quay đầu nhìn Lục Kiêu, mỉm cười hỏi: “Huynh nói nơi này liệu có hoa yêu(*) không?”.

(*) Tức yêu tinh do hoa tu luyện mà thành.

Lục Kiêu nhìn sâu vào mắt nàng, nghiêm túc gật đầu, nói: “Có”.

Thần Niên không biết bản thân mình mặt mày như vẽ, thanh lệ thoát tục, giờ phút này chính là hoa yêu mê người nhất trong cơn mưa hoa, nghe Lục Kiêu khẳng định như vậy, nàng không khỏi cong khóe miệng, lộ ra vẻ ranh mãnh, hài hước nói: “Vậy huynh phải cẩn thận kẻo bị hoa yêu hút hồn nhé”.

Lục Kiêu đỏ bừng cả mặt, dời tầm mắt ra khỏi người nàng, chỉ đáp: “Được”.

Phàn Cảnh Vân tụt lại phía sau đuổi theo đến nơi, cười nói xen vào: “Sườn phía Nam vốn được gọi tên là sườn Hạnh Hoa, hằng năm mỗi khi hoa hạnh nở, thường có người Tuyên Châu đến dạo chơi. Có điều phía chúng ta đi không phải chỗ phong cảnh đẹp nhất, đẹp nhất là ở phía Đông kìa. Bên ấy có một hồ nước, bên hồ liễu rủ phất phơ, trên sườn núi hoa hạnh như tuyết, trên giáp non xanh dưới soi nước biếc, cảnh sắc rất phồn thịnh, cũng nhiều du khách nhất”.

Thần Niên quay đầu lại liếc y một cái, hỏi: “Nói như vậy, Phàn đại ca đã từng đi qua đó rồi sao?”.

Phàn Cảnh Vân đáp: “Vài năm trước từng mộ danh mà đến thăm một chuyến, còn bất cẩn va phải một vị tiểu thư xinh đẹp đến ngắm cảnh nữa”.

Một câu nói của y nhất thời thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người về phía này, có người hiếu kỳ quá không nhịn được cao giọng hỏi y: “Kết quả thế nào?”.

Phàn Cảnh Vân cười cười, tự nhiên nói: “Thiếu chút nữa bị hộ vệ của nàng đánh chết, nhưng may nhờ câu nói của tiểu thư nọ nên mới giữ được mạng”.

Thần Niên nghe thế cũng thấy tò mò, hỏi: “Câu tiểu thư nọ nói là gì?”.

“Nàng nói”, Phàn Cảnh Vân cố tình dừng một lúc, làm tất cả mọi người nín thở chờ y nói nốt nửa câu còn lại, mới thu nhỏ giọng của mình, học theo tiếng con gái nói, “Trời ơi, chớ có đánh chết y, làm bẩn chỗ của ta!”.

Mọi người nghe mà ngẩn người, giờ mới cất tiếng cười ầm ĩ.

Đại Ngốc không biết thế có gì buồn cười, to tiếng hỏi Thần Niên: “Thiếu đông gia, khi nào chúng ta mới có thể vào thành? Đệ đói lắm rồi”.

Thần Niên xoay người lên ngựa, giục cương cười nói: “Bây giờ vào thành”.

Mọi người theo nàng đi xuống dưới, đoàn người xuống núi tìm được con đường cái quan, lập tức tới ngoại thành Tuyên Châu. Vì trước kia Phàn Cảnh Vân đã từng đi buôn, biết được điểm mấu chốt trong đó, ngoại trừ nộp bạc thuế của quan phủ còn nhét thêm ngân lượng cho thị vệ gác thành rồi mới dẫn tất cả thuận lợi vào thành, tìm một khách điếm cỡ vừa ở tạm.

Đợi đến đêm khuya, Thần Niên vừa mới nằm ngủ đã nghe có người bên ngoài khẽ gõ cửa sổ phòng nàng. Nàng nhỏm dậy, nhìn cái bóng phía ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: “Lục Kiêu?”.

Liền nghe Lục Kiêu bên ngoài nhẹ giọng đáp: “Là ta”.

Thần Niên khoác áo xuống giường, đi đến mở cánh cửa sổ ra, nhìn thấy Lục Kiêu bên song cửa, hỏi hắn: “Có chuyện gì?”.

Lục Kiêu nhấc vò rượu trong tay lên cho nàng xem, hỏi: “Tạ Thần Niên, hai chúng ta lén ra ngoài thành ngắm hoa uống rượu, được không?”.

Thần Niên không ngờ đêm hôm khuya khoắt hắn tới tìm nàng là vì việc này, không khỏi bật cười, nói: “Vậy phải leo tường thành để ra ngoài, mà tường thành của thành Tuyên Châu cao lắm”.

Lục Kiêu gật đầu: “Ờ, bọn họ đều không leo qua được nên chỉ có hai người chúng ta đi thôi”.

Thần Niên liếc nhìn vò rượu kia, cười tủm tỉm hỏi: “Chính là rượu Hạnh Hoa? Nếu là rượu Hạnh Hoa, ta sẽ đi với huynh”.

Lục Kiêu nhếch mép cười với nàng, xoay xoay vò rượu, cho nàng xem mảnh giấy đỏ dán trên vò, nói: “Nghe nói là rượu Hạnh Hoa thượng hạng”.

Thần Niên giờ mới gật đầu, nói: “Huynh ở ngoài chờ ta một lát, ta sẽ ra ngay”.

Lục Kiêu khẽ gật đầu, mỉm cười với nàng, chân điểm lên lan can lầu hai rồi vươn người nhảy lên nóc nhà. Thần Niên cẩn thận khép cửa sổ lại, trở lại bên giường vận quần áo, khóa trái cửa từ bên trong, bản thân thì ra bằng cửa sổ, nhẹ nhàng nhún mình bay lên nóc nhà.

Lục Kiêu đang ngồi trên nóc nhà chờ nàng, thấy nàng đã đến, đứng dậy nhìn vào mắt nàng, chỉ cười ngớ ngẩn rồi xoay người phi thân ra ngoài. Thần Niên bước lên phía trước vài bước đuổi đến bên cạnh hắn, kéo tay hắn từ nóc nhà nhảy xuống một con phố, nhỏ giọng nói: “Huynh muốn gọi người ta đến bắt huynh như mấy kẻ leo tường khoét vách à?”.

Lục Kiêu thoáng chần chừ, trở tay nắm chặt tay nàng, miệng đáp: “Được”.

Thần Niên không hiểu tại sao hắn lại đáp một tiếng “được” này, thấy hơi kinh ngạc bèn nghiêng đầu nhìn hắn một cái. Lục Kiêu chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch vô cùng dữ dội, vội lấp liếm bằng cách kéo nàng xuống, nói: “Đi mau lên!”.

Hai người họ đi qua hẻm nhỏ trong im lặng, một mạch đi thẳng đến phía Nam thành, bay qua tường thành cao mấy trượng, thi triển khinh công chạy vội hơn mười dặm đường mới tới khoảnh rừng hạnh mà ban ngày đi qua.

Giờ phút này, ánh trăng treo trên nền trời, đêm yên gió mát, từng trận mưa hoa trút xuống, hương thơm mát thấm cả vào người. Hai người nhờ ánh trăng tìm được một gốc cây hạnh đơm bông trĩu trịt, ngồi xuống dưới tàng cây. Lục Kiêu lấy tay mở vò rượu, lại rút hai cái bát ra, rót đầy cả hai, đưa một bát cho Thần Niên, hỏi: “Nếm thử, thế nào?”.

Thần Niên cười nhận bát rượu, nhấp nhẹ một ngụm, khen: “Rượu ngon”.

Lục Kiêu uống một hơi cạn sạch bát của mình, hơi hơi ngấm vị một chút, cũng nói: “Vẫn hơi nhạt đấy”.

Thần Niên nở nụ cười, dùng hai tay bưng bát rượu của mình, chỉ nói: “Tửu lượng ta không tốt, một bát này là đủ rồi, huynh cứ uống thoải mái, ta thong thả ngồi cùng huynh”.

Lục Kiêu biết Thần Niên không uống được rượu nên không mời nàng, dứt khoát vứt luôn cái bát, ôm vò rượu mặc sức say sưa, thỉnh thoảng dừng lại nhìn Thần Niên một cái, dù không nói gì nhưng nét cười in mắt, tình ý dạt dào.

Tình cảnh này giống như đã từng quen thuộc, làm Thần Niên bất giác có phần thảng thốt, đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, cũng ánh trăng thế này, mặc dù không có hoa hạnh như tuyết, nhưng lại có hoa cỏ đệm êm, người con trai kia ngồi trên cỏ đưa mắt nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Thần Niên, nàng có dám lại đây hôn ta không?”.

Rõ ràng là nàng cảm thấy mình đã rũ bỏ được hết chuyện cũ, nhưng trong chớp mắt ấy, ngực vẫn nhâm nhẩm đau. Nàng không dám nghĩ tiếp, vội uống một ngụm hết chỗ rượu còn trong bát, đứng dậy đi về phía khác.

Lục Kiêu lấy làm lạ, hỏi nàng: “Thần Niên, cô đi đâu thế?”.

Thần Niên khựng lại, quay đầu nhìn hắn, cười đáp: “Phàn đại ca nói cảnh sắc phía Đông rất đẹp, ta muốn đi xem”.

Lục Kiêu không nghi ngờ gì, bỏ vò rượu lại, đứng dậy nói: “Được, ta đi với cô”.

Hai người đi dọc theo con dốc thoải về phía Đông, lại đi thêm năm sáu dặm nữa, quả nhiên thấy chân núi hồ nước rộng, bên hồ liễu rủ phất phơ, tiếp đó là một rừng hoa hạnh trên sườn núi, đúng như cảnh đẹp mà Phàn Cảnh Vân đã nói. Thần Niên bất giác quay đầu lại cười nói với Lục Kiêu: “Không biết Phàn đại ca đã va phải cô tiểu thư con quan ở chỗ nào nhỉ”.

Lục Kiêu lắc đầu nói: “Không biết”.

Hai người họ lại đi lên phía trước không xa lắm, Thần Niên nghe trong rừng hạnh phía xa xa hình như có tiếng người vọng đến, bất giác kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không chỉ có chúng ta nhân buổi đêm ngắm hoa?”.

Nàng nhất thời nổi lòng hiếu kì, nhẹ bước chân tìm kiếm theo tiếng nói đó, đi chưa quá vài chục trượng, chợt nghe có người phía trước thấp giọng quát: “Ai ở phía đó?”.

Giọng nói kia vừa lạnh vừa cứng, giọng điệu cũng hơi kì quái. Thần Niên nghe thấy lạ, lại cảm thấy chất giọng này hình như quen quen, nghĩ rồi quay đầu lại hỏi Lục Kiêu: “Là người Tiên Thị các huynh?”.

Lục Kiêu cũng có chút mù mờ không hiểu, ngẫm nghĩ một chút rồi dùng giọng Tiên Thị hỏi to: “Ngươi là ai?”.

Trong rừng hạnh im lặng hẳn, một lúc sau có một đại hán áo đen bước từ chỗ tối sau gốc cây ra, đến gần nhìn hai người, vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Bộ Lục Cô Kiêu?”.

Lục Kiêu sững sờ một chút, trên mặt cũng toát ra vẻ kinh ngạc vui mừng, tiến lên vài bước ôm chầm lấy đại hán áo đen một cái, đấm đấm vào ngực nhau, cười nói: “Bội Lợi Hầu, sao huynh lại ở đây?”.

Hai người họ đều nói tiếng Tiên Thị, Thần Niên nghe mà không hiểu ra sao, có điều nhìn dáng vẻ thân thiết giữa Lục Kiêu và nam nhân kia liền đoán quan hệ của hai người rất tốt, bởi vậy cũng không sốt ruột, chỉ đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hai người họ. Nhưng không biết đại hán kia nói gì với Lục Kiêu mà sắc mặt Lục Kiêu trở nên nặng nề, quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi lại liến thoắng nói chuyện với đại hán kia, cuối cùng xoay người đi về phía Thần Niên, nhẹ nhàng nói: “Ta có bằng hữu ở phía trước, phải đến nói mấy câu, cô ở đây chờ ta được không?”.

Thần Niên thấy trong lời nói cử chỉ của hắn có điều quái lạ, trong lòng mặc dù thấy bối rối, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được”.

Lục Kiêu miễn cưỡng nở nụ cười với nàng, đang muốn theo đại hán áo đen kia đi vào trong rừng hạnh, không ngờ trong rừng lại có vài người đi ra. Dẫn đầu là một người vận áo bào đen, dáng người cũng rất cao lớn oai hùng. Đợi khi đến gần, Thần Niên nhờ ánh trăng nhìn kĩ, mặc dù không nhìn rõ ngũ quan của gã, nhưng chỉ qua chút hình dáng mơ hồ cũng cho người ta cảm giác người nọ quả thật cực kì tuấn tú.

Người nọ chậm rãi tiến lại, nhìn Thần Niên một cái rồi mới nhìn về phía Lục Kiêu, nói: “Lục Kiêu”.

Gã lại nói tiếng Hán.

Thần Niên không ngờ gã biết nói tiếng Hán, sững sờ một phen. Lục Kiêu lại càng rõ ràng trù trừ một chút rồi mới tiến lên hành lễ với nam tử áo đen nọ, dùng tiếng Tiên Thị nói: “Vương của đệ”.

Nam tử kia đúng là Thiền vu Tiên Thị Thác Bạt Nghiêu, nghe Lục Kiêu nói tiếng Tiên Thị với mình, mày kiếm của Thác Bạt Nghiêu khẽ nhếch lên, đổi về tiếng Tiên Thị, hỏi Lục Kiêu: “Đệ sợ nàng biết thân phận của ta?”.

Lục Kiêu nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Vương, đến giờ nàng còn chưa biết được thân phận của mình”.

Thác Bạt Nghiêu khẽ gật đầu, phất tay đuổi mấy hộ vệ tùy tùng bên người, đến khi xung quanh không còn ai nữa mới hỏi Lục Kiêu: “Chính là nàng?”.

Lúc ấy Mục Triển Việt đã hứa với Lục Kiêu sẽ không giấu giếm Thác Bạt Nghiêu về tình hình đứa con mồ côi của vương nữ, giờ nghe Thác Bạt Nghiêu hỏi như vậy, Lục Kiêu biết Mục Triển Việt không hề lừa hắn, “Vâng, nàng mới là đứa con mồ côi đích thực của Nhã Thiện vương nữ”. Hắn liền nhất nhất nói rõ nguyên nhân hắn ở bên cạnh Thần Niên và thân thế của Thần Niên cho Thác Bạt Nghiêu rõ, còn giải thích thêm: “Bởi vì còn cần đến Khâu Mục Lăng Việt lấy linh cốt, lại thấy ông ta nói có vài phần đạo lý nên mới nghe theo sắp xếp của ông ta. Khâu Mục Lăng Việt lúc ấy cũng hứa với đệ rồi, sẽ bẩm báo tình hình lên Vương”.

Sắc mặt Thác Bạt Nghiêu dịu đi phần nào, nói: “Đúng là hắn không hề giấu ta”.

Thần Niên nghe hai người nói chuyện bằng tiếng Tiên Thị một hồi lâu, lại thấy thần sắc Lục Kiêu nghiêm túc, đoán là đang bàn luận một việc quan trọng, chứ không phải là ôn chuyện bình thường giữa bạn hữu. Hơn nữa, Lục Kiêu cũng không muốn nàng biết việc này, thậm chí có thể nói, hắn cố tình muốn giấu nàng. Bởi vì nam tử áo đen kia biết nói tiếng Hán mà Lục Kiêu lại cố ý dùng tiếng Tiên Thị nói chuyện với gã.

Thần Niên không nói, vẻ mặt ung dung đứng đó, nghe hai người họ nói một hồi rồi dừng lại, nam tử áo đen nọ lại giương mắt nhìn về phía nàng, nhìn chằm chằm nàng vài lần, lại hỏi Lục Kiêu gì đó. Vẻ mặt Lục Kiêu có hơi bối rối, quay đầu lại liếc nhìn nàng cực nhanh, sau đó quỳ gối trước mặt nam tử nọ, cúi đầu lên tiếng.

Thác Bạt Nghiêu cúi đầu nhìn Lục Kiêu một lát, hỏi: “A Các Nhân, đệ còn nhớ vì sao phụ vương ta lại ban thưởng danh ‘Kiêu’ cho đệ không?”.

Lục Kiêu nhếch môi: “Người muốn đệ làm dũng sĩ thiện chiến dũng mãnh nhất Tiên Thị”.

“May mà đệ còn nhớ!” Thác Bạt Nghiêu mặt mày lạnh tanh, rõ ràng là ngũ quan vô cùng đẹp nhưng lại lộ ra uy nghiêm không thể nói rõ, gã lạnh giọng nói: “Đứng dậy, Bộ Lục Cô Kiêu, đệ là tộc trưởng tương lai của bộ tộc Bộ Lục Cô, là huynh đệ ta tín nhiệm nhất, đệ không nên vì một đứa con gái mà khuỵu gối của mình, hạ thấp cái đầu cao quý của đệ”.

Lục Kiêu ngẩng đầu nhìn thẳng Thác Bạt Nghiêu, trong mắt lóe lên hào quang nhiệt thành, nói rành rọt từng câu từng chữ: “Vương, xin người tác thành cho đệ. Bên cạnh người đã có một người con mồ côi của vương nữ rồi, người từng nói, huyết thống không đại diện cho điều gì, một khi đã như vậy, xin người ban nàng cho đệ”.

Thác Bạt Nghiêu cau mày, nhìn Lục Kiêu một lúc rồi mới lên tiếng: “A Các Nhân, đến đệ mà cũng ấu trĩ như thế, thật sự đã làm ta thất vọng rồi. Thân phận của nàng quyết định nàng chỉ có hai con đường để đi, hoặc trở thành con cái thật sự của vương nữ, làm vương phi của ta. Hoặc là, im lặng mà chết. Huyết mạch của vương nữ không thể se duyên với người tộc Bộ Lục Cô đệ được, ta tuyệt đối không cho phép phía sau lưng mình giấu một thanh loan đao sắc bén”.

Thân thể Lục Kiêu bất giác khẽ chấn động, đồng tử mau chóng co lại, cứng đờ nhìn chằm chằm Thác Bạt Nghiêu.

Thấy hắn như vậy, Thác Bạt Nghiêu lại chợt bật cười, hỏi: “A Các Nhân, đệ chọn yêu nàng, hay là chọn trung thành với ta?”.

Trong lòng Lục Kiêu cuộn lên bao giày vò đau đớn, khớp hàm siết lại rất nhanh, một lúc lâu sau mới chậm rãi thả lỏng, cụp mắt xuống, thần phục nói với Thác Bạt Nghiêu: “Bộ Lục Cô Kiêu vĩnh viễn trung thành với người, Vương của đệ”.

Thác Bạt Nghiêu thu lại nụ cười trên môi, quay đầu lại nhìn Thần Niên im lặng không nói năng gì bên cạnh, vươn tay ra vỗ bả vai Lục Kiêu, nhẹ giọng nói: “Nếu nàng không chảy dòng máu của vương nữ, ta chắc chắn sẽ ban nàng cho đệ lấy làm vợ. Mỹ nhân có đẹp hơn nữa, cũng không thể so sánh với tình cảm huynh đệ chúng ta. Nếu đệ thật sự quá yêu nàng, vậy thì cứ ở bên cạnh nàng trước đi, chờ sau này không yêu nữa, đệ có thể lựa chọn đuổi nàng về vương đình, hoặc là giết nàng”.

Lục Kiêu sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn Thác Bạt Nghiêu, có phần hoảng loạn nói: “Xin đừng giết nàng, giờ đệ chính là người bảo vệ bên cạnh nàng, chưa từng nói là đệ thích nàng. Hơn nữa nàng là người Khâu Mục Lăng Việt coi trọng, giết nàng rồi, trái lại sẽ dồn ép Khâu Mục Lăng Việt”.

Thần Niên đứng ở một bên, mặc dù không hiểu hai người họ đang nói gì, nhưng thấy họ nhìn về phía mình mấy lần, hiển nhiên là nhắc đến nàng. Thứ cảm giác này khiến nàng rất khó chịu, nếu không phải vì ngại Lục Kiêu, cho dù nàng không đánh thì cũng xoay người bỏ đi rồi.

Nàng gắng gượng nhẫn nại thêm chút nữa, giờ mới thấy Lục Kiêu đứng dậy, hành lễ cáo lui với người nọ, đi từng bước một giật lùi về bên cạnh Thần Niên. Nam tử áo đen kia lại nhìn Thần Niên, hướng về phía nàng khẽ vuốt cằm một cái, rồi cũng xoay người đi vào trong rừng hoa hạnh. Đi chưa được hai bước chợt nghe trong rừng hạnh có tiếng tranh chấp truyền đến, một phe hình như là hộ vệ của nam tử áo đen nọ, phe còn lại hình như là một cô gái còn trẻ.

Thần Niên đang thấy lạ thì chợt nghe cô gái ở trong rừng hét to: “Thác Bạt Nghiêu! Thác Bạt Nghiêu! Ngươi đụng phải cành cây nên lăn ra ngất rồi hả?”.

Thần Niên nghe mà ngớ ra, chỉ cảm thấy giọng nói kia thật là quen tai, theo bản năng muốn đuổi theo vào trong rừng hạnh xem sao, không ngờ Lục Kiêu lại duỗi tay giữ nàng lại, khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mau về thôi”.

Nói xong cũng không để ý đến ý nguyện của Thần Niên, lôi mạnh nàng quay về con đường lúc đến. Thần Niên không nhịn được quay đầu nhìn vạt rừng hạnh, nói: “Sao ta nghe thấy giọng nói kia hình như là của Vân Sinh?”.

Lục Kiêu lại chỉ kéo nàng chạy về phía trước, có phần nóng nảy đáp: “Không phải, cô nghe lầm rồi”.

Hắn kéo nàng chạy một mạch hơn mười dặm, sắp đến ngoài thành Tuyên Châu mới dừng lại. Thần Niên gỡ tay hắn ra, có phần hờn giận hỏi: “Những người đó là ai? Các người đang nói đến ta?”.

Lục Kiêu nhìn lại nàng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Thần Niên thận trọng nhìn hắn, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: “Huynh cố tình nói tiếng Tiên Thị với gã, huynh giấu ta điều gì?”.

Lục Kiêu không đáp, chỉ cúi đầu nhìn nàng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng lại càng xinh đẹp động lòng, trong đôi mắt hình như có ánh sáng lấp lánh. Hắn đột nhiên không hề báo trước mà vươn tay ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng. Thân thể Thần Niên cứng đờ, ngửa người về phía sau tránh né theo bản năng, đưa tay chắn trước môi mình, nhỏ giọng quát: “Lục Kiêu!”.

Lục Kiêu vẫn không dừng lại, môi chạm vào tay nàng, dừng lại chốc lát mới rời ra, thấp giọng nói: “Tạ Thần Niên, ta thích nàng”.

Thần Niên không ngờ hắn lại bất ngờ thổ lộ tấm lòng, cho dù trước kia đã biết hắn có tình ý với mình, nhưng giờ phút này mặt đối mặt nói ra như thế, nàng nhất thời không biết phải trả lời ra sao, không khỏi lúng túng đỏ bừng mặt.

Lục Kiêu cúi đầu nhìn nàng, trong mắt có sự do dự và đấu tranh, cuối cùng lại chỉ nói: “Tạ Thần Niên, có một số việc bây giờ ta không thể nói với nàng, nhưng cũng không muốn nói dối lừa gạt nàng, nàng đừng hỏi nữa”.

Hắn đã nói thẳng thắn như vậy, dù trong lòng Thần Niên không thích thì cũng không tiện ép hỏi hắn nữa, chỉ gật gật đầu, quay người im lặng đi về phía trước. Lục Kiêu đứng nguyên tại chỗ một lát rồi mới đuổi theo, nhưng không đến gần nàng, chỉ đi theo sau cách nàng vài bước.

Hai người một trước một sau bay qua tường thành trở lại khách điếm, Thần Niên nhẹ nhàng đẩy cửa sổ phòng mình ra, đang muốn nhảy vào thì lại nghe tiếng Lục Kiêu phía sau nhỏ nhẹ gọi nàng, hỏi nhỏ: “Nàng giận à?”.

Thần Niên xoay người lại, nhìn hắn một chốc, cười đáp: “Trong lòng ít nhiều có phần không thoải mái, có điều cũng không có gì, ta biết huynh có điều khó xử, sẽ không thật sự giận huynh đâu. Đừng nghĩ nhiều nữa, mau về ngủ đi”.

Nàng nói xong lại tươi cười với hắn, sau đó nhảy vào phòng, quay người đóng cửa sổ. Lục Kiêu đứng ngoài cửa sổ phòng nàng ngơ ngẩn hồi lâu rồi mới quay gót bỏ đi. Thần Niên lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn bóng Lục Kiêu biến mất trên cửa sổ, yên lặng một lúc nữa, không nghe thấy chút động tĩnh nào nữa mới lén đứng dậy đổi sang y phục dạ hành, nhảy ra bằng đường cửa sổ, nhanh chóng đi theo đường cũ ra phía ngoài thành.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 160
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...