Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 65

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giờ phút này, còn ai đuổi theo bọn họ nữa? Thần Niên thoáng suy nghĩ một lát, nói: “Có thể là người của trại Thanh Phong, ta ra ngoài xem thử.”

Phong Quân Dương cũng không ngăn cản nàng, chỉ nói: “Nàng đi đi, ta không tiện lộ mặt.”

Lúc trước khi hắn tới trại Thanh Phong đã mượn dùng thân phận của Trịnh Luân, hiện giờ đang là thời điểm quan trọng nếu như để lộ thân phận thật sự ngược lại có thể sẽ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp, vậy thì chi bằng tạm thời không gặp mặt đám người Trương Khuê Túc kia thì tốt hơn. Thần Niên hiểu được suy nghĩ của hắn, nghe vậy liền gật gật đầu, một mình bước ra khỏi toa xe nhảy lên trên lưng ngựa.

Phong Quân Dương lại ở trong xe dặn dò Thuận Bình: “Thuận Bình, bảo vệ Tạ cô nương cẩn thận.”

Thuận Bình tuân lệnh, dẫn theo vài ám vệ võ công cao cường thúc ngựa đứng kèm hai bên trái phải Thần Niên, dừng nguyên ở chỗ cũ chờ người tới từ đằng sau, Lục Kiêu đi ở phía trước không biết làm thế nào cũng biết chuyện, đã quay đầu ngựa đi theo tới đây.

Thính lực của lão Kiều rất tốt, mãi cho đến hết một chén trà, mới nhìn thấy bóng dáng của toán người ngựa từ phía sau đuổi tới, người dẫn đầu chính là đại đương gia của trại Thanh Phong Trương Khuê Túc, theo sau là nhị đương gia Văn Phượng Minh cùng một loạt những nhân vật quan trọng trong trại, trong đó có cả người đã được Thần Niên cứu thoát Văn Nhược Liễu.

Chỉ qua một đêm không gặp, mà Trương Khuê Túc đột nhiên trở nên già nua đi rất nhiều, ông ta tóm lấy dây cương ghìm ngựa dừng lại, hỏi bằng giọng vội vàng: “Thần Niên, cháu vẫn ổn chứ?”.

Lúc mọi người trong trại Thanh Phong đuổi tới “Nhất Tuyến Thiên” thì quan binh Ký Châu đã đi rồi, trên đất chỉ còn lưu lại vết tích của một cuộc đánh nhau và từng vũng từng vũng máu rất lớn. Trương Khuê Túc tưởng Thần Niên bị bắt đi, trong lúc nóng lòng định tới Ký Châu cứu viện, nào ngờ lại nhìn thấy ám hiệu Thần Niên để lại trên vách núi, nên mới vội vàng đuổi theo về hướng Tây.

Thần Niên còn chưa kịp trả lời, tiểu Liễu đã thúc ngựa phi tới trước, hốc mắt đỏ hồng quan sát Thần Niên suốt một lượt, thấy trên người nàng không có vết thương nào, mới chắp hai tay lại hướng lên chời vái một cái, vừa khóc vừa cười nói: “Đúng là Bồ Tát phù hộ, lát nữa muội sẽ đi khấu đầu với Bồ Tát!”.

Thần Niên bật cười nhìn tiểu Liễu, rồi quay đầu lại trả lời Trương Khuê Túc: “Cháu không sao, đại đương gia, mọi người đã đón được bọn Linh Tước chưa?”.

Trương Khuê Túc gật đầu nói: “Đã đón được tất cả rồi, cháu yên tâm đi.”

Đêm hôm qua Linh Tước đã dẫn các cô gái của trại Thanh Phong trốn từ “Nhất Tuyến Thiên” chạy về hướng trại Thanh Phong, dọc đường đi cũng có thể coi là thuận lợi, chỉ là vào đêm tối lúc vượt qua một con núi dốc đứng sừng sững, có một cô nương sẩy chân trượt rơi xuống dưới vách đá. May mà vách đá này cũng không cao lắm, dưới đáy vách lại có cây cỏ mọc rậm rạp um tùm, nên cô nương này tuy bị ngã gãy chân, trên người có vài vết xước xát ra, thì cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.

Linh Tước cũng là một cô gái dũng cảm và nghĩa khí, liền chỉ huy các cô gái khác cởi dây lưng tết thành một sợi dây thừng thật dài, rồi dong nàng ta xuống dưới đáy vách cứu cô nương bị thương kia lên, sau đó lại sắp xếp những cô nương thân thể khỏe mạnh thay phiên nhau cõng người bị thương đi tiếp, đến khi trời hửng sáng mới gặp được các cao thủ trong trại Thanh Phong đuổi tới cứu viện.

Thần Niên nghe thấy các cô gái đã được an toàn, trong lòng mới cảm thấy yên tâm, gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi.”“Vừa nãy ở Nhất Tuyến Thiên nhìn thấy rất nhiều vết máu, mọi người đều bị dọa cho phát sợ, may mà tiểu Liễu tinh mắt nhìn thấy ám hiệu cháu để lại, nên mới đuổi theo tới đây.” Trương Khuê Túc lại nói, ông ta vừa liếc mắt nhìn thấy đám người Thuận Binh ở bên người Thần Niên, nhưng lại không trực tiếp hỏi đến thân phận bọn họ, mà lại hỏi Thần Niên: “Nghe Linh Tước nói còn có một vị tráng sĩ nữa đã cùng cháu cứu mọi người ra, không biết đó là vị nào, chúng ta rất muốn nói lời cảm tạ với người ta.”

Thần Niên nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Trương Khuê Túc, nàng nghĩ bất kể là chuyện Lục Kiêu hay chuyện Phong Quân Dương tới cứu chẳng có gì cần phải che giấu cả, liền chỉ về Lục Kiêu giới thiệu với Trương Khuê Túc: “Vị này là Lục Kiêu Lục thiếp hiệp, cậu ấy là bạn của nghĩa phụ cháu.” Nói xong lại giới thiệu tiếp đám người Thuận Bình, “Mấy vị này đều là người của Vân Tây, là do Phong thế tử dẫn theo tới đây. Trên người Trịnh thống lĩnh bị thương, nên đã được Phong thế tử đưa đi trước trị thương rồi, thế tử cũng đang ở trong chiếc xe phía trước, nói rằng có Dương Thành của Thanh Châu ở đây nên ngài ấy không qua gặp mặt đại đương gia được.”

Trương Khuê Túc nghe vậy liền cau mày, cũng không màng đến chuyện chào hỏi đám người Lục Kiêu, mà chỉ hỏi Thần Niên: “Dương Thành cũng đang ở đây?”.

Thần Niên thoáng suy nghĩ, cuối cùng quyết định chỉ thuật lại một cách khách quan những gì nàng biết, nàng nói: “Dương Thành cùng đi với thế tử gia tới đây. Nghe nói là đại tổng quản của thủ phủ thành là Dương Quý lén lút qua lại với quân Ký Châu, sau khi biết được rằng gia quyến của trại Thanh Phong sẽ vượt qua đèo Phi Long liền lén lút thông báo tin tức này cho Tiết Thịnh Hiển. Tiết Thịnh Hiển liền phái một doanh trại quan binh tới mai phục ở đèo Phi Long, và chỉ giữ lại đám tiểu Liễu và Linh Tước cùng các những cô gái trẻ tuổi khác, còn lại thì bất luận là đàn ông đàn bà người già trẻ nhỏ đều giết hết. Đêm qua, Dương Quý che mặt dẫn theo vài tùy tùng đuổi theo toán quan binh Ký Châu, cháu và Lục Kiêu đã nhân cơ hội bắt ép Dương Quý và phó tướng cầm quân Ký Châu là Cừu Đức Viễn, rồi cùng với đám Linh Tước rút về Nhất Tuyến Thiên, sau đó bảo đám Linh Tước trốn đi trước, để cháu và Lục Kiêu giữ hai người đó làm con tin kéo dài thời gian chặn đám quan binh lại. Nhưng không ngờ lúc trời sáng Lục Kiêu lỡ tay giết chết Cừu Đức Viễn, nên mới đánh nhau cùng bọn hắn. Sau đó may mắn thế tử và Dương Thành dẫn người đuổi tới, mới cứu được hai người chúng cháu thoát khỏi tay đám quan binh Ký Châu đó. Dương Quý tự thấy sự việc đã bại lộ nên nuốt thuốc độc tự sát, thi thể đã bị Dương Thành đưa đi rồi.”

Trương Khuê Túc nghe xong gân xanh trên trán từng đường từng đường gồ lên, nhưng chỉ nghiến chặt khớp hàm, mãi cũng không lên tiếng. Thần Niên âm thầm quan sát sắc mặt của ông ta, nhưng cũng không nhìn ra được manh mối gì, chần chừ một lát lại hỏi tiếp: “Đại đương gia, dọc đường Lý Tuấn Minh đại ca dẫn mọi người đi rất cẩn trọng, sao tin tức lại bị lộ chứ? Hơn thế thời gian đám quan binh đó chặn đường lại chuẩn như vậy, quả thật rất kỳ lạ.”

Trương Khuê Túc nặng nề gật gật đầu, buồn rầu nói: “Ta đã hỏi Khâu Tam những chuyện đã xảy ra rồi, Lý Tuấn Minh làm việc rất chu đáo, trong trại xuất hiện nội gián, thì mới có thể khiến quan binh có trước tin tức chuẩn xác như vậy được.”

Thần Niên liếc nhìn những người đằng sau lưng Trương Khuê Túc, thầm nhủ trong trại không những xuất hiện nội gián, mà hơn thế thân phận của tên nội gián này không hề thấp chút nào, nếu không sẽ không nắm rõ được sự việc như vậy. Nàng nghĩ ngợi một lát, hỏi thăm dò: “Đại đương gia, lần này đã có rất nhiều người trong trại mất mạng, rốt cuộc tên nội gián này là ai chúng ta nhất định sẽ phải lôi hắn ra. Nhưng bên quân Ký Châu thì sao, chúng ta cứ bỏ qua như vậy ư?”.

Trương Khuê Túc còn chưa kịp trả lời, thì Văn Phương Minh ở bên cạnh đã thúc ngựa đi tới, trầm giọng nói: “Bất luận là gì đi nữa, bọn ta sẽ không bỏ qua đâu, chỉ là chuyện này vẫn cần phải tính toán lâu dài, không được hành sự bốc đồng, nếu không sẽ trúng phải gian kế của kẻ khác.”

Trương Khuê Túc bặm khóe môi trầm mặc không nói gì, những lời này Văn Phương Minh đã nói không chỉ một lần. Chạng vạng ngày hôm qua trong trại nhận được tin báo của Khâu Tam, Trương Khuê Túc bi phẫn định dẫn mọi người lao tới đèo Phi Long cứu người. Ai ngờ Văn Phượng Minh lại khuyên ông nên bình tĩnh, nói rằng hiện giờ phía Nam còn có đại quân của Tiết Thịnh Anh đang nhăm nhe như hổ đói rình mồi, nói không chừng chuyện này là do Tiết Thịnh Anh cố ý bày mưu hãm hại trại Thanh Phong, nên Trương Khuê Túc không thể đi được.

Lúc ấy Trương Khuê Túc nóng máu, nhảy dựng lên giận dữ nói: “Bao nhiêu gia quyến trong trại đều bị giết hại, đệ bảo ta phải bình tĩnh thế nào đây?”.

Nhưng Văn Phượng Minh lại đứng ngăn ngay trước mặt ông, khuyên nhủ: “Đại đương gia, người chết thì đã chết rồi, huynh có đi qua đó cũng vô dụng thôi, chuyện này cần phải suy tính cho cận thận!”.

Trương Khuê Túc xô ông ta ra, cả giận nói: “Còn những nha đầu bị đám người đó bắt đi thì sao? Bản thân chúng ta không đi cứu, lẽ nào giương mắt nhìn những con bé đó bị người ta chà đạp đến chết sao?”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 65
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...