Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 146

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Hạ Mộc

Tiểu thư Hạ Vân Sinh đích nữ của Hạ gia biến mất, ngay bên trong hậu viện thủ phủ thành Thái Hưng, mất tích lúc ban ngày ban mặt. Trong phòng chỉ để lại một phong thư cô ấy tự tay viết, mấy chữ đơn giản, nói là muốn đi dạo chơi xa, mong cha mẹ đừng lo lắng. Nhìn bề ngoài rất giống như Vân Sinh nhất thời tùy hứng bỏ nhà đi.

Nhưng trong đó có điểm nghi ngờ rất lớn.

Thứ nhất nơi cuối cùng Vân Sinh nán lại không phải là trong sân cô ấy, mà là ở một tiểu viện cực kỳ hẻo lánh phía sau thủ phủ thành, thư cũng để lại ở đó.

Thứ hai nếu không có ai giúp đỡ, chỉ một mình Vân Sinh không có thể đi suôn sẻ như vậy, hơn nữa còn không tìm ra tung tích.

Cuối cùng điều quan trọng nhất, Vân Sinh tuy từ nhỏ đến lớn được nuông chiều, nhưng cô ấy cũng không phải là một cô nương tùy hứng.

Ngược lại, cô ấy rất hiểu chuyện, sau khi có hôn ước với Thái tử Vân Tây Vương, cô ấy sẽ không làm ra chuyện trốn nhà bỏ đi hủy hoại danh dự của Hạ gia như vậy.

Hạ Trạch và Phong Quân Dương tìm một con dốc thoải cản gió, để tránh người. Hạ Trạch qua loa báo cho Phong Quân Dương biết, ánh mắt chăm chú theo dõi khuôn mặt hắn, dường như từ đó muốn nhìn ra sơ hở gì.

Thấy hắn hoài nghi mình như vậy, Phong Quân Dương bất giác cười khổ, hơi bất đắc dĩ nói: “Hạ Thập Nhị, chuyện này không phải ta làm, ta sẽ không làm tổn hại đến danh dự của Vân Sinh.”

Hạ Trạch hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

Phong Quân Dương thản nhiên đáp: “Ta tới tìm Thần Niên.”

Hạ Trạch trước đó đã mơ hồ đoán được chuyến đi này của Phong Quân Dương có liên quan đến Thần Niên, không ngờ Phong Quân Dương lại cứ như vậy dễ dàng thừa nhận, chuyện này khiến hắn vô cùng bất ngờ, ngừng một chút mới hỏi: “Tạ Thần Niên ở Thái Hành Sơn?”

Phong Quân Dương cong khóe môi nhìn hắn cười giễu hỏi: “Hạ Thập Nhị, Thanh Phong Trại cách Nghi Bình của ngươi cùng lắm chỉ vài trăm dặm, Thần Niên ở Thanh Phong Trại làm ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi lại không nghe được tin tức gì sao?”

Mặc dù bị Phong Quân Dương vạch trần ngay tại chỗ, Hạ Trạch như trước mặt không đổi sắc, nói: “Chuyện của Thanh Phong Trại ta có nghe nói một chút, chỉ là sau này nghe nói cô ấy đi rồi, không ngờ vẫn còn ở lại trong núi.”

Lúc này Phong Quân Dương chỉ nhẹ nhàng sưởi nắng, không nói gì.

Hạ Trạch làm như không thấy thái độ mỉa mai của hắn, lại hỏi: “Có tìm được không?”

“Tìm được.” Phong Quân Dương gật đầu, nói: “Nhưng lại cảm thấy tìm được hay không cũng không quan trọng.”

Hắn nói lời này xong, Hạ Trạch bất giác nhướng mày hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

Phong Quân Dương phóng tầm mắt về phía xa, chậm rãi nói: “Lúc trước nghe lầm tin, tưởng rằng nàng đã chết, liền nghĩ dù thế nào cũng phải đến đây thăm nàng một lần, nhưng đến khi tới được nơi này, đứng trước mộ phần, lúc ấy mới cảm thấy bất quá nàng chết đi cũng chỉ như thế. Không biết tại sao lòng ta lại lập tức buông xuống những thứ mà trước kia ta cho rằng không bỏ xuống được, hóa ra tất cả chỉ là chấp niệm của chính ta mà thôi.”

Hạ Trạch đột nhiên cười nói: “Hoặc có thể nói trải qua sinh tử liền dễ dàng thông suốt sự đời, không riêng gì chuyện sống chết của mình, mà chuyện sống chết của người khác cũng thế. Bởi vì chỉ lo suy tính thiệt hơn nên nhìn không ra, đợi đến khi tự cảm nhận được tư vị mất mát, mới biết không có thứ gì là buông không được.”

Đã rất lâu rồi hai người bọn họ không ôn hòa nhã nhặn nói chuyện với nhau nhiều như vậy, Phong Quân Dương quay đầu hai mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Chuyện của Nhàn Nhân, ta thật có lỗi.”

Hạ Trạch cười lắc đầu: “Không trách ngươi, một quân cờ tốt như vậy, nếu đổi lại là ta, ta cũng muốn dùng.” Hắn mặc dù nói như vậy, nhưng vẻ tươi cười trên mặt cũng càng lúc càng mờ nhạt, đến cuối cùng, ý cười dần tan biến, “Ngươi nói đúng, là ta kéo nàng ấy vào bên trong cuộc tranh đấu này, rồi lại vô lực bảo vệ nàng chu toàn.”

Hạ Trạch nâng mắt nhìn Phong Quân Dương, đáy mắt cất giấu gợn sóng đau thương, “Quân Dương, chúng ta đều là những người trưởng thành, ngươi, ta, Vân Sinh, đại tỷ đã không còn là Đại Quận chúa của Vân Tây nữa, nàng ấy đã là Phong Quý Phi của Thịnh Đô.”

Đại tỷ ngày trước dạy bảo bọn họ, che chở cho bọn họ đã sớm không còn tồn tại nữa, hiện sống trong kinh thành là Phong Quý Phi tâm cơ thâm trầm, có thể lừa gạt mọi người, lợi dụng mọi người, là cung phi đem tất cả mọi người lótt ở dưới chân giúp nàng đạt được mục đích.

Phong Quân Dương rũ mi mắt xuống, thản nhiên nói với Hạ Trạch: “Ngươi đuổi theo ta đến đây, chính là vì nói với ta chuyện này sao?”

“Không phải.” Hạ Trạch lắc đầu, nhìn Phong Quân Dương nói: “Chúng ta đều đã thay đổi, duy chỉ có một mình Vân Sinh vẫn còn giữ được vẻ chân thành thẳng thắn. Vậy nên Phong Quân Dương, cho dù ngươi không muốn bảo vệ một phần chân thành đó, cũng xin ngươi đừng hủy hoại nó.”

Phong Quân Dương nhịn không được nhíu mày, nói: “Ta nói rồi, chuyện của Vân Sinh không liên quan đến ta, ta sẽ không xuống tay với muội ấy, muội ấy không phải Nhàn Nhân.”

Hạ Trạch cũng muốn Phong Quân Dương chớ nên làm chuyện này, nếu không có Vân Sinh, thân phận của Tạ Thần Niên sẽ không có biến, sẽ như trước gả cho hắn. Hắn không khỏi đau khổ suy tư: “Vậy còn ai có thể mang muội ấy đi? Muội ấy thậm chí còn không thể phản kháng, người bắt muội ấy phải là người có bản lĩnh mới được.”

“Một người sống lớn như vậy sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, chắc chắn sẽ để lại manh mối. Ta thế nào cũng phải đi Thái Hưng, cẩn thận điều tra chuyện này.” Phong Quân Dương trầm giọng, lại ngừng lại nói: “Ngươi có muốn cùng ta quay về Thái Hưng không?”

“Thúc phụ muốn ta canh giữ Nghi Bình, không cho ta trở về.” Hạ Trạch nói, hắn nhìn hai mắt Phong Quân Dương, giống như có chút chần chừ.

Phong Quân Dương nói: “Hạ Thập Nhị, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

Hạ Trạch lúc này mới thấp giọng nói: “Ngươi còn nhớ rõ cô gái bị giam ở hậu viện phía Tây Bắc thủ phủ thành chứ?”

Lông mày Phong Quân Dương cứng lại suy nghĩ nói: “Có chút ấn tượng, chính là ở mảnh sân không cho phép người vào?”

“Đúng vậy!” Hạ Trạch gật đầu, “Vân Sinh biến mất ở đó.”

Cái sân kia là nơi cấm kỵ bênh trong thủ phủ thành, khi còn bé bọn họ hay ở trong phủ chơi đùa, nơi nào cũng có thể đi, chỉ có riêng chỗ đó là không thể tới gần. Nơi này, Phong Quân Dương cũng có chút ấn tượng khá sâu sắc, nghe vậy bất giác nhíu mày: “Vân Sinh sao lại đến đó?”

“Ta cũng không biết, chuyện này trong thư thúc phụ cũng không có nhắc tới, là ta  lấy tin từ nơi khác. Thúc phụ cố ý giấu ta chuyện gì đó, cho nên ta cảm thấy chuyện này có chút quái lạ.” Hạ Trạch đáp.

Phong Quân Dương trầm mặc một lát lại hỏi: “Người sống trong tiểu viện kia là ai?”

Chuyện này đề cập đến bí mật của Hạ gia, Hạ Trạch do dự một chút, lúc này  mới bằng lòng nói: “Trước khi thúc phụ cưới Phong phu nhân đã từng có một thê tử, bà ấy vốn xuất thân là thế gia suy vong của Bắc Mạc. Lúc ấy thúc phụ cưới bà ấy về bị trưởng bối trong nhà phản đối, chỉ là lúc ấy thúc phụ vô cùng kiên quyết, trong nhà không ai lay chuyển được ông ấy, lúc này mới để ông ấy cưới bà vào cửa. Năm Vĩnh Bình thứ hai nơi ở phía sau thủ phủ thành cháy, trong nhà có không ít người bỏ mạng trong biển lửa, người phụ nữ kia cũng chết bên trong đám lửa, chỉ để lại một đứa con gái. Sau này hai nhà ta và ngươi liên hôn, để giữ thể diện cho hai nhà, đã đem chuyện thúc phụ từng cưới một người vợ che dấu, lại đem vết tích người phụ nữ kia để lại xóa đi sạch sẽ. Con gái mà người phụ nữ đó để lại, ban đầu gia tộc cũng muốn đem đi nơi khác nuôi dưỡng, nhưng mà thúc phụ ta sống chết không đồng ý, đành phải giữ lại nàng trong thủ phủ thành.”

Một đoạn chuyện cũ bí mật như vây, được người nhà họ Hạ cố ý che giấu sạch sẽ, đến bây giờ không có mấy người biết được chuyện này.

Hạ Trạch lại nói: “Chuyện này Phong phu nhân ít nhiều cũng có biết một chút, ngươi đi Thái Hưng có thể hỏi bà ấy.”

Kỳ thực Phong Quân Dương sớm biết Hạ Trăn trước khi cưới cô mẫu của mình đã có một thê tử, thậm chí còn từng đoán người phụ nữ ấy chết không phải vì tai nạn, mà chính là có người gây họa. Hiện nghe Hạ Trạch nói chuyện này, không khỏi hỏi: “Đứa con gái đó còn sống không?”

Hạ Trạch nói: “Nó vẫn còn sống.”

Phong Quân Dương có chút khó hiểu: “Nghe ngươi nói cô phụ nên vô cùng coi trọng đứa con gái kia mới phải, vì sao lại luôn luôn nhốt cô ấy trong tiểu viện?” Cho dù đứa con gái đó thân phận không được quang minh chính đại, nhưng cũng nên đổi một thân phận thành một người khác từ từ dạy dỗ, vẫn tốt hơn nhiều so với việc nhốt ở một tiểu viện nhiều năm.

Sắc mặt Hạ Trạch có chút khó coi, dừng lại đáp: “Nha đầu kia từ nhỏ đã bị đốt hỏng đầu óc, người có chút đần độn.”

Phong Quân Dương không nói gì, yên lặng một lát mới nói: “Ta biết rồi.”

Hạ Trạch cũng cười khổ, nói: “Phong Quân Dương, ta thật sự không muốn có một ngày phải đến nơi này cầu xin ngươi. Lực lượng của Hạ gia đa phần nằm trong tay thúc phụ, ở chỗ ta cũng có một ít, nhưng cũng không làm được gì cả. Vân Sinh chỉ có thể phó thác cho ngươi, muội ấy trên người đã là vị hôn thê của ngươi, xin ngươi hãy cố gắng tận tâm vì muội ấy.”

Vẻ mặt Phong Quân Dương không chút  hờn giận, thản nhiên nói: “Ngươi nếu còn biết muội ấy là vị hôn thê của ta, sẽ không cùng ta nói những lời này.”

“Phải nói.” Hạ Trạch nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Phong Quân Dương, từ khi Nhàn Nhân chết, ta còn nhiều lời muốn nói với ngươi. Mặc kệ sau này ta và ngươi như thế nào, là cùng sóng vai giết địch cũng được, hay là đối đầu đánh nhau cũng được, đều là chuyện giữa ta và ngươi, chớ để liên lụy đến người khác. Ta không động Tạ Thần Niên của ngươi, cũng không muốn ngươi động đến người ta muốn bảo vệ, được không?”

Phong Quân Dương im lặng đánh gia hắn hồi lâu, lúc này mới hơi gật đầu đáp: “Được.”

Hạ Trạch lúc này mới nở nụ cười, duỗi quyền đấm lên đầu vai Phong Quân Dương nói: “Đây mới đúng là đàn ông! Đừng học đại tỷ ngươi tâm cơ thủ đoạn làm cho sa sút, đến một ngày ngay cả ánh sáng cũng không dám nhìn.”

Phong Quân Dương cong môi cười, nói: “Hình như là ngươi dùng thủ đoạn với ta trước.”

Hạ Trạch nghe vậy bất giác ngượng ngùng cười cười: “Chuyện Thanh Châu xem như là ta không đúng, dù sao bây giờ ngươi cũng đã tự mình buông xuống, đừng nhắc lại nữa.”

Hai người cười nói vài câu, giống như nhớ lại một khoảng thời gian không lâu trước đây, kia vẫn là Phong Quân Dương, không phải Vân Tây vương Thế tử, mà hắn cũng chỉ là Hạ Thập Nhị, không phải Hạ Trạch đoạt được Nghi Bình.

“Bên phía Tĩnh Dương đã có động tĩnh, có thể muốn tiến về phía đông.” Phong Quân Dương đột nhiên nói.

“Ta biết.” Hạ Trạch gật đầu, cười nói: “Đã có phòng bị, thúc phụ ta ở đó cũng đã bắt đầu chuẩn bị, một khi Trương gia dám đông tiến, thúc phụ có thể dẫn quân đào hang ổ của hắn.” Hắn nói xong liền nghiêng người liếc Phong Quân Dương, đùa nói: “Nhưng mà, lúc này Phong gia các ngươi sẽ không ở phía sau đâm ta một đao đấy chứ?”

“Không đâu, hai nhà các ngươi khởi binh, ta chỉ là người đến xem náo nhiệt.” Phong Quân Dương nhàn nhạt nói, hạ thấp người cười nói: “Hơn nữa tình trạng Thịnh Đô như vậy, e là phụ vương ta tạm thời không cố tiến về phương Bắc.”

Trước mắt Thịnh Đô cũng không yên ổn, vài vị Vương gia họ Tề đã rục rịch ngóc đầu dậy, đối với ngai vàng cửu ngũ chí tôn thèm rõ dãi không thôi. Hiện tại Đại Hạ, các thế lực khắp nơi quấy nhiễu cùng một chỗ, dần thành tử cục.

Mỗi kẻ trước sau đều có con mồi muốn nuốt, mắt mỗi kẻ đều dõi theo chặt chẽ hắn. Ai cũng thấy được rõ thế cục, nhưng luôn phải tự kiềm chế thế lực trước.

Rứt giây động rừng, sợ mới là lúc thiên hạ đại loạn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 146
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...