Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 3

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thần Niên nâng mặt lên nhìn chàng trai trẻ, tức đến thiếu điều thổ huyết,

chỉ vào mặt chàng ta buông lời mắng chửi: “Tiểu tử, ngươi đừng ngông

cuồng! Đợi Tứ gia đến, người sẽ cho các ngươi biết tay!”.

Mắng xong, lại rướn cổ về phía Diệp Tiểu Thất hét lớn: “Tiểu Thất! Không cần lo cho tôi, dẫn các huynh đệ hạ màn đi!”

Nhưng Diệp Tiểu Thất lại không chịu nghe, vẻ mặt xoắn xuýt hết cả lại: “Tiểu Tứ gia!”.

Thần Niên nôn nóng đỏ hồng cả mắt, tức giận quát: “Hạ màn đi! Kéo mạnh vào!”.

Chàng trai trẻ và đoàn người không biết những lời Thần Niên nói là tiếng lóng thường dùng của toán cướp trên núi, nghe xong còn tưởng nàng sai thuộc

hạ không cần phải kiêng dè gì, cứ trực tiếp động thủ đi. Cả đoàn người

đều vội vã cầm binh khí chắn trước người bày ra tư thế như đang phòng

vệ, chỉ thấy tên cướp lúc đầu thở dài nặng nề, lại oán hận giậm chân

liên tục, cuối cùng giận dữ thở hổn hển hét: “Hạ màn đi!”.

Sau đó liền dẫn đầu rồi….. biến luôn, ngay cả mười mấy tên lao xuống sườn

núi lúc đầu cùng Thần Niên cũng hò hét gọi nhau rồi loáng cái đã tản ra

chạy mất hút.

Chàng trai trẻ lặng lẽ không nói một lời hồi lâu, cúi đầu nhìn Thần Niên, rất có tinh thần hiếu học hỏi nàng: “Hạ màn có nghĩa là gì vậy?”.

Thần Niên vẫn đang vắt người trên lưng ngựa, sau gáy còn đang bị người ta dí thanh chùy thủ sắc lẻm, nàng đắn đo tình thế trước mắt, cuối cùng thành thật trả lời: “Là rút lui.”

Chàng trai trẻ chậm rãi gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy kéo mạnh vào thì sao?”.

“Là chạy nhanh lên.”

Chàng trai không kìm được khóe miệng liền cong lên: “Vậy cô thì xử lý thế nào?”.

Thần Niên nhìn hắn, uy hiếp một cách rất nghiêm trọng: “Tốt nhất ngươi nên

thả ta ra, nếu không các ngươi chắc chắn không ra khỏi đèo Phi Long này

được đâu.”

Chàng trai trẻ tặng cho Thần Niên một nụ cười nhẹ nhàng lãnh đạm, quay đầu

dặn dò tên thủ vệ: “Trước tiên trói cô ta lại, rồi buộc đi phía sau đuôi ngựa.”

Tên thủ vệ này cũng là người có tài, một tay ấn Thần Niên xuống, tay kia

dùng một sợi dây thừng, nhanh chóng trói chặt tay Thần Niên, sau đó tiện tay ném ra phía sau, nàng vững vàng rơi hai chân xuống đất.

Chàng trai trẻ còn có lòng tốt quan tâm đến nàng: “Nếu như thấy không theo

kịp, thì cứ nói một tiếng, bảo Trịnh Luân đi chậm lại nhé.”

Thần Niên ở đằng sau nghiến răng kêu kèn kẹt, trừng mắt nhìn hắn ta đầy oán hận, đáp trả: “Đa tạ đã quan tâm, ta sẽ ghi nhớ.”

“Đừng khách sáo.” Chàng trai cười cười không để ý tới nữa, quay người thúc

ngựa đi về phía trước. Chàng ta vừa đi, đám hộ vệ ở đằng sau cũng nối

đuôi đi theo, Thần Niên bị sợi dây thừng kéo cho loạng choạng, cũng chỉ

còn cách cùng chạy về đằng trước.

Lần này, tốc độ di chuyển của đoàn người nhanh hơn nhiều so với lúc trước,

không cần nói cũng biết, là đề phòng toán cướp trên núi quay lại báo

thù, nên phải nhanh chóng rời khỏi đèo Phi Long. Chỉ là cứ như vậy, thì

Thần Niên chính là người khổ sở thê thảm nhất. Hai cánh tay của nàng bị

trói cùng với cả người, cứ chạy như vậy thì rất khó để giữ được thăng

bằng, nếu đổi lại là những người bình thường thì đã bị kéo cho ngã từ

lâu rồi, cũng may nàng là người nhanh nhẹn lại biết công phu, lúc lâm

trận đối địch tuy rằng vẫn còn rất non tay, nhưng chạy bộ thì cũng không tồi chút nào.

Thần Niên ở phía sau mông ngựa hết chạy lại đến nhảy, lần nào lần ấy tuy có

phần phiêu lưu nhưng không có gì nguy hiểm cả, trừ viêc bị một đám đất

cát phủ khắp đầu cổ mặt mũi, và miệng được nếm không ít đất hoàng thổ

ra, thì trên người cũng không bị vết thương nào.

Suốt cả đoạn đường, chàng trai trẻ chỉ thúc ngựa đi nhanh, đầu cũng không hề ngoái lại nhìn lấy một lần, đủ để thấy con người này tuy rằng trên mặt

luôn mang theo ba phần ý cười, nhưng lại là kẻ lòng dạ âm hiểm sắt đá,

hoàn toàn không có chút suy nghĩ mảy may thương hoa tiếc ngọc. Cứ đi như vậy một hơi chạy liền hai mươi dặm, thế núi ở hai bên đường càng lúc

càng bằng phẳng hơn, mắt thấy sắp ra được đèo Phi Long, chàng trai mới

chậm rãi ghìm cương cho ngựa dừng lại.

Chàng ta vừa dừng, cả đoàn người cũng đứng lại.

Thần Niên cũng dừng chân lại theo, ngồi phệt luôn mông xuống đất, miệng há

to bừng bừng tức giận, lồng ngực thở hổn hển tựa như đang nhóm lửa lò

bễ. Lại nhìn đến khuôn mặt toàn bùn đất và mồ hôi, cũng giống như một

bên là bùn bên kia là nước, bôi trát lên thành một bức tường da người

vậy, ngay cả hàm răng trắng bóc cũng biến thành màu vàng của đất hoàng

thổ, chỉ có con ngươi là còn có thể nhìn ra chút sắc trắng trong đó.

Chàng trai quay đầu lại liếc nhìn, lúc ánh mắt rơi trên người Thần Niên, lông mày khẽ nhăn lại. Nhưng chỉ trong thoáng chốc biểu hiện đó lập tức biến mất, cũng không kịp để người ta nhìn cho rõ, thì hàng mày đã khôi phục

lại vẻ ôn hòa như cũ, khóe miệng khẽ cong lên, rồi giật cương quay đầu

ngựa đi đến chỗ Thần Niên.

“Đứng lên”. Chàng trai bình thản nói.

Hai chân Thần Niên nặng như đeo chì, từ lâu đã không còn tuân theo sự sai

khiến nữa, nghe những lời này chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chàng ta.

Khuôn mặt chàng trai vẫn mang theo nụ cười lãnh đạm, nhưng tay chàng ta thì

không hề nhạt nhẽo như thế, một cái roi trong tay vung lên cao, quất

“chát” một tiếng xuống bên cạnh chân Thần Niên. Thần Niên lập tức nhảy

dựng lên khỏi mặt đất, nếu như không phải hồi nhỏ nàng được dạy dỗ trở

thành người tàn nhẫn biết nhẫn nhục, không cho phép nàng dùng lời nói

thô tục mắng người, thì giờ phút này sợ rằng nàng đã hỏi thăm mười mấy

đời tổ tông của chàng ta rồi.

“Đứng dậy đi tiếp.” Chàng trai trẻ cười, lại dặn dò tên thị vệ vẫn đang nắm

đầu kia của sợi dây: “Trịnh Luân, dắt nàng ta từ từ đi dạo.”

Câu nói này thật quá sức khó nghe! Thần Niên thực sự không nhịn được nữa, mở miệng mắng: “Ngươi…..”

Chàng trai hơi nheo mắt lại, hỏi: ‘Ngươi làm sao?”.

Thần Niên từ nhỏ ngang ngược bá đạo trong trại Thanh Phong, chưa từng biết

sợ ai, hôm nay rơi vào tay con người này nàng ẩn nhẫn cũng đã đủ lắm

rồi, ai ngờ còn bị chàng ta bỡn cợt như vậy nữa, đầu nàng nóng bừng

bừng, một luồng sức mạnh bất cần lại xông lên, lập tức mắng: “Tên khốn

kiếp nhà ngươi!”.

Khuôn mặt chàng trai liền trở nên lạnh lùng, lại vung roi lên, nhưng lần này là rơi xuống đỉnh đầu của Thần Niên.

Trong lòng Thần Niên hoảng hốt, khổ nỗi cả hai cánh tay đều bị trói không thể ngăn cản được, chỉ còn cách nghiêng hẳn người ra sau, cố gắng tránh xa

sợi roi. Sợi roi mang theo luồng gió nhanh, mạnh lướt qua trước mặt,

Thần Niên chỉ cảm thấy đầu mũi đau buốt, liền hiếng mắt xuống nhìn, thấy trên chóp mũi đã đỏ ửng cả lên. Nàng chẳng qua cũng chỉ là một cô bé

mười sáu, mười bảy tuổi, là một cô gái đang trong cái tuổi yêu cái đẹp,

nhìn thấy người ta quất roi lên phá hỏng khuôn mặt mình, nhất thời ngơ

ngẩn, cặp mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Chàng trai không ngờ Thần Niên lại khóc, nhất thời có chút ngạc nhiên, dở

khóc dở cười nói: “Cô khóc cái gì? Ta cũng đâu thật sự có ý định đánh

chết cô.”

Thần Niên cũng không biết mình tại sao lại khóc nữa, trong lòng vừa xấu hổ

lại vừa tủi thân, muốn nhanh chóng chùi sạch hết nước mắt vương trên mặt đi, nhưng hai tay lại bị trói chặt, vốn dĩ không giẫy ra được, chỉ đành để nước mắt lã chã, lã chã tuôn rơi, công sức khóc lóc một hồi chính là đào ra hai con mương bằng bùn trên mặt, để lộ ra làn da trắng trắng

hồng hồng dưới lớp bụi đất.

Chàng trai trẻ vẫn đang cúi đầu nhìn nàng, Thần Niên càng cảm thấy mình thật

mất mặt, nàng không chịu yếu thế, nâng cằm lên căm hận nhìn trừng trừng

chàng ta, gào lớn: “Tiểu Tứ gia ta nhất định sẽ trả mối thù này, có bản

lĩnh thì nói tên họ của ngươi ra đi.”

Chàng trai nghe vậy không nhịn được cười, nói: “Ngay cả tên mình cô còn không dám nói, giờ lại muốn hỏi tên ta sao?”.

Thần Niên nghiến răng kèn kẹt, lạnh lùng nói: “Tạ Thần Niên, Tạ Thần Niên của trại Thanh Phong!”.

“Tạ Thần Niên?” chàng trai lẩm bẩm nhắc lại cái tên này, rồi chậm rãi gật

đầu, sau đó từ trên lưng ngựa cúi người nhìn thẳng vào mắt Thần Niên,

vừa nhìn chằm chằm vừa nói: “Phong Quân Dương, cô hãy nhớ cho kỹ vào,

tên ta là Phong Quân Dương, sau này nếu muốn báo thù thì nhất định đừng

có tìm sai người.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 3
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...