Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 127

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Editor: Hạ Mộc

(*)Bắt nguồn từ điển tích Phượng Hoàng tái sinh từ tro tàn.

Trong phòng, Phong Quân Dương trở lại nằm trên giường, chậm rãi nhả ra một ngụm thở dài.

Người ta thường nói ngày nghĩ đêm gì đêm mơ đấy, nhưng ban ngày hắn vẫn chưa từng nghĩ đến người đó, vì sao còn có thể mơ thấy nàng?

Hắn bất giác cong lên khóe môi, cười tự giễu, cho dù hiện tại nàng như thế nào, cùng hắn có liên quan gì chứ? Hà cớ gì lại đi nhớ thương nàng, lo lắng đâu đâu?

Phong Quân Dương mặc dù tự khuyên nhủ mình như vậy nhưng hắn hoàn toàn không ngủ được nữa, chỉ có thể lặng lẽ nhìn chăm chú vào đỉnh màn, mở to mắt đến tận bình minh.

Trong Thanh Phong Trại, hai người Lục Kiêu và Linh Tước một đêm cũng chưa từng chợp mắt.

Hứa lang trung vẫn luôn trông coi Thần Niên, đợi đến khi trời sáng thật sự không chịu được nữa, lúc này mới đi đến phòng bên cạnh nghỉ, căn dặn bọn người Lục Kiêu: “Nếu thấy thân hình nó cứng ngắc, nhanh chóng cho uống thuốc, không được chậm trễ.”

Linh Tước vội tiếp thu, ánh mắt không dám rời Thần Niên giây phút nào. Một lúc sau, quả nhiên lại thấy thân mình Thần Niên chợt cứng đờ, trong nháy mắt lại xuất một tầng mồ hôi lạnh.

Linh Tước kinh hoảng, vội gọi Lục Kiêu bên cạnh: “Nhanh, nhanh cạy miệng cô ấy mở ra, đem dược quán đổ vào!”

Răng Thần Niên đóng lại cực nhanh, cả người đều trở nên cứng đờ, trong khoảng thời gian ngắn Lục Kiêu không thể cạy cằm của nàng ra. Hắn cắn chặt răng, trên tay gia tăng thêm vài phần khí lực, Linh Tước thấy vậy bất giác kinh hãi, sợ hắn cứ như vậy bóp nát cằm Thần Niên, nhịn không được vội nói: “Nhẹ chút! Ngươi nhẹ một chút đi!”

Lục Kiêu bị nàng quấy nhiễu trong lòng bực bội, giương mắt sang ngang liếc nàng một cái, lạnh giọng quát: “Cô im miệng.”

Linh Tước bị hắn quát đến sững sốt, theo bản năng đóng chặt miệng, nhưng cũng liền phản ứng lại, cả giận nói: “Ta không im đấy!”

Lục Kiêu không khỏi tức đến mức cười châm biếm: “Vậy cô nói tiếp đi, không chừng có thể đem Tạ Thần Niên phiền đến tỉnh dậy!”

Linh Tước cúi đầu nhìn Thần Niên trong lòng, không kìm được đôi mắt đỏ lên, không ngừng đấu võ mồm với Lục Kiêu, càng không ngừng dùng khăn lau mồ hôi trên trán Thần Niên, tâm thần hoảng loạn hỏi Lục Kiêu: “Làm sao bây giờ? Hứa lang trung nói phải cho cô ấy uống hết thuốc, nhưng cô ấy cắn chặt răng như vậy, sao có thể trút thuốc xuống!”

Lục Kiêu nhíu mày suy nghĩ, kéo vạt áo Thần Niên dựng nàng ngồi dậy, quát: “Tạ Thần Niên, cô bớt giả chết cho ta!”

Nói xong, phất tay tát Thần Niên hai cái vang dội, lực tay hắn rất lớn, chỉ trong nháy mắt, hai bên má Thần Niên liền sưng tấy lên. Linh Tước thấy vậy giật mình, muốn liều mạng với Lục Kiêu, lại nghe Lục Kiêu đột nhiên nói: “Há! Quả nhiên là thả ra rồi.”

Lục Kiêu một tay giữ cằm của Thần Niên bắt nàng há miệng, một tay bưng chén thuốc trút vào trong miệng nàng, liếc thấy Linh Tước còn ngây người ở đó, không kiên nhẫn nói to: “Thất thần cái gì? Còn không mau lại đây giúp!”

Linh Tước luống cuống tay chân đỡ lấy thân người Thần Niên, để nàng dựa vào người của mình, giúp Lục Kiêu cùng đem dược quán đổ vào. Đợi uống thuốc xong, Thần Niên mặt dù vẫn chưa tỉnh, nhưng đỡ hơn rất nhiều, thân thể cũng không cứng ngắc như trước nữa.

Trong lòng Linh Tước mới buông lỏng, rồi lại nhìn hai gò má của Thần Niên bị Lục Kiêu đánh đến sưng đỏ, không khỏi có chút tức giận Lục Kiêu, thầm nghĩ người này võ công tuy rằng lợi hại, nhưng tính tình quá mức không tốt, đợi Thần Niên khỏe lên phải khuyên nhủ nàng, ngàn vạn lần đừng theo người này, ngày sau cũng đỡ phải bị hắn bắt nạt.

Lục Kiêu hoàn toàn không biết Linh Tước đang thầm oán mình, thấy tình hình Thần Niên có chuyển biến tốt, cũng bất giác nhẹ nhàng thở ra, lấy tay tùy tiện lau nước thuốc trên người một lát, dặn dò Linh Tước: “Cô chăm sóc nàng ta trước, ta buồn ngủ lắm rồi, chợp mắt trước đã rồi tính tiếp.”

Hắn cũng không đi nơi khác, men theo giường ngã ngồi trên mặt đất. Linh Tước ở đó cẩn thận đem Thần Niên trong lòng ngã xuống giường, lại giúp nàng đắp chăn, đến khi xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt nam nhân đầy râu nhưng lại dựa vào giường ngủ say.

Nàng chần chừ một lúc, cuối cùng cũng tìm một cái chăn mỏng khoác lên trên người hắn, thầm nghĩ, người này mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng thật ra đối với Thần Niên cũng không tệ, nếu Thần Niên có thể đánh bại hắn, đi theo hắn cũng xem như không tồi.

Trận bệnh này của Thần Niên ước chừng mê man bảy tám ngày mới thật sự tỉnh lại, nhưng lại bị tiếng cãi nhau của Lục Kiêu với Linh Tước đánh thức.

Linh Tước chê động tác cho Thần Niên uống thuốc của Lục Kiêu không đủ nhẹ nhàng, Lục Kiêu liền tùy ý để chén thuốc trống không lên bàn, châm biếm Linh Tước: “Trước khi nói chuyện với cô, ta còn tưởng cô hành sự cũng phải dứt khoát nhanh nhẹn lắm, không ngờ chỉ có dập đầu là giòn tan.”

Linh Tước giận đến mức mặt đỏ lên, lập tức không khoan nhượng đáp: “Ta luôn cảm thấy mắt của Thần Niên rất tốt, nhưng không ngờ lần này lại nhìn nhầm rồi, như thế nào lại nhìn trúng ngươi!”

Lục Kiêu bị nàng nói đến sững sốt, trầm mặc một lát, lúc này mới nói: “Cô ấy không nhìn trúng ta, cô ấy thích người khác.”

“May mắn thay, may mắn thay! Linh Tước không chút nghĩ ngợi kêu lên, lời này nói ra mới cảm thấy không đúng, nhìn thấy trên mặt Lục Kiêu lộ ra vẻ hậm hực, nhất thời im lặng, không biết nói sao cho phải, chậm rãi nói: “Thật xin lỗi, ta chỉ là thuận miệng nói bậy, ngươi đừng xem đó là thật.”

Nàng thấy Thần Niên cùng Lục Kiêu trở về, lại luôn không rời trái phải che chở Thần Niên, nên nghĩ rằng hai người có tình ý với nhau, không nghĩ đến người Thần Niên thích là người khác.

Lục Kiêu tự giễu nói: “Cô cũng xem như không nói bậy.”

Hắn nói như vậy, làm Linh Tước cảm thấy không nỡ, ngượng ngùng nói: “Thật ra, con người ngươi cũng rất tốt.”

Lục Kiêu nghe xong liền nhíu mày, không nói gì, chỉ bĩu môi.

Thần Niên đã tỉnh lại được một lát, nghe hai người đấu võ mồm cuối cùng lại đấu đến mức này, không thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh, rên rỉ một tiếng, thấp giọng nói: “Nước, nước…”

Hai người Lục Kiêu, Linh Tước nghe được động tĩnh, nhất tề nhào đến bên giường, Linh Tước một bên xem Thần Niên, một bên phân phó Lục Kiêu nói: “Nước, Thần Niên muốn uống nước.”

Lục Kiêu vội rót chén nước đưa cho Linh Tước, Linh Tước nâng nửa người Thần Niên dậy, cẩn thận giúp nàng uống, nhẹ giọng gọi nàng: “Thần Niên, Thần Niên.”

Thần Niên lúc này mới làm ra bộ dáng mới tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt nhìn hai người bọn họ, khàn giọng nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

Linh Tước thấy nàng tỉnh lại, nhất thời mừng đến phát khóc, cũng không đáp lời nói của Thần Niên, quay đầu lại nhìn Lục Kiêu, kích động kêu lên: “Tỉnh rồi, Thần Niên tỉnh rồi!”

Mặc dù trong lòng Lục Kiêu cũng cực kỳ vui mừng, nhưng trên mặt bình tĩnh hơn Linh Tước nhiều, đáp Thần Niên: “Ngủ suốt bảy ngày, nếu cô còn không tỉnh lại ta liền ra sau núi đào mấy cái lỗ, định chôn sống cô.”

Linh Tước nghe vậy lại không khỏi trợn mắt nhìn hắn, Thần Niên ở đó cũng bất giác nở nụ cười, yếu ớt trả lời: “May là chưa đi, nếu không sẽ toi công đào hố rồi.”

Lục Kiêu trừng nàng, rốt cuộc vẫn là nhếch môi hướng nàng nở nụ cười.

Thần Niên vừa tỉnh, không riêng gì hai người Lục Kiêu và Linh Tước, những người khác trong trại cũng vô cùng vui mừng, đám người Giang Ứng Thần đến thăm nàng, dặn dò nàng nên tĩnh dưỡng cho tốt. Chỉ có Hứa lang trung trên mặt lộ ra chút áy náy, cùng Thần Niên nói: “Thần Niên nha đầu, Hứa đại thúc của ngươi y thuật không tinh, chỉ sợ hại cánh tay ngươi lưu lại một chút tật.”

Cánh tay trái của Thần Niên bị bẻ gẫy, vốn nên dưỡng thương, nhưng trước đây nàng lại kiên cường chống đỡ trông coi Diệp Tiểu Thất và Tiểu Liễu ba ngày ba đêm, sau đó tâm thức lại bị tổn thương nặng, nằm trên giường hôn mê bảy tám ngày, mọi người chỉ muốn cứu tính mệnh nàng, nhất thởi bất chấp cánh tay nàng, làm cho cánh tay bị gãy kia không thể hoàn toàn hồi phục.

Thần Niên nhìn nhìn cánh tay đang bị nẹp, ngẩng đầu hỏi Hứa lang trung: “Không thể dùng được nữa sao?”

“Dùng được, có thể dùng được.” Hứa lang trung vội nói rồi giải thích: “Chỉ e là có ảnh hưởng đến chút linh hoạt, lực đạo cũng sẽ yếu đi rất nhiều.”

Thần Niên yên lặng ngồi một lát, bỗng nhiên mỉm cười, vui vẻ nói: “Cũng may là cánh tay trái, không phải tay cầm đao nếu không sẽ phải luyện đao pháp lại từ đầu rồi.”

Thấy nàng nghĩ thoáng như vậy, Hứa lang trung nhân tiện nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy tất nhiên là tốt nhất, mọi người nói Tái ông mất ngựa chưa chắc không phải là phúc, đây cũng không phải chỉ là những câu dùng để an ủi, quả thật có đạo lý lớn.”

Ông ấy vừa suy nghĩ vừa cười nói: “Nha đầu ngươi, từ nhỏ lòng dạ đã cởi mở, không chừng chính là vì chí khí này mà có thể gặp được đại cơ duyên.”

Thần Niên cũng nghiêng đầu nhìn ông ấy cười cười nói: “Hứa lão nhân, người đã quên chuyện con từng bắt một con chuột bỏ vào vò rượu của người rồi sao, vậy mà người còn nói con từ nhỏ lòng dạ cởi mở.”

Khi còn bé nàng cực kỳ nghịch ngợm, cùng Diệp Tiểu Thất hai người khắp nơi đi gây rắc rối, có lần không cẩn thận làm đổ giỏ thuốc phơi nắng của Hứa lang trung, làm Hứa lang trung cầm gậy trúc đuổi đánh phía sau hai người bọn họ.

Sau đó vì trả thù Hứa lang trung, nàng và Diệp Tiểu Thất bắt con chuột bỏ vào vò rượu của ông ấy. Thời điểm đó, những chuyện xấu như vậy bao giờ cũng là nàng vạch ra kế hoạch, Diệp Tiểu Thất anh dũng thực hiện, Tiểu Liễu lá gan nhỏ nhất chỉ có thể ở ngoài cửa canh chừng.

Nghĩ đến Diệp Tiểu Thất và Tiểu Liễu khóe miệng tươi cười của Thần Niên chợt cứng lại, Hứa lang trung nhìn nàng, bất giác thở dài: “Thần Niên nha đầu, ngươi không cần nghĩ quá nhiều, mỗi người đều có số mệnh của chính mình, nếu không phải là ngươi, cũng sẽ có người khác giúp nó đi.”

Thần Niên biết ông ấy an ủi mình, chậm rãi gật đầu.

Hứa lang trung lại thở dài: “Tiểu Thất cũng là một đứa bé tốt, nó chỉ là tạm thời nghĩ không thông, đợi qua thời gian này, chắc chắn có thể hiểu được.”

Thần Niên im lặng một lát, thấp giọng hỏi: “Diệp Tiểu Thất hiện giờ sao rồi ạ?”

Hứa lang trung đáp: “Đi rồi, ngày Tiểu Liễu gặp chuyện không may đã đi rồi.”

Thần Niên nhắm mắt lại một lát, chua sót cười nói: “Đi rồi cũng tốt, đợi qua mấy ngày, con cũng muốn đi khỏi nơi này.”

Hứa lang trung không có ý giữ nàng chỉ nói: “Tuổi trẻ còn nhanh nhẹn, muốn đi thì cứ đi đi, Thanh Phong Trại cũng đã không còn là Thanh Phong Trại của ngày xưa nữa.”

Nguyên ba vị Đại đương gia của Thanh Phong Trại đều đã chết, đại đương gia tân nhiệm Giang Ứng Thần chỉ là tạm thời được đề cử, đối nhân xử thế tuy rằng công chính nghiêm minh, nhưng mưu trí và võ công đều kém một chút, khó tránh khỏi quần chúng sẽ không nể phục.

Trước đó Trương Khuê Túc có tranh chấp với Văn Phượng Minh, các đầu lĩnh trong trại, và các đà chủ đã nổi lên khoảng cách, lúc này tuy rằng hai người đã chết, nhưng khoảng cách kia không cách nào bù lại được, bất quá chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, người trong trại đã mơ hồ chia ra mấy phái.

Thanh Phong Trại ngày xưa là bá chủ Thái Hành Sơn, bây giờ sắp sụp đổ. Đừng nói đến những lão nhân trong trại may mắn còn sống sót, Khâu Tam ở Thanh Phong Trại hơn một tháng, nhận được mật báo cũng có chút thổn thức.

Đến khi nghe được Thần Niên bị thương đến hôn mê, vật lộn với sinh tử đã là nửa tháng sau, Khâu Tam bất giác lo đến mức xõa tóc, chuyện như vậy, rốt cuộc nên hay không nên báo cho Phong Quân Dương biết?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 127
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...