Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 119

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tất cả mọi người đều cảm thấy trên người quân nhân ấy tỏa ra sát khí nồng nặc, kinh ngạc về gương mặt nghiệm nghị lại điển trai quá đáng của anh ta, đôi mắt ấy... lạnh đến mức khiến người ta không ngăn được sự giá băng khắp người...

Trebra khó chịu ngồi xổm xuống, tay không bị thương vừa đụng phải khẩu súng lục trên mặt đất, Giang Diệc Đình ném một ánh nhin cho A Cố, A Cố một chân giẫm lên cánh tay của Trebra, ngón chân dùng lực quay tròn, Trebra đau đên mức mặt tái mét đi.

A Cố mặt lạnh tanh nhặt khẩu súng lên, giấu vào bên trái đôi ủng tác chiến màu đen.

Trebra bị anh ta lôi dậy, đôi mắt tròn đầy nỗi oán hận, A Cố cướp lấy thanh mã tấu Thụy Sĩ trê người hắn ta, tiện tay giắt bên hông.

Đôi tay xoay nhẹ một cái, đôi tay của Trebra bị anh ta bẻ ra sau người, một chân đá vào chân của Trebra cong cả lên, một tiếng "Thịch" nặng nề vang lên, Trebra đã quỳ gối trước anh ta.

"Thằng khốn đáng chết!" Trebra phẫn nộ vùng vẫy, tròng mắt xám xịt lóe lên tia lửa giận mãnh liệt.

Có người không tự giác nuốt nước bọt, kinh hãi lùi về sau.

Đại ca đối với Trebra quá tức giận rồi, sao lại nói Trebra là trợ thủ đắc lực của chủ tịch Fisler, đại ca không sợ Trebra sau khi quay về tố cáo với chủ tịch Fisler, phá hỏng đường tiền tài của đại ca sao?

Giang Diệc Đình hai tay khoanh trước ngực, bước những bước chậm rãi vè phía Trebra.

Lưng quay về phía đèn xe sáng chói, cái bóng cao lớn bao trùm lấy cả người Trebra.

Khóe môi anh ta nhếch một nụ cười, giơ chân... đạp lên vai Trebra, hơi dùng lực...

Trebra đau đớn toàn thân run rẩy lên, đôi mắt sợ hãi ngước nhìn anh... anh ta biết người đàn ông này không thể đùa được, trước lúc khởi hành, chủ tịch Fisler đã dặn dò anh ta ngàn vạn lần đừng chọc ghẹo đến người này, bằng không đến ông ấy cũng không cứu nổi.

Khi trước từng chạm trán một lần với người đàn ông này, trên mặt anh ta nở một nụ cười ấm áp, một người nham hiểm, nhưng lại hoàn toàn không giống kẻ lòng dạ độc ác, vì thế trong lòng hắn mặc dù kiêng nể, nhưng không thực sự đặt anh ta vào trong tâm, tưởng lợi hại thế nào, chẳng qua chỉ là một con buôn vũ khí, chủ tịch Fisler sao lại sợ một tên vô hại như thế?

Canano so với hắn ta còn hèn nhát hơn nữa, anh ta trên đường luôn khiêu khích gây sự, Canano tức tối mặt tái nhợt, cũng không dám dạy cho anh ta một bài học, vì vậy... anh ta nghĩ rằng đám người này dễ bắt nạt.

"Giang Diệc Đình! Anh dám làm tôi bị thương, chủ tịch Fisler tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!" dè chừng hai quân nhân đứng bên cạnh, Trebra mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn giữ lí trí, hạ thấp giọng.

Giang Diệc Đình cười vô tư, ánh mắt dịu dàng như dòng nước, ngón tay sờ vào khẩu súng lục, đôi môi đỏ thổi nhẹ một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào khẩu súng giống như nhìn chằm chằm vào người yêu đầy tình tứ.

Ngón tay linh hoạt chuyển động, miệng súng đen ngòm nhắm vào Trebra, từ từ hướng lên thái dương của hắn.

Sự bình tĩnh của Trebra toàn bộ đều đã tan vỡ, hắn tin... người đàn ông này thực sự dám bắn chết hắn...

Giang Diệp Đình cử động ngón tay, phát ra âm thanh khủng bố "Kétttt", nhìn vào món hàng bị anh ta dọa đến nói không ra lời, càng cười khoái chí hơn nữa.

Giang Diệc Đình ngoảnh đầu, liếc nhìn Tập Vị Nam đứng cách đó không xa một cái, rồi thu tầm mắt lại, ghé sát vào bên tai Trebra.

"Đừng nghĩ rằng mày là người của chủ tịch Fisler, là tao sẽ không dám động đến! Dám giở trò ngang ngược ở địa bàn của tao, Fisler cho mày bao nhiêu can đảm rồi? Không có vũ khí đạn dược của tao cung cấp, lão đại Fisler của chúng mày sớm đã bị chính phủ Assad đánh bại, đến lúc đó ông ta sẽ đổ hết tội lên đầu ai?"

"Tao hôm nay cho dù một phát bắn chết mày, mày có tin Fisler cũng không dám nói gì? Tao lại ấn cho mày tội danh cấu kết với chính phủ Assad, Fisler đến đứa con trai ba tuổi của mày cũng sẽ không bỏ qua. Không... lột da mày ra rồi."

Trebra mặt vô cùng sợ hãi, "Không... Chủ tịch sẽ không tin lời mày nói, ông ấy nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của mày..."

"Mày giỏi thì thử xem, Giang Diệc Đình tao là loại không đùa được đâu." Giang Diệc Đình thổi thổi vào khẩu súng, nhếch mày cười một cái.

Tập Vị Nam vừa đến đã thấy cảnh Diệp Bạc Hâm bị chĩa súng vào người, tim anh quặn thắt lại, nhanh chóng cứu cô khỏi miệng súng.

Mặc dù ôm chặt cô an ủi, nhưng mắt lại quan sát, lắng nghe xung quanh.

Hết sức thu vào tầm mắt hành động của một người đàn ông trên người mặc đồ huấn luyện màu đen và một người đàn ông Trung Đông khác đang mưu đồ ám sát, trong lòng lập tức chuyển động.

Lúc tên người Trung Đông đang mở khẩu súng thứ hai, người đàn ông mặc đồ huấn luyện màu đe giơ tay ra ngăn cản ý định của hắn...

Thấy anh xuất hiện cả người mặc đồ ngụy trang tác chiến, người đàn ông mặc đồ luyện tập màu đen hình như không hề căng thẳng, lại chuyển sang nội chiến...

Trò tạp kĩ chó tự cắn lấy nhau này, Tập Vị Nam đã nhìn thấy không ít, nhưng chưa từng thấy điên cuồng đến mức như hai người đàn ông này.

...

Dọa Trebra sợ đến nỗi nói không ra lời, Giang Diệc Đình cười lạnh lùng, lưng quay về phía Tập Vị Nam, không nói gì liếc mắt với A Cố một cái, lại giơ tay ra hiệu cho anh ta.

A Cố đi theo anh ta nhiều năm, hai người ngầm hiểu ý nhau, thông thường không cần phải nói ra, một ánh mắt, một ám hiệu đã hiểu rõ được ý của đối phương, vì thế bên cạnh Giang Diệc Đình mấy năm qua đều không đổi người, A Cố cũng trở thành cánh tay đắc lực không thể thiếu của anh ta.

A Cố gật đầu nhẹ, hướng về người đàn ông cao to bên cạnh, từ từ nâng cằm lên.

Người này đến tiếp nhận lấy nhiệm vụ trên tay anh ta, A Cố lùi về sau, đứng tại vị trí ban đầu của người đàn ông đó.

Giang Diệc Đình cầm súng vỗ vỗ vào má Trebra, ngón tay xoáy xoáy, dễ dàng nổ súng, chân bỏ ra khỏi vai Trebra.

Anh ta từ từ ung dung hướng về phía Diệp Bạc Hâm và Tập Vị Nam đang đi, càng gần, càng cảm thấy nét mặt người đàn ông qen thuộc.

Ánh mắt lóe lên một tia sáng, Giang Diệp Đình dừng bước chân.

Đôi môi đỏ hé nở một nụ cười rạng rỡ, kèm theo đó là một giọng chế nhạo được tuôn ra.

"Hơ! Tôi cho là ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, cứu người từ dưới nòng súng ư? Thì ra là đại đội trưởng Tập Vị Nam anh minh uy phong của cúng ta..."

Năm năm trước, người đàn ông này cắt đi đường sống của anh ta, phá hủy nơi ẩn náu suốt ba năm, hại anh ta suýt chút nữa chết trong tay cảnh sát...

Anh ta cả đời này đều quên không nổi gương mặt này!

Không ngờ trôi qua lâu như vậy, người đàn ông này vẫn còn ngạo mạn như vậy, đáng ghét... như vậy!

"Thế nào? Tập trưởng quan đơn phương độc mã đi vào hang hổ? Không sợ những phần tử nguy hiểm này..." Giang Diệc Đình chưa nói hết, lại bật cười thành tiếng.

Ánh mắt nhìn về khoảng không tối mịch phía sau người anh.

"Không cần nhìn nữa, chỉ có một mình tôi." Tập Vị Nam ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên, một màu đen nhánh nhìn chằm chằm vào anh ta, trong đôi mắt sâu thẳm hiện ra một tia sáng tương tự như nghi hoặc.

Mấy năm qua, những nhiệm vụ mà anh đảm nhận nhiều không đễm xuể, số người bàn giao qua tay ít nhất cũng trên một trăm người, vì thế anh không có ấn tượng gì với người trước mặt.

Giang Diệp Đình chớp chớp mắt, "Hơ! Cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc, Tập trưởng quan, ngài nói có đúng vậy không?"

Tập Vị Nam nhếch môi, không lên tiếng, vẻ nham hiểm liếc nhìn Giang Diệc Đình.

Giang Diệc Đình sững lại, không lí nào Tập Vị Nam lại bình tĩnh như thế, trừ khi...

Gia Diệc Đình thực sự muốn trợn trắng mắt, đoán rằng anh ta mấy năm qua luôn không quên được kẻ thù, nhưng người đàn ông này đều quên sạch sành sanh, đến anh ta là ai cũng không nhớ ra.

Sự tồn tại của Giang Diệc Đình trong cảm giác lại thấp như vậy? Mặc dù mấy năm qua anh ta không ở trong nước, luôn hết sức bí ẩn, nhưng loại cảm giác này, quá tệ rồi!

" Ơ? Tập đại quan thật là quý nhân quên nhiều chuyện đấy, có cần tôi nhắc lại một chút, năm năm trước... Lan Thương Giamg..."

Anh muốn quên nhưng không dễ như vậy được, không lí nào khiến anh ta canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, anh lại an nhàn bình thản trải qua những ngày tháng bình yên như vậy được.

Tập Vị Nam chớp mắt, trong đầu nhanh chóng lóe lên một hình ảnh cuối cùng được dừng lại.

Hơi ngẩng đầu, giọng lạnh lùng bật ra từ đôi môi đẹp đẽ, "Là anh..."

Giang Diệp Đình bật cười, ánh mắt lướt xuống người phụ nữ được Tập Vị Nam ôm chặt trong lòng.

Cánh tay lực lưỡng ôm sau lưng người phụ nữ, đặt khủy tay vào giữa cô ấy, chân trái hơi sải về trước một bước nhỏ, phía bên phải người, để cô ấy trốn vào trong khu vực an toàn.

Người phụ nữ cả khuôn mặt đều vùi vào ngực anh ta, đôi vai được trùm bởi áo gió hơi run run lên.

Cánh tay trắng muốt giơ lên, tay áo dài trượt xuống dưới khủy tay, những ngón tay nhỏ nhắn siết chặt vùng eo của người đàn ông.

Giang Diệc Đình đảo mắt, hai người này...

Guọng nói lẳng lơ vang lên, "Người đẹp, chuyện này là thế nào đây? Giống như anh hùng cứu mỹ nhân, vừa nãy sao lại không thấy cô tặng cho tôi cái ôm nào? Không nghĩ cô mang kính màu mà nhìn người như thế, phân biệt đối xử trơ trẽn vậy."

Diệp Bạc Hâm sống lưng cứng đơ một lát, chạm vào khuôn ngực ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông.

Tập Vị Nam hơi chau mày, ánh mắt hạ xuống xoáy tóc trên đầu cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve dọ sống lưng cô.

Diệp Bạc Hâm ngước đôi mắt khóc đến đỏ hoe lên, những vệt nước mắt đã được quệt sạch trên quần áo của anh rồi.

Diệp Bạc Hâm cắn chặt răng, Giang Diệc Đình có ơn với cô, nếu như không phải vừa nãy anh ta đến kịp lúc, sợ là cô bây giờ đã...

"Cảm ơn anh..." Giọng Diệp Bạc Hâm vẫn còn rất khàn, nhưng cũng rất chân thành, Giang Diệc Đình đã nghe ra rồi.

"Ấy, chỉ một tiếng cảm ơn thôi sao?"

Diệp Bạc Hâm mặt hơi đổi sắc, bình tĩnh hỏi lại: "Vậy anh muốn thế nào? Suy cho cùng... cũng khiến tôi rơi vào khốn khó... nhưng người dưới trướng của anh... lẽ nào anh còn muốn tôi khắc cốt ghi tâm ơn của anh?

Giang Diệc Đình lắc đầu, mỉm cười, "Quả nhiên là nữ thần của tôi, ngoảnh mặt vô tình, thật mạnh mẽ kiên cường..."

Đảo mắt một vòng, rồi nhìn xuống người Tập Vị Nam, "Ô, Tập trưởng quan là gì của cô vậy? Ôm chặt như thế, sợ người khác không biết lại tưởng hai người đang ân ái đó."

Miệng của Giang Diệc Đình không ngờ lại độc địa như thế.

" Hai người biết nhau sao?" Diệp Bạc Hâm không trả lời mà hỏi lại, khiến Giang Diệc Đình sững sờ, đến sắc mặt Tập Vị Nam cũng biến đổi đi một chút.

" Một kẻ bại tướng dưới tay, bàn giao qua tay." Đây chính là giới thiệu của Tập Vị Nam đối với Giang Diệc Đình.

Nếu như không phải mấy năm qua rèn luyện giáo dưỡng tốt, Giang Diệc Đình thực sự muốn mở miệng chửi bậy, có cái bình nào mà vừa cái bình nào.

Ngay từ đầu nếu không phải anh ta chen ngang một bước, Giang Diệc Đình sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?

"Người đẹp, Giang Diệc Đình tôi nói lời giữ lời, vừa nãy đã nói thay cô đòi lại công bằng."

Giang Diệc Đình đưa súng cho Diệp Bạc Hâm, tập trung hướng mắt về phía cô, rồi liếc nhìn sang Trebra.

"Tên đần độn này giao cho cô, cô cứ tùy ý mà xử lý."

Tập Vị Nam đưa tay nhận lấy cây súng mà Giang Diệc Đình ném tới, Giang Diệc Đình nháy mắt, "Thế nào, anh là nữ thần của tôi sao? Tôi đưa súng cho nữ thần, anh giành cái gì?"

"Nữ thần?" Tập Vị Nam hoàn toàn không quan tâm đến Giang Diệc Đình, giọng nói nhẹ nhàng, cuối mắt nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Diệp Bạc Hâm.

Luôn mồm gọi nữ thần, hai người hình như có gì đó liên quan đến nhau.

Diệp Bạc Hâm nắm chặt áo khoác, mở to mắt ra.

"Anh nói thật sao?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 119
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...