Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 222

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sắc mặt Diệp Bạc Hâm trắng bệch, tay run rẩy cầm điện thoại.

Anh lịm đi rồi, bắt buộc phải đưa đến bệnh viện.

Vừa định gọi 120, nhưng nhớ lời Quý Giản Ninh nói đến bệnh viện cũng không ích gì, người ốm đưa đến bệnh viện sao lại không ích gì?

Diệp Bạc Hâm không dám chần chừ, vất điện thoại của mình xuống, lấy điện thoại của Tập Vị Nam gọi cho Quý Giản Ninh.

“A lô, Quý Giản Ninh, tôi Diệp Bạc Hâm đây...” Thậm chí giọng cô cũng đang run rẩy.

Quý Giản Ninh giật mình tỉnh giấc, lật người ngồi dậy.

“Chị dâu, sao thế?” Anh ngáp dài.

“Tập Vị Nam lịm đi rồi, gọi thế nào cũng không dậy, làm sao bây giờ?” Diệp Bạc Hâm cố gắng bình ổn nhịp tim, để nói được rõ ràng hơn.

Cơn buồn ngủ lập tức bay biến, Quý Giản Ninh lẩm bẩm nói: “Đúng thật mình nói chuẩn ghê.”

“Gì cơ?”

“Không có gì, chị đừng cuống, trong nhà có rượu cồn không? Chị dùng phương pháp hạ nhiệt vật lý cho anh ấy. Giờ tôi lập tức gọi bác sĩ qua.”

“Không thể đưa tới bệnh viện à?” Diệp Bạc Hâm tinh ý, phát giác ra điều kỳ lạ, sốt đến lịm đi rồi, vì sao không đưa tới bệnh viện?

“Bệnh viện không ích gì đâu, trong người anh ấy có thuốc khắc chế, thuốc giảm sốt bình thường không ăn thua. Bệnh viện cũng không tìm được loại thuốc giảm sốt phù hợp.” Quý Giản Ninh thở đều đều.

Tim Diệp Bạc Hâm thót lại, chẳng trách.

Trước kia cô cũng từng nghe nói, để tăng thể lực, lính đặc chủng sẽ được tiêm loại kháng thể mới nghiên cứu, có thể đề kháng một số loại thuốc, độc dược có hại với cơ thể. Mục đích là để đề phòng những đặc vụ ngầm khi bị bắt làm con tin, sẽ bị thuốc khống chế.

Cơ thể có thể kháng lại sự xấm hại, đồng thời cũng mất tác dụng với những loại thuốc thông thường.

“Chị, bây giờ hai người đang ở đâu. Đọc địa chỉ đi.” Quý Giản Ninh mở danh bạ điện thoại.

Diệp Bạc Hâm nghe cổ họng quặn lại, nhìn người đàn ông đang nằm bất động trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lòng nhoi nhói đau.

“Ngự Cảnh Viên.”

“Được, tôi đoán khoảng hai mươi phút sau bác sĩ sẽ tới nơi. Chị lấy tạm rượu cồn, lau qua người cho anh ấy.”

“Ừm.” Dập máy xong, Diệp Bạc Hâm đưa tay xoa mặt.

Mồ hôi đầm đìa.

Trong căn hộ không có sẵn hộp thuốc, cô tìm kiếm khắp nơi, cũng chẳng có rượu cồn.

Không còn cách nào khác, cô đành thay bộ quần áo đã sấy khô, tóc tai bù xù lao ra khỏi cửa.

Hơn ba giờ sáng, cô lao như một cơn gió ra khỏi chung cư, làm bảo vệ trực ban giật cả mình.

Diệp Bạc Hâm không kịp giải thích, chạy một mạch sang hiệu thuốc 24/24 ở gần đó.

Đợi cô trả tiền rồi hớt hải quay về chung cư thì đã mười phút qua đi.

May lần trước anh đưa cô chìa khóa căn hộ, trước khi đi còn nhập dấu vân tay, không thì bây giờ cũng chả vào được cửa.

Cởi giày, chân trần dẫm xuống sàn.

Cô mở đèn phòng khách, bật cả đèn trần phòng ngủ.

Chạy đến bên giường, cô vén chăn lên.

Anh nom thì gầy, nhưng người nặng chắc, mới rồi giúp cô lau rửa, mà cũng toát hết mồ hôi người. Bây giờ vừa vội vừa lo, trong lúc hoảng loạn, đầu mũi rịn mồ hôi, nhỏ giọt xuống người anh, lẫn vào mùi cồn.

Vừa mở cửa sổ, tán bớt hơi nóng nực trong phòng, điện thoại đầu giường liền đổ chuông.

“A lô...”

Đầu dây bên kia khựng lại: “Tôi là Lục Tiễn Tây, Quý Giản Ninh nói Nam sốt cao, bảo tôi đến thăm khám...”

Anh ta là bác sĩ?

Ngự Hoa Viên được thiết đặt an toàn khép kín, không phải chủ hộ không thể vào trong.

Diệp Bạc Hâm vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Vâng, anh đợi một lát, tôi xuống đón anh.”

Lục Tiễn Tây đứng ngoài cửa khu nhà, người mặc bộ đồ trắng, nho nhã, thanh thoát, tựa một nhành mai.

Trên vai đeo hộp thuốc, đôi mắt vô cùng lạnh nhạt.

Anh ta khẽ gật đầu với Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm sững người, cảm giác anh ta nom quen quen.

“Bác sĩ Lục, vất vả cho anh quá, mời anh theo tôi.” Diệp Bạc Hâm lễ phép gật đầu lại.

Cô không rõ Lục Tiễn Tây và Tập Vị Nam có mối quan hệ thế nào.

Lúc Diệp Bạc Hâm vào phòng bảo vệ trình bày lý do, đăng ký, thì Lục Tiễn Tây đứng bên ngoài, đánh giá người phụ nữ mới gặp gỡ lần thứ hai này.

Lần trước chỉ loáng thoáng thấy, bên ngoài phòng tư vấn tâm lý của bệnh viện.

Nhưng mà, người phụ nữ này hình như không nhận ra anh.

Tóc tai cô hơi rối, quần áo cũng hơi nhàu, mặt trắng nhợt, song vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Mắt hoe đỏ, như vừa mới khóc.

Cô không giống những người phụ nữ, gặp chuyện là hoảng loạn.

Nhưng do quan niệm về ấn tượng đầu tiên, nên Lục Tiễn Tây vẫn không hề có thiện cảm với cô.

Ngoại trừ xinh đẹp và tính cách cũng có tí kiên định, anh không tìm thấy ở người phụ nữ này có điểm nào khiến Tập Vị Nam phải nhung nhớ mãi không thôi.

“Bác sĩ Lục?” Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu, thấy ánh mắt anh không mấy thân thiện, chả rõ bản thân mình đã có chỗ nào mích lòng người ta. Có thể là do sáng sớm đã dựng người ta dậy khỏi chăn, nên còn ngái ngủ chăng.

Lục Tiễn Tây lách người, để cô dẫn đường phía trước.

...

Diệp Bạc Hâm dẫn Lục Tiễn Tây vào phòng ngủ. Anh ta đặt hộp thuốc xuống, lấy ống nghe ra, cúi người xuống.

Diệp Bạc Hâm đứng bên mép giường, lồng ngực đập liên hồi, cô đang gắng sức đè nén cơn hoảng loạn trong lòng.

Tập Vị Nam trong lòng cô, luôn vĩ đại như thế, anh làm sao có thể gục ngã?

Cô hẵng nhớ cuộc khảo sát lần trước ở biên giớiMyanmar -Vân Nam, khi cô bị đám người của Giang Diệc Đình bắt đi, thậm chí một mình anh đơn thương độc mã cứu được cô.

Lục Tiễn Tây đứng dậy, tay cầm ống nghe, mắt lại nhìn cô.

Cô lấy làm khó hiểu, tưởng mình chắn ánh sáng, bèn lùi lại mấy bước.

Ánh mắt anh ta vẫn chăm chăm dõi theo sự di chuyển của cô, dù rất bâng quơ, nhưng sự khinh thường thoáng qua trong mắt vẫn bị cô phát hiện.

Diệp Bạc Hâm nhíu mày: “Bác sĩ Lục, mong anh có thể khẩn trương giúp anh ấy kiểm tra.”

Sốt li bì suốt nửa đêm, bây giờ không biết tình hình ra sao.

Thế mà Lục Tiễn Tây vẫn đủng đỉnh, khiến cô nổi cáu

“Lúc tôi khám bệnh, không thích có người đứng bên cạnh, ảnh hưởng đến mình.” Gương mặt khôi ngô của Lục Tiễn Tây mang vẻ nghiêm nghị.

Đúng là lắm tật.

Diệp Bạc Hâm tuy bất mãn nhưng vẫn đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.

Cô cảm nhận được, Lục Tiễn Tây đang chĩa mũi nhọn vào mình.

...

Đúng thực Lục Tiễn Tây cố ý, tình trạng tinh thần hiện tại của Tập Vị Nam càng ngày càng xấu đi, là do người phụ nữ này.

Hôm qua Quý Giản Ninh còn nói, bây giờ Tập Vị Nam ngay đến ngủ cũng cần dựa vào thuốc.

Một người phụ nữ rách việc, anh thực sự không ưa cho nổi.

Nếu không phải vì Tập Vị Nam cứ nhất nhất phải có được cô ta, thì anh đã chẳng thèm nể nang mà cho cô ta một trận.

Cho đến khi Lục Tiễn Tây vén chăn lên, thấy những vết cào cấu, dấu hôn trên người Tập Vị Nam, mặt anh ta lập tức đổi sắc.

Anh ta hứ một tiếng, vừa cầm ống nghe ấn lên lồng ngực Tập Vị Nam, vừa lầm bầm chửi trong miệng.

“Sốt thế này rồi còn lắm chuyện, mới tách ra có mấy ngày đã thèm khát cỡ này rồi? Chán sống à?”

Ấn tượng về Diệp Bạc Hâm trong lòng anh ta lại càng hạ điểm.

Sau đó, đợi kiểm tra xong, tiêm biệt dược, truyền thuốc, anh ra mới bước ra khỏi phòng.

...

Diệp Bạc Hâm tựa người vào tường, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Cách âm quá hoàn hảo, cô không nghe được tiếng gì.

Lục Tiễn Tây không để cô vào trong, cô lo cho bệnh tình của anh, liên tục mấy lần xem đồng hồ, mới có mười mấy phút trôi qua mà cô có cảm giác lê thê như cả thế kỷ.

Điện thoại reo, cô nhìn liếc qua, là Quý Giản Ninh.

“A lô...” Giọng cô thấp tịt.

“Chị, sao rồi, lão Lục đến chưa?”

Lão Lục? Bác sĩ Lục à?

“Đến rồi, đang kiểm tra.”

Quý Giản Ninh nghe ra tâm trạng cô ủ rũ, bèn an ủi nói: “Chị cũng đừng lo thái quá, chuyện này chả phải lần đầu. Người như chúng tôi lần nào có việc mà chả lượn một vòng Quỷ môn quan? Bây giờ sốt tí chẳng xi nhê gì với anh ấy đâu, hai hôm trước mới dã man...”

Diệp Bạc Hâm cảm thấy kì lạ, sốt đến bốn mươi độ, người lịm đi rồi, vì sao Quý Giản Ninh chẳng hề mảy may lo lắng. Đến vị bác sĩ kia cũng đủng đà đủng đỉnh, hay do cô chuyện bé xé ra to?”

Ngày nay tuy sốt cao dẫn đến tử vong cũng thuyên giảm nhiều, nhưng không có nghĩ là không có.

“Hai hôm trước?” Tim Diệp Bạc Hâm thót lại.

Quý Giản Ninh suýt thì buột miệng, liền tự vả mình hai cái.

“À, không có gì, tôi chỉ muốn hỏi thăm tình hình thôi, nhưng giờ có lão Lục ở đấy rồi, chị cứ yên tâm.”

Quý Giản Ninh liền luống cuống tìm cớ, cúp máy.

...

Quý Giản Ninh vừa cúp máy, cửa phòng được người bên trong mở ra.

Diệp Bạc Hâm liền bước lên, vẻ lo âu thấy rõ: “Bác sĩ Lục, sao rồi?”

Gương mặt cô tái mét, sắc hồng của môi cũng nhợt nhạt đi hẳn.

Cả gương mặt nom không khác gì ma nữ, người lại gầy, dáng đi liêu xiêu.

Cô từ bên cạnh đi ra, lại đi chân trần, tịnh không tiếng động, người quanh năm suốt tháng ở trong bệnh viện Lục Tiễn Tây cũng giật cả nảy với cô.

Thấy cô lo lắng đến mức này, Lục Tiễn Tây cũng dịu sắc mặt.

Chí ít người phụ nữ này còn có tí chút lương tâm.

Lục Tiễn Tây nhấc tay, rũ cổ tay áo đang xắn lên đoạn khuỷu, liếc sang cô nói: “Cậu ta sốt cao mất trí, nổi điên, mà cô cũng để mặc cậu ta làm bừa à?”

“Sốt cao bốn mươi độ, còn bày đặt vớ vẩn, cô tưởng cậu ta không chết được chắc?” Lục Tiễn Tây trước nay vốn phong độ, nhưng cứ nghĩ đến việc Tập Vị Nam sốt cao còn làm “Chuyện đó”, để chậm trễ tí nữa, có khả năng thành đứa thiểu năng, là Lục Tiễn Tây lại không thể hòa nhã được nữa, giọng điệu cũng hằn học hơn.

Diệp Bạc Hâm ngơ ngác ra mặt.

Lục Tiễn Tây thở hắt ra một tiếng, đoạn quay người vào trong, vén tấm chăn lên, trỏ vào những vết cào cấu trên người Tập Vị Nam: “Không ngờ hai người cũng hăng gớm nhỉ.”

Mặt Diệp Bạc Hâm đỏ đến độ tưởng nhỏ được máu, cảm giác máu huyết toàn thân đều dồn lên mặt.

Mới rồi hớt ha hớt hải, quên béng vết những dấu vết trên người anh.

Cô ngượng ngùng cúi gằm đầu.

Lục Tiễn Tây cũng không phải người chua ngoa. Thấy dáng vẻ cô thẹn thùng, dùng ngón chân cũng biết tỏng là do Tập Vị Nam đầu têu. Chuyện cậu ta muốn làm, ai mà cản được? Chẳng qua Lục Tiễn Tây không thấy thoải mái với cô, nên kiếm chuyện nói móc mà thôi.

Lục Tiễn Tây là bác sĩ, chuyện nam nữ cũng chả có gì phải cố kỵ, nam hoan nữ ái là chuyện thường tình, nói ra cũng thản nhiên.

Diệp Bạc Hâm lại xấu hổ đến độ muốn tàng hình.

“Không có vấn đề gì cả, truyền một bình thuốc, sáng sớm mai là giảm sốt.” Lục Tiễn Tây không buồn bận tâm đến cô, quay người thu dọn đồ đạc, lấy từ trong hộp thuốc ra hai lọ thuốc nhãn tiếng Anh, đặt xuống đầu giường.

“Sáng mai nấu cháo thanh đạm cho cậu ta ăn, lọ thuốc này mỗi lần uống ba viên, còn lọ nhỏ thì hai viên mỗi lần. Một ngày ba lần, sau bữa ăn nửa tiếng hẵng uống. Trưa mai tôi lại đến lần nữa.” Lục Tiễn Tây vừa dặn dò, vừa khoác thùng thuốc lên vai.

Diệp Bạc Hâm gật đầu, ánh mắt vẫn hơi thẹn thùng.

“Vậy phiền anh lại tới lần nữa.”

“Cậu ta là anh em của tôi, cô chăm sóc cậu ta tử tế là được.” Lục Tiễn Tây chỉnh lại tốc độ truyền: “Chú ý thuốc trong bình, lát nữa hết thuốc, nhớ rút ra.”

Tiễn Lục Tiễn Tây về, mặt Diệp Bạc Hâm vẫn chưa hết nóng bừng, lại thở hắt ra một hơi.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 222
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...