Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 313

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ban ngày, cửa phòng quân y khép hờ, bỗng bị người ta dùng chân đá bung cánh.

Vị bác sĩ quân y đang ngồi đọc báo bên bàn, tay run lên, kính suýt thì tuột ra. Anh ta đỡ gọng kính, hai mắt hằm hằm tóe lửa đứng bật dậy: “Thằng ôn nào dám đá cửa nhà ông? Có còn quân kỷ nữa hay không? Cứ dăm hôm nửa bữa lại đá cửa một lần, lần trước đá hỏng cửa chúng mày cũng không thèm sửa. Báo hại ông phải làm báo cáo, đợi nửa tháng trời mới có người đến sửa...”

Mấy thằng ranh trong chiến khu, người ngợm như sắt thép, bình thường thương tật vặt vãnh thì cũng nhịn cho qua, không hay đến quân y thăm khám. Trừ phi bị thương trong lúc tập luyện, hễ có người làm sao, là cánh cửa lại ăn đủ.

Nhìn rõ người sải chân bước vào, quân y tức thì á khẩu:

“Đội... Đội trưởng...”

“Qua xem giúp cô ấy.” Tập Vị Nam đặt Diệp Bạc Hâm xuống giường, kéo rèm cửa sổ, đầu không buồn ngẩng lên, sắc mặt lạnh lùng.

Diệp Bạc Hâm nhớ anh quân y này, lần trước bị ngất trong lúc tập luyện, cũng nhờ anh ta kiểm tra thăm khám.

Cổ chân cô sưng to như cái bánh bao. Anh quân y lắc đầu, ấn mấy cái, Diệp Bạc Hâm đau rùng mình.

“Ái chà, trật khớp rồi.” Quân y ngẩng lên nhìn cô, thấy mặt cô quen quen: “Ơ, cô là...”

Lần trước Diệp Bạc Hâm để tóc ngắn, lần này tóc đã dài đến vai, tuy cảm thấy quen quen nhưng nhất thời chưa thể nhận ra.

Cảm nhận được ánh mắt sắc lẹm, anh quân y rùng mình, vội cúi đầu xuống: “Cố gắng một tí, tôi nắn lại xương, lát nữa sẽ kê thuốc để cô đắp.”

Tập Vị Nam đứng bên cô, nghe vậy liền đưa tay ấn đầu cô vào lòng mình: “Đừng nhìn nữa.”

“Á!” Diệp Bạc Hâm vẫn không chịu được, nước mắt ứa ra: “Đau chết mất.”

Tập Vị Nam giữ chặt cơ thể run lên bần bật của cô, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu, mắng khẽ: “Đáng đời, ai bảo em không đi đứng cẩn thận.”

“Được rồi...” Anh quân y đứng dậy, quay ra lấy hai lọ thuốc và bông tăm trên giá.

Bôi thuốc, quấn băng xong, chân không thể xỏ giày được nữa.

Anh quân y đăm chiêu nhìn hai người đang thì thầm nói chuyện, chợt vỗ vào đầu đánh cái đét: “À, tôi nhớ ra rồi, cô là cái người lần trước, từng đến đây một lần do dị ứng lúc luyện tập.”

Diệp Bạc Hâm bẽn lẽn cười.

“Con bé làm sao rồi?” Tập Thừa Hoắc bước vào, theo sau là lính cảnh vệ. Người kia đưa tay chào Tập Vị Nam, rồi quay người ra ngoài.

“Không sao ạ, đỡ nhiều rồi.” Diệp Bạc Hâm áy náy cười: “Để ông phải lo rồi ạ.”

“Không sao là tốt rồi. A Nam, mấy hôm này tranh thủ thời gian chăm vợ đi nhé. Ông giao người cho cháu rồi đấy. Ý của mẹ cháu là để hai đứa cố gắng có cháu ẵm bồng trong năm nay.” Ông cụ hào sảng nói.

Tập Vị Nam liền sầm mặt: “Được rồi, ông xong việc rồi thì về trước đi.”

Ông cụ chắp tay sau lưng, vui vẻ đi ra ngoài: “Thì về, khỏi tiễn.”

Đám Duy Mật đứng bên ngoài cửa, xô đẩy lẫn nhau.

“Vào đi, cậu vào trước đi.”

“Con đi đầu đàn là con chết trước, còn lâu nhé.”

“Này, ngứa đòn à, vào đi.” Ngải Thu Viên bị đá một cái, chân loạng choạng, nhào về phía trước.

Ông cụ vừa vặn đi ra, suýt thì đâm sầm vào nhau.

“Thủ... Thủ trưởng... cháu, cháu xin lỗi, cháu không cố ý...” Sắc mặt Ngải Thu Viên thoắt trắng bệch, lập tức đứng nghiêm.

Mấy người đằng sau cũng lần lượt chào ông.

Ông cụ nhìn thoáng qua, không chấp nhặt với mấy đứa: “Đến thăm Bạc Hâm hả?”

Mới rồi cũng chính mấy đứa này đứng quanh Diệp Bạc Hâm, tuy không rõ Diệp Bạc Hâm quen biết kiểu gì với người trong chiến khu, nhưng cũng không phải chuyện gì ông cũng cần biết.

“Vâng ạ...”

“Thế còn đứng đây làm gì? Khẩn trương vào đi.”

Ông cụ gọi lính cảnh vệ, cả hai cùng lên xe.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngờ không bị phạt, tức thì thở phào nhẹ nhõm.

“Báo cáo!” Mấy người đứng ngoài cửa, Diệp Bạc Hâm đang phân vân không có giầy ra ngoài kiểu gì, trời lạnh như thế này có mà chết rét. Lại nghe tiếng động, liền nhìn ra, đầu lập tức căng lên.

Cánh tay người đàn ông vẫn khoác trên vai, cô hất tay anh xuống.

Tập Vị Nam nghiêm sắc mặt, nhìn người đứng ngoài cửa: “Vào đi!”

Mấy người nhìn nhau, ngại vì Tập Vị Nam cũng có mặt, nên không ai dám lên tiếng.

Bầu không khí bối rối, Diệp Bạc Hâm khẽ húng hắng, ngẩng đầu nhìn Tập Vị Nam: “Anh... anh giúp em đi tìm một đôi giầy khác, chân em thế này...” Vừa nói, cô vừa đung đưa chân phải.

“Ừ.” Tập Vị Nam gật đầu. Trước khi rời cửa, anh nhìn mấy cô như có ý cảnh cáo, giọng khẽ bảo: “Đừng đùa quá trớn nhé.”

Diệp Bạc Hâm đuổi khéo anh đi, anh cũng biết vậy. Nhưng mấy người này lúc ở riêng với nhau lại như mấy chú ngựa hoang tuột dây cương, chả hề biết giữ chừng mực. Chẳng trách anh sợ người phụ nữ của mình bị bắt nạt.

Người đàn ông vóc dáng cao lớn, lại mang theo cảm giác áp lực, uy nghiêm, suýt thì cả lũ nhũn người.

Tập Vị Nam vừa đi khuất bóng, mấy ánh mắt sắc lẹm như dao lập tức đổ rào rào về phía mình, Diệp Bạc Hâm xoa mũi, nhoẻn cười.

“Cười, cười, cười, cười cái con khỉ, khôn hồn khai thật đi.” Duy Mật bóp cổ cô. Tập Vị Nam vừa dặn dò dứt lời, chớp mắt đã bị các cô quẳng ra sau gáy.

“Này, cậu nhẹ tay thôi, giết người à.” Diệp Bạc Hâm né sang một bên.

“Á à, giờ người ta là phu nhân của Đội trưởng rồi, bọn này nào dám.” Ngải Thu Viên nói giọng eo éo.

Cả lũ này quả nhiên đến đây để xử lý cô.

“Mấy đứa muốn biết gì nào?”

Họ chỉ đợi có câu nói này, liền xáp lại, mồm năm miệng mười nói.

“Cậu là vợ của Đội trưởng thật à?”

“Hai người quen nhau thế nào? Trước hay sau khi cậu vào chiến khu? Trước đó có nghe nói Đội trưởng đã lấy vợ đâu nhỉ?”

“Người lạnh lùng như Đội trưởng, xin hỏi cậu đã tán đổ bằng cách nào, cho tớ xin ít bí kíp.”

“Không phải, mấy đứa hỏi cái vớ vẩn gì thế. Quên chuyện chính à, con ranh này dám lừa chúng mình. Không xảy ra chuyện ngoài lề vừa rồi, thì nó còn định giấu chúng mình mãi đấy.”

“Đúng, đúng rồi, khai mau, vì sao lại giấu bọn này?”

“...”

Mấy cái đầu chụm lại, bên tai là tiếng ríu rít, Diệp Bạc Hâm không thở nổi, suýt thì bị mấy đứa dồn cho rơi khỏi giường.

“Ối trời ạ, tránh ra, tránh ra tí nào, ồn ào chết mất...” Cô giang tay hẩy những gương mặt đang cố gắng sán lại gần, vẻ ngao ngán thấy rõ.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, người ta đang bị thương, quên lời dặn của Đội trưởng à?” Lộ Hạ không đua theo bọn họ, thấy các cô cũng hỏi được hòm hòm, mới lên tiếng nhắc nhở.

Diệp Bạc Hâm liền gật đầu: “Tớ không muốn giấu các cậu đâu, nhưng tự bản thân các cậu biết tính của mình, các cậu không biết chứ? Để các cậu biết rồi, thì mấy cái loa này chẳng đi rêu rao khắp chiến khu, để mọi người cùng biết?

“Tớ và anh ấy quen nhau lâu rồi, trước khi vào đây chúng tớ đã đăng ký kết hôn rồi. Còn vì sao tán đổ anh ấy thì cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai? Cái này, các cậu phải đi hỏi anh ấy chứ.” Đoan chắc mấy đứa sẽ không dám bạo gan như thế, Diệp Bạc Hâm đắc chí hất hàm.

Nói xong, mấy người vẫn có cảm giác như trong mơ vậy.

“Không đúng lắm, bao nhiêu người theo đuổi Đội trưởng, xét gia thế, dung nhan đều thuộc hàng xịn cả, Đội trưởng làm sao lại ưng cậu nhỉ?”

Câu này Diệp Bạc Hâm không thấy xuôi tai cho lắm: “Ý cậu là sao, làm sao lại không thể ưng tớ?”

Duy Mật nhướn mày, bụm cái miệng rau ráu của Lâm Vi lại: “Chứ còn gì nữa, không thấy Tiểu Diệp cũng là con nhà giàu à? Thiên kim tiểu thư làm sao lại không xứng với Đội trưởng?”

Càng nói càng xa vời, Diệp Bạc Hâm liền kiên quyết ngậm miệng, để họ tự bàn luận lấy.

Đợi cả lũ qua cơn phấn khích, Duy Mật mới sực hiểu ra: “Chẳng trách... chẳng trách Tiểu Diệp đi ra đi vào chiến khu như đi chợ. Hậu thuẫn mà không đủ mạnh, làm sao có thể chen chân vào đội mình? Còn nữa, lần trước diễn tập ở biên giới Myanmar, lúc Tiểu Diệp mất tích, mặt Đội trưởng biến sắc, còn đích thân đi tìm người nữa. Tớ bảo mà, một lính tráng bình thường mất tích, làm sao mà phải đích thân Đội trưởng ra tay? Giờ nghĩ lại, được lắm, liền mạch rồi đấy...”

Diệp Bạc Hâm nhăn mày: “Mật Nhi, đừng có nói linh tinh. Việc tớ có thể vào đội, không liên quan đến anh ấy đâu. Trước khi gặp nhau ở chiến khu, tớ cũng không biết anh ấy làm việc ở đây. Cậu đừng nói bừa. Bây giờ anh ấy đang xin từ chức, việc này to không to, nhỏ cũng không phải là nhỏ, nhưng một khi bị người ta cố ý lợi dụng, bất kể thật hay không, cũng ảnh hưởng không tốt đến anh ấy. Do tớ và mẹ tớ cãi nhau, trong lúc nổi giận, bà mới bảo cậu tớ đưa tớ vào đây.”

“Được rồi, được rồi, đùa thôi, chuyện này mấy đứa chúng tớ biết là được, nói ra để Đội trưởng tuốt xác à?” Duy Mật cười xòa. Chả phải cô không hiểu, cũng không muốn gây phiền phức cho ai, đùa với nhau thế thôi.

“Tiểu Diệp, lại hỏi cái này, là... Đội trưởng lúc bình thường cũng hằm hằm, nhạt nhẽo như thế à? Lúc chỉ có hai người với nhau, cả... chuyện đó... khoản đó Đội trưởng có phải là rất lợi hại không?” Giọng Hướng Đóa Nha không thèm giảm nhỏ, mọi người ai nấy đều nghe thấy.

Diệp Bạc Hâm đỏ mặt, cười mắng: “Trời ạ, con ranh này, không biết ngượng, chưa lấy chồng đã hỏi chuyện này, sau này ai dám rước hả?”

Những ngày tháng vui vẻ vun vút qua đi, trao đổi số điện thoại liên lạc xong, Diệp Bạc Hâm bịn rịn không nỡ rời chiến khu.

Ở Soái bộ với Tập Vị Nam được ba ngày, cô đã phải về thành phố.

Hai nhà bàn bạc xong, thống nhất lễ cưới tổ chức vào cuối thàng Tư, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả.

Nhưng trước hôn lễ của họ, nhà họ Diệp còn một chuyện hỷ khác nữa.

Diệp Thanh Vũ lại tranh thủ tổ chức đám cưới trước cả Diệp Bạc Hâm, ngày ấn định vào mùng hai tháng Ba, trùng với lễ Nguyên tiêu.

Tuy cũng nghe nói nhà họ Thời đang rầm rộ chuẩn bị lễ cưới, nhưng đợt này Diệp Bạc Hâm bận tối mắt tối mũi, không để ý lắm. Vả lại, với mối quan hệ giữa cô và Diệp Thanh Vũ, Diệp Thanh Vũ đưa cô tấm thiệp đã là nể nang Diệp Bạc Hâm lắm rồi.

Nhớ lại vẻ ngạo nghễ của Diệp Thanh Vũ khi quẳng thiệp vào mặt cô, Diệp Bạc Hâm lại buồn cười, phải cất công đến ra oai với cô, có ấu trĩ không cơ chứ.

“Mẹ, hai nhà Diệp-Thời làm thông gia, mẹ thấy việc này thế nào? Lạc Thời ăn no rửng mỡ, hết việc để làm à? Anh ta lấy Diệp Thanh Vũ thật này. Lạc Thời rút cuộc nghĩ gì nhỉ?” Diệp Bạc Hâm ngồi trên ghế da, mũi chân chấm vào chân bàn, không ngừng xoay tròn, tay vẫn ấn bút, chốc chốc lại phát ra tiếng.

Mí mắt của Tô Uyển giần giật, Lạc Ngạn Trình là chú của Lạc Thời, chẳng nhẽ con ranh này phát hiện ra chuyện gì, định bẫy bà chắc?

“Con hỏi mẹ, mẹ hỏi ai?” Tô Uyển đóng tập tài liệu tại, tiện thể vớ lấy hợp đồng ở bên, quẳng vào người Diệp Bạc Hâm: “Rảnh lắm hả? Về đọc lại hợp đồng này ngay.”

Diệp Bạc Hâm nhìn tập hợp đồng rơi vào lòng: “Ấy, cái này vội gì. Nói sao thì nói, Diệp Thanh Vũ cũng là chị con, con phải quan tâm tí chứ.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 313
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...