Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 273

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tập Khởi Nhu ngoáy lỗ tai, định bụng đánh bài chuồn.

“Đứng lại!” Bà cụ thấy cô rón ra rón rén, cơn bực trong người không nơi trút, mắt liếc thấy một tờ báo đặt trên bàn.

“Đây là cái gì?” Trong nhà hằng ngày chỉ đặt báo tài chính, báo kinh tế, báo quân sự... hôm nay lại ở đâu ra một tờ báo bìa ngoài sặc sỡ?

Tập Khởi Nhu ai oán quay đầu lại, thấy trên tay bà cầm tờ tạp chí lá cải cô vừa tiện tay nhấc từ giá báo ngoài phòng khách nhỏ.

“Bà ơi, không liên quan đến cháu, cháu lấy từ giá báo.” Tập Khởi Nhu vội vàng giơ hai tay, hòng tỏ ý mình vô tội. Ai cũng biết bà nội chúa ghét ba cái chuyện ái mộ thần tượng, lý do nào là hạ thấp bản thân, nào là ngôi sao màn bạc đều là con hát đào kép, mua vui cho người đời, thân phận thấp hèn.

Bà cụ vốn không bận tâm lắm, nhưng ánh mắt bỗng sững lại, nhìn chằm chằm vào bức hình sắc nét, mặt tối sầm lại.

Người phụ nữ này là?

Bà cụ sai người điều tra gia cảnh của Diệp Bạc Hâm, hiển nhiên từng nhìn qua ảnh của từng thành viên trong gia đình cô. Người phụ nữ có cử chỉ thân mật với người đàn ông trong bức ảnh, đây chẳng phải là người mẹ từng qua một đời chồng của Diệp Bạc Hâm đó ư? Nghe đồn chị ta còn là người phụ nữ thép trong giới doanh nhân.

Tựa đề được phóng to bắt mắt, nội dung bóng gió.

Hứ! Thép thiếc gì ngữ ấy, có tuổi rồi còn không biết xấu hổ, đến nông nỗi lên cả mặt báo với một gã diễn viên thấp hèn. Đấy trông mà xem, nữ tổng giám đốc và ngôi sao điện ảnh cùng trải qua một đêm bên nhau, có lọt mắt không?

Bà mẹ đã buông thả đến thế, thì con gái tốt đẹp đến đâu?

Đến hôn nhân của chính mình cũng không làm nên hồn, thì làm sao dạy được con cái?

...

Chiếc xe Ranger Rover đen dừng trước một nhà hàng gần Ngự Cảnh Viên, cả hai dùng bữa tối xong mới về.

Vừa đặt chân vào nhà, Diệp Bạc Hâm đã ngồi xếp chân lên ghế mây, bật đèn ban công, trước mặt đặt chiếc bàn con, cô để máy tính lên đó.

Áng sàng mờ mờ trong đêm tối, phác họa lên gương mặt cô những đường nét mềm mại, mỹ miều.

Ngón tay thon dài xinh xắn thoăn thoắt gõ trên bàn phím, cảm hứng dạt dào, những phân cảnh tuôn trào dưới tay cô.

Trong thư phòng tầng lửng, Tập Vị Nam có cuộc họp qua video với phía quân đội. Sau khi kết thúc, anh tắt máy tính, ngồi một lúc mới xuống nhà.

Tựa người bên khung cửa ban công, thấy cô tập trung gõ chữ, vầng trán hơi nhăn lại, một lúc lại giãn ra. Sợ làm phiền cô, nên anh cứ giữ yên ắng, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt xinh xắn của cô, khóe môi vẽ lên nụ cười say đắm.

Không biết bao lâu sau, Diệp Bạc Hâm mới ngó ngoáy chiếc cổ mỏi nhừ, dưới sàn nhà có một cái bóng, cô khựng lại, ngoái đầu. Thấy Tập Vị Nam khoanh tay trước ngực, gương mặt sắc nét mê hoặc, đôi mắt như một xoáy đen, khiến người ta phải đắm chìm. Khoảnh khắc ấy Diệp Bạc Hâm thất thần. Tập Vị Nam cúi xuống, hai tay đặt bên người cô. Diệp Bạc Hâm ở trọn trong lòng anh. Cô ngẩn ngơ ngắm nhìn gương mặt ba trăm sáu mươi độ hoàn hảo không góc chết của anh: “Anh bước chân không phát tiếng động à?”

Anh đưa tay vén lọn tóc con ra sau mang tai cô, nom có vẻ giống một người chồng hiền lành, yêu thương vợ. Đôi mắt đen sáng ngời phản chiếu cái bóng nhỏ xíu của cô.

“Do em tập trung quá thôi.” Anh tranh thủ hôn phớt lên môi cô, nhoẻn cười rạng rỡ ưu nhã.

Diệp Bạc Hâm chớp mắt, trên môi hẵng còn hơi ấm, và dư vị thanh mát của anh, đôi gò má nõn nà thoắt ửng hồng.

Ánh mắt như phiêu du, lảng tránh cái nhìn nóng bỏng của anh.

“Em đang làm gì?” Anh cười, dụi đầu cô. Thấy máy tính đặt trên chiếc bàn con trước mặt, màn hình vẫn sáng đèn.

“Em viết kịch bản.” Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng nói.

“Hở?” Vầng trán thanh thoát của anh bất giác rướn lên. Ánh mắt sáng rỡ nhìn cô: “Vợ anh giỏi thế, còn viết kịch bản nữa cơ à?”

Tiếng “vợ anh” vấn vương quanh hàm, giọng dịu nhẹ, âu yếm, khiến máu huyết toàn thân cô rạo rực, mặt đỏ ran.

“Anh quên à, trước kia em đi làm ở công ty truyền thông, kiếm cơm bằng nghề này đấy.”

Xem ra những gì anh biết về cô hẵng còn quá ít.

Tập Vị Nam nổi hứng, ngón tay thon dài đặt lên chuột, dịch chuyển con trỏ: “Anh xem nào...”

“Ối, anh đừng xem...” Diệp Bạc Hâm luống cuống che mắt anh: “Em chỉ có tí trình còi, văn chương còm cõi thôi...”

Tập Vị Nam khe khẽ bật cười, Diệp Bạc Hâm ấn phím tắt màn hình, giơ tay đẩy anh: “Anh mau đi tắm rửa đi, em bận thêm một lúc nữa.”

Tập Vị Nam khẽ ôm cô: “Vào nhà đi, ngoài này lộng gió.”

Cô lắc đầu: “Trong nhà bí bức, đầu không đủ minh mẩn, không có cảm hứng.”

Khóe môi anh đeo nụ cười rất nhẹ, lấy một chiếc áo khoác ở phòng khách, choàng lên người cô.

Diệp Bạc Hâm giật mình, ngẩng đầu nhìn gương mặt khôi ngô như được thánh thần viễn cổ tự tay đẽo gọt. Tập Vị Nam nhìn xuống, vầng trán vấn vương yêu thương.

“Đừng nhìn màn hình lâu quá, không tốt cho mắt.” Hơi thở chỉ thuộc riêng mình anh phảng phất bên tai, giọng nói như dịu dàng, như mê luyến vấn vít đi vào tai.

...

Diệp Bạc Hâm kéo chiếc áo khoác trên người, len lén quay đầu, dáng đứng thẳng thớm, thần thái lỗi lạc, chỉ một bóng lưng thôi cũng thấy được khí thế hơn người.

Cô mỉm cười, bỗng nhiên nhớ lại năm mười lăm tuổi, cô bị bọn buôn người bắt cóc, chúng định vượt biên, mang theo một nhóm những cô gái mười mấy tuổi như các cô bán sang Thái Lan. Cô nhịn đói nhịn khát, ở nơi rừng sâu màn trời chiếu đất, chứng kiến sự méo mó nhân tính của loài người. Vào lúc tuyệt vọng nhất, anh như một vị thần từ trên trời bay xuống, đưa cô rời chốn hang hùm ổ cọp.

Chỉ có điều, e là người này đã quên mất cảnh đấy, chỉ có cô là khắc ghi trong tim.

Mười mấy phút sau, Tập Vị Nam mặc áo choàng tắm bước ra, tóc vẫn nhỏ nước, nhưng tóc ngắn nên khô rất nhanh, chỉ lấy khăn lau qua một lượt.

Anh không ra ngoài làm phiền cô, mà ngồi xuống ghế sô-pha, lặng lẽ nhắm nhìn từng cái nhíu mày, từng lần nhăn trán của cô qua vách kính cửa sổ.

Gần mười giờ, Diệp Bạc Hâm mới gập máy tính lại, đứng dậy, suýt thì va vào người anh.

Không biết tự bao giờ người này lại đứng sau lưng cô, bước chân không mảy may tiếng động, có lẽ đúng như anh nói, cô đã quá tập trung.

Tập Vị Nam nhận máy tính từ tay cô, nắm những ngón tay lạnh lẽo, bất giác chau mày.

“Bao giờ rảnh? Mấy người bạn chơi với anh từ bé, muốn gặp em.”

Tập Vị Nam đặt máy tính xuống, kéo cửa kính ngoài ban công, rót cốc nước ấm đưa cô, đoạn ngồi xuống cạnh bên. Hai tay vòng quanh eo, để cô thoải mái ngồi dựa vào lòng mình.

Diệp Bạc Hâm cầm cốc bằng hai tay, nhấp một hớp. Trên người anh thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ của sữa tắm và dầu gội, khiến cô ngây người trong giây lát.

“Cuối tuần nhé.” Bước vào cuộc sống của anh, đây là điều khó tránh được.

“Được.” Bờ môi khẽ cong, ánh sáng như vụn vàng li ti lắc rắc, đôi mắt anh tích tụ ngàn vạn sắc màu lấp lánh, như lạnh như ấm như mê như ảo, lại như hồ nước sâu thẳm, hấp dẫn người ta.

Diệp Bạc Hâm ngửi thấy mùi nguy hiểm. Áo choàng tắm hở vạt, cả người tản mác cảm giác hững hờ, vẫn còn hơi ấm sực từ phòng tắm bước ra, bàn tay đặt trên hông cô mỗi lúc một nóng bừng. Cô giật mình, vội vã toan đẩy anh ra. Vòng eo bỗng được siết chặt, mùi hương đặc trưng lãng đãng đặt trên bờ môi, khiến cô bất giác rùng mình.

Ánh mắt anh tối lại, hai bờ môi quyện nhau thêm sâu, mút mát hơi thở thơm ngát nơi cô.

Diệp Bạc Hâm siết chặt vạt áo choàng của anh, vô tình lại giật tấm áo choàng xuống, những kẻ đang lún sâu trong đê mê vốn chẳng ai để ý.

Chính trong lúc tình ý bấn loạn, thiếu điều ngất ngây, thì điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông.

Diệp Bạc Hâm choàng mở mắt, gò má ửng đỏ, mắt sóng sánh hơi nước, nhìn người đàn ông đang phải đè nén khổ sở.

Gương mặt đỏ gay khác thường, yết hầu quặn lên quặn xuống, cả người gồng cứng, hai tay chống bên sườn cô.

Anh rủa thầm một tiếng, vớ lấy điện thoại trên bàn, định ngắt máy, nhưng nhìn rõ cái tên được chú thích phía trên, khóe môi loáng thoáng giật giật.

“Anh xin lỗi...” Anh cười bất lực, vầng trán khôi ngô có vẻ trêu đùa.

Xin lỗi cái gì, rõ ràng anh chủ động, làm như cô là người đầu trò không bằng.

Diệp Bạc Hâm lật người ngồi dậy, ỉu xìu cắn môi, ngón tay lẩy bẩy khép lại vạt áo.

“Anh ra nghe điện thoại.” Khóe môi anh hơi hếch lên, giọng vẫn lẫn vẻ trầm khàn.

Diệp Bạc Hâm thầm trấn tĩnh lại mình, ngước mắt đón nhận vẻ tươi cười như thể tâm trạng đang rất vui sướng trong mắt anh.

“Em đi tắm.” Cô vẫn chưa thể nào thản nhiên như cách anh làm. Dù cho họ đã có vô số lần với nhau.

Đợi cô vào phòng tắm, khóe môi của Tập Vị Nam mới dần hạ xuống, anh mở cửa kính, bước ra ngoài ban công, bấy giờ mới nhận cuộc gọi.

“Cụ ông ơi, tối nay lại phải gió gì, muộn thế này còn quấy rầy cháu, phong độ thường ngày đâu rồi.” Từ nhỏ Tập Vị Nam đã hay trả treo với Tập Thừa Hoắc, vừa mở miệng là đã cãi.

Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng một thoáng, sau đó tiếng rống lập tức trỗi dậy.

“Thằng mất dạy! Mày thấy ở nhà yên bình quá nên phải bày ít trò cho vui hả? Mày có biết bà nội mày tuổi tác cao rồi không, mà cứ phải đi chọc tức bà ấy?”

Ánh mắt Tập Vị Nam trở nên sắc lẹm: “Sao, bà mách ông à?”

Ông nội anh cả cuộc đời cái gì cũng tốt, duy có việc chiều vợ quá đà, cái gì cũng răm rắp nghe theo, bất kể đúng sai. Ông luôn cho rằng vì mình, bà cụ mới thiệt thòi, cũng bởi được chiều nên bà cụ càng ngày càng cố chấp, chưa bao giờ biết nhận sai về mình.

...

Nắng sớm mai xuyên qua tấm rèm màu tối, vẽ lên những nét ý nhị êm đềm, mềm mại.

Diệp Bạc Hâm hơi chống người dậy, ngón tay dịu dàng lướt qua gương mặt khôi ngô tuấn tú của người đàn ông bên cạnh, bờ môi quyến rũ hơi nhếch lên, hình như anh đang có giấc mơ đẹp.

Thoắt nhiên, người đàn ông bắt lấy tay cô, dù mắt vẫn nhắm nghiền. Anh đè cô xuống, nửa trên cơ thể để trần, những đường nét hoàn mỹ không có một múi thịt thừa.

“Này, anh giả vờ ngủ à?” Ngước mắt bắt gặp ánh nhìn sâu thăm thẳm như không thể chạm tới đáy. Cô trợn tròn mắt, mặt thoáng ửng hồng, nhìn lén mà lại bị bắt quả tang tại trận.

Cả hai kề sát, dư vị ái ân thầm đưa lãng đãng trong bầu không khí.

“Không giả vờ ngủ thì làm sao biết được em đang nhìn lén anh?” Ánh mắt Tập Vị Nam thấp thoáng ý cười, đôi mày khẽ nhếch lên: “Đẹp trai không?”

Đôi mắt cô ngó nghiêng bên này bên kia, khẽ nhoẻn cười: “Thưa Thủ trưởng, bây giờ càng ngày anh càng tự luyến rồi đấy. Cái vẻ lạnh lùng ngầu xị năm xưa đâu rồi, em hơi nhớ nó.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303
Chương 304
Chương 305
Chương 306
Chương 307
Chương 308
Chương 309
Chương 310
Chương 311
Chương 312
Chương 313
Chương 314
Chương 315
Chương 316
Chương 317
Chương 318
Chương 319
Chương 320
Chương 321
Chương 322
Chương 323
Chương 324
Chương 325
Chương 326

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 273
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...