Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 108

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Kỷ Ninh..."

Nước mắt Bạch Thanh Nhan nhịn không được mà lăn xuống. Trong lòng y như thể có một ngọn đuốc thiêu đốt. Bạch Thanh Nhan không thể đợi được nữa, tâm trí chỉ có duy nhất một ý niệm, y muốn gặp tận mặt và hỏi cho rõ ràng Kỷ Ninh!

Nhưng y vừa mới đẩy cửa ra, lập tức thu hút ánh mắt của mấy người. Những người kia đều mặc trang phục thân binh, nhìn y với thần sắc tôn kính mang theo chút cảnh giác.

Khát vọng đầy ngập bị từng ấy ánh mắt đè xuống. Bạch Thanh Nhan tỉnh táo lại, y ý thức được chính mình bây giờ vẫn là một tù phạm, không thể tùy ý ra vào doanh trại.

Một tên thân binh từ bên ngoài đẩy cửa ra, cung kính hỏi, "Công tử, người đã tỉnh? Có chuyện gì sao?"

Bạch Thanh Nhan lắc đầu. Thân binh kia tò mò quan sát y, tựa hồ muốn biết, vì sao Kỷ Tướng quân lại đối đãi với người này khác biệt đến vậy?

Bạch Thanh Nhan biết, sự tình mình thân là Thái tử Ngọc Dao, Kỷ Ninh vẫn giữ bí mật hết sức chặt chẽ. Ngoại trừ Nhiễm Trần và Long Dã, cũng chỉ có tâm phúc Vương Vạn vẫn theo bên người y mới biết được tình hình thực tế.

Nếu là Vương Vạn ở chỗ này, sự tình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đáng tiếc là toàn những tân binh lạ mặt, Bạch Thanh Nhan thực sự không dám mạo hiểm.

"Công tử, người đang tìm ai? Kỷ Tướng quân không ở trong doanh địa."

"Tướng quân không ở nơi này, hắn đi nơi nào?"

"Tướng quân ngài, ngài đi phía trước..."

Thân binh kia ấp a ấp úng. Sự tình săn bắn, cậu đương nhiên biết. Thế nhưng Kỷ Ninh đã từng nói, trong vòng bán kính mười trượng xung quanh xe ngựa, không cho phép bất kỳ kẻ nào nhắc tới chuyện này. Tuy rằng tân binh không biết đây là đang muốn tránh không cho ai biết, nhưng cậu cũng không dám nói lung tung.

Cũng may Kỷ Ninh cũng đã chỉ điểm cho bọn họ một lời giải thích thống nhất, nếu nhất định phải đề cập tới sự tình săn thú, phải dùng "chiến sự" để thay thế. Này cũng chưa thực sự thuyết phục, Kỷ Ninh e sợ Bạch Thanh Nhan sẽ nghe ra kẽ hở, thậm chí ngay cả cái gọi là "chiến sự" ấy cũng phải tìm ra một lí do thoái thác, chính là để phòng bị cho tình huống hôm nay.

Những lời giải thích này, tên lính quèn cũng đã thuộc nằm lòng. Bởi vậy cậu rất tự nhiên đáp:

"Tướng quân phải đi trù bị chiến sự."

"Chiến sự?" Trong lòng Bạch Thanh Nhan có chút vô cùng kinh ngạc. Đây đã là địa phận Lang Nghiệp, lấy đâu ra chiến sự?

"Vương đô Lang Nghiệp chúng ta tọa lạc tại vùng núi non trùng điệp, chỉ cách một ngọn núi chính là Đại Tiếp. Cách đây không xa có một trạm gác Đại Tiếp, mà Hoàng đế Đại Tiếp này lại là bằng hữu tốt của Thái tử Ngọc Dao. Tướng quân nói, không chừng người nọ muốn tới thay bạn thân hắn báo thù, để phòng ngừa kinh động thánh giá, không bằng tiên hạ thủ vi cường*. Cho nên ngài đi đầu tiền trạm, ngày mai sẽ tiến đánh."

*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ giành được lợi thế.

"..."

Đế vương Đại Tiếp hiện nay chính là Tam Hoàng tử vừa đăng cơ không lâu, hắn cũng đúng là bằng hữu tốt của Bạch Thanh Nhan. Nghe cậu ta nói như vậy, y tự nhiên tin.

"Trạm gác ở nơi nào?"

"Chính là ở bên kia núi. Có người nói ở trên cao, ta lại chưa từng đi qua nên cũng không biết. Hay là công từ chờ Tướng quân về, hỏi lại ngài?"

Trạm gác kia vốn không có thật, càng đừng nhắc tới ở chỗ nào. Kỷ Ninh dạy cho bọn họ đừng nói quá cẩn thận, chi tiết. Thân binh e sợ không biết mình đã nói sai câu nào rồi, khiến Bạch Thanh Nhan nghe ra sơ hở... Vậy thì mình cũng quá xui xẻo đi. Cho nên cậu trôi chảy chém gió vài câu, lại mượn cớ chạy đi.

Nhưng cậu không biết, một câu "Ở trên núi" không vấp váp gì của cậu lại làm lòng Bạch Thanh Nhan nổi lên kinh đào hãi lãng*.

*Kinh đào hãi lãng: 惊涛骇浪, Sóng to gió lớn, tình cảnh nguy nan, hiểm nghèo.

Bạch Thanh Nhan tinh thông phong thủy quân sự, Đại Tiếp lại là đồng minh của Ngọc Dao. Y đương nhiên biết, trạm gác của Đại Tiếp hầu hết đều nằm giữa sườn núi, vừa thuận lợi về mặt địa lý lại cũng dễ dàng trong đưa phương tiện tiếp viện. Chỉ có một ngoại lệ duy nhất là một tòa trạm gác tiếng tăm lừng lẫy nằm ngay cách Vương đô Lang Nghiệp không xa...

Địa hình kia cực kỳ hiểm trở, dễ thủ khó công, được xưng tụng là cơn ác mộng của binh pháp! Nơi đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống, bốn bề đều là băng nguyên mênh mông, tất cả hành động của quân địch đều nằm dưới mí mắt trạm gác, thấy rất rõ ràng!

Phàm là Tướng quân có chút lý trí, ai cũng sẽ không lựa chọn tấn công Đại Tiếp từ nơi đó. Kỷ Ninh đây là thế nào? Sẽ không vô duyên vô cớ mà đi tranh đoạt khối xương cứng này chứ?

Huống hồ hắn còn đang bị thương!

Bạch Thanh Nhan có chút lo lắng. Y biết rõ, một khi xảy ra giao tranh, sẽ cực kỳ nguy hiểm. Nhất là người Lang Nghiệp thập phần coi trọng làm tấm gương cho binh sĩ, Kỷ Ninh mang thương tích đánh, rất khó nói trước sẽ xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, thân binh này cũng nói Kỷ Ninh chỉ là đi đầu tiền trạm. Chờ đến buổi tối hắn trở về, nhất định phải khuyên can cẩn thận, nói rõ lợi và hại, để hắn bỏ qua cái ý niệm này đi mới được.

Bạch Thanh Nhan nghĩ như vậy, lồng ngực cũng có chút vững vàng bình tâm hơn. Y coi chừng hộp gỗ lê vàng cả một ngày, trái tim không ngừng xao động. Chỉ chờ buổi chiều Kỷ Ninh trở về, sẽ hỏi hắn cho rõ ràng. Nếu hắn thực sự vô tình như vậy, sao còn giữ mấy thứ này làm cái gì? Lại cứu mình trở về từ miệng Vua Sói làm cái gì? Còn trong lúc mình mất trí nhớ chiếu cố những con dân Ngọc Dao này làm cái gì?

Lúc trước, nghĩ mình sắp lìa bỏ trần thế, chỉ muốn đem tình cảm tận đáy lòng chôn theo xuống Hoàng tuyền. Nhưng hôm nay, Thanh Vũ lại đang trong đại quân Lang Nghiệp, vì hàn độc của mình mà bôn ba. Nếu như mình không phải sẽ chết ngay tức khắc, nếu là Kỷ Ninh thực sự còn nhớ một đoạn tình cảm xưa cũ, nguyện ý đối xử chân thành với mình...

Bạch Thanh Nhan suy nghĩ một chút, lại sinh ra tia chờ mong cùng khẩn trương. Y bất tri bất giác chờ đến nửa đêm canh ba.

Nhưng Kỷ Ninh lại chưa trở về.

Đêm đã khuya, Kỷ Ninh đốt lên một đống lửa, kiểm tra sân bắn lần cuối cùng. Sân này rất rộng, kỵ mã đi một vòng cũng cần thời gian nửa nén hương.

"Hàng rào bên kia làm chặt hơn một chút."

"Vâng, Tướng quân!"

Thân binh theo sau lưng Kỷ Ninh chạy mau tới, đem mệnh lệnh của Kỷ Ninh truyền cho bọn họ. Trong bóng tối, lao động vẫn còn tiếp tục.

"Sân này rộng lớn thật, đem mấy nghìn người Ngọc Dao thả vào trong đó, chỉ sợ sẽ nhanh chóng chạy trốn tứ tán. Đây không phải khiến bổn đại gia phải tìm phiền toái sao? Nếu là muốn gϊếŧ người, vì sao không trói bọn chúng lại, chém từng hàng một, chẳng phải càng nhanh hơn sao!"

Một bách phu trưởng đô* lầm bầm. Bên cạnh hắn, một người khác tiếp lời:

*Bách phu trưởng đô: Người quản lý.

"Ngươi đây là không hiểu rồi. Bằng không Bệ hạ sao lại đề ra chuyện săn bắn. Tỷ như ngươi đi săn chỉ vì muốn ăn thịt, đến chỗ đồ tể mà mua chẳng phải tốt hơn à? Vì sao nhất định phải tự mình cưỡi ngựa bắn cung? Tất nhiên là bọn chúng chạy, ngươi đuổi theo gϊếŧ, mới càng thú vị."

Kỷ Ninh quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ. Hai người rụt cổ một cái, không dám nói thêm câu nào. Nhưng thời điểm Kỷ Ninh quay đầu đi, lại nghe được một giọng thầm thì nho nhỏ.

"Cũng không phải chính kinh* quân vụ, Tướng quân sao phải quản chặt như vậy..."

*Chính kinh: Nghiêm trọng.

"Hửm, ngươi không muốn sống nữa?"

Trong lòng Kỷ Ninh càng thêm phiền muộn. Hắn cau mày, một câu thừa thãi cũng không muốn nói. Hoàng đế coi những người Ngọc Dao này là súc vật tẩu thú, dùng để tàn sát tìm niềm vui, cho nên mới muốn tổ chức cuộc săn bắn. Lại còn muốn nhất định phải có bãi săn, thậm chí còn cấp cho bọn hắn tên và vũ khí phi quân sự*! Đúng là mèo con vờn chuột, tuyệt không dùng móng vuốt gϊếŧ chết. Nhất định phải chậm rãi đùa bỡn, thưởng thức con mồi sợ hãi và tuyệt vọng gào khóc, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thậm chí sụp đổ, mới là điều gã mong muốn!

*Vũ khí phi quân sự: Trong ngữ cảnh này là vũ khí làm từ gỗ và các vật liệu khác, chỉ gây sát thương chứ không gϊếŧ chết.

Nhiễm Trần nói không sai, Bệ hạ quả nhiên điên không nhẹ!

Nhưng hắn còn có thể làm thế nào? Hoàng quyền mênh mông cuồn cuộn, điều hắn có thể làm, cũng chỉ có chặt chẽ lừa gạt Bạch Thanh Nhan, không để cho y biết được chân tướng.

Cũng may Bạch Thanh Nhan đã đánh mất ký ức, không biết đến sự tồn tại của hơn ngàn tù binh Ngọc Dao này. Bằng không, hắn tuyệt không có biện pháp giấu giếm. Dựa trên hiểu biết của hắn về Bạch Thanh Nhan, nếu để y biết, hai người bọn họ lúc đó, cũng triệt để xong!

Nghĩ tới đây, Kỷ Ninh vậy mà sinh ra vài phần may mắn.

Hắn càng thêm nghiêm túc xem xét kỹ bãi săn, dặn dò:

"Các ngươi cần phải nhớ cho kỹ, ngày mai đến lúc đó phải đuổi bọn chúng đến hướng Tây Nam. Nếu có một kẻ dám chạy về hướng Đông Bắc phía doanh địa, ta tính tội lên đầu các ngươi!"

Bọn binh lính cùng hô lên đáp ứng. Lại có một kẻ nói:

"Tướng quân, ngài cũng quá cẩn thận rồi. Những kẻ đó cũng không ngốc. Hướng đông bắc là đại bản doanh của chúng ta, trên đường có nhiều huynh đệ cầm trường đao như vậy. Bọn chúng chạy đến phía Đông Bắc, chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao? Bọn chúng phải không muốn sống nữa mới chạy qua bên này."

"Bọn chúng giống như con ruồi không đầu, ngươi biết bọn chúng sẽ chạy trốn đi đâu?"

Kỷ Ninh trừng mắt lên, lớn tiếng mắng:

"Đều dụng tâm cho ta! Một kẻ cũng không thể bỏ qua!"

Người binh lính kia còn nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Chạy tới thì chạy tới chứ còn thế nào nữa? Đó là quân doanh của chúng ta, sợ bọn chúng tạo lên sóng gió gì đúng không?"

Tiếng nói vừa dứt, trên mông binh sĩ này đã trúng một cước.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Phó Tướng Long Dã mặt mũi đăm đăm đang theo dõi mình. Chỉ cảm thấy phía sau lạnh lẽo, tiểu binh nhanh chóng rụt cổ đi làm việc.

Long Dã có chút lo lắng nhìn Kỷ Ninh. Ở đây nhiều người như vậy, có lẽ chỉ có y biết được điều Kỷ Ninh chân chính lo lắng là cái gì. Chỉ cần có một người chạy về, khó mà đảm bảo sẽ không đột ngột xuất hiện trước mặt Bạch Thanh Nhan.

Đến lúc đó, Kỷ Ninh phải giải quyết thế nào? Hắn chỉ sợ đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hai đến ba ngày để dựng xong một bãi săn, vốn là một công trình to lớn. Kỷ Ninh lại yêu cầu khắt khe, một chút sơ sót cũng không thể có. Bọn họ bận rộn đến tận đêm khuya mới tính là xong việc.

"Tướng quân. Không bằng chúng ta dựng trại ngay chỗ này đi."

Kỷ Ninh quan sát chung quanh một vòng, nhìn đám lính quả thực sắc mặt đều lộ vẻ mệt mỏi, liền gật đầu.

"Ngươi mang theo bọn họ hạ trại nghỉ ngơi ngay tại chỗ."

Nói xong, hắn phóng người lên ngựa. Long Dã ngăn cản hắn, "Tướng quân, ngươi muốn đi đâu?"

"Ta trở về trại, đến báo cáo với Bệ hạ."

Kỷ Ninh nói xong, thân thể lại lảo đảo, thiếu chút nữa là rơi xuống ngựa. Long Dã đúng lúc đỡ được hắn.

"Bệ hạ có lẽ đã ngủ rồi. Không bằng sáng sớm ngày mai, chúng ta lại đi đón nhận thánh giá." Long Dã nói xong, lại hạ giọng, "Đại ca, sắc mặt ngươi thực sự quá khó coi. Vốn đã bị nội thương, ta thấy tối nay cũng không cần đi qua đi lại."

"..."

"Lấy bộ dáng này của ngươi trở lại, Thái tử Ngọc Dao sao có thể không lo lắng." Long Dã nhẹ giọng khuyên bảo, "Giải thích cũng phí miệng lưỡi."

Chuyện này lại nói trúng tâm sự trong lòng Kỷ Ninh. Kỷ Ninh nào có muốn đi gặp vua? Hắn cũng chỉ muốn về nhìn Bạch Thanh Nhan một chút mà thôi. Nhưng Long Dã nói rất đúng, chỉ sợ Bạch Thanh Nhan thấy mình thụ thương, sẽ lo lắng. Bởi vậy Kỷ Ninh do dự một chút, liền gật đầu nói:

"Ngươi nói có lý, hôm nay chúng ta hạ trại ở chỗ này đi."

Bạch Thanh Nhan hoảng hốt mở mắt, phát giác sắc trời mơ hồ bảng lảng, trong lòng lại đang ôm vật gì. Y khẽ động, ba túi gấm từ trong ngực y rơi xuống đất.

Chính mình lại cứ như vậy ngủ thϊếp đi? Hôm qua vốn là đang đợi Kỷ Ninh...

Vừa nghĩ đến đây, Bạch Thanh Nhan đột nhiên tỉnh táo lại. Kỷ Ninh đâu? Đêm qua hắn chưa có trở về sao?

Cõi lòng Bạch Thanh Nhan thoáng chốc đình trệ giữa không trung. Đúng lúc này, y thấy có một đội lính liên lạc từ trong doanh trại đi qua, gọi từng người một trong các lều vải. Không bao lâu sau, trên các lều vải đều tuôn lên một luồng khói bếp. Sau đó, bọn họ từ trong lều chui ra, xếp thành một hàng đi về cùng một hướng.

Sáng sớm tập hợp, nhất định là có hành động! Bạch Thanh Nhan kết luận, bọn họ hẳn là đến hội hợp cùng Kỷ Ninh, muốn tiến đánh trạm gác.

Bạch Thanh Nhan nhẹ nhàng che cửa sổ lại. Y lui về bên trong xe, từ trong số y phục và đồ dùng hàng ngày của Kỷ Ninh tìm thấy trọn vẹn một bộ binh phục Lang Nghiệp, quần áo nón chỉnh tề. Lật một vòng không tìm được thanh kiếm gãy của mình, y đành lấy một thanh trọng kiếm của Kỷ Ninh đeo vào bên hông. Đợi đến khi đại binh Lang Nghiệp đi tới, y mới mở cửa xe, chuẩn bị theo sau.

Song y dừng một chút, lại quay trở lại. Mở hộp gỗ lê vàng, y đem mũi kiếm gãy cầm lên nhìn qua một chút, cùng quả thông nhét vào trong giáp ngực. Như một lá bùa hộ mệnh, có chúng, Bạch Thanh Nhan cảm thấy chính mình còn đang là chiến thần rong ruổi nơi sa trường... Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không chút sợ hãi.

Một khắc trì hoãn này, binh lính Lang Nghiệp trong doanh trại gần như đã rời đi hết. Chỉ để lại một vài trạm gác lẻ tẻ, cũng đều mạn bất kinh tâm*. Bạch Thanh Nhan dễ dàng đi vòng qua bọn họ, bước một lui về phía sau. Y biết, đoàn ngựa thồ cũng ở khu vực đó, ngay phía trước đoàn xe tù binh Ngọc Dao. Nếu canh phòng lỏng lẻo, y có thể lấy được một con ngựa, tìm và ngăn cản Kỷ Ninh ngay trước khi hắn xuất phát tiến đánh trạm gác.

*Mạn bất kinh tâm: Không để tâm, không để trong lòng.

Ai ngờ, Bạch Thanh Nhan vừa đi được nửa đường liền nghe thấy từng trận tiếng động lớn xen lẫn với tiếng kêu khóc bất an thảm thiết. Khẩu âm này y không thể nào quen thuộc hơn nữa, là ngôn ngữ địa phương Ngọc Dao!

Y nhanh chóng núp vào trong bóng tối, chỉ thấy hơn mười chiếc xe tù rầm rập nối nhau bị quân đội Lang Nghiệp áp giải thành một hàng đi qua.

Bọn họ muốn làm gì? Vì sao phải đưa người Ngọc Dao đi?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: . Một sớm trở thành kẻ mất nước.
Chương 2
Chương 2: . Tên của bổn Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc cũng xứng kêu?
Chương 3
Chương 3: . Ta sao có thể quên ngươi?
Chương 4
Chương 4: . Không thể không quỳ.
Chương 5
Chương 5: . Ta nói ngươi chết, ngươi phải chết.
Chương 6
Chương 6: . Người Ngọc Dao chúng ta, tuyệt không làm nô ɭệ.
Chương 7
Chương 7: . Ngươi cho rằng có thể lừa ta?
Chương 8
Chương 8: . Ta muốn ngươi làm nô ɭệ của ta.
Chương 9
Chương 9: . Thứ ta muốn là Thái tử Điện hạ.
Chương 10
Chương 10: . Đối với người lạ cũng không tàn nhẫn như vậy.
Chương 11
Chương 11: . Dù có chết ngươi cũng phải chết trong lồng ngực ta.
Chương 12
Chương 12: . Nếu ngươi không chủ động, hắn sao có thể cho ngươi dược?
Chương 13
Chương 13: . Ta phải trả giá những gì?
Chương 14: . Các ngươi đang làm gì?
Chương 14
Chương 15
Chương 15: . Kỷ Tướng quân, có phải ta chết không toàn thây mới vừa ý ngươi?
Chương 16
Chương 16: . Ngươi có quỳ đến chết ta cũng không mềm lòng.
Chương 17
Chương 17: . Đêm dài quỳ thẳng.
Chương 18
Chương 18: . Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.
Chương 19
Chương 19: . Ngươi không sợ y thực sự chết cóng?
Chương 20
Chương 20: . Ta muốn đích thân thẩm vấn y.
Chương 21
Chương 21: . Chết không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nhìn từng người mình quan tâm chết trước mặt.
Chương 22
Chương 22: . Bạch Thanh Nhan, ngươi ở đâu?
Chương 23
Chương 23: . Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi... Nếu ngươi dám chết...
Chương 24
Chương 24: . Các ngươi thông đồng với nhau sau lưng ta.
Chương 25
Chương 25: . Thu ngươi làm nô ɭệ
Chương 26
Chương 26: . Cả đời này... Ta đều vì bọn họ mà sống!
Chương 27
Chương 27: . Thái tử Điện Hạ! Người đã nói sẽ cứu chúng ta!
Chương 28
Chương 28: . Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng?
Chương 29
Chương 29: . Thái tử Điện hạ, ta muốn tâm pháp của ngươi.
Chương 30
Chương 30: . Thái tử Điện hạ, ngươi đang nghĩ tới ai?
Chương 31
Chương 31: . Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi bảo toàn tính mạng con dân Ngọc Dao.
Chương 32
Chương 32: . Bạch Thanh Nhan, ngươi có muốn Kỷ Ninh chết?
Chương 33
Chương 33: . Ngươi dám mua chuộc y, ta một đao đâm chết cả hai.
Chương 34
Chương 34: . Mười năm trước... Rốt cuộc Kỷ Ninh che giấu bí mật gì?
Chương 35
Chương 35: . Ngươi muốn ta chết, ta lại muốn ngươi sống không bằng chết
Chương 36
Chương 36: . Người ta yêu nhất đã chết từ lâu.
Chương 37
Chương 37: . Kỷ Tướng quân chúng ta khi nào lại cho ngươi uống thuốc?
Chương 38
Chương 38: . Tới lúc đó, sợ là Bạch Thanh Nhan y cũng chỉ sống tạm.
Chương 39
Chương 39: . Chó nhà tang phải quỳ trên mặt đất, hay là muốn ta phải nâng niu trong lòng bàn tay?
Chương 40
Chương 40: . Ngươi cho rằng Bạch Thanh Nhan ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?
Chương 41
Chương 41: . Mộng mười năm.
Chương 42
Chương 42: . Đời này, Bạch Thanh Nhan ngươi là người của ta.
Chương 43
Chương 43: . Một đời tự tôn kiên cường, ta thay ngươi bảo vệ.
Chương 44
Chương 45
Chương 45: . Không chịu cầu xin? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta.
Chương 46
Chương 46: . Không bằng chúng ta một lần nữa...
Chương 47
Chương 47: . Ngươi nhìn y chằm chằm làm gì?
Chương 48
Chương 48: . Bạch Thanh Nhan, ngươi chỉ xem ta là chủ tử?
Chương 49
Chương 49: . Những gì ta nói với ngươi đều là gượng ép, không có nửa điểm thật lòng.
Chương 50
Chương 50: . Tại sao lại có một kiện nội bào kiểu dáng Lang Nghiệp trong Đông Cung của Ngọc Dao Thái tử?
Chương 51
Chương 51: . Bình dược kia để làm gì?
Chương 52
Chương 52: . Hàn độc của y, căn bản không có thuốc chữa.
Chương 53
Chương 53: . Ngươi muốn mang theo bí mật xuống mồ sao?
Chương 54
Chương 54: . Mười năm trước ngươi nên tự tay gϊếŧ chết ta, chúng ta cũng không cần đi đến ngày hôm nay.
Chương 55
Chương 55: . Ngươi chỉ có thể thần phục ta, quỳ dưới chân ta.
Chương 56
Chương 56: . Kỷ Ninh, ta với ngươi không còn lời nào để nói.
Chương 57
Chương 57: . Thái tử Điện hạ, hóa ra ngươi vẫn còn biết xấu hổ.
Chương 58
Chương 58: . Đêm qua ngươi cùng Kỷ Tướng quân...
Chương 59
Chương 59: . Đi theo ta, ta có thể giữ cho ngươi một mạng.
Chương 60
Chương 60: . Long Dã, nếu là ngươi, ngươi sẽ đồng ý đi theo ta chứ?
Chương 61
Chương 61: . Hoàng đế Lang Nghiệp muốn thu dư nghiệt Hoàng thất Ngọc Dao vào cung.
Chương 62
Chương 62: . Ngươi có biết người ngươi muốn chém là ai không? Chính là người của lão tử!
Chương 63
Chương 63: . Thái tử Điện hạ, người phản bội chúng ta, thành nô ɭệ Lang Nghiệp?!
Chương 64
Chương 64: . Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ khóc. Ai ngờ hôm nay, Kỷ Ninh lại tận mắt thấy y khóc.
Chương 65
Chương 65: . Kỷ Ninh... Lòng ta đau quá... Ai có thể cứu ta...
Chương 66
Chương 66: . Bạch Thanh Nhan, ở lại bên ta... Sống sót đi.
Chương 67
Chương 67: . Bạch Thanh Nhan, đi tìm Nhiễm Giám quân đối với ngươi không có nửa điểm tốt.
Chương 68
Chương 68: . Lẽ nào ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, lánh dưới trướng kẻ khác?
Chương 69
Chương 69: . Kỷ Ninh ta không mượn rượu phát điên, ta chỉ gϊếŧ người!
Chương 70
Chương 70: . Đừng sợ, ta sẽ không để cho gã mang ngươi đi.
Chương 71
Chương 71: . Bạch Thanh Nhan, có phải ngươi vẫn còn luyến tiếc ta?
Chương 72
Chương 72: . Kỷ Tướng quân, nào còn có cái gì gọi là "chúng ta"? Ngươi là ngươi, ta là ta, không còn có chúng ta.
Chương 73
Chương 73: . Bạch Thanh Nhan, ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi!
Chương 74
Chương 74: . Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi nhận hết tra tấn, ở trước mặt ngươi thổ huyết mà chết...
Chương 75
Chương 75: . Hàn độc lại phát tác vào đúng lúc này!
Chương 76
Chương 76: . Chỉ sợ đây đã là khắc sinh mệnh cuối cùng...
Chương 77
Chương 77: . Đó không còn là người nữa, đó chỉ là vũng máu hình người...
Chương 78
Chương 78: . Bạch Thanh Nhan y... Còn có thể tỉnh lại nữa không?
Chương 79
Chương 79: . Mộng cảnh của Bạch Thanh Nhan. (Hồi ức mười năm trước gặp gỡ)
Chương 80
Chương 80: . Sớm biết kết cục ngày hôm nay, huynh có còn chấp nhận hàn độc phệ thể, chỉ để đổi lấy bình an của hắn không?
Chương 81
Chương 81: . Bạch Thanh Nhan, huynh còn nhớ rõ ta là ai không?
Chương 82
Chương 82: . Ngươi làm nhục Bạch Thanh Nhan đến mức này, y đương nhiên là chán ghét ngươi! Chẳng lẽ y còn phải thích ngươi mới đúng?
Chương 83
Chương 83: . Ngươi dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan bức ép ta, không sợ rước tới họa sát thân sao?
Chương 84
Chương 84: . Tóm lại là đằng nào cũng chết... Trước khi chết có thể nhìn ngươi một chút, vậy cũng tốt.
Chương 85
Chương 85: . Hiện tại y chẳng phải là ta nói cái gì liền tin cái đó sao?
Chương 86
Chương 86: . Kỷ Ninh, chẳng lẽ chúng ta có quen biết? Hay chúng ta là... Bằng hữu?
Chương 87
Chương 87: . Bạch Thanh Nhan, chúng ta là ái nhân!
Chương 88
Chương 88: . Không biết mười năm này, Bạch Thanh Nhan từng có cơ hội được khóc một lần chưa?
Chương 89
Chương 89: . Kỷ Ninh, hay là ngươi vẫn luôn gạt ta?
Chương 90
Chương 90: . Ngươi luôn gọi ta là "Kỷ lang".
Chương 91
Chương 91: . Tù binh Ngọc Dao? Kỷ Ninh nói hắn không có bắt con dân của ta!
Chương 92: . Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?
Chương 92
Chương 93
Chương 93: . Muốn cứu Bạch Thanh Nhan, phải dùng mạng của Kỷ Ninh ngươi để đổi.
Chương 94
Chương 94: . Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô ɭệ tầm hoan hèn hạ.
Chương 95
Chương 95: . Dược tiễn*
Chương 96
Chương 96: . Hoàng đế là một kẻ điên thanh tỉnh.
Chương 97
Chương 97: . Đường huynh, có đúng là huynh đem toàn thân công lực cho hắn?
Chương 98
Chương 98: . Không nhớ tình thì có thể coi là nó chưa từng tồn tại sao?
Chương 99
Chương 99: . Ngươi từng nói buông bỏ tính mạng để cứu y, chuyện này còn giữ lời không?
Chương 100
Chương 100: . Truyền công nhất định phải vào lúc đó.
Chương 101
Chương 101: . Vậy thì đem người Ngọc Dao làm mồi săn, tìm chút niềm vui đi!
Chương 102
Chương 102: . Hứa hẹn tựa mộng đẹp, cũng dễ vỡ như mộng.
Chương 103
Chương 103: . Y khôi phục trí nhớ?!
Chương 104
Chương 104: . Truyền công thất bại.
Chương 105
Chương 105: . Ta và Kỷ Ninh còn có thể thế nào? Hắn hận ta tận xương đó!
Chương 106
Chương 106: . Kỷ Ninh Sao Lại Khác Thường Như Vậy?
Chương 107
Chương 107: . Hóa ra không phải chỉ có một mình ta quan tâm đến quá khứ.
Chương 108
Chương 108: . Nếu như bị Bạch Thanh Nhan phát hiện, hắn phải giải quyết thế nào? Kỷ Ninh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chương 109
Chương 109: . Tên Đã Bắn Ra Không Quay Trở Lại.
Chương 110
Chương 110: . Cuộc săn bắt đầu!
Chương 111
Chương 111: . Bạch Thanh Nhan không biết, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi này?!
Chương 112
Chương 112: . Ái nhân khi xưa, cuối cùng rồi cũng rút kiếm đối địch.
Chương 113
Chương 113: . Kỷ Ninh, ngươi đừng khiến ta buồn nôn!
Chương 114
Chương 114: . Từ nay về sau, y đối với người này chỉ có hận ý vô tận... Đến chết mới thôi!
Chương 115
Chương 115: . Có lẽ sai lầm lớn nhất của Bạch Thanh Nhan, chính là đời này yêu nhầm một người.
Chương 116
Chương 116: . Bạch Thanh Nhan giơ chủy thủ lên, kề vào cổ mình...
Chương 117
Chương 117: . Rời xa Kỷ Ninh, cùng với địa ngục trần gian này.
Chương 118
Chương 118: . Kỷ Ninh người này, sẽ chỉ làm ngươi thương tâm!
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 108
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...