Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 99

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thời điểm Hoàng đế Lang Nghiệp Nhiễm Dật đến, tuyết rơi cả một ngày trời. Đoàn xe dừng lại nửa đường, xếp đội hình danh dự, chờ đấng tối cao chí thượng tới kiểm duyệt.

Tất cả tinh binh Lang Nghiệp đều xếp thành hàng nghênh đón, dải tua rua dài màu đỏ trên đầu ngọn giáo phần phật tung bay trong gió tựa những dải máu tươi, chiêu kỳ công tích* của bọn họ.

*Chiêu kỳ công tích: Thể hiện thành tích.

Thời gian này, bọn họ tiến thẳng tới phủ Hoàng Long, tàn sát Đồ Đô thành, biến Ngọc Dao thành vong quốc. Từ nay về sau, uy danh thiết kỵ Lang Nghiệp lan xa vạn dặm, truyền khắp mỗi quốc gia trong thiên hạ.

Nhiễm Dật ngồi trên hoàng liễn* rộng lớn, áo choàng ánh sắc minh hoàng rủ trên mặt tuyết. Huynh đệ Nhiễm thị lớn lên nhiều điểm tương đồng, gương mặt gã cùng Nhiễm Trần gần như giống nhau y đúc. Nhưng giữa chân mày kia hung ác nham hiểm vạn phần, lại khiến cho người khác không có khả năng nhận sai huynh đệ hai người.

*Hoàng liễn: 皇辇, xe của vua.

"Bệ hạ! Chúng thần cung thỉnh thánh an!"

Kỷ Ninh và Nhiễm Trần phân biệt dẫn đầu hai hàng quan võ, quan văn, xếp thành hàng dài khấu kiến Hoàng đế. Ánh mắt Nhiễm Dật đảo qua từng người bọn họ, cũng làm cho không khí lạnh hơn vài phần.

"Lý ái khanh đâu?"

"Bẩm Bệ hạ. Mấy ngày trước gặp sói tuyết tác loạn. Lý Đại nhân phái thân binh dưới trướng cùng tướng sĩ của thần sóng vai chiến đấu, trên tiền tuyến không may hy sinh vì đất nước."

"Hửm?" Nhiễm Dật nhướng mày, tạo thành một đường gấp khúc bén nhọn. Kỷ Ninh cũng biết lời nói dối này không qua mặt nổi nếu cân nhắc kỹ lưỡng, cả người căng thẳng, chuẩn bị tinh thần nghênh tiếp lửa giận chất vấn của Hoàng đế.

Không ngờ, Nhiễm Dật lại chỉ nói hai chữ: "Vậy sao?"

Nhiễm Trần giành trước đáp lời:

"Đúng là như vậy. Hoàng huynh, lúc đầu thần đệ ở tiền tuyến đốc quân, Lý Đại nhân ở ngay bên cạnh thần đệ. Thời điểm sói tuyết tấn công, Lý Đại nhân là vì che chở thần đệ mà gặp nạn."

"Có loại chuyện này? Nhưng ta lại nghe nói, Lý ái khanh lá gan rất nhỏ, sao có thể chịu vì Hoàng đệ ngươi mà mạo hiểm tới mức này?"

"Hoàng huynh, thần đệ cũng không biết. Lý Đại nhân này trái lại thật giống như vô cùng thân cận với thần đệ, vài lần nửa đêm tới tìm thần đệ uống rượu. Thần đệ không muốn, hắn còn định dây dưa một trận. Bị thần đệ chặn ngoài cửa nhiều bận, vẫn còn muốn trở lại. Cũng chẳng biết tại sao... Có lẽ là vì cảm thấy hợp ý cùng thần đệ đi."

Chuyện này hoàn toàn là bịa đặt, Lý Đại nhân sớm đã sợ đến vỡ mật, nào dám nửa đêm ra khỏi cửa? Kỷ Ninh nghi ngờ nhìn Nhiễm Trần, lại đưa mắt xem xét Nhiễm Dật.

Hoàng đế nhìn chằm chằm Nhiễm Trần, biểu tình như thể mang theo vài phần đùa cợt.

"Thì ra là thế. Lý ái khanh chết cũng có ý nghĩa. Xem ra hoàng đệ ngươi trước sau như một, là kiểu sương mù không rõ người*."

*Sương mù không rõ người: 阴霾不详之人啊, Mình xin phép được dự đoán là khiến người khác mờ mịt, mơ hồ mà theo đuổi.

Thanh âm không lớn, cũng chỉ có Kỷ Ninh, Nhiễm Trần cùng Long Dã đứng ngay phía sau là có thể nghe được.

Nhưng Nhiễm Trần như không có nửa phần hờn giận, quay sang mỉm cười với Hoàng đế. Thần tình thập phần xu nịnh khiến Kỷ Ninh cảm thấy có chút kinh hãi.. Rốt cuộc giữa hai huynh đệ này, đến tột cùng là có gút mắc gì không muốn người khác biết? Thực sự quá mức quái dị!

Hắn lại không biết, Nhiễm Trần và Nhiễm Dật đôi huynh đệ này vốn cùng một mẹ sinh ra. Hoàng hậu khi sinh Nhiễm Trần vì khó sinh mà chết. Nhiễm Dật mất mẫu thân từ nhỏ, lại đang thời niên thiếu chuẩn bị đăng cơ thành Hoàng đế. Đối với gã mà nói, Nhiễm Trần là một loại điềm xấu đáng ngại. Nhưng ngoại trừ phần đáng ngại này, đây cũng là huynh đệ huyết mạch tương liên* duy nhất trên thế gian với gã. Cho tới bây giờ, gã cũng không bao giờ tha cho bất kỳ kẻ nào dám ngấp nghé Nhiễm Trần. Ngay cả trong phòng Nhiễm Trần cũng không được phép có thị nữ hầu hạ, chỉ có thể do thái giám gã phái đi nắm giữ cuộc sống thường nhật.

*Huyết mạch tương liên: Quan hệ ruột thịt, cùng huyết thống.

Sở dĩ trong lời Nhiễm Trần hàm ý ám chỉ Lý Đại nhân có dụng tâm bất chính đối với mình, đây là cố ý chạm vào vảy ngược của Nhiễm Dật.

"Đúng vậy, Hoàng huynh. Cho nên hắn đã chết. Ngay cả thi thể cũng bị sói tuyết tha đi, là cốt nhục cũng không còn."

Nhiễm Dật nghe xong, mắt lại quét một vòng trên mặt Nhiễm Trần.

"Vậy sao? Thế thì quên đi. Chia buồn với Lý góa phụ, ban phủ tuất kim*, vậy là được rồi."

*Phủ tuất kim: 抚恤金, Dịch sát nghĩa từng chữ một là vàng an ủi cái chết :vv Kiểu tiền bồi thường ấy.

Sau đó, gã không nói thêm lời nào. Chỉ tùy ý phất tay một cái, hoàng liễn rộng lớn liền hướng phía sau rời đi, dưới sự bảo hộ của ngự tiền thị vệ, tiến vào doanh trướng của Hoàng đế.

Gã rời đi, cảm giác áp bách quái dị của Kỷ Ninh mới dần dần tan biến. Giải tán binh lính Lang Nghiệp xong xuôi, hắn chắp tay với Nhiễm Trần.

"Hôm nay có thể đem chuyện của Lý Đại nhân che đậy đơn giản như vậy, là nhờ có Nhiễm Giám quân. Ngươi yên tâm, ta sẽ nhớ kỹ phần thành ý này của ngươi."

"Che đậy đơn giản? Cũng được. Kỷ Tướng quân, sau này nếu ta thật sự tính mệnh du quan*, cần ngươi cứu mạng, ngươi hãy nhớ kỹ ngày hôm nay."

*Tính mệnh du quan: Gặp nguy hiểm dễ mất mạng.

Mập mờ nói xong câu này, Nhiễm Trần đi ra ngoài. Kỷ Ninh nhìn theo bóng lưng của hắn, chẳng khác nào một u hồn đang chầm chậm đi xa.

Lúc này, Bạch Thanh Nhan đang ở trong mã xa, nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ xe. Binh lính Lang Nghiệp quân dung uy nghiêm, khiến trong lòng y không khỏi cảm khái... Người Ngọc Dao ham an nhàn, thích hưởng lạc, không trọng dụng binh lính, phần nhiệt huyết kia đã sớm biến mất từ lâu. Chống lại một quân đội như vậy, chẳng phải đổ tuyết vào nồi nước sôi, một trận đã bại sao?

Đang lúc cảm khái, Hoàng liễn Lang Nghiệp bên kia đã khởi giá. Đi qua đội danh dự hùng mạnh đứng cách đó không xa, Hoàng đế Lang Nghiệp dáng vẻ uy nghi, thần tình lại cực kỳ kiệt ngạo. Đột nhiên, Hoàng đế Lang Nghiệp xoay đầu lại, thẳng tắp nhìn về phía Bạch Thanh Nhan ở trong mã xa!

Bạch Thanh Nhan hết sức kinh hãi. Y biết trong màn tuyết lớn, Hoàng đế hẳn sẽ không thấy rõ cảnh tượng trong xe. Nhưng chẳng biết tại sao, nhãn thần của Hoàng đế dường như đang cùng y mắt đối mắt. Ánh mắt kia tựa vực thẳm, phảng phất như hút đi cả thần hồn y!

Mãi cho đến khi Hoàng liễn hoàn toàn đi tới phía trước, ánh mắt hai người mới rời đi. Bạch Thanh Nhan phục hồi lại tinh thần, cảm thấy sau lưng nhớp nháp mồ hôi lạnh. Y tâm thần bất định, đến tận lúc Kỷ Ninh trở về cũng không chú ý tới.

"Thanh Nhan?"

Kỷ Ninh thấy y thần sắc khác thường, vội đi nhanh tới, ôm y vào lồng ngực.

"Ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào... Có cần mời Lộc thần y tới không?"

"Không cần đâu. Chẳng qua là ta cảm thấy, vị Hoàng đế này của các ngươi, tuyệt không phải nhân vật đơn giản..."

Kỷ Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trong lòng biết Bạch Thanh Nhan đã nhìn thấy nghi thức nghênh đón Hoàng đế bên ngoài. Hoàng đế Lang Nghiệp quả thực uy nghi khϊếp người, nhưng Bạch Thanh Nhan cũng đã gặp qua đại tràng diện nhân*, tại sao lại sợ hãi đến vậy? Hắn nhìn sắc mặt Bạch Thanh Nhan trắng bệch, hai lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, không khỏi lên tiếng:

*Đại tràng diện nhân: 大场面的人, Đại ý là những cảnh tượng hùng tráng, những kiểu diện mạo của con người.

"Thân thể ngươi thực sự không có việc gì?"

"Ta thực sự không có việc gì."

Bạch Thanh Nhan suy nghĩ một chút, hỏi:

"Vị Hoàng đế này của các ngươi, thoạt nhìn không giống kiểu người dễ gạt. Ngươi giấu ta ở đây, sẽ không gặp rắc rối gì chứ? Ta chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến ngươi."

"Sẽ không. Ta đã sớm có chuẩn bị, dặn dò những người biết chuyện. Bệ hạ căn bản sẽ không biết ngươi ở nơi này, ngươi chỉ cần tự chăm sóc bản thân cho tốt. Chỉ cần không ra khỏi cửa, không bị người khác thấy, thì không cần phải lo lắng."

Bạch Thanh Nhan gật đầu. Y nói tiếp:

"Còn một chuyện nữa. Lần này các ngươi đem Ngọc Dao thu về một mối, ngươi có biết hắn sẽ đối đãi với bá tính trong đó thế nào không? Chẳng biết tại sao, ta vừa nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng không yên, có chút bất an."

"Chuyện này..."

Vấn đề này cũng khiến Kỷ Ninh đau đầu. Cho tới bây giờ, hắn chỉ để ý việc công thành đoạt đất, còn việc sau đó chiếm lĩnh quản lý thế nào, lại không phải chuyện của hắn, hắn cũng lười hỏi. Thế nhưng nếu Bạch Thanh Nhan lo lắng, hắn cũng làm bộ rất hiểu tình hình:

"Ngươi cứ yên tâm, hắn sẽ không đối xử tàn tệ với con dân của ngươi."

"Thật sao? Kỷ Ninh, ngươi ngàn vạn lần đừng gạt ta."

"Ta sao có thể lừa gạt ngươi. Thanh Nhan, ngươi yên tâm, ta đây lập công lớn, Hoàng đế vô luận thế nào cũng sẽ nghe ta một lời. Vạn nhất hắn thực sự làm gì đó với con dân của ngươi, ta cũng vì ngươi lên tiếng, tất sẽ bảo vệ tính mệnh cho bọn họ. Như vậy, ngươi đã an tâm chưa?"

"Như thế này sao?" Thấy hắn chắc như đinh đóng cột, Bạch Thanh Nhan đã tin tám chín phần. Chỉ là vẫn còn lo lắng nói: "Thế nhưng ngươi lên tiếng thay những người mất nước, không sợ bị quân chủ nghi kỵ sao?"

"Người khác nói tất sẽ bị nghi kỵ, nhưng ta đây thứ công tích đại*, lại không giống. Những chuyện này ngươi cũng không cần phải để ý. Nếu bị hắn nghi kỵ, cùng lắm thì ta từ bỏ quân quyền, sau đó không mang theo binh là được. Vẫn là để ngươi an tâm quan trọng hơn ta."

*Thứ công tích đại: Liên tiếp lập công lớn.

Bạch Thanh Nhan nghe xong, không có trả lời ngay. Hai tay của y vẫn bị Kỷ Ninh nắm chặt, lúc này y dùng sức nắm ngược trở lại.

Nhưng y cũng không thể an tâm.

Hoàng quyền trước mặt, công tích càng lớn thì được coi là gì? Huống chi còn một khái niệm, gọi là "Công cao chấn chủ*". Một khi bị Hoàng đế Lang Nghiệp phát hiện mánh khóe, gã có thể một câu phái Kỷ Ninh ra tiền tuyến, tùy tiện đoạt đi tính mạng.

*Công cao chấn chủ: 功高震主, đại ý lập công lớn dễ khiến chủ nghi ngờ, bất an. Chữ "Chấn" ở đây mang nghĩa làm kinh động, làm lo sợ.

Kỷ Ninh sẽ vì mình mà bảo trụ con dân. Thế nhưng ai có thể bảo vệ Kỷ Ninh đây?

Song phần lo lắng này, Bạch Thanh Nhan không có cách nào nói ra. Y chỉ có thể khẩn cầu Kỷ Ninh bình an vô sự, càng không nguyện cho hắn thêm áp lực gì.

Kỷ Ninh căn bản không biết y đang suy nghĩ gì, còn tưởng rằng Bạch Thanh Nhan trong lòng cảm động, thần tình trên mặt cũng vậy. Nhưng hắn cảm nhận được lòng bàn tay Bạch Thanh Nhan đang dần ấm lại, không còn bất lực luống cuống như trước.

"Ngươi ở đây nghỉ ngơi một chút đi. Dạ yến của Bệ hạ sắp bắt đầu, ta phải đi rồi."

"Được."

Hôn lên má Bạch Thanh Nhan một cái, Kỷ Ninh choàng thêm áo, chuẩn bị rời khỏi cửa. Lúc này quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Bạch Thanh Nhan ngồi bên lò lửa, đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt kia thăm thẳm, lại như mang theo kiên định sâu sắc.

Trong lòng hắn đột nhiên rung động một hồi, quay trở lại, ấn Bạch Thanh Nhan xuống giường, dùng sức hôn xuống. Mãi cho đến khi hai người đều thở hổn hển, hắn mới chịu tách ra. Đồng tử Bạch Thanh Nhan đã lấp loáng một sắc tím mơ màng, khiến Kỷ Ninh không nhịn được thốt lên:

"Thanh Nhan, ta thật muốn mặc kệ dạ yến của Bệ hạ, ở nơi này trông chừng ngươi."

Bạch Thanh Nhan nở nụ cười.

"Hóa ra Kỷ Tướng quân lại tùy hứng như vậy."

"Mỹ nhân trong ngực, đây là nhân chi thường tình*, sao có thể gọi là tùy hứng?"

*Nhân chi thường tình: Bản chất của con người.

Bạch Thanh Nhan vậy mà chỉ cười cười không nói. Y đẩy khẽ Kỷ Ninh:

"Ngươi đi mau một chút. Còn phải vận một trăm hai chục ngàn phần tinh thần để ứng phó Hoàng đế, đừng ở chỗ này dùng dằng."

Kỷ Ninh gật đầu. Lại vẫn không nhịn được chạm môi Bạch Thanh Nhan một chút, mới chịu rời đi.

Nhưng Bạch Thanh Nhan không biết, sau khi rời khỏi mã xa, Kỷ Ninh cũng không lập tức đi đến doanh trướng của Hoàng đế Lang Nghiệp. Nửa đường, hắn lại rẽ vào một nơi hẻo lánh... Nơi đó, đã có người chờ hắn.

"Lộc thần y!"

Kỷ Ninh thấy người nọ, vội vàng tiến tới đón.

"Ngươi nói có biện pháp cứu y, có thật vậy không?"

Lộc Minh Sơn lại chỉ hỏi hắn một câu:

"Lần trước, ngươi nói ngươi nguyện ý từ bỏ mạng sống để cứu y. Kỷ Tướng quân, trước hết ta hỏi ngươi... Những câu này, còn giữ lời không?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: . Một sớm trở thành kẻ mất nước.
Chương 2
Chương 2: . Tên của bổn Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc cũng xứng kêu?
Chương 3
Chương 3: . Ta sao có thể quên ngươi?
Chương 4
Chương 4: . Không thể không quỳ.
Chương 5
Chương 5: . Ta nói ngươi chết, ngươi phải chết.
Chương 6
Chương 6: . Người Ngọc Dao chúng ta, tuyệt không làm nô ɭệ.
Chương 7
Chương 7: . Ngươi cho rằng có thể lừa ta?
Chương 8
Chương 8: . Ta muốn ngươi làm nô ɭệ của ta.
Chương 9
Chương 9: . Thứ ta muốn là Thái tử Điện hạ.
Chương 10
Chương 10: . Đối với người lạ cũng không tàn nhẫn như vậy.
Chương 11
Chương 11: . Dù có chết ngươi cũng phải chết trong lồng ngực ta.
Chương 12
Chương 12: . Nếu ngươi không chủ động, hắn sao có thể cho ngươi dược?
Chương 13
Chương 13: . Ta phải trả giá những gì?
Chương 14: . Các ngươi đang làm gì?
Chương 14
Chương 15
Chương 15: . Kỷ Tướng quân, có phải ta chết không toàn thây mới vừa ý ngươi?
Chương 16
Chương 16: . Ngươi có quỳ đến chết ta cũng không mềm lòng.
Chương 17
Chương 17: . Đêm dài quỳ thẳng.
Chương 18
Chương 18: . Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.
Chương 19
Chương 19: . Ngươi không sợ y thực sự chết cóng?
Chương 20
Chương 20: . Ta muốn đích thân thẩm vấn y.
Chương 21
Chương 21: . Chết không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nhìn từng người mình quan tâm chết trước mặt.
Chương 22
Chương 22: . Bạch Thanh Nhan, ngươi ở đâu?
Chương 23
Chương 23: . Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi... Nếu ngươi dám chết...
Chương 24
Chương 24: . Các ngươi thông đồng với nhau sau lưng ta.
Chương 25
Chương 25: . Thu ngươi làm nô ɭệ
Chương 26
Chương 26: . Cả đời này... Ta đều vì bọn họ mà sống!
Chương 27
Chương 27: . Thái tử Điện Hạ! Người đã nói sẽ cứu chúng ta!
Chương 28
Chương 28: . Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng?
Chương 29
Chương 29: . Thái tử Điện hạ, ta muốn tâm pháp của ngươi.
Chương 30
Chương 30: . Thái tử Điện hạ, ngươi đang nghĩ tới ai?
Chương 31
Chương 31: . Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi bảo toàn tính mạng con dân Ngọc Dao.
Chương 32
Chương 32: . Bạch Thanh Nhan, ngươi có muốn Kỷ Ninh chết?
Chương 33
Chương 33: . Ngươi dám mua chuộc y, ta một đao đâm chết cả hai.
Chương 34
Chương 34: . Mười năm trước... Rốt cuộc Kỷ Ninh che giấu bí mật gì?
Chương 35
Chương 35: . Ngươi muốn ta chết, ta lại muốn ngươi sống không bằng chết
Chương 36
Chương 36: . Người ta yêu nhất đã chết từ lâu.
Chương 37
Chương 37: . Kỷ Tướng quân chúng ta khi nào lại cho ngươi uống thuốc?
Chương 38
Chương 38: . Tới lúc đó, sợ là Bạch Thanh Nhan y cũng chỉ sống tạm.
Chương 39
Chương 39: . Chó nhà tang phải quỳ trên mặt đất, hay là muốn ta phải nâng niu trong lòng bàn tay?
Chương 40
Chương 40: . Ngươi cho rằng Bạch Thanh Nhan ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?
Chương 41
Chương 41: . Mộng mười năm.
Chương 42
Chương 42: . Đời này, Bạch Thanh Nhan ngươi là người của ta.
Chương 43
Chương 43: . Một đời tự tôn kiên cường, ta thay ngươi bảo vệ.
Chương 44
Chương 45
Chương 45: . Không chịu cầu xin? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta.
Chương 46
Chương 46: . Không bằng chúng ta một lần nữa...
Chương 47
Chương 47: . Ngươi nhìn y chằm chằm làm gì?
Chương 48
Chương 48: . Bạch Thanh Nhan, ngươi chỉ xem ta là chủ tử?
Chương 49
Chương 49: . Những gì ta nói với ngươi đều là gượng ép, không có nửa điểm thật lòng.
Chương 50
Chương 50: . Tại sao lại có một kiện nội bào kiểu dáng Lang Nghiệp trong Đông Cung của Ngọc Dao Thái tử?
Chương 51
Chương 51: . Bình dược kia để làm gì?
Chương 52
Chương 52: . Hàn độc của y, căn bản không có thuốc chữa.
Chương 53
Chương 53: . Ngươi muốn mang theo bí mật xuống mồ sao?
Chương 54
Chương 54: . Mười năm trước ngươi nên tự tay gϊếŧ chết ta, chúng ta cũng không cần đi đến ngày hôm nay.
Chương 55
Chương 55: . Ngươi chỉ có thể thần phục ta, quỳ dưới chân ta.
Chương 56
Chương 56: . Kỷ Ninh, ta với ngươi không còn lời nào để nói.
Chương 57
Chương 57: . Thái tử Điện hạ, hóa ra ngươi vẫn còn biết xấu hổ.
Chương 58
Chương 58: . Đêm qua ngươi cùng Kỷ Tướng quân...
Chương 59
Chương 59: . Đi theo ta, ta có thể giữ cho ngươi một mạng.
Chương 60
Chương 60: . Long Dã, nếu là ngươi, ngươi sẽ đồng ý đi theo ta chứ?
Chương 61
Chương 61: . Hoàng đế Lang Nghiệp muốn thu dư nghiệt Hoàng thất Ngọc Dao vào cung.
Chương 62
Chương 62: . Ngươi có biết người ngươi muốn chém là ai không? Chính là người của lão tử!
Chương 63
Chương 63: . Thái tử Điện hạ, người phản bội chúng ta, thành nô ɭệ Lang Nghiệp?!
Chương 64
Chương 64: . Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ khóc. Ai ngờ hôm nay, Kỷ Ninh lại tận mắt thấy y khóc.
Chương 65
Chương 65: . Kỷ Ninh... Lòng ta đau quá... Ai có thể cứu ta...
Chương 66
Chương 66: . Bạch Thanh Nhan, ở lại bên ta... Sống sót đi.
Chương 67
Chương 67: . Bạch Thanh Nhan, đi tìm Nhiễm Giám quân đối với ngươi không có nửa điểm tốt.
Chương 68
Chương 68: . Lẽ nào ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, lánh dưới trướng kẻ khác?
Chương 69
Chương 69: . Kỷ Ninh ta không mượn rượu phát điên, ta chỉ gϊếŧ người!
Chương 70
Chương 70: . Đừng sợ, ta sẽ không để cho gã mang ngươi đi.
Chương 71
Chương 71: . Bạch Thanh Nhan, có phải ngươi vẫn còn luyến tiếc ta?
Chương 72
Chương 72: . Kỷ Tướng quân, nào còn có cái gì gọi là "chúng ta"? Ngươi là ngươi, ta là ta, không còn có chúng ta.
Chương 73
Chương 73: . Bạch Thanh Nhan, ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi!
Chương 74
Chương 74: . Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi nhận hết tra tấn, ở trước mặt ngươi thổ huyết mà chết...
Chương 75
Chương 75: . Hàn độc lại phát tác vào đúng lúc này!
Chương 76
Chương 76: . Chỉ sợ đây đã là khắc sinh mệnh cuối cùng...
Chương 77
Chương 77: . Đó không còn là người nữa, đó chỉ là vũng máu hình người...
Chương 78
Chương 78: . Bạch Thanh Nhan y... Còn có thể tỉnh lại nữa không?
Chương 79
Chương 79: . Mộng cảnh của Bạch Thanh Nhan. (Hồi ức mười năm trước gặp gỡ)
Chương 80
Chương 80: . Sớm biết kết cục ngày hôm nay, huynh có còn chấp nhận hàn độc phệ thể, chỉ để đổi lấy bình an của hắn không?
Chương 81
Chương 81: . Bạch Thanh Nhan, huynh còn nhớ rõ ta là ai không?
Chương 82
Chương 82: . Ngươi làm nhục Bạch Thanh Nhan đến mức này, y đương nhiên là chán ghét ngươi! Chẳng lẽ y còn phải thích ngươi mới đúng?
Chương 83
Chương 83: . Ngươi dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan bức ép ta, không sợ rước tới họa sát thân sao?
Chương 84
Chương 84: . Tóm lại là đằng nào cũng chết... Trước khi chết có thể nhìn ngươi một chút, vậy cũng tốt.
Chương 85
Chương 85: . Hiện tại y chẳng phải là ta nói cái gì liền tin cái đó sao?
Chương 86
Chương 86: . Kỷ Ninh, chẳng lẽ chúng ta có quen biết? Hay chúng ta là... Bằng hữu?
Chương 87
Chương 87: . Bạch Thanh Nhan, chúng ta là ái nhân!
Chương 88
Chương 88: . Không biết mười năm này, Bạch Thanh Nhan từng có cơ hội được khóc một lần chưa?
Chương 89
Chương 89: . Kỷ Ninh, hay là ngươi vẫn luôn gạt ta?
Chương 90
Chương 90: . Ngươi luôn gọi ta là "Kỷ lang".
Chương 91
Chương 91: . Tù binh Ngọc Dao? Kỷ Ninh nói hắn không có bắt con dân của ta!
Chương 92: . Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?
Chương 92
Chương 93
Chương 93: . Muốn cứu Bạch Thanh Nhan, phải dùng mạng của Kỷ Ninh ngươi để đổi.
Chương 94
Chương 94: . Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô ɭệ tầm hoan hèn hạ.
Chương 95
Chương 95: . Dược tiễn*
Chương 96
Chương 96: . Hoàng đế là một kẻ điên thanh tỉnh.
Chương 97
Chương 97: . Đường huynh, có đúng là huynh đem toàn thân công lực cho hắn?
Chương 98
Chương 98: . Không nhớ tình thì có thể coi là nó chưa từng tồn tại sao?
Chương 99
Chương 99: . Ngươi từng nói buông bỏ tính mạng để cứu y, chuyện này còn giữ lời không?
Chương 100
Chương 100: . Truyền công nhất định phải vào lúc đó.
Chương 101
Chương 101: . Vậy thì đem người Ngọc Dao làm mồi săn, tìm chút niềm vui đi!
Chương 102
Chương 102: . Hứa hẹn tựa mộng đẹp, cũng dễ vỡ như mộng.
Chương 103
Chương 103: . Y khôi phục trí nhớ?!
Chương 104
Chương 104: . Truyền công thất bại.
Chương 105
Chương 105: . Ta và Kỷ Ninh còn có thể thế nào? Hắn hận ta tận xương đó!
Chương 106
Chương 106: . Kỷ Ninh Sao Lại Khác Thường Như Vậy?
Chương 107
Chương 107: . Hóa ra không phải chỉ có một mình ta quan tâm đến quá khứ.
Chương 108
Chương 108: . Nếu như bị Bạch Thanh Nhan phát hiện, hắn phải giải quyết thế nào? Kỷ Ninh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chương 109
Chương 109: . Tên Đã Bắn Ra Không Quay Trở Lại.
Chương 110
Chương 110: . Cuộc săn bắt đầu!
Chương 111
Chương 111: . Bạch Thanh Nhan không biết, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi này?!
Chương 112
Chương 112: . Ái nhân khi xưa, cuối cùng rồi cũng rút kiếm đối địch.
Chương 113
Chương 113: . Kỷ Ninh, ngươi đừng khiến ta buồn nôn!
Chương 114
Chương 114: . Từ nay về sau, y đối với người này chỉ có hận ý vô tận... Đến chết mới thôi!
Chương 115
Chương 115: . Có lẽ sai lầm lớn nhất của Bạch Thanh Nhan, chính là đời này yêu nhầm một người.
Chương 116
Chương 116: . Bạch Thanh Nhan giơ chủy thủ lên, kề vào cổ mình...
Chương 117
Chương 117: . Rời xa Kỷ Ninh, cùng với địa ngục trần gian này.
Chương 118
Chương 118: . Kỷ Ninh người này, sẽ chỉ làm ngươi thương tâm!
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 99
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...