Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 92: . Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trong lòng Kỷ Ninh lại canh cánh một chuyện khác.

Quãng đời còn lại đoạt được từ miệng sói của Bạch Thanh Nhan này, thực sự khiến hắn sợ hãi. Trong nháy mắt, hắn bất kể thù oán gì cũng chẳng còn muốn báo nữa, chỉ thầm nghĩ phải khóa chặt, phải cầm tù người nọ bên cạnh mình, một khắc cũng không thể rời khỏi.

Hiện tại, có vẻ như Bạch Thanh Nhan tín nhiệm có thừa đối với hắn. Kỷ Ninh nhịn không được lộ ra nét tươi cười.

Duy chỉ có một mối tai họa ngầm... Bạch Thanh Nhan, thực sự vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhớ lại chuyện ngày trước sao?

Kỷ Ninh vẫn không yên lòng. Bây giờ, đại khái chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của đại phu mới có thể bảo đảm. Hắn nhất định phải tìm một biện pháp vẹn toàn, khiến Lộc Minh Sơn thay hắn đem ký ức của Bạch Thanh Nhan triệt để niêm phong vào trong kho, không bao giờ mở ra nữa.

Quá khứ đã trải qua một hồi bóp méo, không nên và cũng không cần nhớ lại nữa. Chỉ cần tương lai sau này có thể ở cùng một chỗ, vậy là tốt rồi.

Một đêm khuya sau khi hạ trại, Lộc Minh Sơn bị Kỷ Ninh chặn lại ở một góc cực kỳ vắng vẻ.

Mấy ngày nay, tuy rằng Lộc Minh Sơn vẫn thường nhật tới tái khám cho Bạch Thanh Nhan, nhưng đều bị Kỷ Ninh bám đuôi từ đầu đến cuối. Cậu có muốn nói vài câu cùng Bạch Thanh Nhan cũng không tìm được cơ hội. Cậu sao có thể không biết, đây là Kỷ Ninh muốn dựng lên một bờ đê ngăn cách, đem Bạch Thanh Nhan vững vàng khống chế trong tay?

Nhưng Bạch Thanh Nhan mất trí nhớ, y cũng đã chịu ngần ấy dằn vặt đau khổ trong hơn mười năm. Hiện tại, tưởng nhầm Kỷ Ninh thành ái nhân, ngược lại thêm vài phần tươi cười thư thái.

Lộc Minh Sơn thương xót y, song cảm thấy y chẳng biết còn sống được bao lâu. Không muốn xé toạc mộng đẹp của y, cho nên vẫn chưa vạch trần tình hình thực tế. Nhưng cũng chính bởi vậy, trong lòng cậu càng lúc càng chán ghét Kỷ Ninh.

Lúc này, cậu không nhịn được mà trừng mắt nhìn chằm chằm Kỷ Ninh.

"Kỷ Tướng quân đây là có chuyện gì? Không có chuyện gì thì tránh xa ra một chút, ta còn bận đi tra sách y thuật, cứu y một mạng!"

"Chuyện lúc trước, Bạch Thanh Nhan rốt cuộc có thể nhớ lại hay không? Y thực sự vĩnh viễn không nhớ ra được quá khứ giữa hai chúng ta?"

Lộc Minh Sơn vừa nghe, cho rằng Kỷ Ninh cuối cùng vẫn không cam lòng. Cậu lập tức nổi giận:

"Ta đã nói rồi, y bị thương nghiêm trọng, vì sao ngươi cứ năm lần bảy lượt nhất định phải bắt buộc y nhớ lại ngươi? Đối với y có chỗ nào tốt? Bây giờ ngươi lừa dối đùa bỡn y, lại vẫn chưa cam lòng? Nhất định phải để cho y biết đám chuyện cũ không chịu nổi này phải không? Nếu ngươi còn một chút xíuuuu lương tâm, thì bỏ qua cho y đi!"

"Vậy là, y không nhớ ra?"

"Nếu không có không thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ y, rất khó nhớ lại."

"Vậy nếu, có những kẻ mắt để sau đầu lời ra lời vào với y thì sao? Như thế thì nên làm gì bây giờ?"

Lộc Minh Sơn nghe được ý tứ "Vậy nếu" của Kỷ Ninh, hô hấp nhất thời dồn dập:

"Kỷ Ninh! Ngươi vạn lần không nên vì bản thân tư lợi, cố ý đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ y! Nếu ngươi còn muốn để y sống lâu thêm mấy ngày, ngươi..."

"Ngươi yên tâm. Ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào đi quấy rầy y. Không nhớ được thì không còn gì tốt hơn nữa."

Lời này nói ra hết sức bình ổn, không mang theo một tia gợn sóng. Lộc Minh Sơn trái lại có chút hoài nghi. Cậu nghi ngờ đánh giá Kỷ Ninh:

"Chẳng lẽ đột nhiên lương tâm ngươi thức tỉnh, định buông tha cho y?"

Trên môi Kỷ Ninh vẽ ra một ý cười:

"Ai nói ta sẽ buông tha cho y?"

Lộc Minh Sơn chợt cảm thấy trong lòng căng thẳng. Y nhìn Kỷ Ninh phía đối diện, Kỷ Ninh lại cười:

"Ngươi yên tâm, nhớ không ra cũng tốt. Ta sẽ từ từ đợi y. Bộ dáng y như vậy, thật ra ngoan ngoãn nghe lời hơn trước, ta cũng bớt phải lo lắng. Dù sao, ngoại trừ ở bên cạnh ta, y cũng không còn chỗ nào để đi."

Lộc Minh Sơn đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Như thể đây là lần đầu tiên biết Kỷ Ninh, Lộc Minh Sơn tỉ mỉ quan sát hắn. Chỉ cảm thấy mấy ngày nay Kỷ Ninh cùng với lúc trước hoàn toàn bất đồng. Trước đây khi Bạch Thanh Nhan hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lạị còn mất trí nhớ, Kỷ Ninh thoạt nhìn không chỉ từng tấc lòng đại loạn, hơn nữa còn hoang mang lo sợ, hồn phách chẳng khác nào đều bay theo Bạch Thanh Nhan, ngơ ngẩn như người mất hồn. Nhưng bây giờ, hắn không chỉ đã trấn định lại, thậm chí còn thêm vài phần lãnh khốc.

Nhưng chuyện Kỷ Ninh vậy mà lại nghĩ Bạch Thanh Nhan mất trí nhớ thật tốt, Lộc Minh Sơn quả thực không hề nghĩ đến.

Lời này của Kỷ Ninh, là chưa từng coi Bạch Thanh Nhan là một võ tướng độc lập dũng mãnh mà đối đãi? Chẳng bằng nói rằng, không khác nào một con thú cưng. Chỉ cần luôn ngoan ngoãn chờ bên gối, chủ nhân sẽ lo lắng và đối xử tốt với nó. Nhưng tâm nguyện của thú cưng thì sao? Ai sẽ để tâm, ai sẽ coi trọng?

Lộc Minh Sơn chỉ cảm thấy mỉa mai. Cậu tặc lưỡi:

"Ngươi làm như vậy, liệu đã từng nghĩ tới cảm nhận của Bạch Thanh Nhan chưa? Người chính trực thanh cao như y, ngươi lại cứ như vậy lừa dối y, không sợ lương tâm sẽ cắn rứt sao?"

Nhưng thần sắc Kỷ Ninh lại hết sức tự nhiên.

"Bởi phần thanh cao chính trực này, y đã phải chịu biết bao nhiêu khổ, gánh biết bao nhiêu tội? Ta ngược lại hy vọng y có thể dựa vào ta, sống nhẹ nhàng thanh thản, không phải chịu những khổ sở đó. Hiện tại y không nhớ rõ phần 'chính trực thanh cao' này, ta ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt!"

"Có là chuyện tốt hay không, nào đến phiên ngươi thay y quyết định?!"

Kỷ Ninh cười, thay đổi trọng tâm câu chuyện.

"Hôm nay ta đến không phải muốn nói với ngươi chuyện này. Lộc thần y, hàn độc trong người Bạch Thanh Nhan, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Phải làm cách nào mới có thể giải quyết triệt để?"

"Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến chuyện hàn độc?"

Bị Lộc Minh Sơn mỉa mai, Kỷ Ninh lại không chút tức giận.

"Lộc thần y, ta biết ngươi trách ta khiến y nhiễm hàn tà, bệnh tình trở nặng. Đây quả thật là lỗi của ta, khiến y chịu không ít khổ sở. Thế nhưng ngươi cũng chớ nên vội tức giận với ta. Lúc này nếu như ta không thể cứu y, cũng sẽ không còn ai nguyện ý ở bên cạnh quản y. Bởi vậy, bây giờ ngươi có nổi giận với ta cũng không có tác dụng gì. Y cần thuốc nào? Chỉ cần ngươi nói ra, ta lập tức đi chuẩn bị."

Lộc Minh Sơn biết Kỷ Ninh nói không sai. Mặc dù không cam tâm, cũng vẫn như cũ phải dựa vào các mối quan hệ và địa vị, tài lực của Kỷ Ninh để kéo dài tính mạng Bạch Thanh Nhan. Nhưng thân làm thầy thuốc chữa bệnh lại không cứu được mạng, chỉ kéo dài tính mạng thì biết kéo đến khi nào?

Cậu nghiến răng nghiến lợi đem bệnh tình của Bạch Thanh Nhan nói ra một lượt. Kỷ Ninh nghe xong, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Bởi vậy, hàn độc của y đã thâm nhập vào đan điền của y từ mười năm trước? Khi đó ngươi đã làm gì? Vì sao không chữa triệt để cho y?"

"Ta đã sớm nói qua với ngươi, hàn độc này vốn là không có thuốc nào chữa được! Độc tính theo gân mạch di chuyển, nếu như tùy tiện ép độc tố ra ngoài còn có thể khiến hàn độc lan ra toàn bộ tĩnh mạch, không thể trừ khử hoàn toàn, vậy càng là mối họa thậm chí còn tệ hơn! Chỉ có thể tạm thời áp chế nó ở đan điền. Tuy rằng như vậy, hàn độc cũng vẫn một năm phát tác một lần. Mỗi lần phát tác, trong bụng như búa đao loạn khuấy. Nếu rơi vào một cơ thể yếu ớt, chỉ sợ người đó sẽ tự tay xé rách toàn bộ tạng phủ! Có khi không đợi đến khi hàn độc phát tác triệt để đã bị sống sờ sờ đau đến chết luôn!"

Sắc mặt Kỷ Ninh trong nháy mắt thay đổi. Hắn thật không tưởng tượng nổi, hàn độc này lại có thể đáng sợ đến vậy!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: . Một sớm trở thành kẻ mất nước.
Chương 2
Chương 2: . Tên của bổn Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc cũng xứng kêu?
Chương 3
Chương 3: . Ta sao có thể quên ngươi?
Chương 4
Chương 4: . Không thể không quỳ.
Chương 5
Chương 5: . Ta nói ngươi chết, ngươi phải chết.
Chương 6
Chương 6: . Người Ngọc Dao chúng ta, tuyệt không làm nô ɭệ.
Chương 7
Chương 7: . Ngươi cho rằng có thể lừa ta?
Chương 8
Chương 8: . Ta muốn ngươi làm nô ɭệ của ta.
Chương 9
Chương 9: . Thứ ta muốn là Thái tử Điện hạ.
Chương 10
Chương 10: . Đối với người lạ cũng không tàn nhẫn như vậy.
Chương 11
Chương 11: . Dù có chết ngươi cũng phải chết trong lồng ngực ta.
Chương 12
Chương 12: . Nếu ngươi không chủ động, hắn sao có thể cho ngươi dược?
Chương 13
Chương 13: . Ta phải trả giá những gì?
Chương 14: . Các ngươi đang làm gì?
Chương 14
Chương 15
Chương 15: . Kỷ Tướng quân, có phải ta chết không toàn thây mới vừa ý ngươi?
Chương 16
Chương 16: . Ngươi có quỳ đến chết ta cũng không mềm lòng.
Chương 17
Chương 17: . Đêm dài quỳ thẳng.
Chương 18
Chương 18: . Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.
Chương 19
Chương 19: . Ngươi không sợ y thực sự chết cóng?
Chương 20
Chương 20: . Ta muốn đích thân thẩm vấn y.
Chương 21
Chương 21: . Chết không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nhìn từng người mình quan tâm chết trước mặt.
Chương 22
Chương 22: . Bạch Thanh Nhan, ngươi ở đâu?
Chương 23
Chương 23: . Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi... Nếu ngươi dám chết...
Chương 24
Chương 24: . Các ngươi thông đồng với nhau sau lưng ta.
Chương 25
Chương 25: . Thu ngươi làm nô ɭệ
Chương 26
Chương 26: . Cả đời này... Ta đều vì bọn họ mà sống!
Chương 27
Chương 27: . Thái tử Điện Hạ! Người đã nói sẽ cứu chúng ta!
Chương 28
Chương 28: . Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng?
Chương 29
Chương 29: . Thái tử Điện hạ, ta muốn tâm pháp của ngươi.
Chương 30
Chương 30: . Thái tử Điện hạ, ngươi đang nghĩ tới ai?
Chương 31
Chương 31: . Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi bảo toàn tính mạng con dân Ngọc Dao.
Chương 32
Chương 32: . Bạch Thanh Nhan, ngươi có muốn Kỷ Ninh chết?
Chương 33
Chương 33: . Ngươi dám mua chuộc y, ta một đao đâm chết cả hai.
Chương 34
Chương 34: . Mười năm trước... Rốt cuộc Kỷ Ninh che giấu bí mật gì?
Chương 35
Chương 35: . Ngươi muốn ta chết, ta lại muốn ngươi sống không bằng chết
Chương 36
Chương 36: . Người ta yêu nhất đã chết từ lâu.
Chương 37
Chương 37: . Kỷ Tướng quân chúng ta khi nào lại cho ngươi uống thuốc?
Chương 38
Chương 38: . Tới lúc đó, sợ là Bạch Thanh Nhan y cũng chỉ sống tạm.
Chương 39
Chương 39: . Chó nhà tang phải quỳ trên mặt đất, hay là muốn ta phải nâng niu trong lòng bàn tay?
Chương 40
Chương 40: . Ngươi cho rằng Bạch Thanh Nhan ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?
Chương 41
Chương 41: . Mộng mười năm.
Chương 42
Chương 42: . Đời này, Bạch Thanh Nhan ngươi là người của ta.
Chương 43
Chương 43: . Một đời tự tôn kiên cường, ta thay ngươi bảo vệ.
Chương 44
Chương 45
Chương 45: . Không chịu cầu xin? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta.
Chương 46
Chương 46: . Không bằng chúng ta một lần nữa...
Chương 47
Chương 47: . Ngươi nhìn y chằm chằm làm gì?
Chương 48
Chương 48: . Bạch Thanh Nhan, ngươi chỉ xem ta là chủ tử?
Chương 49
Chương 49: . Những gì ta nói với ngươi đều là gượng ép, không có nửa điểm thật lòng.
Chương 50
Chương 50: . Tại sao lại có một kiện nội bào kiểu dáng Lang Nghiệp trong Đông Cung của Ngọc Dao Thái tử?
Chương 51
Chương 51: . Bình dược kia để làm gì?
Chương 52
Chương 52: . Hàn độc của y, căn bản không có thuốc chữa.
Chương 53
Chương 53: . Ngươi muốn mang theo bí mật xuống mồ sao?
Chương 54
Chương 54: . Mười năm trước ngươi nên tự tay gϊếŧ chết ta, chúng ta cũng không cần đi đến ngày hôm nay.
Chương 55
Chương 55: . Ngươi chỉ có thể thần phục ta, quỳ dưới chân ta.
Chương 56
Chương 56: . Kỷ Ninh, ta với ngươi không còn lời nào để nói.
Chương 57
Chương 57: . Thái tử Điện hạ, hóa ra ngươi vẫn còn biết xấu hổ.
Chương 58
Chương 58: . Đêm qua ngươi cùng Kỷ Tướng quân...
Chương 59
Chương 59: . Đi theo ta, ta có thể giữ cho ngươi một mạng.
Chương 60
Chương 60: . Long Dã, nếu là ngươi, ngươi sẽ đồng ý đi theo ta chứ?
Chương 61
Chương 61: . Hoàng đế Lang Nghiệp muốn thu dư nghiệt Hoàng thất Ngọc Dao vào cung.
Chương 62
Chương 62: . Ngươi có biết người ngươi muốn chém là ai không? Chính là người của lão tử!
Chương 63
Chương 63: . Thái tử Điện hạ, người phản bội chúng ta, thành nô ɭệ Lang Nghiệp?!
Chương 64
Chương 64: . Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ khóc. Ai ngờ hôm nay, Kỷ Ninh lại tận mắt thấy y khóc.
Chương 65
Chương 65: . Kỷ Ninh... Lòng ta đau quá... Ai có thể cứu ta...
Chương 66
Chương 66: . Bạch Thanh Nhan, ở lại bên ta... Sống sót đi.
Chương 67
Chương 67: . Bạch Thanh Nhan, đi tìm Nhiễm Giám quân đối với ngươi không có nửa điểm tốt.
Chương 68
Chương 68: . Lẽ nào ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, lánh dưới trướng kẻ khác?
Chương 69
Chương 69: . Kỷ Ninh ta không mượn rượu phát điên, ta chỉ gϊếŧ người!
Chương 70
Chương 70: . Đừng sợ, ta sẽ không để cho gã mang ngươi đi.
Chương 71
Chương 71: . Bạch Thanh Nhan, có phải ngươi vẫn còn luyến tiếc ta?
Chương 72
Chương 72: . Kỷ Tướng quân, nào còn có cái gì gọi là "chúng ta"? Ngươi là ngươi, ta là ta, không còn có chúng ta.
Chương 73
Chương 73: . Bạch Thanh Nhan, ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi!
Chương 74
Chương 74: . Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi nhận hết tra tấn, ở trước mặt ngươi thổ huyết mà chết...
Chương 75
Chương 75: . Hàn độc lại phát tác vào đúng lúc này!
Chương 76
Chương 76: . Chỉ sợ đây đã là khắc sinh mệnh cuối cùng...
Chương 77
Chương 77: . Đó không còn là người nữa, đó chỉ là vũng máu hình người...
Chương 78
Chương 78: . Bạch Thanh Nhan y... Còn có thể tỉnh lại nữa không?
Chương 79
Chương 79: . Mộng cảnh của Bạch Thanh Nhan. (Hồi ức mười năm trước gặp gỡ)
Chương 80
Chương 80: . Sớm biết kết cục ngày hôm nay, huynh có còn chấp nhận hàn độc phệ thể, chỉ để đổi lấy bình an của hắn không?
Chương 81
Chương 81: . Bạch Thanh Nhan, huynh còn nhớ rõ ta là ai không?
Chương 82
Chương 82: . Ngươi làm nhục Bạch Thanh Nhan đến mức này, y đương nhiên là chán ghét ngươi! Chẳng lẽ y còn phải thích ngươi mới đúng?
Chương 83
Chương 83: . Ngươi dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan bức ép ta, không sợ rước tới họa sát thân sao?
Chương 84
Chương 84: . Tóm lại là đằng nào cũng chết... Trước khi chết có thể nhìn ngươi một chút, vậy cũng tốt.
Chương 85
Chương 85: . Hiện tại y chẳng phải là ta nói cái gì liền tin cái đó sao?
Chương 86
Chương 86: . Kỷ Ninh, chẳng lẽ chúng ta có quen biết? Hay chúng ta là... Bằng hữu?
Chương 87
Chương 87: . Bạch Thanh Nhan, chúng ta là ái nhân!
Chương 88
Chương 88: . Không biết mười năm này, Bạch Thanh Nhan từng có cơ hội được khóc một lần chưa?
Chương 89
Chương 89: . Kỷ Ninh, hay là ngươi vẫn luôn gạt ta?
Chương 90
Chương 90: . Ngươi luôn gọi ta là "Kỷ lang".
Chương 91
Chương 91: . Tù binh Ngọc Dao? Kỷ Ninh nói hắn không có bắt con dân của ta!
Chương 92: . Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?
Chương 92
Chương 93
Chương 93: . Muốn cứu Bạch Thanh Nhan, phải dùng mạng của Kỷ Ninh ngươi để đổi.
Chương 94
Chương 94: . Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô ɭệ tầm hoan hèn hạ.
Chương 95
Chương 95: . Dược tiễn*
Chương 96
Chương 96: . Hoàng đế là một kẻ điên thanh tỉnh.
Chương 97
Chương 97: . Đường huynh, có đúng là huynh đem toàn thân công lực cho hắn?
Chương 98
Chương 98: . Không nhớ tình thì có thể coi là nó chưa từng tồn tại sao?
Chương 99
Chương 99: . Ngươi từng nói buông bỏ tính mạng để cứu y, chuyện này còn giữ lời không?
Chương 100
Chương 100: . Truyền công nhất định phải vào lúc đó.
Chương 101
Chương 101: . Vậy thì đem người Ngọc Dao làm mồi săn, tìm chút niềm vui đi!
Chương 102
Chương 102: . Hứa hẹn tựa mộng đẹp, cũng dễ vỡ như mộng.
Chương 103
Chương 103: . Y khôi phục trí nhớ?!
Chương 104
Chương 104: . Truyền công thất bại.
Chương 105
Chương 105: . Ta và Kỷ Ninh còn có thể thế nào? Hắn hận ta tận xương đó!
Chương 106
Chương 106: . Kỷ Ninh Sao Lại Khác Thường Như Vậy?
Chương 107
Chương 107: . Hóa ra không phải chỉ có một mình ta quan tâm đến quá khứ.
Chương 108
Chương 108: . Nếu như bị Bạch Thanh Nhan phát hiện, hắn phải giải quyết thế nào? Kỷ Ninh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chương 109
Chương 109: . Tên Đã Bắn Ra Không Quay Trở Lại.
Chương 110
Chương 110: . Cuộc săn bắt đầu!
Chương 111
Chương 111: . Bạch Thanh Nhan không biết, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi này?!
Chương 112
Chương 112: . Ái nhân khi xưa, cuối cùng rồi cũng rút kiếm đối địch.
Chương 113
Chương 113: . Kỷ Ninh, ngươi đừng khiến ta buồn nôn!
Chương 114
Chương 114: . Từ nay về sau, y đối với người này chỉ có hận ý vô tận... Đến chết mới thôi!
Chương 115
Chương 115: . Có lẽ sai lầm lớn nhất của Bạch Thanh Nhan, chính là đời này yêu nhầm một người.
Chương 116
Chương 116: . Bạch Thanh Nhan giơ chủy thủ lên, kề vào cổ mình...
Chương 117
Chương 117: . Rời xa Kỷ Ninh, cùng với địa ngục trần gian này.
Chương 118
Chương 118: . Kỷ Ninh người này, sẽ chỉ làm ngươi thương tâm!
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 92: . Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...