Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 83

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chuyện vớ vẩn? Một câu này nói ra rốt cuộc triệt để chọc giận Kỷ Ninh. Hắn lại lần nữa đưa tay túm lấy cổ áo Lộc Minh Sơn:

"Đừng tưởng rằng ngươi là thần y gì đó nên ta không dám gϊếŧ ngươi! Ngươi quở trách ta cũng được, nhưng nếu còn dám nhắc đến sự tình giữa ta và Bạch Thanh Nhan, lời ra lời vào, mở miệng bôi nhọ, đừng trách ta không khách khí!"

Lộc Minh Sơn bị hắn chộp trong tay, cơ hồ không thở nổi. Nhưng cậu cắn răng, ánh mắt cũng lạnh lẽo thấu xương:

"Sự tình giữa các ngươi? Ngươi là đang nói đến việc... Ngươi hành hạ tra tấn, vũ nhục dằn vặt, thiếu chút nữa hại y bỏ mạng các loại sao?!"

"Ngươi nói bậy! Chúng ta quen biết yêu nhau, đã mười năm rồi! Ngươi thì biết cái gì?"

"Vậy ngươi thì biết cái gì? Hàn độc của y từ đâu mà nhiễm phải, công hộ thể của y vì sao mà bị phá? Mười năm trước y sống được bao nhiêu ngày an ổn, đã phải chịu đựng những gì? Ngươi thì biết cái gì? Kỷ Đại Tướng quân?!"

Chóp mũi Lộc Minh Sơn gần như đâm vào mặt Kỷ Ninh, cố sức hướng hắn gào thét:

"À đâu, ngươi cũng không phải cái gì cũng không biết... Y bây giờ trên người thương tích đầy mình, từng đạo vết thương sâu thấy tận xương! Nguyên nhân trong đó, chỉ sợ ngươi cái nào cũng biết, bởi không ai khác mà chính là do ngươi tự tay gây nên! Yêu nhau mười năm! Ngươi cũng biết các ngươi quen biết yêu nhau! Cặn bã!"

Phi một tiếng, một ngụm nước bọt nhổ ngay dưới chân Kỷ Ninh. Lộc Minh Sơn lấy tay giật phần cổ áo đang bị Kỷ Ninh nắm trong lòng bàn tay ra, xoay người rời đi. Để lại Kỷ Ninh một mình hóa đá tại chỗ.

"Lộc thần y!"

Hắn đột nhiên bật ra tiếng, Lộc Minh Sơn cũng liền dừng lại. Nhưng cậu không muốn quay đầu thấy mặt Kỷ Ninh, chỉ lạnh lùng hỏi:

"Ngươi còn có chuyện gì? Là muốn hỏi y còn sống được mấy ngày, bao lâu thì chết sao?"

"Không phải!" Thanh âm Kỷ Ninh lộ ra một cỗ thê lương, "...Ta và Bạch Thanh Nhan... Không phải chỉ có những chuyện đó... Mười năm trước... Chúng ta khi đó... Thực sự rất tốt..."

Lộc Minh Sơn ngắn ngủi cười một tiếng. Cậu cũng lười nghe, đi thẳng. Song Kỷ Ninh vẫn như cũ lẩm nhẩm:

"Chúng ta khi đó... Thật sự tốt... Thật sự rất tốt... Khi đó... Y... Y trong lòng có ta... Lòng ta cũng... Cũng có y..."

Như là đang biện giải với ai, thanh âm Kỷ Ninh rất thấp, lại vô cùng khẩn thiết, tựa hồ như muốn đem tâm can đào lên cho ai thấy. Nhưng biện giải như vậy có vẻ vô lực, lại có chút nực cười. Ngay cả Kỷ Ninh trong lòng cũng biết, bọn họ "khi đó" quả thực rất tốt... Nhưng hiện giờ, đã không còn là "khi đó".

Kỷ Ninh thất hồn lạc phách về tới mã xa. Lúc này, Bạch Thanh Nhan đang say ngủ, hai mắt nhắm nghiền. Kỷ Ninh đứng xa xa nhìn, song một chút dũng khí đi tới phía trước cũng không có. Môi hắn cứ khép lại mở, càng không dám gọi tên Bạch Thanh Nhan.

Ngẩn người đứng một chỗ chăm chú nhìn người nọ không biết đã bao lâu. Đột nhiên, bên ngoài truyền tới một thanh âm:

"Kỷ Tướng quân! Ngài ngủ rồi sao?"

Thanh âm không lớn, lại khiến Kỷ Ninh giật mình nhảy dựng. Tim hắn đập loạn xạ trong lồng ngực, phản ứng đầu tiên là nhìn Bạch Thanh Nhan... Thấy người nọ vẫn còn ngủ, hắn mới định thần lại.

Phía ngoài cửa, thanh âm kia lại gọi một lần. Kỷ Ninh đẩy cửa ra đi ra, thấy chủ nhân thanh âm là một thân binh của Nhiễm Trần.

"Đêm khuya tới đây là có chuyện gì?"

"Hồi Kỷ Tướng quân, là Nhiễm giám quân mời ngài qua một chuyến."

"Ta còn có việc. Hắn có chuyện gì? Sao không phái người tới truyền tin, hoặc để sáng ngày mai rồi nói." Dứt lời, Kỷ Ninh định quay trở lại trong xe. Lại bị thân binh ngăn lại:

"Kỷ Tướng quân, Quận vương chúng ta nói... Bệ hạ sắp tới. Cần phải mời ngài lập tức qua đó, có chuyện quan trọng cần thương lượng. Hơn nữa chuyện này... Có liên quan tới người nọ."

Bệ hạ? Hoàng đế Lang Nghiệp? Kỷ Ninh cau mày, lại không biết tôn đại thần này vì cái gì mà đến?

Về phần người nọ... Ngoại trừ Bạch Thanh Nhan thì còn có người nào? Chẳng lẽ Bệ hạ vẫn là vì Hoàng tộc Ngọc Dao này mà đến?

Nhưng những điều quan trọng hơn này, Nhiễm Trần sao có thể truyền đạt lại cho một thân binh. Kỷ Ninh biết hỏi binh sĩ nhỏ này cũng vô dụng. Hắn nhíu mày, trở lại trong xe ngựa nhìn thoáng qua. Thấy Bạch Thanh Nhan ngủ có vẻ trầm ổn, hắn liền dặn dò thân binh tăng cường bảo vệ. Chính mình thì đi theo binh sĩ kia.

Quả nhiên, vừa vào mã xa đã thấy Nhiễm Trần đang ngồi trước bàn trà chờ hắn.

"Thư của Hoàng huynh đến. Lão nhân gia hắn muốn đích thân tới nghênh đón tướng sĩ chiến thắng khải hoàn."

Khẩu khí Nhiễm Trần nhẹ nhàng. Nhưng một ngón tay hắn đặt lên đĩa đồ ngọt hoa quả trên bàn, không ngừng chọc vào một chiếc nãi nhân tô* nho nhỏ, khiến chiếc bánh vỡ vụn, lại chuyển sang chiếc tiếp theo. Kỷ Ninh thấy trước mặt hắn trà, bánh, hoa quả một mảnh hỗn độn, biết rằng trong lòng Nhiễm Trần không hề bình tĩnh như nét mặt. Vung tay lên, hắn đuổi hết thân binh ra ngoài. Long Dã đứng dậy đóng cửa xe, bên trong xe chỉ còn lại ba người bọn họ.

*Nãi nhân tô: Bánh làm từ sữa và các loại hạt, kiểu kiểu như bánh nougat hot trend ăn Tết bây giờ:

"Bệ hạ lần này tới, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Nói tới nói lui vẫn là vì huyết mạch Hoàng thất Ngọc Dao... Bạch Thanh Nhan của ngươi."

"Chẳng lẽ là tên họ Lý kia... Không đúng, tin tức của gã không thể truyền ra ngoài! Ta đã phái người ngày đêm giám sát, ngoại trừ ngày đó gã phái hai người ra ngoài, căn bản không hề có động tĩnh nào khác. Không phải gã truyền tin ra."

"Chỉ sợ Hoàng huynh ta đã dặn dò phải định kỳ gửi tin tức về. Không nhận được tin tức, bản thân chính là tin tức, Kỷ Tướng quân."

Kỷ Ninh gật đầu, đúng là đạo lý này. Hoàng đế Lang Nghiệp tâm tư xảo trá khó lường, có lẽ đã nhìn ra trong đó có gì không ổn. Lần này tự mình ra khỏi thành nghênh tiếp, nếu không phát hiện ra vấn đề gì, hắn vẫn là Đại Tướng quân vinh dự lớn lao. Bằng không, nếu phát hiện ra có vấn đề, thì đó chính là ngày chết của hắn!

Một mình hắn, chết thì chết. Thế nhưng còn Bạch Thanh Nhan...

Hoàng cung Lang Nghiệp hoang dâʍ tà ác, bên ngoài sớm đã nghe đồn. Thân thể Bạch Thanh Nhan bây giờ, chỉ sợ một khi đi vào cũng tuyệt đối là mất mạng mà đi ra!

Nghĩ vậy, Kỷ Ninh cắn chặt môi dưới thành một hàng dấu răng hằn sâu. Hắn nâng áo choàng lên, ngồi xuống đối diện với Nhiễm Trần.

"Chuyện tới bây giờ, nếu ngươi thật tình muốn cùng ta hợp tác, cũng đừng lại cố lộng huyền hư. Nhiễm Giám quân... Nhiễm Quận vương!"

Nhiễm Trần ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Trước lần xuất chinh này, hai người bọn hắn vốn chẳng có quan hệ gì đáng kể. Xuất chinh rồi, quan hệ giữa hai người cũng chẳng qua là một Giám quân và một Tướng quân. Nhưng mới vừa rồi, Kỷ Ninh lại cố ý vạch trần hắn một... một thân phận khác, hẳn là có thâm ý... Nhiễm Trần là ấu đệ của Hoàng đế, Quận vương duy nhất của Lang Nghiệp. Mà Kỷ Ninh hắn là ái tướng của Hoàng đế, Tướng quân chạm tay là bỏng của Lang Nghiệp. Hai người nếu thật sự muốn liên minh, quan trọng nhất là không được phép che che giấu giấu lẫn nhau.

Nhiễm Trần hít một hơi thật sâu.

"Thái tử Ngọc Dao mà ngươi âu yếm Bạch Thanh Nhan, tình huống bây giờ ra sao?"

"Nhiễm Trần, ta đã nói rồi, nếu thật tình muốn hợp tác, cũng đừng lại cố lộng huyền hư. Càng đừng có chăm chăm theo dõi y, lấy y làm nhược điểm bức ép ta."

"Ta cũng đâu có cố lộng huyền hư. Bạch Thanh Nhan, không phải nhược điểm để ta bức ép ngươi hợp tác... Y là mục đích mà ta muốn cùng ngươi hợp tác."

Một lời nói ra, toàn thân Kỷ Ninh căng thẳng. Đôi mắt lóe ra hàn quang khiến người ta kinh hãi:

"Ngươi ít đề cập đến y một chút! Ta sẽ không lấy y ra giao dịch... Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"Ngươi hiểu lầm rồi, Kỷ Tướng quân. Mục đích của ta không phải có được y, mà là không để cho Hoàng huynh ta có được y. Chỉ cần y không vào cung, muốn trốn ở phủ Quận vương của ta hay là phủ Tướng quân của ngươi, với ta mà nói không có gì khác nhau."

Nhiễm Trần chuyển nội dung câu chuyện:

"Chỉ là, nếu ta ngươi không hợp tác, hiển nhiên ngươi không thể giữ nổi y. Y tất nhiên sẽ bị bắt vào Hoàng cung Lang Nghiệp, có đúng không? Quên chưa nói, tấu chương của Lý Đại nhân vừa dâng lên, ngươi nghĩ là ngươi còn có thể tiếp tục giấu trời qua biển*?"

*Giấu trời qua biển: Lừa dối qua mặt người khác.

Trên môi Kỷ Ninh lộ ra một nụ cười, nhưng không hề lên tiếng. Song nụ cười khinh miệt này không tránh khỏi ánh mắt Nhiễm Trần. Nhiễm Trần tâm tư khẽ động, lập tức đoán trúng suy nghĩ của hắn... Kỷ Đại Tướng quân tàn bạo kiêu ngạo, hà tất phải giấu trời qua biển? Trực tiếp tạo một cái chết không có đối chứng, chẳng phải càng đơn giản hơn sao.

"Kỳ thực... Kỷ Tướng quân. Trong lòng ngươi cũng hết sức rõ ràng. Nếu như ngươi muốn gϊếŧ người diệt khẩu, không có sự cho phép của ta, ngươi sao có thể vạn vô nhất thất*."

*Vạn vô nhất thất: 万无一失, không sơ hở, hết sức cẩn thận, chắc chắn, tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn.

"Nói được lời này cũng thật có ý tứ. Nhiễm Giám quân, đây là chiến trường, là quân đội! Đao kiếm không có mắt, ai thèm biết ngươi là cái gì quan lớn hay hậu duệ quý tộc? Chết một Ngự sử, thậm chí chết một Giám quân, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên."

Ngữ khí Kỷ Ninh bình bình, nhưng lời nói lại hàm chứa ý vị sâu xa. Trong lòng Nhiễm Trần cũng biết, bởi sự tình tranh đoạt Bạch Thanh Nhan, Kỷ Ninh rốt cuộc kết hạ thù hận với mình. Hắn không chỉ không tin mình, ngược lại còn đang uy hϊếp. Ý tứ của hắn, chẳng những có thể giải quyết một Lý Đại nhân, nếu Nhiễm Trần hắn cũng muốn làm khó dễ, vẫn có thể rảnh tay đem mình giải quyết chung một thể.

Nếu như ứng đối không tốt, rất có thể Kỷ Ninh sẽ thật sự tìm một cơ hội gϊếŧ chết mình.

Nhưng Nhiễm Trần cũng không cuống quít, cười cười:

"Lời này không sai. Chiến tranh chính là muốn có người chết, bại binh luôn luôn chết nhanh hơn chút. Bạch Thanh Nhan lại là thủ quân* bại binh, nếu như y chết trong hậu cung của Hoàng huynh lại càng không có gì đáng ngạc nhiên. Ngươi nghĩ thế nào, Kỷ Tướng quân?"

*Thủ quân: Người đứng đầu quân đội.

"Nhiễm Trần!"

Nhiễm Trần đang định đưa một miếng bánh vào miệng. Nghe lời này, hắn dừng động tác, bánh đã đưa lên môi cũng đặt trở lại. Sắc mặt hắn không hề có vẻ mạn bất kinh tâm*, cơ thể cũng ngồi hết sức đàng hoàng.

*Mạn bất kinh tâm: 漫不经心, việc làm tuỳ tiện, không để ở trong lòng, không để tâm, đếm xỉa tới.

"Ta đã sớm muốn nói... Ta đã gặp qua rất nhiều võ tướng. Nhưng kẻ dám gọi thẳng tên của ta thì ngươi là người đầu tiên."

"..."

"Bọn họ đều sợ ta. Tuy rằng ta chẳng qua chỉ là một Quận vương, lại có vẻ không được Hoàng huynh sủng ái. Nhưng bọn họ chung quy là sợ ta một ngày kia Đông Sơn tái khởi* nên luôn mang theo ba phần nịnh bợ. Có thể gọi Quận vương, tuyệt sẽ không gọi Giám quân; Có thể gọi Giám quân, lại tuyệt không dám gọi thẳng tên. Ta biết, bọn họ đều không phải kiêng nể ta, mà là sợ Hoàng huynh của ta."

*Đông Sơn tái khởi: 东山再起 Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại, có nguồn gốc từ việc một văn nhân là Tạ An sau khi ẩn cư tại Đông Sơn, nhiều lần được triều đình vời ra làm quan nhưng từ chối. Về sau, khi ông đã hơn 40 tuổi lại bất đắc dĩ nhận lời giữ chức Tư Mã.

"..."

"Đám phế vật kia, xương cốt đều bị Hoàng huynh ta đánh đến mềm nhũn, nhất mực cúi đầu nghe theo. Ta muốn bọn chúng thật tình thay ta làm chuyện gì, bọn chúng đều không dám, lại càng không thể."

"Xương cốt bọn chúng có mềm hay không thì liên quan gì đến ta?" Kỷ Ninh cười lạnh một tiếng, "Ngươi là đệ đệ của Bệ hạ, ngươi muốn ai thật tình thay ngươi làm gì, kẻ nào dám từ chối? Trừ khi... Điều ngươi muốn làm, là đại sự rơi đầu!"

Kỷ Ninh rốt cuộc một lời vạch trần thiên cơ. Nhiễm Trần hành sự như vậy, chẳng lẽ là muốn tạo phản?

Hai người mắt đối mắt một trận, Nhiễm Trần nở nụ cười trước. Nhưng hắn một chút cũng không để ý tới lời của Kỷ Ninh, tiếp tục đề tài lúc trước:

"Thế nhưng Kỷ Ninh ngươi lại không giống. Dĩ nhiên, ngươi cũng không hề cố kỵ gì ta. Chỉ là, ngươi đồng dạng không sợ Hoàng huynh ta."

"Cho nên ngươi trăm phương ngàn kế kéo ta xuống nước? Dụng tâm thiết kế một vở tuồng như thế, dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan tới ép buộc ta?"

"Chính xác. Cho nên ta nhất định phải kéo ngươi xuống nước. Cho nên ta dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan ép buộc ngươi. Tính mạng của y, đã thành công ép buộc ngươi sao?"

Nhãn thần Kỷ Ninh càng thêm nghiêm nghị.

"... Ngươi có biết là ngươi đang đùa với lửa hay không? Trong đại quân, nếu ta thật sự muốn gϊếŧ ngươi, chỉ bằng một đội thân binh nho nhỏ bên cạnh ngươi, ngươi cho rằng mình có cơ hội giữ mạng sao?"

"Ta đương nhiên không có cơ hội. Lại nói hiện tại, ngươi đối diện với ta tại đây, Thị vệ trưởng của ta đang ở ngay phía sau ngươi... Nhưng nếu ngươi muốn lấy mạng ta, y căn bản cũng không kịp cứu ta. Thế nhưng, trước khi ta chết, chỉ bằng một đội thân binh nho nhỏ kia cũng đủ đem tin tức Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan đến chỗ Hoàng huynh ta. Bởi vậy Kỷ Tướng quân, ngươi có muốn dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan đánh cuộc một kèo với ta?"

"..."

Kỷ Ninh đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Nhiễm Trần.

"Ta hiểu rồi. Sở dĩ ngươi năm lần bảy lượt gạ gẫm Bạch Thanh Nhan, ý đồ chưa bao giờ là y... Mà là ta."

"Ngươi thấy được bằng cách nào?"

"... Hoặc là nói, đại quân Lang Nghiệp sau lưng ta." Kỷ Ninh căn bản không hề để ý tới câu hỏi ngược trở lại của Nhiễm Trần, "Ngươi Túy Ông chi ý* ở chỗ Bệ hạ. Bạch Thanh Nhan chẳng qua chỉ là một công cụ ngươi thuận tay kiếm được. Ngươi cần Bạch Thanh Nhan để ép ta đi vào khuôn khổ, mà vừa hay Bạch Thanh Nhan lại là Hoàng tộc Ngọc Dao Hoàng huynh ngươi mong muốn, ngươi còn có thể nhất tiễn song điêu**. Nhiễm Trần ơi Nhiễm Trần, ngươi tính toán ta như vậy, là thật sự cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi?"

*Túy Ông chi ý: Cả câu là "Túy Ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thuỷ chi gian", 醉翁之意不在酒, 在乎山水之间,ý của Túy Ông không phải ở rượu. Hàm ý rằng ý không ở trong lời, có dụng ý khác. Nhân tiện thì Túy Ông là biệt hiệu nổi tiếng của Âu Dương Tu, một trong "Đường Tống bát đại gia", tản văn, thơ, từ của ông đều có thành tựu rất cao. Biệt hiệu này theo ông từ tác phẩm "Tuý Ông đình kí" 醉翁亭记.

"Ngươi thì có gì không dám. Chỉ là việc gϊếŧ ta đối với ngươi không có chỗ nào tốt mà thôi. Cùng ta hợp tác, ngươi lợi nhiều hơn ta, không phải sao?"

"Sau đó ngươi lại tiếp tục phá rối từ giữa, đem tính mạng Bạch Thanh Nhan uy hϊếp ta? Có phải ngươi thực sự cho rằng ta ngu xuẩn như vậy, dễ dàng bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay?"

Nhiễm Trần còn chưa trả lời, bội kiếm của Kỷ Ninh đã cắm thẳng lên giữa ấm trà trước mặt hắn, ghim chặt vào bàn trà. Ấm trà chia năm xẻ bảy, nước trà tí tách nhỏ xuống mặt đất.

"Cho nên họ Lý kia vốn ngu xuẩn lại có thể liếc mắt một cái liền nhận ra Bạch Thanh Nhan, sợ không phải là ngươi phá rối đi? Là ngươi nói cho gã, có phải không?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: . Một sớm trở thành kẻ mất nước.
Chương 2
Chương 2: . Tên của bổn Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc cũng xứng kêu?
Chương 3
Chương 3: . Ta sao có thể quên ngươi?
Chương 4
Chương 4: . Không thể không quỳ.
Chương 5
Chương 5: . Ta nói ngươi chết, ngươi phải chết.
Chương 6
Chương 6: . Người Ngọc Dao chúng ta, tuyệt không làm nô ɭệ.
Chương 7
Chương 7: . Ngươi cho rằng có thể lừa ta?
Chương 8
Chương 8: . Ta muốn ngươi làm nô ɭệ của ta.
Chương 9
Chương 9: . Thứ ta muốn là Thái tử Điện hạ.
Chương 10
Chương 10: . Đối với người lạ cũng không tàn nhẫn như vậy.
Chương 11
Chương 11: . Dù có chết ngươi cũng phải chết trong lồng ngực ta.
Chương 12
Chương 12: . Nếu ngươi không chủ động, hắn sao có thể cho ngươi dược?
Chương 13
Chương 13: . Ta phải trả giá những gì?
Chương 14: . Các ngươi đang làm gì?
Chương 14
Chương 15
Chương 15: . Kỷ Tướng quân, có phải ta chết không toàn thây mới vừa ý ngươi?
Chương 16
Chương 16: . Ngươi có quỳ đến chết ta cũng không mềm lòng.
Chương 17
Chương 17: . Đêm dài quỳ thẳng.
Chương 18
Chương 18: . Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.
Chương 19
Chương 19: . Ngươi không sợ y thực sự chết cóng?
Chương 20
Chương 20: . Ta muốn đích thân thẩm vấn y.
Chương 21
Chương 21: . Chết không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nhìn từng người mình quan tâm chết trước mặt.
Chương 22
Chương 22: . Bạch Thanh Nhan, ngươi ở đâu?
Chương 23
Chương 23: . Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi... Nếu ngươi dám chết...
Chương 24
Chương 24: . Các ngươi thông đồng với nhau sau lưng ta.
Chương 25
Chương 25: . Thu ngươi làm nô ɭệ
Chương 26
Chương 26: . Cả đời này... Ta đều vì bọn họ mà sống!
Chương 27
Chương 27: . Thái tử Điện Hạ! Người đã nói sẽ cứu chúng ta!
Chương 28
Chương 28: . Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng?
Chương 29
Chương 29: . Thái tử Điện hạ, ta muốn tâm pháp của ngươi.
Chương 30
Chương 30: . Thái tử Điện hạ, ngươi đang nghĩ tới ai?
Chương 31
Chương 31: . Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi bảo toàn tính mạng con dân Ngọc Dao.
Chương 32
Chương 32: . Bạch Thanh Nhan, ngươi có muốn Kỷ Ninh chết?
Chương 33
Chương 33: . Ngươi dám mua chuộc y, ta một đao đâm chết cả hai.
Chương 34
Chương 34: . Mười năm trước... Rốt cuộc Kỷ Ninh che giấu bí mật gì?
Chương 35
Chương 35: . Ngươi muốn ta chết, ta lại muốn ngươi sống không bằng chết
Chương 36
Chương 36: . Người ta yêu nhất đã chết từ lâu.
Chương 37
Chương 37: . Kỷ Tướng quân chúng ta khi nào lại cho ngươi uống thuốc?
Chương 38
Chương 38: . Tới lúc đó, sợ là Bạch Thanh Nhan y cũng chỉ sống tạm.
Chương 39
Chương 39: . Chó nhà tang phải quỳ trên mặt đất, hay là muốn ta phải nâng niu trong lòng bàn tay?
Chương 40
Chương 40: . Ngươi cho rằng Bạch Thanh Nhan ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?
Chương 41
Chương 41: . Mộng mười năm.
Chương 42
Chương 42: . Đời này, Bạch Thanh Nhan ngươi là người của ta.
Chương 43
Chương 43: . Một đời tự tôn kiên cường, ta thay ngươi bảo vệ.
Chương 44
Chương 45
Chương 45: . Không chịu cầu xin? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta.
Chương 46
Chương 46: . Không bằng chúng ta một lần nữa...
Chương 47
Chương 47: . Ngươi nhìn y chằm chằm làm gì?
Chương 48
Chương 48: . Bạch Thanh Nhan, ngươi chỉ xem ta là chủ tử?
Chương 49
Chương 49: . Những gì ta nói với ngươi đều là gượng ép, không có nửa điểm thật lòng.
Chương 50
Chương 50: . Tại sao lại có một kiện nội bào kiểu dáng Lang Nghiệp trong Đông Cung của Ngọc Dao Thái tử?
Chương 51
Chương 51: . Bình dược kia để làm gì?
Chương 52
Chương 52: . Hàn độc của y, căn bản không có thuốc chữa.
Chương 53
Chương 53: . Ngươi muốn mang theo bí mật xuống mồ sao?
Chương 54
Chương 54: . Mười năm trước ngươi nên tự tay gϊếŧ chết ta, chúng ta cũng không cần đi đến ngày hôm nay.
Chương 55
Chương 55: . Ngươi chỉ có thể thần phục ta, quỳ dưới chân ta.
Chương 56
Chương 56: . Kỷ Ninh, ta với ngươi không còn lời nào để nói.
Chương 57
Chương 57: . Thái tử Điện hạ, hóa ra ngươi vẫn còn biết xấu hổ.
Chương 58
Chương 58: . Đêm qua ngươi cùng Kỷ Tướng quân...
Chương 59
Chương 59: . Đi theo ta, ta có thể giữ cho ngươi một mạng.
Chương 60
Chương 60: . Long Dã, nếu là ngươi, ngươi sẽ đồng ý đi theo ta chứ?
Chương 61
Chương 61: . Hoàng đế Lang Nghiệp muốn thu dư nghiệt Hoàng thất Ngọc Dao vào cung.
Chương 62
Chương 62: . Ngươi có biết người ngươi muốn chém là ai không? Chính là người của lão tử!
Chương 63
Chương 63: . Thái tử Điện hạ, người phản bội chúng ta, thành nô ɭệ Lang Nghiệp?!
Chương 64
Chương 64: . Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ khóc. Ai ngờ hôm nay, Kỷ Ninh lại tận mắt thấy y khóc.
Chương 65
Chương 65: . Kỷ Ninh... Lòng ta đau quá... Ai có thể cứu ta...
Chương 66
Chương 66: . Bạch Thanh Nhan, ở lại bên ta... Sống sót đi.
Chương 67
Chương 67: . Bạch Thanh Nhan, đi tìm Nhiễm Giám quân đối với ngươi không có nửa điểm tốt.
Chương 68
Chương 68: . Lẽ nào ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, lánh dưới trướng kẻ khác?
Chương 69
Chương 69: . Kỷ Ninh ta không mượn rượu phát điên, ta chỉ gϊếŧ người!
Chương 70
Chương 70: . Đừng sợ, ta sẽ không để cho gã mang ngươi đi.
Chương 71
Chương 71: . Bạch Thanh Nhan, có phải ngươi vẫn còn luyến tiếc ta?
Chương 72
Chương 72: . Kỷ Tướng quân, nào còn có cái gì gọi là "chúng ta"? Ngươi là ngươi, ta là ta, không còn có chúng ta.
Chương 73
Chương 73: . Bạch Thanh Nhan, ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi!
Chương 74
Chương 74: . Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi nhận hết tra tấn, ở trước mặt ngươi thổ huyết mà chết...
Chương 75
Chương 75: . Hàn độc lại phát tác vào đúng lúc này!
Chương 76
Chương 76: . Chỉ sợ đây đã là khắc sinh mệnh cuối cùng...
Chương 77
Chương 77: . Đó không còn là người nữa, đó chỉ là vũng máu hình người...
Chương 78
Chương 78: . Bạch Thanh Nhan y... Còn có thể tỉnh lại nữa không?
Chương 79
Chương 79: . Mộng cảnh của Bạch Thanh Nhan. (Hồi ức mười năm trước gặp gỡ)
Chương 80
Chương 80: . Sớm biết kết cục ngày hôm nay, huynh có còn chấp nhận hàn độc phệ thể, chỉ để đổi lấy bình an của hắn không?
Chương 81
Chương 81: . Bạch Thanh Nhan, huynh còn nhớ rõ ta là ai không?
Chương 82
Chương 82: . Ngươi làm nhục Bạch Thanh Nhan đến mức này, y đương nhiên là chán ghét ngươi! Chẳng lẽ y còn phải thích ngươi mới đúng?
Chương 83
Chương 83: . Ngươi dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan bức ép ta, không sợ rước tới họa sát thân sao?
Chương 84
Chương 84: . Tóm lại là đằng nào cũng chết... Trước khi chết có thể nhìn ngươi một chút, vậy cũng tốt.
Chương 85
Chương 85: . Hiện tại y chẳng phải là ta nói cái gì liền tin cái đó sao?
Chương 86
Chương 86: . Kỷ Ninh, chẳng lẽ chúng ta có quen biết? Hay chúng ta là... Bằng hữu?
Chương 87
Chương 87: . Bạch Thanh Nhan, chúng ta là ái nhân!
Chương 88
Chương 88: . Không biết mười năm này, Bạch Thanh Nhan từng có cơ hội được khóc một lần chưa?
Chương 89
Chương 89: . Kỷ Ninh, hay là ngươi vẫn luôn gạt ta?
Chương 90
Chương 90: . Ngươi luôn gọi ta là "Kỷ lang".
Chương 91
Chương 91: . Tù binh Ngọc Dao? Kỷ Ninh nói hắn không có bắt con dân của ta!
Chương 92: . Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?
Chương 92
Chương 93
Chương 93: . Muốn cứu Bạch Thanh Nhan, phải dùng mạng của Kỷ Ninh ngươi để đổi.
Chương 94
Chương 94: . Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô ɭệ tầm hoan hèn hạ.
Chương 95
Chương 95: . Dược tiễn*
Chương 96
Chương 96: . Hoàng đế là một kẻ điên thanh tỉnh.
Chương 97
Chương 97: . Đường huynh, có đúng là huynh đem toàn thân công lực cho hắn?
Chương 98
Chương 98: . Không nhớ tình thì có thể coi là nó chưa từng tồn tại sao?
Chương 99
Chương 99: . Ngươi từng nói buông bỏ tính mạng để cứu y, chuyện này còn giữ lời không?
Chương 100
Chương 100: . Truyền công nhất định phải vào lúc đó.
Chương 101
Chương 101: . Vậy thì đem người Ngọc Dao làm mồi săn, tìm chút niềm vui đi!
Chương 102
Chương 102: . Hứa hẹn tựa mộng đẹp, cũng dễ vỡ như mộng.
Chương 103
Chương 103: . Y khôi phục trí nhớ?!
Chương 104
Chương 104: . Truyền công thất bại.
Chương 105
Chương 105: . Ta và Kỷ Ninh còn có thể thế nào? Hắn hận ta tận xương đó!
Chương 106
Chương 106: . Kỷ Ninh Sao Lại Khác Thường Như Vậy?
Chương 107
Chương 107: . Hóa ra không phải chỉ có một mình ta quan tâm đến quá khứ.
Chương 108
Chương 108: . Nếu như bị Bạch Thanh Nhan phát hiện, hắn phải giải quyết thế nào? Kỷ Ninh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chương 109
Chương 109: . Tên Đã Bắn Ra Không Quay Trở Lại.
Chương 110
Chương 110: . Cuộc săn bắt đầu!
Chương 111
Chương 111: . Bạch Thanh Nhan không biết, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi này?!
Chương 112
Chương 112: . Ái nhân khi xưa, cuối cùng rồi cũng rút kiếm đối địch.
Chương 113
Chương 113: . Kỷ Ninh, ngươi đừng khiến ta buồn nôn!
Chương 114
Chương 114: . Từ nay về sau, y đối với người này chỉ có hận ý vô tận... Đến chết mới thôi!
Chương 115
Chương 115: . Có lẽ sai lầm lớn nhất của Bạch Thanh Nhan, chính là đời này yêu nhầm một người.
Chương 116
Chương 116: . Bạch Thanh Nhan giơ chủy thủ lên, kề vào cổ mình...
Chương 117
Chương 117: . Rời xa Kỷ Ninh, cùng với địa ngục trần gian này.
Chương 118
Chương 118: . Kỷ Ninh người này, sẽ chỉ làm ngươi thương tâm!
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 83
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...