Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 121

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

[Phiên ngoại] [Dã - Trần] Dường như cố nhân tới. (Một)

1.

Thời điểm lần đầu tiên Long Dã nhìn thấy Nhiễm Trần, y đang đứng trong đội ngũ chờ đợi yết kiến Bệ hạ.

Hoàng cung cung điện nguy nga, các tướng sĩ xếp hàng bên ngoài, bất chấp giá rét chờ đợi Hoàng đế xuất hiện. Song Hoàng đế dùng dằng mãi chưa từng lộ mặt, thời gian quá dài, ngay cả những binh lính trung thành nhất cũng bắt đầu bạo động bất an.

Long Dã vẫn đứng nghiêm như cũ, chỉ là ánh mắt cũng bắt đầu đảo tới đảo lui. Ánh mắt y quét dọc theo bức tường cung điện sơn son xuống phía dưới, vô tình lướt qua gương mặt của những cung nhân.

Mãi cho tới khi bắt gặp một thân ảnh vừa đi ra từ trắc điện*, chuyến du hành ánh mắt này mới tìm được điểm dừng.

*Trắc điện: Điện ở bên, không phải chính điện.

Người kia tướng mạo âm nhu*, đôi mắt đào hoa nhàn nhạt hướng về phía đội ngũ. Hắn nhếch môi, dáng vẻ nhẫn nại.

*Âm nhu: Vẻ đẹp dịu dàng mang hơi hướng của phái nữ.

Có lẽ là nhẫn nại bởi sự hiện diện của những binh sĩ này. Long Dã nghĩ vậy.

Người kia sắc vóc đẹp đến mức ngay cả khi không cười, chỉ cần sóng mắt lưu chuyển thôi cũng có thể thúc giục muôn cây nở hoa chào xuân.

Long Dã đánh giá hắn. Còn chưa tới thời điểm tiết trời lạnh nhất, hắn đã choàng lên người áo khoác lông chồn, lông mi thật dài thật dài lại đang rung động, là đang cảm thấy giá buốt. Nghĩ đến thân phận người này tôn quý như vậy, xưa nay có lẽ chưa từng đi trong tuyết.

"Ngươi."

Hắn đột ngột mở miệng. Chiếc cằm thon nhọn hướng binh sĩ bên cạnh Long Dã chỉ điểm. Ngay cả một chữ "Tới" cũng chẳng buồn nói nốt, liền thản nhiên tiến về phía trước, không liếc nhìn những người phía sau lấy một giây.

Tựa hồ như chắc chắn không ai dám làm hắn thất vọng.

Thần tình binh sĩ kia không hề tình nguyện. Chậm trễ diện thánh, ban thưởng của Bệ hạ tất cũng chẳng còn. Người người đều biết, Bệ hạ luôn hào phóng ban thưởng cho tướng sĩ.

Cho nên khi Long Dã bước ra khỏi hàng trước cậu ta một bước, nét kinh ngạc trong nháy mắt trên mặt cậu lập tức bị mừng thầm thay thế.

Đi theo sau lưng người kia, Long Dã chỉ có thể thấy vành tai của hắn. Y đi mau một chút, ánh mắt mới có thể từ vành tai leo lên gương mặt hắn... Cả gương mặt đều trắng bệch. Bên trên chóp mũi hắn cơ hồ đều là mồ hôi lạnh, chầm chậm chảy xuống cằm. Áo lông chồn lóe lên ánh sáng tựa satanh, một giọt nước tròn từ lông mi lăn xuống.

Hắn luôn cố gắng dựng thẳng eo, chỉ trong nháy mắt đi qua khung cửa sơn son mới xụi xuống. Nếu không phải Long Dã một tay giữ lấy, hắn liền sẽ trực tiếp ngã xuống đất.

Bốn mắt nhìn nhau. Người kia cau mày.

"Buông ta ra! Ngươi có biết ta là ai không?"

"..."

"Buông ra. Bằng không, ngươi khó mà giữ được tính mạng."

"..."

Rõ ràng là đe dọa. Nhưng người này trời sinh tướng mạo đẹp như vậy, bên trong đôi mắt đào hoa thủy quang lấp lánh, ngay cả uy hϊếp cũng tựa như nũng nịu. Nghĩ đến có lẽ là bởi xa hoa dâʍ đãиɠ, thân thể không chịu nổi mới bệnh thành dạng này, vậy mà còn muốn tùy tiện như thế, ngoài mạnh trong yếu, vênh lệch đến vậy.

Rất lâu về sau, Long Dã mới biết, đây không phải là bệnh, mà là chấn thương.

... Cũng rất rất lâu sau đó, y mới biết, đây cũng không phải là uy hϊếp, mà là bảo vệ.

"Ngươi là ai? Ở, ở nơi nào?"

Thanh âm Long Dã rất nhẹ. Người kia không nói gì. Cánh tay Long Dã siết chặt một chút, liền nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.

"Ngươi không có việc gì chứ?"

"Ngươi buông ta ra. Sau đó đến phủ Quận vương, bảo bọn họ phái một đỉnh kiệu quan tới đón ta. Nhanh nhẹn một chút, sẽ có thưởng."

Thần sắc người đó vẫn nhàn nhạt như cũ. Trên mặt Long Dã vẫn không có biểu tình gì. Xem ra người này quả thật thân phận tôn quý, nói không chừng chính là Quận vương. Nhưng dù vậy, thì cũng có quan hệ gì với Long Dã y đâu?

Tất cả những gì y để ý là đôi mắt đào hoa kia.

"... Phủ Quận vương." Long Dã khẽ gật đầu, nhưng y không có buông người xuống. Mà trực tiếp ôm hắn vào trong ngực, xoay người lên ngựa.

"Đừng!"

Tuấn mã nhanh chóng đã đi đến đường lớn bên ngoài cung điện. Người trong ngực đột nhiên kịch liệt giãy giụa, cơ hồ muốn tránh thoát khỏi lồng ngực Long Dã. Long Dã cũng không biết vì sao người kia lại kháng cự như thế, ngay cả vành tai cũng nhiễm một sắc đỏ như máu.

"Làm sao vậy?"

"Thả ta ra! Để ta xuống!"

Long Dã không đáp. Ngoài cung, một nhóm thị vệ trùng hợp đi ngang qua, tướng lĩnh cầm đầu quăng tới một ánh mắt rình mò hóng hớt. Long Dã nhìn thẳng vào gã, nụ cười trên mặt gã ý vị thâm trường.

Vẻ mặt này gần như là hèn mọn, người trong ngực kia có vẻ cũng nhìn thấy. Hắn đột nhiên không giãy giụa nữa, nhắm mắt lại, môi cũng mím chặt. Sắc mặt hắn càng trắng hơn, tựa như không chịu nổi sỉ nhục, mi mắt rung động.

"Ngươi không muốn để người khác nhìn thấy?"

Mi mắt người kia run lên, nhưng không hề mở mắt ra.

Long Dã mặt không đổi sắc, thả dây cương, cởi quân bào trên thân xuống, choàng lên người trong ngực.

Đem người kia cẩn thận giấu kỹ rồi, Long Dã kẹp chân, tuấn mã với chủ nhân tâm ý tương thông, chạy càng nhanh. Thanh âm vó ngựa huyên náo trên đường, vô số ánh mắt tò mò chằm chặp hướng về phía tuấn mã thiếu niên lang.

Thế nhưng bên trong quân bào, lại là một chốn ấp ôm an ổn.

2.

Trong lồng ngực người lính lạ lẫm này, Nhiễm Trần dần dần khép hai mắt.

Hắn quá đỗi mệt mỏi, cực hình của Hoàng huynh kéo dài một ngày một đêm. Hắn cho là mình sẽ chết trong cung, hệt như rất nhiều lần trước đó. Nhưng cũng lại như từng lần từng lần đó, hắn vẫn còn lay lắt chống cự. Hắn cắn chặt răng, từng bước một rời khỏi tẩm điện của Hoàng huynh. Gió lạnh đảo qua, hắn cơ hồ muốn ngã gục ngay tại chỗ. Nhưng không thể! Hắn cái gì cũng không có, nhưng hắn vẫn còn muốn chút mặt mũi.

Hắn vẫn còn yêu cầu xa vời ấy. Tốt xấu gì người người cũng sẽ cho rằng hắn chẳng phải món đồ chơi để Hoàng huynh đùa bỡn, hắn vẫn còn là con người.

Chống đỡ mười mấy năm. Nhiễm Trần thường xuyên có loại ảo giác, hắn ngay cả máu thịt cũng đều bị Hoàng huynh róc sạch rồi, chỉ còn trơ lại một bộ xương đẫm máu. Hắn thực sự cảm thấy kỳ quái, vậy mà mình lại còn sống.

Là không cam tâm sao? Hay là bởi cái gì khác?

Nhiễm Trần cũng không biết.

Nhưng giờ phút này, đột nhiên nhận được một cái ôm, hắn lại sinh ra vài phần ảo giác được người che chở. Hốc mắt hắn nóng lên, cuộn tròn bất động ở nơi đó. Trên lưng ngựa lắc lư, vết thương phía sau lưng không ngừng đau đớn. Nhưng hắn không rên một tiếng. Hắn không nguyện ý đập vỡ một khắc an ổn này... Hắn biết Hoàng cung cách Vương phủ của mình chẳng bao xa, một tia ấm áp có thể thuộc về hắn này đang từng chút một rút ngắn dần.

Một tiếng ngựa hí vang, Nhiễm Trần minh bạch, cuối cùng cũng đến.

Hắn mở mắt ra, nhìn một chút người ôm mình trở về kia. Người này tuổi còn rất trẻ, có lẽ là một binh lính. Giờ phút này mặt không biểu tình quan sát mình.

Nhiễm Trần đột ngột thốt ra:

"Ngươi có sợ chết không?"

3.

"Ngươi có sợ chết không?"

Đối diện với vấn đề này, Long Dã nhất thời kinh ngạc. Ai mà không sợ chết chứ? Nhưng đứng trước mặt người này, y lại cảm thấy, dường như cái chết cũng chẳng đáng sợ đến vậy.

Không đợi y trả lời, người kia lại nói tiếp.

"Nếu như không sợ chết, bên cạnh ta còn thiếu một thị vệ trưởng. Ngươi liền lưu lại tại phủ Quận vương đi."

Chẳng biết tại sao, y đọc được một tia khẩn trương căng thẳng ẩn sâu bên trong đôi mắt đào hoa kia. Ma xui quỷ khiến, y đáp:

"Được."

Người kia dường như thở dài một tiếng.

"Ngươi tên là gì?"

"Long Dã."

Người kia lặp lại một lần, sau đó lộ ra tia mỉm cười. Đôi mắt đào hoa cong cong khiến hô hấp Long Dã cũng đình trệ, trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ... Người này cười lên, hóa ra đẹp đến vậy.

Khi đó, y coi đây là rung động.

Thật lâu về sau y mới hiểu được, đây cũng chẳng phải là rung động.

Mà là đau lòng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: . Một sớm trở thành kẻ mất nước.
Chương 2
Chương 2: . Tên của bổn Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc cũng xứng kêu?
Chương 3
Chương 3: . Ta sao có thể quên ngươi?
Chương 4
Chương 4: . Không thể không quỳ.
Chương 5
Chương 5: . Ta nói ngươi chết, ngươi phải chết.
Chương 6
Chương 6: . Người Ngọc Dao chúng ta, tuyệt không làm nô ɭệ.
Chương 7
Chương 7: . Ngươi cho rằng có thể lừa ta?
Chương 8
Chương 8: . Ta muốn ngươi làm nô ɭệ của ta.
Chương 9
Chương 9: . Thứ ta muốn là Thái tử Điện hạ.
Chương 10
Chương 10: . Đối với người lạ cũng không tàn nhẫn như vậy.
Chương 11
Chương 11: . Dù có chết ngươi cũng phải chết trong lồng ngực ta.
Chương 12
Chương 12: . Nếu ngươi không chủ động, hắn sao có thể cho ngươi dược?
Chương 13
Chương 13: . Ta phải trả giá những gì?
Chương 14: . Các ngươi đang làm gì?
Chương 14
Chương 15
Chương 15: . Kỷ Tướng quân, có phải ta chết không toàn thây mới vừa ý ngươi?
Chương 16
Chương 16: . Ngươi có quỳ đến chết ta cũng không mềm lòng.
Chương 17
Chương 17: . Đêm dài quỳ thẳng.
Chương 18
Chương 18: . Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.
Chương 19
Chương 19: . Ngươi không sợ y thực sự chết cóng?
Chương 20
Chương 20: . Ta muốn đích thân thẩm vấn y.
Chương 21
Chương 21: . Chết không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nhìn từng người mình quan tâm chết trước mặt.
Chương 22
Chương 22: . Bạch Thanh Nhan, ngươi ở đâu?
Chương 23
Chương 23: . Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi... Nếu ngươi dám chết...
Chương 24
Chương 24: . Các ngươi thông đồng với nhau sau lưng ta.
Chương 25
Chương 25: . Thu ngươi làm nô ɭệ
Chương 26
Chương 26: . Cả đời này... Ta đều vì bọn họ mà sống!
Chương 27
Chương 27: . Thái tử Điện Hạ! Người đã nói sẽ cứu chúng ta!
Chương 28
Chương 28: . Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng?
Chương 29
Chương 29: . Thái tử Điện hạ, ta muốn tâm pháp của ngươi.
Chương 30
Chương 30: . Thái tử Điện hạ, ngươi đang nghĩ tới ai?
Chương 31
Chương 31: . Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi bảo toàn tính mạng con dân Ngọc Dao.
Chương 32
Chương 32: . Bạch Thanh Nhan, ngươi có muốn Kỷ Ninh chết?
Chương 33
Chương 33: . Ngươi dám mua chuộc y, ta một đao đâm chết cả hai.
Chương 34
Chương 34: . Mười năm trước... Rốt cuộc Kỷ Ninh che giấu bí mật gì?
Chương 35
Chương 35: . Ngươi muốn ta chết, ta lại muốn ngươi sống không bằng chết
Chương 36
Chương 36: . Người ta yêu nhất đã chết từ lâu.
Chương 37
Chương 37: . Kỷ Tướng quân chúng ta khi nào lại cho ngươi uống thuốc?
Chương 38
Chương 38: . Tới lúc đó, sợ là Bạch Thanh Nhan y cũng chỉ sống tạm.
Chương 39
Chương 39: . Chó nhà tang phải quỳ trên mặt đất, hay là muốn ta phải nâng niu trong lòng bàn tay?
Chương 40
Chương 40: . Ngươi cho rằng Bạch Thanh Nhan ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?
Chương 41
Chương 41: . Mộng mười năm.
Chương 42
Chương 42: . Đời này, Bạch Thanh Nhan ngươi là người của ta.
Chương 43
Chương 43: . Một đời tự tôn kiên cường, ta thay ngươi bảo vệ.
Chương 44
Chương 45
Chương 45: . Không chịu cầu xin? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta.
Chương 46
Chương 46: . Không bằng chúng ta một lần nữa...
Chương 47
Chương 47: . Ngươi nhìn y chằm chằm làm gì?
Chương 48
Chương 48: . Bạch Thanh Nhan, ngươi chỉ xem ta là chủ tử?
Chương 49
Chương 49: . Những gì ta nói với ngươi đều là gượng ép, không có nửa điểm thật lòng.
Chương 50
Chương 50: . Tại sao lại có một kiện nội bào kiểu dáng Lang Nghiệp trong Đông Cung của Ngọc Dao Thái tử?
Chương 51
Chương 51: . Bình dược kia để làm gì?
Chương 52
Chương 52: . Hàn độc của y, căn bản không có thuốc chữa.
Chương 53
Chương 53: . Ngươi muốn mang theo bí mật xuống mồ sao?
Chương 54
Chương 54: . Mười năm trước ngươi nên tự tay gϊếŧ chết ta, chúng ta cũng không cần đi đến ngày hôm nay.
Chương 55
Chương 55: . Ngươi chỉ có thể thần phục ta, quỳ dưới chân ta.
Chương 56
Chương 56: . Kỷ Ninh, ta với ngươi không còn lời nào để nói.
Chương 57
Chương 57: . Thái tử Điện hạ, hóa ra ngươi vẫn còn biết xấu hổ.
Chương 58
Chương 58: . Đêm qua ngươi cùng Kỷ Tướng quân...
Chương 59
Chương 59: . Đi theo ta, ta có thể giữ cho ngươi một mạng.
Chương 60
Chương 60: . Long Dã, nếu là ngươi, ngươi sẽ đồng ý đi theo ta chứ?
Chương 61
Chương 61: . Hoàng đế Lang Nghiệp muốn thu dư nghiệt Hoàng thất Ngọc Dao vào cung.
Chương 62
Chương 62: . Ngươi có biết người ngươi muốn chém là ai không? Chính là người của lão tử!
Chương 63
Chương 63: . Thái tử Điện hạ, người phản bội chúng ta, thành nô ɭệ Lang Nghiệp?!
Chương 64
Chương 64: . Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ khóc. Ai ngờ hôm nay, Kỷ Ninh lại tận mắt thấy y khóc.
Chương 65
Chương 65: . Kỷ Ninh... Lòng ta đau quá... Ai có thể cứu ta...
Chương 66
Chương 66: . Bạch Thanh Nhan, ở lại bên ta... Sống sót đi.
Chương 67
Chương 67: . Bạch Thanh Nhan, đi tìm Nhiễm Giám quân đối với ngươi không có nửa điểm tốt.
Chương 68
Chương 68: . Lẽ nào ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, lánh dưới trướng kẻ khác?
Chương 69
Chương 69: . Kỷ Ninh ta không mượn rượu phát điên, ta chỉ gϊếŧ người!
Chương 70
Chương 70: . Đừng sợ, ta sẽ không để cho gã mang ngươi đi.
Chương 71
Chương 71: . Bạch Thanh Nhan, có phải ngươi vẫn còn luyến tiếc ta?
Chương 72
Chương 72: . Kỷ Tướng quân, nào còn có cái gì gọi là "chúng ta"? Ngươi là ngươi, ta là ta, không còn có chúng ta.
Chương 73
Chương 73: . Bạch Thanh Nhan, ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi!
Chương 74
Chương 74: . Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi nhận hết tra tấn, ở trước mặt ngươi thổ huyết mà chết...
Chương 75
Chương 75: . Hàn độc lại phát tác vào đúng lúc này!
Chương 76
Chương 76: . Chỉ sợ đây đã là khắc sinh mệnh cuối cùng...
Chương 77
Chương 77: . Đó không còn là người nữa, đó chỉ là vũng máu hình người...
Chương 78
Chương 78: . Bạch Thanh Nhan y... Còn có thể tỉnh lại nữa không?
Chương 79
Chương 79: . Mộng cảnh của Bạch Thanh Nhan. (Hồi ức mười năm trước gặp gỡ)
Chương 80
Chương 80: . Sớm biết kết cục ngày hôm nay, huynh có còn chấp nhận hàn độc phệ thể, chỉ để đổi lấy bình an của hắn không?
Chương 81
Chương 81: . Bạch Thanh Nhan, huynh còn nhớ rõ ta là ai không?
Chương 82
Chương 82: . Ngươi làm nhục Bạch Thanh Nhan đến mức này, y đương nhiên là chán ghét ngươi! Chẳng lẽ y còn phải thích ngươi mới đúng?
Chương 83
Chương 83: . Ngươi dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan bức ép ta, không sợ rước tới họa sát thân sao?
Chương 84
Chương 84: . Tóm lại là đằng nào cũng chết... Trước khi chết có thể nhìn ngươi một chút, vậy cũng tốt.
Chương 85
Chương 85: . Hiện tại y chẳng phải là ta nói cái gì liền tin cái đó sao?
Chương 86
Chương 86: . Kỷ Ninh, chẳng lẽ chúng ta có quen biết? Hay chúng ta là... Bằng hữu?
Chương 87
Chương 87: . Bạch Thanh Nhan, chúng ta là ái nhân!
Chương 88
Chương 88: . Không biết mười năm này, Bạch Thanh Nhan từng có cơ hội được khóc một lần chưa?
Chương 89
Chương 89: . Kỷ Ninh, hay là ngươi vẫn luôn gạt ta?
Chương 90
Chương 90: . Ngươi luôn gọi ta là "Kỷ lang".
Chương 91
Chương 91: . Tù binh Ngọc Dao? Kỷ Ninh nói hắn không có bắt con dân của ta!
Chương 92: . Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?
Chương 92
Chương 93
Chương 93: . Muốn cứu Bạch Thanh Nhan, phải dùng mạng của Kỷ Ninh ngươi để đổi.
Chương 94
Chương 94: . Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô ɭệ tầm hoan hèn hạ.
Chương 95
Chương 95: . Dược tiễn*
Chương 96
Chương 96: . Hoàng đế là một kẻ điên thanh tỉnh.
Chương 97
Chương 97: . Đường huynh, có đúng là huynh đem toàn thân công lực cho hắn?
Chương 98
Chương 98: . Không nhớ tình thì có thể coi là nó chưa từng tồn tại sao?
Chương 99
Chương 99: . Ngươi từng nói buông bỏ tính mạng để cứu y, chuyện này còn giữ lời không?
Chương 100
Chương 100: . Truyền công nhất định phải vào lúc đó.
Chương 101
Chương 101: . Vậy thì đem người Ngọc Dao làm mồi săn, tìm chút niềm vui đi!
Chương 102
Chương 102: . Hứa hẹn tựa mộng đẹp, cũng dễ vỡ như mộng.
Chương 103
Chương 103: . Y khôi phục trí nhớ?!
Chương 104
Chương 104: . Truyền công thất bại.
Chương 105
Chương 105: . Ta và Kỷ Ninh còn có thể thế nào? Hắn hận ta tận xương đó!
Chương 106
Chương 106: . Kỷ Ninh Sao Lại Khác Thường Như Vậy?
Chương 107
Chương 107: . Hóa ra không phải chỉ có một mình ta quan tâm đến quá khứ.
Chương 108
Chương 108: . Nếu như bị Bạch Thanh Nhan phát hiện, hắn phải giải quyết thế nào? Kỷ Ninh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chương 109
Chương 109: . Tên Đã Bắn Ra Không Quay Trở Lại.
Chương 110
Chương 110: . Cuộc săn bắt đầu!
Chương 111
Chương 111: . Bạch Thanh Nhan không biết, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi này?!
Chương 112
Chương 112: . Ái nhân khi xưa, cuối cùng rồi cũng rút kiếm đối địch.
Chương 113
Chương 113: . Kỷ Ninh, ngươi đừng khiến ta buồn nôn!
Chương 114
Chương 114: . Từ nay về sau, y đối với người này chỉ có hận ý vô tận... Đến chết mới thôi!
Chương 115
Chương 115: . Có lẽ sai lầm lớn nhất của Bạch Thanh Nhan, chính là đời này yêu nhầm một người.
Chương 116
Chương 116: . Bạch Thanh Nhan giơ chủy thủ lên, kề vào cổ mình...
Chương 117
Chương 117: . Rời xa Kỷ Ninh, cùng với địa ngục trần gian này.
Chương 118
Chương 118: . Kỷ Ninh người này, sẽ chỉ làm ngươi thương tâm!
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 121
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...