Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

[Quyển 1] Tru Tâm Chi Tội

Chương 81

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngồi ngây người trong chốc lát, Lộc Minh Sơn đưa tay lau nước mắt. Từ trong ngực áo lấy ra một chiếc bình, dốc mấy viên thuốc nhét vào miệng Bạch Thanh Nhan. Rồi bắt mạch, ghi chép nhanh phương thuốc, bận rộn hồi lâu. Thẳng đến một canh giờ sau, cậu mới tạm coi là xong xuôi.

Phái người đem phương thuốc đưa cho Nhiễm Trần, Lộc Minh Sơn vẫn không rời đi. Cậu lẳng lặng ngồi bên người Bạch Thanh Nhan, ngơ ngác nhìn y.

"Năm đó ta khuyên huynh rời đi, huynh lại không chịu, nói nếu như huynh đi, Ngọc Dao cũng xong rồi. Nhưng khi đó tên Cơ... Tên hỗn đản kia lại muốn ta làm Ngoại sứ* tới Đại Tiếp, huynh cũng dốc hết sức chủ trương ta đi. Là bởi vì huynh đã sớm rõ ràng, Ngọc Dao giờ vô lực xoay chuyển trời đất. Cứ coi như là tạm thời gồng mình chống đỡ, triệt để sụp đổ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

*Ngoại sứ: Sứ thần ở nước ngoài, tương đương với Đại Sứ ở Đại Sứ Quán bây giờ.

"Phải rồi. Huynh kể cả có là đại thụ che trời thì vẫn là một cây chống chẳng vững nhà. Chẳng qua là đi đến đâu hay đến đó. Chống đỡ mười năm, Ngọc Dao vẫn như cũ tiêu vong. Hiện tại thấy huynh rơi vào nông nỗi này... Đường huynh, trong lòng huynh rốt cuộc nghĩ thế nào?"

Những lời này của Lộc Minh Sơn đè nặng trong lòng cậu đã lâu. Nhưng hôm nay hỏi ra cũng chỉ là uổng công. Bạch Thanh Nhan lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không trả lời được lấy một chữ.

Đau đớn tựa như sóng thần, một đợt nối tiếp một đợt, quét sạch thân thể Bạch Thanh Nhan. Thế nhưng đột nhiên, y cảm giác nơi cổ họng có một luồng mát lạnh, tựa như nuốt phải linh đan diệu dược gì đó. Luồng mát lạnh từ cổ tuôn chảy đến thực quản, cuối cùng dừng lại, tản ra ở đan điền.

Đau đớn dần dần giảm bớt, ý thức Bạch Thanh Nhan cũng từ trong vực sâu trồi lên mặt nước.

Trong giấc mộng, Bạch Thanh Nhan lần thứ hai mở mắt ra.

Y chậm rãi nhớ lại, hôm qua y vừa mới qua sinh thần lần thứ mười lăm. Nhưng suốt cả buổi tiệc, Phụ hoàng không lộ diện lấy một lần. Tận đến khi lễ mừng gần kết thúc, sứ giả của Phụ hoàng mới khoan thai chậm rãi đi tới, muốn đưa y tới Xuân Ý Lâu "mừng sinh thần".

Bạch Thanh Nhan biết phụ thân đêm ngày lưu luyến ở nơi hoang dâʍ đó, cũng biết đây là ý niệm hoang đường nảy lên trong đầu phụ thân sau khi say rượu. Nhưng trong một khoảnh khắc, y gần như là muốn đi. Nếu đi rồi, y sẽ không còn là kẻ bị Hoàng tộc coi là dị loại "tự cho mình thanh cao", nói không chừng còn có thể được Phụ hoàng ban phát chút yêu thương đi.

Còn nếu như không phải kiểu người giống như vậy, đến chính phụ thân cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y.

Thế nhưng...

Sau khi bị từ chối, Sứ giả hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Bạch Thanh Nhan biết, đại khái ở trong lòng phụ thân, hẳn sẽ chán ghét mình hơn một bước. Tâm trạng buồn bực, y nửa đêm canh ba một mình đi tới phía sau núi, muốn dùng việc tập trung tu luyện để trải qua một đêm dài này. Nhưng y thật không ngờ, bởi tính tình kích động dẫn đến chân khí nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma!

Nửa đêm nhất thời xúc động, ngay cả một người hộ pháp đi theo cũng không có! Bạch Thanh Nhan trong lòng hoảng hốt, lập tức gân mạch nghịch lưu đau đớn, khiến y dần mất đi ý thức.

Nhưng đến lúc tỉnh lại, y phát hiện mình đang nằm trong một sơn động. Sơn động thoạt nhìn vô cùng quen thuộc, dường như đã từng ghé qua một lần.

Mình bằng cách nào lại di chuyển tới sơn động này?

Bạch Thanh Nhan muốn ngồi dậy. Nhưng trong bụng vẫn như cũ đau đớn, toàn thân đổ mồ hôi. Y miễn cưỡng đứng lên, tay vịn vách đá mà vẫn như lung lay sắp đổ. Mò mẫm đến cửa hang, chân đã mềm nhũn, lại bị một người tiếp được.

Ngẩng đầu nhìn, là một thiếu niên. Bạch Thanh Nhan bị người nọ ôm vào trong ngực, hơi thở hai người đều quấn quanh bên nhau. Người nọ gương mặt góc cạnh, tị nhược huyền đảm*, mày kiếm môi mỏng, ánh mắt lấp lánh, tựa như ẩn chứa một vì tinh tú.

*Tị nhược huyền đảm: Từ miêu tả dáng mũi thẳng, ngay ngắn. Người có tướng mũi này thường có số giàu sang phú quý. Nghe đồn 90% đại gia đều có tướng mũi này =)))

Bạch Thanh Nhan sửng sốt một hồi, vẫn là thiếu niên đối diện mở miệng trước.

"Ngươi không nhớ rõ ta? Ta gọi là Kỷ Ninh." Thiếu niên kia biểu tình thoạt nhìn có chút tổn thương.

"Lần trước ngươi rõ ràng đã nói, khi gặp lại ngươi nhất định sẽ nhớ tên của ta."

"..."

Bạch Thanh Nhan lục lọi trí nhớ. Hình như là hơn nửa năm trước, y đã từng tại đây, trong núi gặp một thiếu niên, còn bị hắn lôi kéo ăn mấy xâu thịt nai nửa chín nửa sống. Lúc đó đã đáp ứng lần sau gặp lại phải nhớ tên của hắn. Nhưng sau núi đã lâu không đến, y cũng liền đem chuyện này quên mất.

Lẽ nào thiếu niên này...

"Ngươi sống một mình trong sơn động này hơn nửa năm?"

"Xem ra ngươi vẫn còn nhớ ta."

"Vì sao ngươi phải ở lại đây?"

"Để có thể gặp ngươi lần thứ hai."

"..."

Gặp ta? Bạch Thanh Nhan cực kỳ nghi hoặc.

"Tại sao lại muốn gặp ta lần thứ hai?"

Trên mặt thiếu niên có một tia chần chừ, lại có chút phiếm đỏ.

"Chỉ là muốn gặp lại ngươi..."

"Nhưng ta không nghĩ tới sẽ gặp lại ngươi trong tình huống này. Ngươi tu luyện công pháp gì thế? Nguy hiểm như vậy lại không có người hộ pháp. Ngươi định tự mình tu luyện sao?"

"Ngươi có biết nếu hôm nay không gặp được ta, ngươi rất có thể phải bỏ mạng ở nơi này không!"

"Cám ơn ngươi."

"..." Thần tình thiếu niên trở nên lúng túng, "Ta nói mấy lời này không phải để ngươi một câu cảm ơn."

"Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ngoại trừ một câu cảm tạ, cũng không còn thứ gì có thể đưa cho ngươi." Bạch Thanh Nhan mỉm cười, "Công pháp này mặc dù mạo hiểm, ta lại không thể không luyện. Ngươi quan tâm ta một câu cũng không thể triệu ra cho ta một người hộ pháp."

"Ta..."

"Ừm?"

"Nếu ngươi không chê, ta có thể giúp ngươi hộ pháp!"

Bạch Thanh Nhan không nhịn được mà bật cười. Thứ y tu luyện không phải gì khác mà là Hoàng thất Ngọc Dao tối cao cơ mật, tuyệt không thể truyền ra ngoài – Ngọc Dao tâm pháp. Làm sao có thể tu luyện trước mặt thiếu niên này? Nhưng sau khi chịu ủy khuất sau lễ mừng sinh nhật, có một người quan tâm như vậy cũng khiến trong lòng y sinh ra chút cảm giác ấm áp. Y cười cười nhìn Kỷ Ninh, nói:

"Không cần đâu. Cảm tạ ý tốt của ngươi. Chỉ là công pháp này lại không thể tu luyện trước mặt người khác. Sắc trời đã tối, ta cũng nên đi rồi. Ngươi..."

Lúc này đã là cuối thu. Mỗi khi vào đông, thú hoang trên núi đều biệt tích, tuyết phủ trắng xóa, thập phần khó qua. Không chỉ khó tìm con mồi, mà mãnh thú bị đói cũng sẽ tới kiếm ăn, đợi thêm nửa ngày nữa sẽ rất nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, Bạch Thanh Nhan dặn dò Kỷ Ninh:

"Ở trên núi này không yên ổn. Mùa hè còn tốt, đến mùa đông mãnh thú rất nhiều. Ngươi đi đi, không nên tiếp tục ở lại đây."

"Vậy nếu ta đi rồi, ta còn có thể gặp lại ngươi không?"

Bạch Thanh Nhan quay đầu lại nhìn hắn một cái, lắc đầu, xoay người đi. Ngay sau đó, y cảm giác cổ tay áo bị túm chặt, kéo lại, không khỏi khẽ nhíu mày, có chút không vui.

"Buông ra."

"..."

Kỷ Ninh không những không buông tay, ngược lại càng túm chặt hơn. Trong chớp nhoáng, thần binh của Bạch Thanh Nhan rời khỏi vỏ, nhanh chóng đặt lên trên cổ Kỷ Ninh. Nhưng Kỷ Ninh một chút thần sắc nao núng muốn lùi bước cũng không có, vẫn như trước nhìn Bạch Thanh Nhan không chớp mắt. Hắn nhẹ giọng hỏi:

"Lần sau, ngươi chừng nào sẽ tới?"

"Nơi này là Hành cung sau núi của Hoàng thất Ngọc Dao, mà ngươi lại là người Lang Nghiệp. Ngươi vốn không nên ở lại đây. Lần tới, nếu ngươi thật sự gặp lại ta, chỉ sợ cũng là lúc ta rút kiếm đoạt mệnh ngươi."

Lời này của Bạch Thanh Nhan thật ra chỉ muốn dọa Kỷ Ninh một chút. Nhưng Kỷ Ninh lại mặt không đổi sắc, khiến cho y cũng phải kính nể vài phần. Thanh kiếm sáng loáng gác trên cổ, Kỷ Ninh lại làm như không thấy, chỉ mải mê nhìn thật sâu đôi mắt Bạch Thanh Nhan.

Chẳng biết tại sao, Bạch Thanh Nhan vậy mà lại có chút không được tự nhiên. Đột nhiên, y đem trường kiếm hơi rút lại, lập tức kiếm quang khẽ động, thẳng tắp đâm tới!

Kỷ Ninh không tránh không nhường, mặc cho trường kiếm hướng về phía mặt mình lao đến, lại xoẹt qua vành tai hắn đâm thẳng. Phía sau một tiếng kêu dài mà bén nhọn vang lên, là một con cú rừng bị trường kiếm đâm trúng, từ trong bụi cây rậm rạp rơi xuống đất.

Bạch Thanh Nhan đi tới, nhặt con cú rừng lên đưa cho Kỷ Ninh.

"Cái này cho ngươi, có thể đem nướng ăn, coi như trả lại lần trước ngươi mời ta ăn thịt nai. Ngươi không nên cứ ở lại nơi này."

Kỷ Ninh lại không nhận. Hắn cúi đầu nhìn chung quanh, dùng đầu ngón chân chỉ chỉ một quả thông rơi ven đường.

"Ta còn muốn cái kia."

Quả thông? Nướng cú rừng cũng cần thêm quả thông làm gia vị sao? Bạch Thanh Nhan nhất thời mờ mịt. Nhưng suy nghĩ một chút, đây là chuyện riêng của Kỷ Ninh. Y đành nghe lời, đi tới nhặt lên đưa cho Kỷ Ninh.

"Cầm đi."

Kỷ Ninh nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay. Lúc này, Bạch Thanh Nhan thật sự không quay đầu lại nữa, xoay người rời đi. Nửa đường lại nghe được Kỷ Ninh hô lên:

"Ta sẽ không đi!"

"Ta rất thích ngươi!"

"Ta mời ngươi ăn thịt nai, ngươi đưa ta cú rừng. Nhưng giữa chúng ta vẫn chưa thanh toán xong! Hôm nay ngươi tặng ta một quả thông... Là ta thiếu tình của ngươi! Ta còn ở nơi này chờ ngươi! Sau này ngươi muốn đến luyện công, ta tới hộ pháp cho ngươi! Ngươi đói bụng, ta nấu cho ngươi ăn! Ta ở nơi này chờ ngươi! Ngươi phải nhớ kỹ, ta gọi là Kỷ Ninh!"

Kỷ Ninh? Kỷ Ninh!

Ầm ầm chấn động trong đâu, cái tên này lần thứ hai khiến Bạch Thanh Nhan phản ứng cực lớn. Y gần như mềm oặt ngã xuống đất, chỉ cảm thấy đầu đau như đao chém rìu đục. Hai chữ "Kỷ Ninh" trong đầu y nổ vang, càng lúc càng lớn, đến đầu váng mắt hoa. Trước mắt Bạch Thanh Nhan tối sầm, như thể có thứ gì đó dần dần biến mất. Bạch Thanh Nhan vô thức đưa tay muốn giữ lại, lại chỉ túm được một khoảng không trống rỗng.

Cảnh trong mơ, cùng lúc đó vỡ vụn.

Trong xe ngựa.

Bạch Thanh Nhan đột nhiên mở bừng mắt, khiến Lộc Minh Sơn giật mình kinh hoảng. Nhưng trong khoảnh khắc, Lộc Minh Sơn kịp phản ứng lại, vội vàng kiểm tra mạch đập của y. Phát hiện Bạch Thanh Nhan tuy rằng tim đập nhanh, mạch tượng hơi yếu nhưng tạm thời không có gì đáng ngại, cậu mới yên tâm.

Lộc Minh Sơn cúi người, nhẹ giọng hỏi Bạch Thanh Nhan:

"Đường huynh, huynh có biết ta là ai không?"

"... Thanh Vũ?"

Thấy y còn có thể nhận thức, Lộc Minh Sơn trong lòng mới tạm thời bình ổn. Không ngừng cầm tay Bạch Thanh Nhan, "Đường huynh! Huynh lần này quả thật là đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan trở về, ta, ta..."

Nhưng không nghĩ tới hai tròng mắt Bạch Thanh Nhan đảo quanh tứ phía một vòng, quan sát bên trong xe ngựa. Cuối cùng bật ra một câu hỏi:

"Thanh Vũ, chúng ta đây là tiễn đệ đi Đại Tiếp sao? Thế nào, hôm qua Cơ Hà đã thuyết phục được đệ, đệ quả nhiên không trốn, chịu đi cùng hắn rồi sao?"

Một lời này nói ra, Lộc Minh Sơn như thể bị sét đánh... Mười một năm trước, Bạch Thanh Nhan cùng bằng hữu Cơ Hà thương lượng xong, muốn đem cậu tới Đại Tiếp làm Ngoại sứ. Cậu khi đó mới mười hai, mười ba tuổi, liều chết cũng không theo, bị cưỡng ép bắt đi, nửa đường còn định trốn về. Trong trí nhớ, lần đó cậu không bỏ trốn được, lúc sau tên hỗn đản Cơ Hà nói là muốn lén đến khuyên can cậu, ngược lại đem cậu trói lại đưa đến Đại Tiếp. Lúc này mới có những sự tình ngổn ngang sau đó kia.

Nghĩ đến Cơ Hà, Lộc Minh Sơn không khỏi mặt đỏ tới mang tai. Nhưng cậu đã vội vã đem mấy thứ này quẳng ra khỏi đầu bao lâu rồi? Thời điểm đó Bạch Thanh Nhan vẫn còn là một Hoàng tử thiếu niên khí phách hăng hái, chưa có phá công hộ thể, người không nhiễm hàn độc, càng chưa có việc cậu lén quay về Ngọc Dao, lại đang ở đầu chợ bị túm lại chẩn bệnh cho y...

Đường huynh... Đây rốt cuộc là thế nào?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 1: . Một sớm trở thành kẻ mất nước.
Chương 2
Chương 2: . Tên của bổn Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc cũng xứng kêu?
Chương 3
Chương 3: . Ta sao có thể quên ngươi?
Chương 4
Chương 4: . Không thể không quỳ.
Chương 5
Chương 5: . Ta nói ngươi chết, ngươi phải chết.
Chương 6
Chương 6: . Người Ngọc Dao chúng ta, tuyệt không làm nô ɭệ.
Chương 7
Chương 7: . Ngươi cho rằng có thể lừa ta?
Chương 8
Chương 8: . Ta muốn ngươi làm nô ɭệ của ta.
Chương 9
Chương 9: . Thứ ta muốn là Thái tử Điện hạ.
Chương 10
Chương 10: . Đối với người lạ cũng không tàn nhẫn như vậy.
Chương 11
Chương 11: . Dù có chết ngươi cũng phải chết trong lồng ngực ta.
Chương 12
Chương 12: . Nếu ngươi không chủ động, hắn sao có thể cho ngươi dược?
Chương 13
Chương 13: . Ta phải trả giá những gì?
Chương 14: . Các ngươi đang làm gì?
Chương 14
Chương 15
Chương 15: . Kỷ Tướng quân, có phải ta chết không toàn thây mới vừa ý ngươi?
Chương 16
Chương 16: . Ngươi có quỳ đến chết ta cũng không mềm lòng.
Chương 17
Chương 17: . Đêm dài quỳ thẳng.
Chương 18
Chương 18: . Ngươi nên trở về dưỡng thương cho tốt.
Chương 19
Chương 19: . Ngươi không sợ y thực sự chết cóng?
Chương 20
Chương 20: . Ta muốn đích thân thẩm vấn y.
Chương 21
Chương 21: . Chết không phải điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là nhìn từng người mình quan tâm chết trước mặt.
Chương 22
Chương 22: . Bạch Thanh Nhan, ngươi ở đâu?
Chương 23
Chương 23: . Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi... Nếu ngươi dám chết...
Chương 24
Chương 24: . Các ngươi thông đồng với nhau sau lưng ta.
Chương 25
Chương 25: . Thu ngươi làm nô ɭệ
Chương 26
Chương 26: . Cả đời này... Ta đều vì bọn họ mà sống!
Chương 27
Chương 27: . Thái tử Điện Hạ! Người đã nói sẽ cứu chúng ta!
Chương 28
Chương 28: . Y là hy vọng của người Ngọc Dao, thế nhưng ai có thể cho y hy vọng?
Chương 29
Chương 29: . Thái tử Điện hạ, ta muốn tâm pháp của ngươi.
Chương 30
Chương 30: . Thái tử Điện hạ, ngươi đang nghĩ tới ai?
Chương 31
Chương 31: . Ngươi đi theo ta, ta thay ngươi bảo toàn tính mạng con dân Ngọc Dao.
Chương 32
Chương 32: . Bạch Thanh Nhan, ngươi có muốn Kỷ Ninh chết?
Chương 33
Chương 33: . Ngươi dám mua chuộc y, ta một đao đâm chết cả hai.
Chương 34
Chương 34: . Mười năm trước... Rốt cuộc Kỷ Ninh che giấu bí mật gì?
Chương 35
Chương 35: . Ngươi muốn ta chết, ta lại muốn ngươi sống không bằng chết
Chương 36
Chương 36: . Người ta yêu nhất đã chết từ lâu.
Chương 37
Chương 37: . Kỷ Tướng quân chúng ta khi nào lại cho ngươi uống thuốc?
Chương 38
Chương 38: . Tới lúc đó, sợ là Bạch Thanh Nhan y cũng chỉ sống tạm.
Chương 39
Chương 39: . Chó nhà tang phải quỳ trên mặt đất, hay là muốn ta phải nâng niu trong lòng bàn tay?
Chương 40
Chương 40: . Ngươi cho rằng Bạch Thanh Nhan ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?
Chương 41
Chương 41: . Mộng mười năm.
Chương 42
Chương 42: . Đời này, Bạch Thanh Nhan ngươi là người của ta.
Chương 43
Chương 43: . Một đời tự tôn kiên cường, ta thay ngươi bảo vệ.
Chương 44
Chương 45
Chương 45: . Không chịu cầu xin? Hôm nay ta nhất định ép ngươi phải cầu xin ta.
Chương 46
Chương 46: . Không bằng chúng ta một lần nữa...
Chương 47
Chương 47: . Ngươi nhìn y chằm chằm làm gì?
Chương 48
Chương 48: . Bạch Thanh Nhan, ngươi chỉ xem ta là chủ tử?
Chương 49
Chương 49: . Những gì ta nói với ngươi đều là gượng ép, không có nửa điểm thật lòng.
Chương 50
Chương 50: . Tại sao lại có một kiện nội bào kiểu dáng Lang Nghiệp trong Đông Cung của Ngọc Dao Thái tử?
Chương 51
Chương 51: . Bình dược kia để làm gì?
Chương 52
Chương 52: . Hàn độc của y, căn bản không có thuốc chữa.
Chương 53
Chương 53: . Ngươi muốn mang theo bí mật xuống mồ sao?
Chương 54
Chương 54: . Mười năm trước ngươi nên tự tay gϊếŧ chết ta, chúng ta cũng không cần đi đến ngày hôm nay.
Chương 55
Chương 55: . Ngươi chỉ có thể thần phục ta, quỳ dưới chân ta.
Chương 56
Chương 56: . Kỷ Ninh, ta với ngươi không còn lời nào để nói.
Chương 57
Chương 57: . Thái tử Điện hạ, hóa ra ngươi vẫn còn biết xấu hổ.
Chương 58
Chương 58: . Đêm qua ngươi cùng Kỷ Tướng quân...
Chương 59
Chương 59: . Đi theo ta, ta có thể giữ cho ngươi một mạng.
Chương 60
Chương 60: . Long Dã, nếu là ngươi, ngươi sẽ đồng ý đi theo ta chứ?
Chương 61
Chương 61: . Hoàng đế Lang Nghiệp muốn thu dư nghiệt Hoàng thất Ngọc Dao vào cung.
Chương 62
Chương 62: . Ngươi có biết người ngươi muốn chém là ai không? Chính là người của lão tử!
Chương 63
Chương 63: . Thái tử Điện hạ, người phản bội chúng ta, thành nô ɭệ Lang Nghiệp?!
Chương 64
Chương 64: . Bạch Thanh Nhan chưa bao giờ khóc. Ai ngờ hôm nay, Kỷ Ninh lại tận mắt thấy y khóc.
Chương 65
Chương 65: . Kỷ Ninh... Lòng ta đau quá... Ai có thể cứu ta...
Chương 66
Chương 66: . Bạch Thanh Nhan, ở lại bên ta... Sống sót đi.
Chương 67
Chương 67: . Bạch Thanh Nhan, đi tìm Nhiễm Giám quân đối với ngươi không có nửa điểm tốt.
Chương 68
Chương 68: . Lẽ nào ngươi thực sự muốn ruồng bỏ chủ tử, lánh dưới trướng kẻ khác?
Chương 69
Chương 69: . Kỷ Ninh ta không mượn rượu phát điên, ta chỉ gϊếŧ người!
Chương 70
Chương 70: . Đừng sợ, ta sẽ không để cho gã mang ngươi đi.
Chương 71
Chương 71: . Bạch Thanh Nhan, có phải ngươi vẫn còn luyến tiếc ta?
Chương 72
Chương 72: . Kỷ Tướng quân, nào còn có cái gì gọi là "chúng ta"? Ngươi là ngươi, ta là ta, không còn có chúng ta.
Chương 73
Chương 73: . Bạch Thanh Nhan, ngươi muốn chết? Ta thành toàn cho ngươi!
Chương 74
Chương 74: . Ngươi phải nhìn Bạch Thanh Nhan của ngươi nhận hết tra tấn, ở trước mặt ngươi thổ huyết mà chết...
Chương 75
Chương 75: . Hàn độc lại phát tác vào đúng lúc này!
Chương 76
Chương 76: . Chỉ sợ đây đã là khắc sinh mệnh cuối cùng...
Chương 77
Chương 77: . Đó không còn là người nữa, đó chỉ là vũng máu hình người...
Chương 78
Chương 78: . Bạch Thanh Nhan y... Còn có thể tỉnh lại nữa không?
Chương 79
Chương 79: . Mộng cảnh của Bạch Thanh Nhan. (Hồi ức mười năm trước gặp gỡ)
Chương 80
Chương 80: . Sớm biết kết cục ngày hôm nay, huynh có còn chấp nhận hàn độc phệ thể, chỉ để đổi lấy bình an của hắn không?
Chương 81
Chương 81: . Bạch Thanh Nhan, huynh còn nhớ rõ ta là ai không?
Chương 82
Chương 82: . Ngươi làm nhục Bạch Thanh Nhan đến mức này, y đương nhiên là chán ghét ngươi! Chẳng lẽ y còn phải thích ngươi mới đúng?
Chương 83
Chương 83: . Ngươi dùng tính mạng Bạch Thanh Nhan bức ép ta, không sợ rước tới họa sát thân sao?
Chương 84
Chương 84: . Tóm lại là đằng nào cũng chết... Trước khi chết có thể nhìn ngươi một chút, vậy cũng tốt.
Chương 85
Chương 85: . Hiện tại y chẳng phải là ta nói cái gì liền tin cái đó sao?
Chương 86
Chương 86: . Kỷ Ninh, chẳng lẽ chúng ta có quen biết? Hay chúng ta là... Bằng hữu?
Chương 87
Chương 87: . Bạch Thanh Nhan, chúng ta là ái nhân!
Chương 88
Chương 88: . Không biết mười năm này, Bạch Thanh Nhan từng có cơ hội được khóc một lần chưa?
Chương 89
Chương 89: . Kỷ Ninh, hay là ngươi vẫn luôn gạt ta?
Chương 90
Chương 90: . Ngươi luôn gọi ta là "Kỷ lang".
Chương 91
Chương 91: . Tù binh Ngọc Dao? Kỷ Ninh nói hắn không có bắt con dân của ta!
Chương 92: . Ai nói ta sẽ buông tha Bạch Thanh Nhan?
Chương 92
Chương 93
Chương 93: . Muốn cứu Bạch Thanh Nhan, phải dùng mạng của Kỷ Ninh ngươi để đổi.
Chương 94
Chương 94: . Ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô ɭệ tầm hoan hèn hạ.
Chương 95
Chương 95: . Dược tiễn*
Chương 96
Chương 96: . Hoàng đế là một kẻ điên thanh tỉnh.
Chương 97
Chương 97: . Đường huynh, có đúng là huynh đem toàn thân công lực cho hắn?
Chương 98
Chương 98: . Không nhớ tình thì có thể coi là nó chưa từng tồn tại sao?
Chương 99
Chương 99: . Ngươi từng nói buông bỏ tính mạng để cứu y, chuyện này còn giữ lời không?
Chương 100
Chương 100: . Truyền công nhất định phải vào lúc đó.
Chương 101
Chương 101: . Vậy thì đem người Ngọc Dao làm mồi săn, tìm chút niềm vui đi!
Chương 102
Chương 102: . Hứa hẹn tựa mộng đẹp, cũng dễ vỡ như mộng.
Chương 103
Chương 103: . Y khôi phục trí nhớ?!
Chương 104
Chương 104: . Truyền công thất bại.
Chương 105
Chương 105: . Ta và Kỷ Ninh còn có thể thế nào? Hắn hận ta tận xương đó!
Chương 106
Chương 106: . Kỷ Ninh Sao Lại Khác Thường Như Vậy?
Chương 107
Chương 107: . Hóa ra không phải chỉ có một mình ta quan tâm đến quá khứ.
Chương 108
Chương 108: . Nếu như bị Bạch Thanh Nhan phát hiện, hắn phải giải quyết thế nào? Kỷ Ninh đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chương 109
Chương 109: . Tên Đã Bắn Ra Không Quay Trở Lại.
Chương 110
Chương 110: . Cuộc săn bắt đầu!
Chương 111
Chương 111: . Bạch Thanh Nhan không biết, tại sao mình lại rơi vào nông nỗi này?!
Chương 112
Chương 112: . Ái nhân khi xưa, cuối cùng rồi cũng rút kiếm đối địch.
Chương 113
Chương 113: . Kỷ Ninh, ngươi đừng khiến ta buồn nôn!
Chương 114
Chương 114: . Từ nay về sau, y đối với người này chỉ có hận ý vô tận... Đến chết mới thôi!
Chương 115
Chương 115: . Có lẽ sai lầm lớn nhất của Bạch Thanh Nhan, chính là đời này yêu nhầm một người.
Chương 116
Chương 116: . Bạch Thanh Nhan giơ chủy thủ lên, kề vào cổ mình...
Chương 117
Chương 117: . Rời xa Kỷ Ninh, cùng với địa ngục trần gian này.
Chương 118
Chương 118: . Kỷ Ninh người này, sẽ chỉ làm ngươi thương tâm!
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 81
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...