Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Chương 120

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sở Dương thấy sắc mặt cha nó không ổn, vội vàng thúc giục tiểu Thái tử: “Đi mau, đi mau!”

Sở Ngọc lôi kéo Đại Bảo Bảo chạy tới nhà của mấy hài tử trong thôn.

Thương Diệu ho nhẹ hai tiếng, trong mắt tràn ngập ý cười, nhỏ giọng nói: “Sở Đại tướng quân, địa vị trong nhà của khanh thật lầ thấp nha.”

“Nếu ngài mở miệng hỏi, nó cũng dám nói không cần ngài đó.” Sở Tu Viễn nhắc nhở y.

Thương Diệu: “Tiểu hài tử bốn tuổi thì biết gì, có nói thì cũng bình thường thôi, làm gì đến nỗi tức đỏ mặt như vậy.” Nói xong bèn đánh giá Sở Tu Viễn một hồi.

Sở Tu Viễn không muốn để ý đến y, nhưng y không chỉ là hoàng đế mà còn là tỷ phu của hắn, không thể không giải thích: “Đại Bảo Bảo bán dưa kiếm được bạc. Dịch nhi không biết chuyện này. Nếu nó biết được thì lại đòi đi bán dưa kiếm bạc cho xem.”

Thương Diệu nhỏ giọng nói: “Cái này thì dễ rồi, trẫm bày cho nó một sạp hàng ở Bắc Cung, để cung nữ và thái giám giả dạng làm khách nhân tới mua là được.”

Sở Tu Viễn hơi hơi hé miệng, cũng không biết nên nói gì cho tốt.

“Ngài đúng là biết chơi nha.”

Âm thanh của Lâm Hàn từ sau lưng hai người truyền tới.

Thương Diệu xoay người, thấy vẻ mặt trào phúng của nàng: “Không được sao?”

“Đương nhiên không được! Những người đó không dám cò kè mặc cả với nó, cũng không dám không mua, làm sao nó có thể cảm nhận được gian khổ của chuyện buôn bán?” Lâm Hàn rất muốn trợn trắng mắt: “Lúc Đại Bảo bán dưa, là Đại Bảo Bảo tự mình rao hàng, ai dám để nhi tử của ngài la hét bán hàng chứ?”

Thương Diệu ngẫm lại thấy cũng đúng: “Bị ngươi nói như chơi đồ hàng vậy.”

“Ngài bày sạp ở nhà thì giống như chơi đồ hàng thôi.” Lâm Hàn nói: “Ta có một cửa hàng ở chợ đông, có thể cho bệ hạ mượn dùng, phí thuê đã có thể thương lượng, một quan một ngày là được.”

Thương Diệu: “Một quan? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi!?”

Lâm Hàn thầm nhủ, sao có thể gọi cái này là ăn cướp chứ.

“Cửa hàng ở chợ đông rất đắt đỏ, ta còn phải thường xuyên thuê người tới quét tước, một quan là ít rồi.” Lâm Hàn không đợi y mở miệng, lại nói: “Một quan để dạy cho nhi tử nhà ngài biết cái gì gọi là “lao động vất vả”, ta cảm thấy rất lời nha.”

Thương Diệu cười, cười vô cùng đắc ý.

Lâm Hàn lập tức có dự cảm không tốt, đang muốn hỏi y cười cái gì, lại nghe Thương Diệu nói: “Đa tạ phu nhân nhắc nhở, ta quay về sẽ cho người đến chợ đông mua một cửa hàng.”

Lâm Hàn thay đổi sắc mặt, gượng cười nói: “Không đáng sao, vậy năm trăm đồng, được không?”

“Một trăm! Chắc giá!” Thương Diệu nói.

Hô hấp của Lâm Hàn ngưng lại, một trăm đồng sao, chẳng bằng nàng cho người khác thuê: “Quả nhiên, ta không nên mong chờ gì ở nam nhân mà.”

“Lại muốn nói thô liễu ki bá tế liễu đẩu, thế nhân đô hiềm lão bà sửu sao?” Thương Diệu cướp lời trước: “Sao ngươi không thấy được càng có nhiều cặp phu thê ngày ngày bầu bạn, cho dù có núi vàng trước mặt cũng không hề thay đổi.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Không có nhiều hơn, chỉ có ít hơn, trong thiên hạ này chắc chỉ có một mình ngài không biết thiếu bạc là gì, mà thê tử nhà ngài cũng thành thật nghe lời, không khiến ngài nhọc lòng, còn giúp ngài an bài hậu viện thỏa đáng. Ta thấy trên đời này chỉ có nam nhân là tệ bạc.”

Sở Tu Viễn rất muốn chạy, vì sao người dính chưởng luôn là hắn chứ: “Phu nhân, nàng đả kích người ngoài thì thôi đi, sao lại tính cả vi phu vào đó vậy.”

“Tới ta mà nàng còn tính vào, lẽ nào lại bỏ qua cho ngươi?” Thương Diệu trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn.

Đại tướng quân lại càng muốn về nhà: “Phu nhân, gà nàng mua đâu rồi?”

“Gà?” Hắn chuyển đề tài quá nhanh, Lâm Hàn nhất thời không kịp phản ứng: “À, trong thôn đang gom giúp, ta đi xem khoai lang.”

Sở Tu Viễn nhìn một đống than rực lửa cách đó không xa: “Không có ai đụng tới.”

Thương Diệu: “Khoan nói tới khoai lang. Sở phu nhân, một trăm đồng được không?”

Để không cũng chẳng làm gì, hơn nữa nhà trống rất dễ hư hại, Lâm Hàn lại chưa muốn đáp ứng: “Thêm một trăm nữa.”

Thương Diệu cười lạnh: “Ngươi cò kè mặc cả với ta sao?”

Lâm Hàn lập tức biết thế nào là một vừa hai phải: “Được rồi, được rồi, xem như cho tiểu ngoại chất nhà ta mặt mũi.” Lại vẫy tay đi về phía mấy củ khoai lang.

Thương Diệu tức đến bật cười, chỉ vào Lâm Hàn rồi nói với Sở Tu Viễn: “Thấy không? Đây là đức hạnh của phu nhân nhà ngươi đó —— được tiện nghi còn khoe mẽ.”

“Bệ hạ, nàng chỉ là thích bạc thôi mà.” Sở Tu Viễn nhắc nhở Thương Diệu: “Lúc nãy ngài nên đáp ứng nàng.” Thấy Thương Diệu trừng mắt, vội vàng nói: “Nàng còn chưa nói ra phương pháp biến khoai lang thành bột. Ngài lại phải thưởng nàng trăm lượng hoàng kim rồi.”

Một quan và trăm lượng hoàng kim, tên ngốc cũng biết nên chọn cái nào.

Thương Diệu không muốn thừa nhận bản thân là kẻ ngốc, cũng không muốn thừa nhận chuyện y đã quên: “Lúc về hỏi phu nhân nhà ngươi khi nào thì làm cái thứ bột kia, trẫm đưa người qua đó.” Lại chỉ vào Sở Tu Viễn: “Không được nói trước cho nàng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-120.html

.]

Sở Tu Viễn ước gì hai người ngừng chiến, nào dám quậy đục nước bên trong: “Chúng ta cũng qua đó nhìn xem, nói không chừng phu nhân sẽ nói cho bọn họ.” Lại nhìn một đám thôn dân đang cặm cụi đào khoai.

Chưa giải quyết được vấn đề no ấm trong thôn, Lâm Hàn không thể nào lắm miệng. Hơn nữa nàng cũng không muốn cho những người này món hời quá lớn, sau đó lại phản bội nàng giống như Hồng Ngẫu, chỉ cần hướng dẫn bọn họ cách cất trữ trong hầm, năm sau sẽ ươm giống lúc nào, trồng trọt lúc nào là được.

Thương Diệu không nghe ngóng được gì thì cũng thất vọng, nhưng y cũng không dám để lộ ra ngoài, một khi bị Lâm Hàn phát hiện, y lại đổ m.á.u mất thôi.

Nhưng mà khi y ăn được món “gà ăn mày” trong miệng Sở Ngọc, tâm tình của hoàng đế bệ hạ tốt lên trông thấy, hiếm khi không trào phúng Lâm Hàn ngoài bạc ra thì chỉ biết tới đồ ăn.

Đám người Thương Diệu ăn xong thì thôn dân cũng đã đào hết số khoai lang.

Khương Thuần Quân cầm cần qua đó, một xe kéo bốn thạch, mười hai chiếc xe đã được chất đầy hơn phân nửa.

Thẩm Xích Tiêu lập tức dò hỏi Lâm Hàn: “Phu nhân, hay là chúng ta về muộn một chút, lại mang về thêm một ít?”

Lâm Hàn nhìn một chiếc xe ngựa, bên trên ngoại trừ bốn thạch khoai lang thì còn có thêm một người đánh xa, nếu bọn họ muốn về kịp trước khi trời tối mịt thì không thể nào chất thêm khoai lên đó nữa.

Lâm Hàn suy tư một lát: “Cứ kéo về bao nhiêu đây trước đã. Mỗi người các ngươi mang thêm một ít, mang về rồi các ngươi tự mình giữ lấy.”

“Ti chức tự giữ lấy?” Thẩm Xích Tiêu chỉ vào chính mình.

Lâm Hàn gật đầu: “Quê quán của ngươi không phải là phía bắc Trường An sao? Ngày mai cho ngươi nghỉ nửa ngày, mang khoai về đó.”

Thẩm Xích Tiêu vô cùng vui mừng: “Đa tạ phu nhân. Nhưng mà còn thừa lại nhiều như vậy, phải làm sao đây?” Sau đó lại nhỏ giọng: “Nửa mẫu đất trong phủ vẫn còn nguyên.”

Lâm Hàn nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm Thương Diệu dò hỏi: “Huynh trưởng, còn thừa lại một nửa không thể mang về hết, ngài xem nên mang đến lân cận bán đi hay là lại cho người của ngài đi một chuyến?”

Thương Diệu đang muốn nói gì đó, trong lòng lại khẽ động: “Phu quân ngươi nói ngươi muốn biến khoai lang thành thứ gì đó, lúc làm thì để người của ta qua xem luôn, chuyện bán hay kéo về ta sẽ nghe ngươi.”

Lâm Hàn trừng mắt liếc Sở Tu Viễn, nhưng hắn cũng không nhiều lời.

Sở Tu Viễn cười khổ, làm như hắn muốn nói sao. Mỗi lần đều khiến bệ hạ giận đến đỏ mặt tía tai, không để cho bệ hạ giải tỏa tức giận trong lòng, ai biết sau này sẽ chôn xuống mầm họa gì.

“Vi phu nói ra cũng là nghĩ tới phu nhân sẽ không giấu giếm chuyện này.” Sở Tu Viễn đến bên cạnh Lâm Hàn, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ cảm thấy không thể để ở phủ chúng ta, muốn cho người đưa đến vườn Phù Dung.”

Lâm Hàn lại nhìn Thương Diệu, tưởng bở!

Thương Diệu mở miệng: “Sở phu nhân, nghĩ kỹ rồi sao?”

“Bán đi!” Nàng không muốn Thương Diệu chiếm hời, mà nàng bán cho người trong thôn, người trong thôn có thể ăn khoai lang trong mùa đông, tiết kiệm được lương thực cũng có thể cất trữ ăn dần cho tới mùa gieo hạt năm sau. Lâm Hàn nói xong bèn đi tìm thôn trưởng, để ông ấy tới thôn bên cạnh hỏi thăm xem có người nào muốn mua khoai lang không, một văn tiền năm cân.

Thôn trưởng cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại một lần, vẫn là một văn tiền năm cân, lập tức nói cho người trong thôn bọn họ đến mua.

Lâm Hàn cố ý hỏi: “Mấy thứ này đều do các ngươi trồng, bây giờ cam lòng mua lại sao?”

Thôn trưởng không cần nghĩ ngợi nói: “Cam tâm!”

Vốn dĩ không cần tốn bạc mua hạt giống khoai lang, số bạc bỏ ra để mua khoai thật ra cũng chỉ là bạc để mua cây giống. Còn học được cách lưu trữ và cách gieo trồng cho mùa sau. Đến hài tử trong thôn cũng biết được vụ buôn bán này không hề lỗ.

Lâm Hàn không nghĩ tới chuyện bán cho thôn lân cận nữa, thấy ông ấy sảng khoái như vậy, lập tức sai Khương Thuần Quân cân khoai lang, Thẩm Xích Tiêu phụ trách thu bạc.

“Nương, con cũng làm được!”

Tiểu Sở Dương từ sau lưng Lâm Hàn vọt ra.

Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng: “Con có thể làm gì?”

“Nó có thể giúp nàng bán khoai.” Sở Tu Viễn nói thay nhi tử, lại không nhịn được trừng mắt nhìn nó.

Tiểu Sở Dương cười khúc khích.

Lâm Hàn vui vẻ: “Bán xong con sẽ giữ bạc sao?”

“Chúng ta có thể chia đều nha.” Tiểu Sở Dương ngửa đầu nói.

Lâm Hàn lại điểm vào trán nó: “Con còn thông minh hơn nương con. Đi đi, làm chung với đệ đệ.”

“Vâng.” Tiểu Sở Dương xoay người vẫy tay với đám đệ đệ: “Mau tới bán khoai lang.”

Đại Bảo Bảo cất bước chạy tới.

Sở Ngọc vội vàng chắn trước mặt nó.

Tiểu Thái tử sửng sốt, vẻ mặt ngây thơ.

Thương Diệu nhịn không được mở miệng: “Mau đi giúp cữu mẫu của con bán khoai lang đi, có bạc rồi, muốn mua gì thì mua đó.” Sợ nhi tử lại nói rằng y có bạc: “Mang đổi thành kẹo hết cũng được.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 120
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...