Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Chương 270

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sở Tu Viễn cười bảo: “Là khói, chứ không phải lửa.”

Thương Diệu: ‘Không có lửa thì lấy đâu ra khói?”

Sở Tu Viễn ra hiệu cho người gác cổng, nói: “Đúng là không có lửa mới có khói. Bệ hạ ngài nghĩ xem chúng ta ở gần như thế, khói to như vậy đáng ra nên có ánh lửa ngút trời mới phải.”

Thương Diệu suy nghĩ cẩn thận, là đạo lý này: “Phu nhân của ngươi lại đang làm cái gì thế?”

Sở Tu Viễn: “Vi thần đã nói rồi, đang lấy mật ong.”

Thương Diệu không khỏi bật cười: “Giữa khói đặc cuồn cuộn đi lấy mật ong?”

Sở Tu Viễn còn dám nói thế thật.

Sở Tu Viễn còn dám gật đầu: “Dùng khói đặc đuổi ong đi.” Nói rồi cả quân lẫn thần đã đi đến góc tường chính viện, đứng ở con đường nhỏ thông đến hậu viện, Sở Tu Viễn chỉ về phía Bắc: “Bệ hạ, ngài xem.”

Thương Diệu ngừng bước, nhìn về phía Bắc thì trông thấy mấy người kỳ quái, từ đầu đến chân bọc dày kín tới nỗi gió thổi không lọt: “Thế này là sợ bị ong đốt à?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Cái người đang đứng ở chỗ cao nhất chính là phu nhân ta. Nàng ấy đang nhìn về phía Tây, bởi vì thùng nuôi ong ở phía Tây, cũng chính là phía sau phòng ngủ của thần và phu nhân. Bệ hạ, ngài và vi thần như thế này thì không thể tới đó được, chúng ta vào trong phòng đợi bọn họ nhé?”

Khói mù ở hậu viện quá lớn, Thương Diệu cũng không muốn tới, nghe thấy thì quay người đi tới chính viện.

Quân thần hia người vào nhà chính, Sở Mộc và Tôn Phinh Đình ở bên cạnh hầu phủ từ trong phòng đi ra trông thấy khói mù lượn lờ ở phía Đông Bắc, Tôn Phinh Đình lộ ra vẻ lo lắng, không kiềm lòng được hỏi Sở Mộc: “Khói lớn như thế có phải là cháy không?”

Sở Mộc khẽ lắc đầu: “Không phải! Cháy thì không thể nào yên tĩnh như thế. Chắc chắn là Đại Bảo Bảo lại đòi ăn cái gì đó, nên thẩm thẩm lại làm cho nó.”

Tôn Phinh Đình: “Làm cái gì mà lại cần khói lớn như thế?”

Sở Mộc suy nghĩ: “Có thể là đang nướng cái gì đó ở đằng sau. Đừng quan tâm nữa.” sau đó hắn sai nha hoàn đóng cửa sổ lại, kẻo tro than bay vào.

Bên Sở Mộc đóng kín cửa thì bên chỗ Sở Tu Viễn ngoài cửa chính của phòng chính ra thì các cửa khác cũng đóng chặt.

Hoàng đế Thương Diệu ngồi ở trong phòng trong thời gian khoảng một chén trà thì cảm thấy trong nhà ngột ngạt tới cuống cuồng, muốn đi ra ngoài đứng một lúc. Đúng lúc này, Lâm Hàn đến, theo sau còn có mấy nha hoàn, trong tay mỗi người đều bưng một chiếc thau.

Thương Diệu không thể không đứng dậy. Sở Tu Viễn đón lấy, nhận cái thau đồng từ trong tay Lâm Hàn, rồi cúi đầu xuống nhìn, không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Thương Diệu thấy thế thì bước ba bước làm hai đi tới, trông thấy trong mỗi cái thau đều có hơn nửa thau mật ong, trông nặng tầm năm sáu cân, liền không khỏi bảo: “Nhiều như thế này?!”

Đại Bảo Bảo sải bước chạy tới: “Ta xem nào, để ta xem nào.” Nói rồi cậu không kiềm lòng được vịn lên cánh tay của cha nó.

Sở Tu Viễn sợ trên tay mình không có trọng lượng sẽ lật đổ cái thau nên vội vàng hạ xuống một chút.

“Hãy còn?!”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.

Sở Tu Viễn và Hoàng đế Thương Diệu quay đầu lại nhìn, là Sở Dương. Hai người xuôi theo tầm mắt của Sở Dương thì trông thấy Hồng Lăng đang đi về phía bọn họ, trong tay cũng bưng một thau, trong thau cũng có rất nhiều mật ong màu vàng cam.

Đợi Hồng Lăng đi đến gần, Thương Diệu nhìn thấy rõ ràng, mật ong đóng kết thành miếng rồi.

Thương Diệu quay sang nhìn Sở Tu Viễn nói: “Đây chính là mật ong mà ngươi nói ư?”

Sở Tu Viễn nào có biết, hắn đã ăn bao giờ đâu, thế nên chỉ có thể để phu nhân của hắn tiếp lời.

Lâm Hàn: “Đúng vậy. Bệ hạ, phu quân, đi vào trước đã.”

Thương Diệu nhớ Sở Tu Viễn từng nói, Lâm Hàn nuôi hai thùng ong mật. Hai thùng mà có thể được hai ba chục chân mật ong, chuyện này đến vị Hoàng đế là Thương Diệu cũng không dám tưởng tượng.

Vào trong nhà, Thương Diệu bèn hỏi: “Sao lại nhiều như thế?”

Lâm Hàn: “Không hề nhiều. Nếu không phải sợ ong mật đói c.h.ế.t thì còn có thể lấy được mấy cân nữa.”

Sở Ngọc nhìn bốn thau mật ong và một thau tổ ong, không nén lòng được hỏi rằng: “Sau này chúng ta không cần mua mật ong nữa ạ?”

Lâm Hàn khe khẽ gật đầu.

Một tháng Thương Diệu dùng nhiều lắm là một cân mật ong, năm người Sở gia, suy xét Đại Bảo Bảo còn đang thay răng nên Lâm Hàn không thể cho cậu ăn quá nhiều đồ ngọt, thì mỗi tháng Sở gia dùng nhiều lắm là hai cân, hai ba chục cân mật ong đủ để Sở gia dùng trong một năm.

Lâm Hàn bèn hỏi Lâm Hàn: “Mỗi năm lấy một lần?”

Lâm Hàn: “Theo lý mà nói mùa thu còn có thể lấy một lần nữa. Có điều là dùng khói đặc đuổi ong quá làm hại đến ong, muốn hằng năm đều có thể được ăn mật ong thì tốt nhất là mỗi năm lấy một lần. Ở chỗ thiếp thân ít hoa cỏ, vườn Phù Dung của bệ hạ lắm hoa nhiều cỏ, cũng nuôi hai thùng nuôi ong như thế là một năm có thể lấy được tầm khoảng bốn chục cân.”

Thương Diệu không khỏi bảo: “Vậy cũng không nhiều hơn chỗ này của ngươi được bao nhiêu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-270.html

.]

Lâm Hàn liếc nhìn bốn thau mật ong một cái: “Chỗ này nhiều lắm là hơn hai mươi lăm cân. Trừ thau tổ ong này ra.”

Thương Diệu: “Không tính thau tổ ong này?”

Lâm Hàn mỉm cười đáp: “Cái thiếp thân nói là mật ong nên đương nhiên không thể tính cái này.” Lời vừa thốt lên, tiểu nha hoàn đã cầm một chồng bát và thìa bạc đi vào, đang định đặt lên trên bàn thì trông thấy Hoàng đế bệ hạ cũng đang ở đây, nàng ấy đành phải dừng lại tìm Lâm Hàn.

Lâm Hàn đứng lên nói: “Đưa cho ta.”

Nàng dùng hai chiếc thìa bạc múc một miếng tổ mật ong to rồi đặt vào trong bát đưa đến trước mặt Thương Diệu.

Thương Diệu ngẩn người, phản ứng lại thì không dám tin nổi hỏi rằng: “Thế này là ngươi để trẫm ăn à?”

Lâm Hàn: “Đúng thế.”

Thương Diệu không khỏi thắc mắc: “Ngọt như vậy thì ăn thế nào được?”

Lâm Hàn vô thức đáp: “Cứ ăn luôn thôi.”

Suýt chút nữa Sở Tu Viễn bị nước bọt của chính mình làm sặc: “Phu nhân, ý của bệ hạ là ngọt khé cổ.”

Vừa nãy Lâm Hàn nói ra là đã hiểu ý rồi: “Ta biết chứ. Nhưng có chút như thế thì không ngọt gắt đâu. Bệ hạ không tin thì có thể dùng thử một ít trước xem sao.”

Thương Diệu chỉ vào cái thứ bên trong mật ong: “Cái này cũng ăn cùng ư?”

Lâm Hàn: “Nhổ ra chứ. Tổ ong này trông không sạch sẽ thôi chứ thực chất nó còn sạch hơn mật ong.”

Thương Diệu không tin.

Sở Tu Viễn tự ăn một miếng, sau đó nhổ tổ ong ra, rồi nói với Hoàng đế tỷ phu của hắn rằng: “Một lần chớ ăn quá nhiều, không ngọt quá đâu.”

Đại Bảo Bảo thấy thế thì không kiềm lòng được nuốt nước bọt, cậu nhè nhẹ kéo ống tay áo Lâm Hàn.

Lâm Hàn bật cười nói: “Nương biết, cho con ăn một ít.” Nói xong nàng múc một miếng bỏ vào trong bát: “Ăn đi.”

Đại Bảo Bảo liếc nhìn vào trong cái bát của Hoàng đế, không nhiều như của y: “Nương múc thêm một ít cho con đi.”

Sở Ngọc mở miệng nói: “Có còn cần cái răng nữa không?”

Đại Bảo Bảo ủ rũ.

Lâm Hàn lại múc cho Sở Dương và Sở Ngọc một miếng rồi mới mở miệng nói: “Đại Bảo Bảo, ăn xong thì ra ngoài đi chơi một lúc với ca ca, chơi mà đầu đổ đầy mồ hôi còn có thể ăn thêm một miếng nữa.”

Đại Bảo Bảo ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Thật ạ?”

Lâm Hàn gật đầu: “Chơi nửa giờ không những có thể khiến thịt trên người con trở nên săn chắc hơn mà còn có thể tiêu hao lượng đường trong cơ thể.”

Mấy năm nay Thương Diệu có thể cảm giác được rõ ràng, năm ngày không vận động là thịt trên eo sẽ nhão nhoét. Thế nên mấy năm nay Thương Diệu ngày càng chú trọng dưỡng sinh.

Lâm Hàn đưa cho y nửa non cái bát tổ ong nhưng Thương Diệu chỉ định múc một tí tẹo để thử. Mặc dù đích thân Sở Tu Viễn đã thử, rất ngon. Nhưng giờ nghe Lâm Hàn nói như thế, lòng Thương Diệu liền lay động, bèn hỏi Lâm Hàn rằng: “Ys ngươi nói là đường sẽ theo mồ hôi đi ra ư, không phải mồ hôi mặn à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Là mặn. Nói một cách chính xác là liên tục vận động trong ba nén hương thì thịt trên người sẽ ốm đi, cộng thêm một nén hương nữa thì thứ tiêu hao chính là lượng đường trong cơ thể. Thiếp thân nói như thế bệ hạ có thể hiểu được không?”

Thương Diệu hiểu ra rồi: “Nhiều mật ong như thế thì phải mất bao lâu?”

Lâm Hàn: “Mật ong và đường mía khác nhau, ăn vào rồi cơ thể sẽ tự có thể tiêu hao được một phần, cần luyện võ để tiêu hao nốt một phần nhỏ còn lại. Bệ hạ quay về đi quanh cung Vị Ương ba vòng là thiếp thân cảm thấy tương đương rồi. Nếu bệ hạ muốn luyện võ b.ắ.n cung thì tốt nhất là lựa buổi sáng.”

Thương Diệu tò mò: “Chuyện đó lại là thế nào vậy?”

Lâm Hàn: “Buổi sáng dương khí của con người đầy đủ, buổi tối cơ thể nên nghỉ ngơi, ngài không để nó nghỉ ngơi thì ban đêm còn có thể ngủ ngon được sao?”

Điểm này Thương Diệu lại không hề chú ý đến: “Quay về trẫm sẽ thử.” Sau đó múc một miếng tổ ong cho vào trong miệng.

Đại Bảo Bảo đẩy cái bát của cậu đến trước mặt nương nó, nhắc nương cậu rằng cậu đã ăn xong rồi.

Lâm Hàn tiện tay rót cho cậu chén nước: “Uống xong nghỉ ngơi một chốc rồi đi đá xúc cúc với các ca ca đi.”

Đại Bảo Bảo gật đầu, đoạn cậu bưng chén nước lên tha thiết nhìn Thương Diệu: “Bệ hạ, ta không sợ béo.”

Thương Diệu lấy làm vui: “Vậy thì ngươi cứ ăn tiếp đi.” Rồi y dẩu môi về phía tổ ong trong thau: “Hãy còn khá nhiều, đủ cho ngươi ăn.”

Sắc mặt của Đại Bảo Bảo hơi thay đổi, ý của cậu không phải ý này.

Lâm Hàn cầm cái bát rỗng không có ai dùng lên, múc từ trong thau vào trong bát đầy ngập tổ ong.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 270
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...