Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Chương 292

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đại Bảo Bảo lắc đầu: “Không cần chờ. Nhạc mẫu của Mộc ca mở quán ăn ở chợ đông, lần trước gặp con ở chợ đông đã nằng nặc mời con đến quán ăn cơm. Con nói với bà ấy con có việc bận phải về, lần sau lại ghé. Con đã nói với Thái tử rồi, lần này sẽ tới quán nhà họ dùng cơm.”

Sở Ngọc đánh giá nó một phen: “Phu nhân Tôn gia phu mời đệ dùng cơm?”

Đại Bảo Bảo nói: “Đúng vậy. Không được sao?”

Sở Ngọc: “Người bà ấy nên mời không phải là ta sao? Thực đơn trong tiệm bọn họ đều là ta viết.”

Đại Bảo Bảo rất muốn cho nhị ca nó một ánh mắt xem thường, lại sợ nhị ca đánh nó, cố gắng nhịn xuống, nói: “Nhưng mà do đệ vẽ mà. Hơn nữa thực đơn là do người ta mua về, cũng đâu phải huynh cho, mời huynh làm gì?”

Sở Ngọc: “Vậy sao lại mời đệ?”

Đại Bảo Bảo cũng không biết, nhưng nó có thể cảm nhận được nhạc mẫu của Mộc ca không phải giả vờ khách khí với nó: “Chắc là bà ấy thấy đệ thông minh, sau này cũng có thể trở thành Đại tướng quân giống cha nên mới thừa dịp đệ còn nhỏ mà lấy lòng, ngày nào đó có việc cần cũng tiện tìm đệ nhờ giúp đỡ.”

Sở Ngọc đánh giá nó một phen: “Hung Nô đã bị Mộc ca và cha đánh cho chạy về phần mộ tổ tiên, không có ai cho đệ đánh, đệ lấy gì để thành Đại tướng quân? Hơn nữa còn có Mộc ca, chỗ nào cần đến đệ.”

Đại Bảo Bảo nói: “Đệ mới mười ba thôi đó. Qua thêm mười năm nữa là cha già rồi, Mộc ca cũng không thể dẫn quân tiên phong nữa, hai người bọn họ cộng lại cũng không giết được nhiều địch nhân bằng đệ, Đại tướng quân không phải là đệ thì còn là ai nữa?”

Sở Tu Viễn nhắc nhở nó: “Đại Bảo Bảo, cha con năm nay mới bốn mươi.”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Con biết, bốn mươi bất hoặc.”

Sở Tu Viễn nghẹn họng.

Lâm Hàn vui vẻ, trước khi Sở Tu Viễn kịp đánh hài tử đã mở miệng nói: “Trời sắp tối rồi, dùng cơm đi. Đại Bảo, ngày mai có đến nha môn không?”

Sở Dương nói: “Không đi. Nương có việc gì sao?”

Lâm Hàn: “Con đã đi xem tòa nhà nương mua cho con chưa?”

Sở Dương tạm thời không cần, cũng biết ánh mắt của mẫu thân nó cao, sẽ không khiến nó tủi thân nên chưa tới xem thử: “Làm sao vậy?”

Lâm Hàn nói: “Ngày mai con và nương đi xem thử, con nhìn xem muốn thu dọn thế nào thì để nha hoàn sắp xếp cho con.”

Sở Dương cảm thấy đột ngột, hỏi: “Thu thập xong là con phải dọn qua sao?”

Lâm Hàn biết hài tử không muốn dọn ra, bèn nói: “Không phải. Cứ trồng cây ăn quả trước đã.” Lại nhìn một cây đào trong viện: “Như cây đào này, sang năm trồng xuống, phải ba năm sau mới kết quả. Sang năm con đã mười tám, ba năm sau sẽ tròn hai mươi mốt. Khi đó mời bằng hữu đi tới phủ con làm khách thì cũng có cái chiêu đãi bọn họ.”

Sở Dương bấm tay tính toán: “Bốn năm?”

Lâm Hàn: “Hơn một ngàn ngày đêm, còn sớm mà.”

Nhưng ngày thường Sở Dương bận đi học, ngày hưu mộc lại theo nhạc phụ của Sở Mộc tra án, bận rộn chân không chạm đất, hận không thể một ngày có hai mươi bốn canh giờ, Lâm Hàn nói hơn một ngàn ngày đêm, Sở Dương lại cảm thấy chỉ trong nháy mắt mà nó đã tròn hai mươi mốt tuổi.

Mùa xuân bốn năm sau, Thiên Hộ hầu Sở Dương hai mươi mốt tuổi vào triều làm quan, bắt đầu từ vị trí tiểu quan ở phủ Đình úy, Sở Ngọc khó khăn lắm mới tới tuổi nhược quán muốn tiếp tục đi học, ngẫu nhiên sẽ viết sách cầm đi bán, trải qua ngày tháng làm sâu gạo, kết quả bị hoàng đế Thương Diệu đưa đến bên cạnh Thái thường.

Lúc này Thái thường đã không còn là người Lục gia, cũng không có khúc mắc gì với Sở gia, Thái thường trước đây từng là người của nha môn Thanh Thủy, Lâm Hàn cũng rất yên tâm.

Tuy Tôn Đình úy đã về hưu nhưng Sở Dương đã rất quen thuộc với người của phủ Đình úy, Lâm Hàn cũng không lo lắng những người đó khi dễ Sở Dương, cho nên nàng bây giờ chỉ còn lo cho Đại Bảo Bảo.

Sở Đại Bảo Bảo đã mười bảy tuổi, không muốn Lâm Hàn gọi nó là Đại Bảo Bảo nữa, nó cảm thấy trên thế gian không có Đại Bảo Bảo nào lớn như vậy nên đã bảo mẫu thân gọi nó là Bạch Bạch.

Lần đầu tiên Lâm Hàn gọi hai chữ “Bạch Bạch”, trên người lập tức nổi lên mấy tầng da gà, dứt khoát học theo Thái tử gọi nó là Sở Bạch Bạch.

Mười lăm tháng tư, buổi sáng, Sở Bạch Bạch ở Thái Học, Sở Dương đến phủ nha xem hồ sơ, Sở Ngọc đang mài mực cho Thái thường, hoàng đế Thương Diệu âm thầm tiến vào Sở gia.

Lúc ấy Lâm Hàn đang trèo lên cây anh đào, Sở Tu Viễn cùng trưởng nữ của Sở Mộc đứng dưới tàng cây, một người vội vàng hái anh đào, Sở Tu Viễn bận rộn đút ngoại chất nữ ăn anh đào, chợt thấy người không nên đến lại xuất hiện trước mặt, ngoại trừ tiểu cô nương đang bận ăn anh đào thì Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn và toàn bộ nô bộc trong viện đều bị dọa nhảy dựng.

Lâm Hàn lấy lại tinh thần, nhảy từ trên cây xuống.

Thương Diệu bị động tác của nàng dọa chết khiếp: “Ngươi không sợ ngã chết à.”

Lâm Hàn: “Bệ hạ, đừng trách thiếp thân nhắc nhở ngài, thiếp thân mới ba mươi tư, không phải bốn mươi tư, càng không phải hơn năm mươi.”

Sắc mặt của hoàng đế Thương Diệu lập tức khó coi, nhìn Sở Tu Viễn: “Tu Viễn, nghe không? Phu nhân chê ngươi già rồi.”

Sở Tu Viễn rất muốn nói nàng đang chê ngài già đó. Tiếc rằng hai người bọn họ một quân một thần, một tỷ phu một tiểu cữu tử, về công về tư thì lời nói như vậy sẽ được xem là dĩ hạ phạm thượng, cử chỉ vô lễ.

Sở Tu Viễn đơn giản hỏi: “Bệ hạ có việc gì có tuyên vi thần tiến cung là được, sao còn đích thân tới đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-292.html

.]

Thương Diệu hỏi lại: “Trẫm không thể tới?”

Tiểu cô nương bên cạnh Sở Tu Viễn ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, người này là ai, nói chuyện không xuôi tai gì cả.

Thương Diệu tiểu hài tử có gương mặt vô cùng giống Sở Mộc, hỏi Sở Tu Viễn: “Hài tử nhà Sở Mộc à?”

Sở Tu Viễn: “Đúng vậy. Oa Oa, vị này chính là hoàng đế bệ hạ, cũng là phu quân của cô nãi nãi.”

Lâm Hàn nói tiếp: “Không tính là người ngoài.”

Tiểu cô nương lại nhìn hoàng đế Thương Diệu, tò mò hỏi: “Vậy con nên gọi là gì?”

Lâm Hàn: “Bệ hạ.”

Tiểu cô nương lập tức kêu: “Bệ hạ!”

Hoàng đế Thương Diệu từng gặp tiểu hài tử này mấy lần, nhưng cách lần gần nhất cũng đã được ba năm. Tiểu hài tử lớn nhanh, mỗi ngày một dạng, Thương Diệu mặc dù biết nữ tử được Sở Tu Viễn chăm sóc ngoài Lâm Hàn ra thì chỉ có nữ nhi của Sở Mộc nữ nhi, nhưng y vẫn sợ mình lầm lẫn.

Nay đã chắc chắn là con bé, hoàng đế Thương Diệu đổi một bộ mặt ôn hòa, hỏi: “Anh đào ngon không?”

Tiểu cô nương gật đầu: “Ăn ngon!”

Thương Diệu hỏi tiếp: “Con về nhà ăn được không? Cho trẫm mượn tổ phụ và tổ mẫu con một lát.”

Tiểu cô nương gật đầu, ngay sau đó lại lắc lắc đầu.

Thương Diệu không hiểu: “Có ý gì?”

Tiểu hài tử nuốt quả anh đào xuống, xoay người chỉ vào phòng nghị sự: “Mọi người tới đó, con ở đây.”

Hoàng đế Thương Diệu nói: “Trẫm tìm bọn họ có việc, phải nói chuyện rất lâu.”

Tiểu hài tử ngẫm lại: “Vậy con đến phòng giải trí.” Lại nhìn Sở Tu Viễn: “Gia gia, cho con hai ——” tạm dừng một chút, vươn năm ngón tay: “Con có thể ăn thêm năm quả, cho con năm quả đi.”

Anh đào còn chưa chín hết, Lâm Hàn ngồi trên cây lựa hồi lâu, ngoài mấy trái đã bị hài tử ăn mất, trong mâm chỉ còn lại hai mươi quả. Sở Tu Viễn trực tiếp đưa mâm cho nha hoàn bên cạnh rồi nói với tiểu hài tử: “Đều cho con, nhưng chỉ cho phép ăn thêm năm quả.”

Tiểu hài tử gật đầu: “Con biết mà. Con còn muốn ăn sủi cảo đó.”

Thương Diệu hỏi: “Trưa nó cũng ở đây sao?”

Lâm Hàn: “Mấy ngày nay con bé ở đây, buổi tối ngủ ở tây sương phòng, dùng giường nhỏ của Đại Bảo Bảo trước đây.”

Thương Diệu cảm thấy tiểu hài tử có điểm kỳ quái, Lâm Hàn vừa nói thế, Thương Diệu càng thêm kỳ quái: “Sao con bé lại ở chỗ các ngươi? Bởi vì Tôn Phinh Đình sinh nhi tử nên không cần nữ nhi à?”

Sở Tu Viễn bật cười: “Sao có thể.”

Thương Diệu nhìn tiểu hài tử: “Sao lại thế hả?”

Sở Tu Viễn cúi đầu nói: “Oa Oa, con nói cho bệ hạ biết vì sao con không về nhà.”

Tiểu hài tử nghiêm túc nói: “Con không muốn về nhà. Đệ đệ cứ khóc mãi, không chịu nghe lời, phiền c.h.ế.t người.”

Thương Diệu cực kỳ mẫn cảm với hai từ “đệ đệ”, nghe vậy suýt nữa đã không phản ứng kịp, sau một lúc lâu mới hiểu được ý của tiểu hài tử: “Đệ đệ con thích khóc lắm sao?”

Tiểu cô nương gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu thúc nói nó là quỷ khóc nhè.” Lại nhìn Sở Tu Viễn, ý là tổ phụ cũng biết, con không có nói dối.

Thương Diệu thấy thế, hỏi Sở Tu Viễn: “Đây là sợ trẫm không tin?”

Sở Tu Viễn cười nói: “Lần đầu tiên con bé nói đệ đệ nó hay khóc, Đại Bảo nói không có Đại Bảo Bảo nào thích khóc cả. Nha đầu này nói đó là sự thật, nó không có nói dối.”

Tiểu cô nương lại gật đầu: “Đúng! Nó thích khóc lắm, ngoài ăn thì chỉ khóc. Cha tức giận tới mức muốn quẳng nó cho người khác.”

Thương Diệu cười: “Tuy trẫm không biết đệ đệ con khóc nhiều bao nhiêu, nhưng trẫm có thể nói cho con biết, nó chắc chắn không có khóc nhiều bằng tiểu thúc con đâu. Lúc tiểu thúc con ba bốn tuổi, ngày nào cũng khóc từ sáng sớm tới tối muộn, từ ban ngày khóc đến đêm khuya. Bây giờ nó lớn rồi, biết xấu hổ mới không khóc nữa.”

Tiểu cô nương cả kinh “a” một tiếng, nhìn Lâm Hàn: “Thì ra là thật sao. Nãi nãi cũng nói như vậy, con còn tưởng nãi nãi gạt con. Vậy con không chán ghét đệ đệ nữa, ai bảo nó còn nhỏ chứ.”

Lâm Hàn cười hỏi: “Vậy bây giờ con có thể tới phòng giải trí được chưa?”

Tiểu cô nương gật đầu: “Có thể!” Lại vậy tay với nha hoàn, đi về phía nội viện.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 292
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...