Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Chương 170

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tính tình Sở Mộc trẻ con, Sở Tu Viễn nói như thế Lâm Hàn cũng không hề nghi ngờ, nhưng đồ đạc của sương phòng Đông Tây đều đã đóng vào hòm, cân nhắc đến mùa đông tuyết rơi tích nước, Lâm Hàn vẫn nói với Sở Tu Viễn: “Căn phòng này của hắn đã mấy năm không thu dọn, cho dù không thành thân cũng phải dọn dẹp đôi chút.” Nàng chỉ lên mái nhà: “Khi xưa đằng sau Đông sương phòng có một cái cây lớn, trên mái nhà rơi rất nhiều rá cây, không dọn đi thì sớm muộn cũng khiến ngói lợp ủ mục.”

Sở Tu Viễn: “Vậy nàng xem mà sửa sang. Hôn sự của Sở Mộc, bên bệ hạ tự có chủ trương.”

Lâm Hàn gật đầu: “Ta chẳng quen biết ai cả, nên cũng không cách nào bàn chuyện cưới gả cho hắn.”

Sở Tu Viễn nghe vậy thì lấy làm vui: “Còn chẳng phải do cả ngày nàng không ra ngoài à.”

“Cữu mẫu có ra ngoài mà.” Tiểu Thái tử không nhịn được lên tiếng.

Sở Tu Viễn: “Ý ta nói là ra ngoài tìm người khác chơi, chứ không phải là tới chợ Đông chợ Tây.”

“Hả? Vậy thì nương ta chưa từng ra ngoài.” Sở Dương nói, quan sát Lâm Hàn một lượt: “Tại sao nương không ra ngoài tìm người khác chơi thế?”

Lâm Hàn: “Ta không có tiếng nói chung với bọn họ.”

Sở Ngọc không khỏi thắc mắc: “Tiếng nói chung là cái gì?”

Lâm Hàn: “Ta nói gà nhà chúng ta đẻ rất nhiều trứng, nên nhà chúng ta không cần mua trứng gà.” Bỗng nàng nhớ tới một chuyện, thấy mấy đứa trẻ vẫn đang đợi nàng kể tiếp, nàng bèn bỏ qua chuyện này: “Bọn họ nói bọn họ đã mua mấy thứ vàng bạc trâm ngọc, nghe có hiểu không?”

Mấy đứa trẻ hiểu ra, kể cả Đại Bảo Bảo. Thằng bé còn vươn tay ra bảo: “Tức là ông nói gà bà nói vịt ạ.”

“Ai nói gà ai nói vịt?” Sở Tu Viễn cười hỏi.

Thằng bé vô thức định nói cái gì đó, nhìn thấy nương nó thì nụ cười trên gương mặt bé nhỏ cứng đờ: “Bọn họ vừa là nói gà vừa là nói vịt.”

“Coi con nhanh trí.” Sở Tu Viễn vươn tay vỗ một cái lên đầu nó, rồi quay sang nhìn Lâm Hàn: “Dầu ở trong tiểu viện đằng Đông còn phải mất bao lâu nữa?”

Chỗ ở của Sở Mộc tuy không to như phủ tướng quân ở bên cạnh, nhưng hai bên chính viện cũng có hai dãy tiểu viện. Lâm Hàn lo lắng bụi bặm sẽ rơi vào trong dầu nên dời con lừa đến gian phòng trong tiểu viện để ép dầu.

Lâm Hàn nghe thế là biết tôi tớ trong phủ nói với hắn: “Phải đến khi trời tối.”

“Hôm nay không ăn được à?” tiểu Thái tử không kiềm lòng được nói.

Lâm Hàn cười bảo: “Sớm ngày mai làm đồ ăn ngon cho mấy người.”

Tờ mờ sớm hôm sau, Lâm Hàn sai đầu bếp chưng một bát canh trứng to, sau khi lấy ra khỏi nồi thì nhỏ vào trong mấy giọt dầu mè, sau đó lại cho thêm mấy giọt vào cá hấp. Ngay sau đó đầu bếp làm một ít mỳ, đích thân Lâm Hàn làm một phần mì sốt tương mè ăn kèm to đùng cho bọn họ.

Kết quả không ngoài dự liệu của Lâm Hàn, mấy đứa trẻ đã quen ăn mỡ lợn vừa mới ăn đã ăn dầu mè và tương mè, chỉ hận không l.i.ế.m sạch bát.

May mà Lâm Hàn ngăn cản kịp thời, cũng không nghe bọn chúng… bảo tôi tớ làm nhiều một ít. Nếu không thì mấy đứa trẻ lại ăn đến nỗi nằm bò trên đất không dậy nổi.

Nhưng Đại Bảo Bảo không c.h.ế.t tâm, nấc lên còn không quên hỏi: “Nương, bữa trưa còn ăn cá hấp dầu mè và mỳ tương mè không?”

Tiểu Thái tử nghe vậy bèn quay sang nhìn Lâm Hàn, đợi nàng trả lời.

Lâm Hàn cười nói: “Bữa trưa những món này đều không có.” Dừng lại một chốc, mãi đến khi mấy đứa trẻ đều lộ ra biểu cảm thất vọng nàng mới chầm chậm nói: “Bữa trưa ăn bánh cuộn thừng.”

“Ấy là cái gì ạ? Cữu mẫu.” tiểu Thái tử tò mò vô cùng.

Lâm Hàn: “Cho ít dầu mè vào nồi gốm, đầu bếp sẽ nhồi bột thành sợi như con rắn ở trong khay, qua một khoảng thời gian ngắn sẽ kéo mỏng những sợi mì ấy ra rồi quấn thành từng nắm: “ nàng dùng tay khua khoắng: “Sau đó cho dầu vào nồi rán là ra bánh cuộn thừng. Lúc nhồi bột thì cho một ít hạt mè, bánh cuộn thừng sau khi rán xong có thể nói là vừa thơm vừa giòn, còn ngon hơn so với những thứ mà các con đang ăn bây giờ.”

Tiểu Thái tử kinh ngạc tới nỗi “a” lên một tiếng rồi không nhịn được hỏi: “Đầu bếp đã bắt đầu làm chưa ạ?”

Sở Tu Viễn không khỏi thở dài: “Nồi còn chưa rửa xong kìa.”

Tiểu Thái tử nghĩ ra vừa mới ăn xong, lập tức thấy hơi túng quẫn: “Ta quên mất.”

“Không sao. Con xem nước miếng của Đại Bảo Bảo sắp nhỏ ra rồi kìa.” Lâm Hàn chỉ cho nó xem.

Tiểu Thái tử quay người lại, Đại Bảo Bảo vội vội vàng vàng lau miệng, vừa thấy chẳng có cái gì thì lập tức rất tức giận: “Nương!”

Sở Tu Viễn: “Làm sao?”

“Không có gì ạ.” Thằng bé lập tức đổi lời: “Nương có mệt không, con đ.ấ.m lưng cho nương.” Nó đứng dậy chạy về phía Lâm Hàn.

“Không mệt, nhưng các con nên đi học rồi. Dịch Nhi đi cùng Đại Bảo và Nhị Bảo.”

“Tại sao?” Đại Bảo Bảo không nhịn được hỏi, khi trước đều là đi cùng với nó.

Sở Tu Viễn nói một cách rất không nể nang: “Những gì con học Thái tử đã học qua từ lâu rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-170.html

.]

Thằng bé tức khắc đáp: “Học qua rồi vẫn có thể học lại lần nữa mà.” Rồi quay sang Thái tử… nói vội.

Đại Bảo Bảo đi học không yên, hệt như có cây dưới mông, tiểu Thái tử không thích ở cùng nó: “Không được. Qua mấy hôm nữa quay về Thái phó sẽ kiểm tra.”

Đại Bảo Bảo biết Thái phó của Thái tử ngang như lão sư của nó, vừa nghĩ đến lão sư nêu câu hỏi thì lập tức không quấn nhiễu nữa, đứng dậy theo mấy ca ca đến phòng học của mỗi người.

Nhân mã của Hàn vương đã áp sát, tuy Sở Tu Viễn rất muốn tới phòng bếp xem bánh cuộn thừng mà Lâm Hàn dùng dầu mè để làm, nhưng cũng không thể không thôi suy nghĩ này, rồi cầm kiếm theo đi vào cung.

Trong thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại một mình Lâm Hàn.

Lâm Hàn không những không cảm thấy buồn tẻ mà còn rất hài lòng. Cho nha hoàn lớn tuổi đi rồi, Lâm Hàn bèn quay về phòng ngủ, ý thức lén vào không gian, lật tìm công thức làm trứng muối.

Từ cổ xưa trứng muối đã có, cho dù trên sách dạy nấu nướng hiện đại không có ghi chép thì trên sách cổ cũng có, vậy cho nên Lâm Hàn tìm ra được hai cuốn sách từ trong kho sách rất nhanh.

Ghi chép trên một cuốn là dùng trứng gà, trên cuốn khác lại viết dùng trứng vịt.

Trong phủ không có trứng vịt, vị tanh của trứng vịt nồng, Lâm Hàn lại không thích ăn trứng vịt muối, cái lúc ở mạt thế nàng đã ăn đủ rồi nên gần như trong phủ chưa từng mua trứng vịt. Lâm Hàn sai người đi chợ mua sắm hết những thứ nàng cần, rồi dùng trứng gà làm trứng muối.

Đã làm xong ba lọ trứng muối, trong phòng bếp bắt đầu rán bánh cuộn thừng.

Buổi chiều mấy đứa trẻ chỉ có một tiết học, một giờ, giữa giờ có thể nghỉ ngơi một nén hương. Thế nhưng, lúc nghỉ ngơi giữa giờ bốn đứa trẻ chạy ra khỏi phòng học thì ngửi thấy một mùi thơm nồng đượm, chạy tới chính viện mùi thơm còn thơm hơn, chốc chốc Đại Bảo Bảo lại nuốt nước bọt, bất kể thế nào cũng không muốn học tiếp nữa.

Buổi sáng mấy đứa trẻ luyện võ, buổi tối luyện b.ắ.n tên, cứ năm ngày mới có thể nghỉ một ngày, vất vả hơn nhiều so với con em của gia đình tam công cửu khanh (*), thi thoảng bỏ học Lâm Hàn cũng không ép chúng nó quay về, mà dứt khoát dẫn chúng nó tới phòng bếp.

(*) Tam công cửu khanh: là quan chế trung ương xác lập thời Tần.

(*) Tam công cửu khanh: là quan chế trung ương xác lập thời Tần.

Đầu bếp biết đồ chiên rán thơm, nhưng cũng không ngờ mùi thơm có thể bay mấy chục trượng, trông thấy Lâm Hàn thì không nhịn lòng được thở than: “Phu nhân, tiểu nhân lớn như thế này rồi vẫn chưa từng thấy thứ gì thơm như vậy.”

“Ấy là vì các ngươi chưa thấy dầu mè bao giờ.” Lâm Hàn cười nói: “Có cái nào rán xong chưa?”

Đầu bếp liên tục gật đầu: “Tiểu nhân nhồi bột rất mỏng, cho vào trong nồi dầu sôi một lúc là được.” nói rồi bèn đưa chiếc đã rán xong cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn thấy trong đĩa có năm sáu cái, bốn đứa trẻ con có thể ăn no được phân nửa, bèn đưa luôn cho Sở Dương: “Tới phòng chính ăn, mỗi đứa một cái.”

Sở Dương đến phòng chính đếm lại một lượt, sáu cái. Sở Mộc không ở nhà, vừa hay chúng nó có sáu người, bèn tưởng rằng trong đó có hai cái là của cha nương. Ba huynh đệ cộng thêm Thái tử mỗi đứa một cái, chúng nó nhanh chóng ăn hết rồi nhìn chằm chằm vào hai cái trong đĩa.

Sở Tu Viễn người mặc áo giáp quay về liền trông thấy bốn đứa đứa trẻ con y như bỗn con lợn con, lấy tay làm gối nằm lên trên bàn dài, nhìn chằm chằm vào thứ trong đĩa, như thể đang quan sát bảo vật gì đó.

Sở Tu Viễn ném kiếm cho nha hoàn rồi bước tới hỏi: “Đây chính là bánh cuộn thừng mà phu nhân nói ư?”

“Cữu phụ?!”

“Cha?!”

Bốn đứa trẻ cất tiếng cùng lúc. Nhưng lại khiến đại tướng quân bị dọa sợ không hề nhẹ: “Làm sao?”

Đại Bảo Bảo vịn bàn trèo dậy, nắm lấy tay Sở Tu Viễn rồi ngẩng đầu hỏi: “Cha, con có phải bảo bảo thông minh nhất nhà chúng ta hay không ạ?”

Sở Tu Viễn vô thức gật đầu.

“Vậy thì bánh cuộn thừng của cha có thể cho con không?” thằng bé không đợi hắn mở miệng đã lại nói tiếp: “Bây giờ cha thương con thì sau này con cũng thương cha.”

Sở Tu Viễn tức đến bật cười: “Ta còn tưởng hôm nay mặt trời mọc đằng Tây, thấy ta mà cứ như thấy nương con. Hóa ra là ở đây đợi ta.” Quét một cái lên sống mũi của nó, thấy hai chiếc bánh trong đĩa còn nguyên không tổn hại gì, nhưng khóe miệng của mấy đứa trẻ lại bóng loáng dầu mỡ: “Mấy đứa ăn rồi à?”

Sở Dương gật đầu. Tiểu Thái tử mở miệng nói: “Ăn một ít rồi ạ.”

Sở Ngọc không khỏi quay sang nhìn tiểu Thái tử, không phải là một cái sao.

“Vậy sao không ăn?” Sở Tu Viễn tiện miệng hỏi.

Tiểu Thái tử lắc đầu: “Không được ăn nữa, cữu phụ và cữu mẫu vẫn chưa ăn.”

Sở Tu Viễn: “Cữu mẫu con làm nhiều như thế sao?”

“Vẫn đang làm ạ.” Tiểu Thái tử thành thật nói.

Sở Tu Viễn nhận khăn ướt nha hoàn đưa tới lau tay: “Nếu vẫn còn thì cứ ăn đi. Ta và cữu mẫu con vẫn chưa đói, chốc nữa ăn cũng không sao.”

“Cảm ơn cữu phụ.” Tiểu Thái tử cầm lên, nói với Sở Ngọc gần nó nhất: “Tiểu Ngọc, hai chúng ta mỗi người một nửa.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 170
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...