Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Chương 197

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lâm Hàn xuy một tiếng, cắt ngang lời hắn: “Người ngoài biết cũng chẳng dám nói gì, bởi vì ta dự định lúc bán sẽ treo một cái biển hiệu kế bên, đây chính là cây giống cây ăn quả ở vườn Phù Dung, kết ra quả nào cũng được bệ hạ khen.”

“Nàng nói cái gì?!”

Lâm Hàn: “Cây giống đến từ vườn Phù Dung. Ta không định bán cho người nghèo. Ta muốn bán cho người giàu có, một cây giống có thể bán được mười văn. Không được, không được, cây táo và lựu thì được nhưng hồng, táo tây và anh đào phải bán đắt hơn một chút. Còn có quả thị giòn ngọt hái xuống là ăn ngay, chắc có thể bán được từ khoảng hai mươi tới ba mươi văn.” Quay sang Sở Tu Viễn: “Chàng thấy thế nào?”

“Nàng nói xong rồi mới hỏi ta, phu nhân không cảm thấy có hơi muộn sao?” Sở Tu Viễn hỏi: “Nàng có nghĩ tới nên giải thích với bệ hạ như thế nào không?”

Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Giải thích cái gì? Ta cũng đâu có bán hoa quả trong vườn Phù Dung của y, chỉ là bán cây giống y vứt đi thôi mà.”

“Cây giống ở vườn Phù Dung đều được bệ hạ ngợi khen. Vi phu đang muốn nói tới câu này.”

Lâm Hàn suy nghĩ một chút, cái này quả thật không dễ giải thích. Bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: “Vậy mời bệ hạ ăn khoai tây là được rồi.”

“Khoai tây?” Sở Tu Viễn nghĩ tới “khoai lang” có thể dùng làm món chính lẫn rau củ kia. Nhưng Đại tướng quân chưa từ bỏ ý định, vẫn hy vọng nàng có thể thành thật ở nhà rảnh rỗi: “Nếu bệ hạ hỏi nàng thứ kia ở đâu ra, nàng vẫn phải giải thích thôi.”

Lâm Hàn xuy một tiếng: “Tới mè và bông y cũng không hỏi, còn đòi hỏi khoai tây sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Trước kia chàng nói với bệ hạ thế nào thì bây giờ cứ nói thế ấy. Ta không cần y thưởng, chỉ cần đồng ý cho ta bán cây giống là được.”

Của cải là vật chết, kinh doanh mới là thứ sống.

Bạc không sinh ra bạc, nhưng cây giống thu được hàng năm đều có thể biến thành bạc.

Lâm Hàn: “Bệ hạ không đồng ý thì ta sẽ biến hết số khoai tây đó thành bột khoai tây, ăn hết vào bụng.”

“Thứ kia cũng có thể làm thành bột sao?” Sở Tu Viễn nhíu mày hỏi.

Lâm Hàn: “Tất cả các loại lương thực đều có thể làm thành bột hoặc mì.” Dừng một chút, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Phu quân, muốn ăn sao?” Ý tứ chính là nếu muốn ăn thì mau giúp ta thu phục hoàng đế tỷ phu của chàng đi.

Sở Tu Viễn nghe ra điểm này, không nhịn được mũi: “Phu nhân, nàng đang uy hiếp ta, uy hiếp một cách trần trụi.”

“Chàng là phu quân của ta, không bắt nạt chàng thì bắt nạt ai bây giờ.” Lâm Hàn liếc nhìn hắn, lại rót cho mình một ly sơn tra, uống một ngụm rồi bỏ xuống: “Vẫn là nước ô mai ngon hơn.”

Sở Tu Viễn tán đồng: “Ta cũng cảm thấy nước ô mai khá vừa miệng.”

“Con cũng cảm thấy nước ô mai ngon.”

Hai vợ chồng kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn ra bên ngoài, quả nhiên lại là tên tiểu tử nghịch ngợm Đại Bảo Bảo, một gương mặt trắng nõn tròn vo lộ ra cạnh khung cửa.

Sở Tu Viễn tức giận nói: “Lại làm sao vậy?”

“Không phải con, mẫu thân, Thái tử muốn tắm rửa.” Sở Đại Bảo Bảo vội nói.

Lâm Hàn: “Sai nha hoàn nấu nước, các con cũng tắm đi. Chiều nương sẽ làm món ngon cho các con.”

“Món ngon gì vậy?” Đại Bảo Bảo không nhịn được đứng thẳng dậy.

Lâm Hàn lắc đầu: “Giờ Thân mới làm xong, trước đây nương cũng chưa từng ăn qua.”

Tiểu hài tử lập tức hiểu ra mẫu thân nó sợ sẽ làm hư nên mới định làm xong mới nói cho nó. Nhìn thấy Thái tử cùng hai vị huynh trưởng, Đại Bảo Bảo cũng không nói tới chuyện này.

Sở Tu Viễn tò mò: “Lại là điểm tâm, ta cũng ăn được sao?”

“Chàng ăn điểm tâm cũng đâu có ít.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn nghẹn lời, chỉ vào cách vách: “Nếu hôm nay nàng lại làm bánh bông lan thì ta không ăn nữa.”

“Một ổ bánh bông lan chỉ chia được thành bốn phần, đừng nói là chàng, ta cũng không ăn đâu.” Lâm Hàn nhỏ giọng: “Đưa ngoại sanh của chàng về đi, ta chừa lại cho chàng một phần.”

Sở Tu Viễn thay đổi sắc mặt, trừng mắt liếc nàng rồi đưa tay rót một ly nước sơn tra.

Nhưng mà dùng sơn tra khai vị, càng uống càng đói nên tới bữa trưa Sở Tu Viễn cùng và bốn tiểu hài tử ăn được nhiều hơn bình thường, lúc ý thức được bụng căng lên thì đã no đến mức không muốn động đậy.

Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, bèn đến nhà bếp dặn dò đầu bếp chặt nhỏ hai con vịt để làm món kho. Sau đó lại dạy đầu bếp dùng bột nếp để làm bánh dày.

Nhưng mà, gần đến giờ Thân, Lâm Hàn nhìn thấy bánh dày lại thèm ăn bánh gạo.

Bánh gạo hấp, bánh gạo chiên, bánh gạo nướng, bánh gạo xào cải trắng, bánh gạo chiên tỏi, bánh gạo chiên với cua,…

Lâm Hàn điên cuồng nuốt nước miếng, muốn đầu bếp làm bánh gạo.

Nhưng nàng nghĩ tới chuyện phải ngâm nếp, hấp chín gạp nếp rồi sau đó mới làm được bánh gạo, đợi bánh gạo nguội mới có thể cắt ra xào nấu, hôm nay chắc chắn không ăn được, Lâm Hàn thất vọng.

Tiện đà nghĩ đến hôm nay cũng không phải tận thế, hôm nay không có thì ngày mai lại ăn.

Giờ Thân, Lâm Hàn chuẩn bị cho Thái tử một đĩa bánh dày cùng một chén đồ kho rồi nhờ Sở Tu Viễn đưa nó về, sau đó mới nói với đầu bếp sáng mai sẽ làm bánh gạo.

Lâm Hàn gả cho Sở Tu Viễn cũng là vì hắn có bạc, đi theo hắn có thể ăn ngon uống ngon. Hiện giờ chẳng những Sở Tu Viễn có bạc mà bản thân nàng cũng có, tất nhiên sẽ không bạc đãi bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-197.html

.]

Sáng hôm sau, sau khi đã làm xong bánh gạo, Lâm Hàn sai người đi lựa mua cua.

Buổi trưa cùng ngày, Sở gia bắt đầu ăn tiệc bánh gạo.

Món ăn chính là bánh gạo xào tỏi và bánh gạo mai cua, món phụ là bánh gạo chiên, đồ ăn kèm là cá hấp và rau xào.

Nếu chỉ ăn một mình bánh gạo thì rất vô vị nhưng mang chiên với tỏi lại vô cùng thơm ngon. Bánh gạo mai cua lại không cần phải bàn, vừa tươi vừa mềm, bánh gạo chiên ngoài giòn trong xốp. Không nằm ngoài dự đoán của Lâm Hàn, sau khi ăn xong bánh gạo, cá và rau xào vẫn còn thừa hơn một nữa. Nhưng cuối cùng cũng bị Sở Tu Viễn ăn hết.

Sức ăn của Sở Tu Viễn rất lớn, mấy hài tử ăn hai chén bánh gạo là no, nhưng Sở Tu Viễn chỉ mới lưng bụng, lại không còn bánh gạo để mà ăn, Đại tướng quân chỉ có thể ăn cá và rau.

Cuối cùng cũng ăn xong món rau, Đại tướng quân ợ một tiếng, súc miệng, lau miệng, rồi nói với Lâm Hàn: “Ngày mai làm nhiều một chút.”

Chén đĩa vừa mới dọn xuống, bàn ăn còn chưa khô mà hắn đã nghĩ tới ngày mai. Lâm Hàn dở khóc dở cười: “Món đó ăn nhiều khó tiêu. Trưa nay chàng ăn nhiều như thế, đến tối cũng chẳng đói đâu.”

Sở Tu Viễn biết gạo nếp khó tiêu hóa, cho nên vào giờ Tuất, khi mặt trời xuống núi nhưng sắc trời còn chưa tối, Đại tướng quân đã mang nhi tử ra ngoài đá cầu.

Qua hai nén hương, bốn phụ tử bọn họ đã đổ đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa xong lại cảm thấy đói bụng.

Lâm Hàn vốn dĩ đã dặn dò đầu bếp nấu cháo, xào thêm hai món rau nhưng lại nghe được Sở Tu Viễn kêu hài tử đi đá cầu nên đã sai đầu bếp giết cá nuôi trong lu nước rồi làm một nồi cá hầm đậu phụ.

Quả nhiên nồi cá đậu phụ kia đã chui hết vào bụng bốn phụ tử bọn họ. Nhưng mà, Sở Tu Viễn vẫn ăn chưa no.

Lâm Hàn biết hắn chỉ ăn no bảy phần nên đã cho đầu bếp về phòng nghỉ, không được làm đồ ăn cho hắn ăn nữa.

Sở Tu Viễn ôm bả vai Lâm Hàn vừa đi vừa nói: “Ta đâu có ăn nhiều, để đầu bếp làm cho ta một cái bánh bông lan là được. Cũng không cần làm quá lớn, ba cái trứng gà là được rồi.”

Lâm Hàn đột nhiên dừng lại.

Sở Tu Viễn không kịp đề phòng đã đ.â.m sầm vào Lâm Hàn đang đi phía trước khiến nàng lảo đảo, Sở Tu Viễn vội vàng đỡ lấy nàng.

Lâm Hàn thuận thế xoay người: “Mấy cái trứng gà?” Nhìn chằm chằm hắn, hỏi.

Cái tay đang đặt trên vai nàng đột nhiên cứng đờ, Sở Tu Viễn không được tự nhiên sờ mũi: “Hai cái cũng được.” Dừng một chút: “Không cần nhiều như vậy, một quả cũng được rồi.”

“Rất muốn ăn sao?” Lâm Hàn cười hỏi.

Sở Tu Viễn có dự cảm bất ổn, nhưng hắn vẫn thành thật gật đầu.

Lâm Hàn nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn: “Vậy đi ngủ đi, nằm mơ là được.”

Sở Tu Viễn lại cứng người, lắp bắp nói: “Phu nhân, nhà ta đâu phải nghèo không có thức ăn, ăn thêm mấy quả trứng cũng đâu đến mức ngày mai không còn gì ăn.”

“Nhưng mà chàng ăn nữa sẽ khiến hoàng đế tỷ phu chế nhạo chàng.” Lâm Hàn nhéo hông hắn, phát hiện toàn là thịt mềm: “Sở Tu Viễn, chàng lại béo?!”

Sở Tu Viễn không chút suy nghĩ nói: “Không có!”

“Đây là cái gì?” Lâm Hàn lại nhéo vào phần thịt của hắn.

Sở Tu Viễn thở dốc vì kinh ngạc: “Phu nhân, buông tay!”

“Trước kia chỉ có da thôi.” Lâm Hàn không những không buông tay, còn dùng sức nhéo một cái.

Sở Tu Viễn tức khắc cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh: “Phu nhân… Nàng —— muốn mưu sát thân phu?”

“Nếu chàng cứ ăn uống như hôm nay, ta không g.i.ế.c chàng thì chàng cũng không sống lâu đâu.” Lâm Hàn buông tay: “Đói thì đi uống nước, hoặc là ăn dưa gang, mấy thứ đó không dầu mỡ, ăn bao nhiêu cũng được.”

Sở Tu Viễn theo tầm mắt của nàng nhìn về phía tường tây, sau đó thu hồi ánh mắt: “Ta muốn ăn dưa hấu.”

“Dưa hấu chưa chín.” Lâm Hàn nói: “Dưa hấu dễ trướng bụng, không sợ một đêm phải tỉnh giấc ba lần thì cứ ăn.”

Sở Tu Viễn ủ rũ.

Lâm Hàn xoay người trở về.

Sở Tu Viễn lập tức đi theo, đến chủ viện lại thấy đám hài tử đang đi về phía sương phòng phía đông.

Lâm Hàn nhịn không được hỏi: “Trời đã tối rồi, không tắm rửa ngủ còn ra ngoài làm gì?”

Sở Dương: “Bọn con đến nhà bếp xem có còn gì ăn không.”

Sở Tu Viễn vội vàng nhìn Lâm Hàn, nghe thấy không, người đói đâu phải có một mình ta.

Lâm Hàn trừng hắn, lại quay sang hài tử: “Buổi tối ăn chưa no à?”

Sở Ngọc nói tiếp: “Ăn no. Nhưng mà ăn canh cá mau đói.”

Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Hôm nay có ăn trứng gà chưa?”

Sở Ngọc: “Không có. Buổi sáng ăn cá đậu phụ, buổi trưa là bánh gạo, buổi tối là rau xanh và canh cá.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 197
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...