Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Chương 61

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vẻ mặt Sở Mộc khẽ đổi, thúc phụ hắn có ý gì chứ, hắn đã hái cho rồi còn bắt hắn rửa nữa à.

“Có muốn ăn nữa không?” Tiểu Hầu gia xoay người đi về phía phòng bếp ở phía đông.

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Hắn làm gì vậy?”

“Chắc là xem thử cá nướng đã chín chưa? Chính là cá nướng có bỏ thêm ớt đỏ và dưa leo mà nương nói ấy.”

Giọng của Sở Dương từ trong phòng truyền ra, Sở Tu Viễn quay sang Lâm Hàn: “Không phải hắn ăn hôm qua rồi à?”

Lâm Hàn đứng dậy nói: “Hắn mà ngài còn không hiểu sao? Nếu đã thích ăn gì rồi thì cứ ăn mãi cái đó, đến tận khi nào buồn nôn mới thôi.” Nàng chú ý thấy làn váy quét trên mặt đất bị dính một chút bụi đất, lông mày khẽ nhíu lại một chút đến mức không thể nhận ra, mấy cái đồ gia cụ thấp lè tè này thật sự quá phiền phức, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đổi thành đồ cao.

Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía đông: “Bảo hắn về nhà sát vách tự ăn một mình đi.”

“Ngài vẫn là thúc ta đấy à?”

Sở Tu Viễn quay đầu lại thấy hắn lại chạy tới: “Ngươi nói có phải không?”

Trực giác nói cho tiểu Hầu gia biết nên nói phải, nhưng nói ra sẽ thành tự vả mặt mình.

Tiểu Hầu gia suy tư một lát, quay sang thẩm thẩm hắn: “Cá sắp chín rồi.”

“Lục Hà, dẫn bọn Bảo Bảo đi rửa tay.” Lâm Hàn nói.

Ba tiểu hài tử từ trong phòng đi ra, Sở Mộc thấy thế đi theo, ngoài cửa trong nháy mắt chỉ còn lại Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn hai người.

Hồng Ngẫu đi bưng nước, Lâm Hàn xắn ống tay áo, Sở Tu Viễn đè cánh tay nàng lại.

Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Sở Tu Viễn xoay người về phía đông, sau đó rẽ trái tiến vào phòng ngủ.

“Có chuyện gì thế?” Lâm Hàn cuống quýt đuổi theo nhỏ giọng hỏi.

Sở Tu Viễn: “Cho ngươi.”

“Cái gì thế?” Lâm Hàn theo bản năng đưa tay, đến khi tập trung nhìn lại thấy chiếc vòng ngọc màu trắng sữa, chất ngọc tốt không giống như đồ giả, không khỏi nhìn Sở Tu Viễn rồi lại nhìn vòng tay: “Cho…cho ta à?”

Sở Tu Viễn ừ một tiếng, liền đi ra ngoài.

Lâm Hàn bắt lấy hắn: “Ngươi…” có phải đã làm chuyện gì không.

Chiến hữu kiếp trước từng nói, nam nhân ở bên ngoài không an phận, trong lòng cảm thấy áy náy sẽ mua quà cho vợ. Nhưng mà, vừa nhìn vành tai Sở Tu Viễn đỏ bừng lên, nàng quả thực muốn xuyên trở về cho chiến hữu của nàng một đạo sấm sét. Với cái bộ đức hạnh này của Sở Tu Viễn mà có thể ở bên ngoài tìm người thì phong lưu đa tình như Thương Diệu cũng có thể vì Hoàng hậu mà thủ thân như ngọc.

“Tại sao tướng quân… nghĩ như thế nào mà lại đưa ta cái này?” Lâm Hàn sợ hắn ngượng ngùng, liền cúi đầu quan sát vòng tay.

Sở Tu Viễn ho nhẹ một tiếng: “Hôm nay ở Tiêu Phòng điện nhìn thấy Hoàng hậu đeo cái này, ta mới phát hiện ngươi ngay cả một cái trang sức cũng không có, liền rẽ đến chợ phía đông mua cho ngươi một cái.” Hắn dừng một chút: “Ngươi… nếu mà ngươi không thích thì cất đi. Cứ nói cho ta biết ngươi thích gì, ta sẽ mua thêm cho ngươi.”

“Thẩm thẩm thích mấy đồ vàng bạc ấy.”

Giọng nói mang theo ý cười từ bên ngoài truyền vào, Sở Tu Viễn nhíu mày như có thể kẹp c.h.ế.t cả con muỗi: “Cút!”

Bên ngoài không có tiếng hồi đáp.

Sở Tu Viễn không yên tâm, đến cửa nhìn thử một chút, chỉ có nha hoàn bà tử bưng thức ăn, không thấy Sở Mộc cùng ba hài tử đâu hết liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi…”

“Ngươi…”

Hai người đồng thời mở miệng.

Miệng Sở Tu Viễn giật giật, do dự một lát, thấy Lâm Hàn không có ý định mở miệng: “Muốn nói gì thế?”

“Tướng quân lấy đâu ra tiền?” Lâm Hàn hoài nghi là Hoàng hậu đưa cho hắn.

Sở Tu Viễn không khỏi sờ sờ cái mũi: “Bệ hạ thưởng cho phu nhân bách kim…”

“Bách kim?” Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời, tỉnh táo lại liền hỏi: “Vì sao?”

Sở Tu Viễn nhìn thấy đôi mắt nàng lấp lánh sáng ngời như ánh sao đêm, lập tức muốn túm Sở Mộc lại đánh cho một trận, chuyện này cũng không hiểu nhiều như hắn.

“Giấy và lúa nước. Bệ hạ còn nói nếu như loại cây kia mà có sản lượng mỗi mẫu ngàn cân giống như ngươi nói thì sẽ thưởng cho người thật hậu hĩnh nữa.”

Lâm Hàn: “Thật à?!”

Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn vòng tay trong tay nàng, rất muốn nói lừa đấy: “Bệ hạ còn hy vọng ngươi vẽ ra máy gieo hạt nữa. Ở vườn Phù Dung không ai biết làm máy gieo hạt cả.”

“Không thành vấn đề, ăn xong ta sẽ vẽ ngay.” Lâm Hàn nói xong liền đi ra ngoài.

Sở Tu Viễn vội vàng giữ chặt cánh tay nàng.

“Còn có việc gì nữa à?” Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-61.html

.]

Sở Tu Viễn muốn thở dài, hắn đã nói Lâm Hàn không giống người bình thường mà, thế mà bệ hạ còn không tin.

“Cái này ngươi thích không?” Sở Tu Viễn chỉ vòng tay của nàng, liền nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng.

Trước tận thế Lâm Hàn thích, cái vòng tay như vậy đem bán nàng đi cũng không mua nổi. Sau tận thế không thích nữa, không thể ăn không thể dùng, vừa chạm liền vỡ vụn, không cẩn thận còn có thể làm mình bị thương, phiền toái.

Hiện giờ Lâm Hàn rất thích, một ngày nào đó đầu Sở Tu Viễn bị ngựa đạp, muốn thu mấy thông phòng nạp mấy tiểu thiếp, một vòng tay như vậy có thể đổi một gian cửa hiệu mặt tiền ở chợ phía đông rồi.

“Thích chứ.”

Trong mắt Lâm Hàn có chút vui mừng, nhưng Sở Tu Viễn luôn cảm thấy nàng thích chỉ bởi bản thân vòng ngọc này có giá trị mà không phải bởi vì người tặng vòng ngọc là hắn.

Nhưng càng nghĩ như vậy trong lòng Đại tướng quân càng nghẹn khuất đến cực điểm. Lại cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay Lâm Hàn đối mặt với hắn cũng là ngày càng tự tại, nếu như đổi giới tính thì chính là phó tướng của hắn a.

Sở Tu Viễn đánh giá Lâm Hàn một phen, vẫn tự nhiên hào phóng giống như lúc hắn mới vào cửa, không hề có một tia thẹn thùng của nữ nhi.

Lại bị bệ hạ nói trúng rồi.

Sở Tu Viễn không muốn thừa nhận sự thật này: “Ta dùng tiền bệ hạ thưởng ngươi để mua.”

“Cái gì?!” Lâm Hàn kinh ngạc trợn to hai mắt.

Đây mới là Lâm Hàn a.

Sở Tu Viễn nhịn cười nói: “Ta…”

“Không đánh nhau đấy chứ?”

Tiếng của Sở Mộc lại lần nữa truyền vào.

Sở Tu Viễn như bị nhồi m.á.u cơ tim: “Ăn cơm của ngươi đi.” Sau đó hắn liền nói với Lâm Hàn: “Ta nói với Hà An lấy một ít trong khố phòng ra bù lại cho ngươi.”

Lâm Hàn há hốc mồm: “Đây là chuyện bù lại cho ta sao?”

“Không phải à?” Sở Tu Viễn thử hỏi: “Hay là lần sau ta về nhà lấy tiền đã rồi mới đi mua nhé.”

Lâm Hàn cắn răng: “Ngươi căn bản không hiểu.”

Sở Tu Viễn quả thật không hiểu, không phải giận hắn dùng tiền của nàng mua vòng tay thì còn có cái gì đáng giận nữa đây.

“Dùng tiền của ta, ngươi lại cho ta tiền, không phải là tay trái đập tay phải sao?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Xem như là vậy đi.”

“Vậy mà ngươi còn mua thứ vô dụng này?” Lâm Hàn trừng mắt nói.

Sở Tu Viễn suýt nữa thở không ra hơi bị nghẹn chết.

“Ta…ta vốn không định mua.” Trong lòng Sở Tu Viễn oán thầm, là bệ hạ nói nữ nhân đều thích cái này, lúc tặng nàng thì nhớ nói thêm vài lời êm tai nữa, nữ nhân kia có thể ghi tạc trong lòng đến tận mấy tháng. Thế nhưng nói ra lời này thì lại không khớp với cái lý do lúc trước của hắn: “Còn mấy ngày nữa là đến ngày thành thân của ta và ngươi rồi. Ngày đó nếu như cha nương muội muội ngươi tới đây, nhìn thấy tay ngươi trống không như vậy, có khi lại châm chọc ngươi nữa đấy.”

Lâm Hàn: “Ta có thể nói lại được mà, bọn họ không nói lại được ta đâu.”

“Ngày đại hỉ của ta và ngươi cần gì phải gây thêm phiền phức cho bản thân.” Sở Tu Viễn nói xong, dừng lại một chút: “Ta vốn định mua thêm cho ngươi một cây trâm vàng nữa, nhưng mà không thấy cái nào đẹp cả nên không mua.”

Lâm Hàn vừa nghĩ dùng tiền của nàng mua, tim gan phèo phổi đều co lại thành một khối đến run rẩy: “Cũng may mà ngươi không mua. Cái vòng tay này bình thường ta còn có thể đeo được, còn cái kia chỉ có thể vứt xó.”

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, ta cũng đoán thế, cho nên đến cửa hàng vàng bạc ngọc khí cũng không đến xem trâm cài.

“Ta biết, vậy lần sau lại mua vòng tay nữa nhé.”

Lâm Hàn: “Còn mua nữa à?!”

“Cũng không thể cứ đeo mãi một cái được.” Sở Tu Viễn lần đầu tiên trong đời mua quà tặng cho nữ nhân, hết lần này tới lần khác còn rất ít lừa gạt nữ nhân, bị Lâm Hàn trừng mắt lại vừa chột dạ lại khiếp đảm: “Sau khi ta với ngươi bái đường xong là không lại mặt à? Ngày lại mặt đó không thể đeo vòng tay lúc bái đường được, nếu không cha nương ngươi thật cho rằng ta bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ, nghèo đến mức ngay cả một cái vòng tay bằng vàng cũng không mua nổi.”

Lâm Hàn nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Không đi có được không? Dù sao cha ta sợ ta khắc c.h.ế.t hắn, hận không thể đời này cũng không cần nhìn thấy ta nữa.”

“Được, nhưng thế thì sẽ cho người mượn cớ.”

Trong đáy lòng Lâm Hàn nhất thời vô cùng phiền não: “Đặt đồ xuống rồi đi ngay có được không?”

Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Cũng được đấy.”

“Cứ quyết định như vậy đi.” Lâm Hàn không đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Đi ăn cơm trước đã, nếu còn không ra ngoài thì có khi Sở Mộc sẽ chạy tới gọi ta với ngươi đấy.”

Sở Tu Viễn vừa nghĩ đến đại chất tử của hắn, liền muốn đạp người trở về cách vách.

“Tướng quân, nghĩ cái gì vậy?” Lâm Hàn đến cửa phát hiện hắn không nhúc nhích, giống như một kẻ ngốc: “Có chuyện gì mà không thể sau khi ăn xong lại nghĩ?”

Sở Tu Viễn hít sâu một hơi: “Không có gì.” Hắn đuổi theo: “Ngoại trừ cá nướng ra thì còn món gì nữa?”

“Thịt gà với mấy rau củ ở hậu viện.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Không khác gì trưa hôm qua cả. Nếu tướng quân thích ăn cái gì thì cứ nói trước với ta một tiếng.”

“Vậy ta có thể nói không?”

Lâm Hàn theo tiếng nhìn lại, Tiểu Sở Dương quỳ gối ngồi trước trường kỷ quay đầu lại, trong tay còn kẹp một miếng thịt cá.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 61
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...