Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Chương 125

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đại Bảo Bảo ngẫm nghĩ rồi ngẩng đầu nói: “Con muốn ăn ạ.”

“Vậy thì theo cha con về phòng đi, nấu xong ta bưng đến.” Lâm Hàn nói.

Đại Bảo Bảo đáp ngay không cần suy nghĩ: “Con giúp nương làm.”

Lâm Hàn không khách khí: “Con giúp còn được gì.” Không đợi thằng bé cất lời: “Không nghe lời thì ta không làm nữa.”

“Đi, đi, cha.” Thằng bé quay người lại chỉ ra bên ngoài.

Sở Tu Viễn vô thức nhìn Lâm Hàn, thật à?

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Tu Viễn bế con ra ngoài, tiền thể cũng gọi Sở Mộc đi ra.

Bây giờ đang là mùa ăn ngó sen, Lâm Hàn bèn dặn dò đầu bếp bữa trưa làm ngó sen chua cay, mà đương nhiên ớt cay là dùng ớt đỏ đã phơi khô. Miếng ngó sen xào trong vắt rồi đảo cùng với hành lá trồng ở sau viện, sau đó là ngó sen kẹp rán giòn.

Năm ngoái đúng tháng này Thương Diệu sai người tới cổng thành dán cáo thị, thông báo cho bách tính biết cách nuôi lợn “khoa học.”

Hiện giờ thịt lợn bán ở chợ Đông chợ Tây đều là lợn nuôi sau khi thiến. Trong ngó sen kẹp còn thêm thịt lợn. Thế nhưng sáu người Sở gia, sức ăn của người này lớn hơn người kia, ba món ăn chia thành ba đũa cũng không đủ cho cả nhà ăn.

Lâm Hàn thấy có đậu phụ, có sườn heo, bèn làm thêm món cá hầm đậu phụ và sườn kho cùng với bắp cải nhúng giấm.

Cách làm thì giao cho đầu bế, đầu bếp đến nhà bếp của bọn luyện mấy lần, quả nhiên bữa trưa không khiến cả nhà lớn bé thất vọng.

Sở Mộc ăn tới nỗi bụng tròn vo, còn chỉ vào món ngó sen xào chỉ còn dư lại ít nước sốt, bảo: “Thẩm thẩm, tối nay chúng ta vẫn ăn món này đi. Món này thêm chút giấm, ta cảm thấy sẽ còn ngon hơn, còn ngó sen hạt lựu chua cay thì thôi, cay quá, ăn còn không đủ lãng phí nước trà. Ngó sen kẹp làm hai đĩa, xương sườn để mai rồi làm, cá hầm đậu phụ ngon nhất cũng làm một đĩa.”

Sở Tu Viễn hơi cau mày.

Lâm Hàn cướp lời trước hắn: “Thịt bò thị sao?”

Tiểu hầu gia ợ một cái.

Sở Tu Viễn vừa tức vừa buồn cười: “Tiểu hầu gia, qua mấy tháng nữa là ngươi hai mươi rồi.”

Tiểu hầu gia sờ mũi: “Chẳng phải là do đồ ăn ở chỗ của người quá ngon khiến ta ăn đến mơ hồ à.”

Lâm Hàn ung dung nói: “’Lỗi của ta à?”

Sở Mộc vội nói: “Không phải!” khựng lại giây lát rồi bảo: “Nhà chúng ta còn ngó sen không? Nhân lúc chợ vẫn còn bán, chúng ta mua nhiều một chút.”

Lâm Hàn: “Để năm sáu hôm là hỏng rồi, ngươi định mua bao nhiêu?”

“Không thể để mấy tháng như khoai môn được hay sao?” Tiểu hầu gia ngạc nhiên: “Đều lớn lên trong bùn đất mà sao khác biệt nhiều như thế?”

Sở Dương và Sở Ngọc gật đầu theo, đúng vậy.

Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, chàng giải thích với chúng nó đi.

Sở Tu Viễn: “Một thứ ở trong đất, một thứ ở trong nước.” không đợi Sở Mộc mở miệng: “Ngỗng và vịt trông na ná nhau, sự khác biệt có lớn không?” hắn quay sang nhìn hai đứa con trai của hắn.

Sở Dương và Sở Ngọc không đáp lời.

“Đần!”

Lâm Hàn vô thức nhìn Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn lại nhìn Sở Mộc. Sở Mộc liên tục lắc đầu: “Không phải ta.”

Cả nhà không hẹn mà cùng quay về hướng phòng đồ chơi đằng Tây, tay phải Đại Bảo Bảo cầm trống lắc, chơi cùng với con hổ trên tay trái của nó, vui đùa quên trời quên đất.

Sở Mộc không tin: “Là nó?”

Sở Dương hừ một tiếng: “Không phải nó, chúng ta đâu thể nói bản thân đần được. Đại Bảo Bảo, có phải đệ không hả?”

Thằng bé dừng lại, ngẩng đầu lên, đáp tiếng giòn tan: “Là ta đó.”

Sở Ngọc đứng dậy: “Đệ ngứa đòn.”

Thằng bé ném trống lắc và con hổ đi, bò dậy rồi bảo: “Không thể đánh ta.”

“Tại sao không thể?” Sở Ngọc sải bước đi tới.

Thằng bé ngẫm nghĩ bảo: “Ta vẫn còn nhỏ, không thể đánh ta.”

“Người bị đánh chính là đệ.” Sở Mộc tóm lấy cánh tay nó, vỗ lên m.ô.n.g nó: “Còn dám nói bọn ta đần không hả?”

Thằng bé méo miệng òa khóc lên.

Sở Tu Viễn kéo Lâm Hàn đứng dậy: “Đi ngủ một lúc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-125.html

.]

“Nương…” thằng bé vội gọi.

Lâm Hàn đoán được thằng bé sẽ cầu cứu nàng: “Con nên xin lỗi ca ca con, nói là con sai rồi, không nên mắng ca ca ngu đàn, chứ không phải là cầu cứu ta.”

Còn lâu thằng bé mới phải xin lỗi: “Nương, ca ca đánh con.”

“Con cũng có thể đánh nó, nương không trách con.” Lâm Hàn nói xong thì cùng Sở Tu Viễn ra ngoài: “Nương hãy còn có việc, chốc nữa sẽ quay lại.”

Nàng nháy mắt ra hiệu với Sở Mộc, trông chừng đấy.

Thằng bé vùng ra khỏi Sở Ngọc rồi đuổi theo, Sở Dương đứng dạy ngăn cản, nhìn chằm chằm thằng bé rồi bảo: “Nói ai ngu đần hả?”

Thằng bé sợ đến nỗi quên cả khóc, định thần lại thì méo miệng muốn khóc, Sở Dương giơ bàn tay lên, thằng bé khong khỏi lùi lại một bước: “… Không nói huynh.”

“Vậy thì chính là nói ta rồi.” Sở Ngọc bước đến một bên khác của thằng bé: “Ta có từng bảo đệ ngu si bao giờ chưa?”

Hằng ngày thằng bé nhiều việc như thế, phải nghe nương kể chuyện, phải đá xúc cúc, phải chơi cùng hổ con, nên nào có nhớ hai ca ca đã từng nói bao giờ chưa.

Thằng bé do dự giây lát: “Từng nói ta ngu đần rồi.”

Sở Ngọc sững người.

Sở Dương tiếp lời: “Nói khi nào? Sao ta không nhớ.”

Thằng bé nói thầm, ta cũng không biết mà.

“Các huynh không được đánh ta.” Thằng bé nghẹn họng nói.

Chẳng qua Sở Dương và Sở Ngọc chỉ muốn xử Đại Bảo Bảo, nên đương nhiên sẽ không đánh nó thêm nữa. Nhưng cũng không thể tha bổng nó được. Sở Dương véo cái mặt nhỏ nhắn của nó: “Đây là lần cuối cùng, còn tự dưng mắng bọn ta nữa thì hai bọn ta sẽ đánh đệ.”

Thằng bé liên tục lắc đầu: “Không đâu, không đâu.”

“Ta để cho đệ ghi nhớ đấy.” Sở Dương buông nó ra, chỉ vào thằng bé bảo.

Thằng bé không khỏi gật đầu.

Sở Mộc đi đến hỏi: “Có buồn ngủ không? Ta dẫn đệ về phòng ngủ một lúc.”

Thằng bé lập tức vươn tay ra đòi bế, sợ rằng chậm một tí xíu thôi nó sẽ lại bị hai ca ca giữ lại.

Sở Mộc vui sướng, nói thầm, sớm biết có lúc này hà tất phải lắm mồm.

“Sau này không những không được mắng ca ca mà những người khác cũng không được.” Sở Mộc bế nó lên nói.

Thằng bé gật đầu qua loa: “Ta biết rồi.”

Sở Mộc thấy nó không hề suy nghĩ là biết nó không nghe lọt. Cơ mà cũng không gấp, mới có bốn tuổi, không thiếu thời gian.

Thế nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến đêm giao thừa.

Năm nay không cần tới Lâm gia chúc Tết, nên tâm trạng của Lâm Hàn rất tốt, trước hôm giao thừa mấy ngày còn sai tôi tới mua rất nhiều gà, cá và thịt, hôm ba mươi giao thừa và hai ngày đầu năm, cả nhà ăn xong là bàn luận bữa tiếp ăn gì, đến nỗi mà đầu năm lên triều, Thương Diệu trông thấy Sở Tu Viễn và Sở Mộc cứ luôn cảm thấy hai người họ béo lên.

Sau khi hạ triều thì giữ hai người lại hỏi han cặn kẽ một phen, y không nhìn lầm, quả thực hai người họ đã béo lên, thịt ở eo Sở Tu Viễn đã lõng bõng rồi.

Theo lý mà nói Hoàng đế Thương Diệu phải nên vui mừng, đại tướng quân của y ăn ngon ngủ kỹ, nhưng y nhớ đến cấp báo vừa mới nhận được thì có gặng gượng cũng không nặn ra được một nụ cười.

Sở Tu Viễn và Thương Diệu quen biết nhau đã mười mấy năm, trong lúc đáng lẽ phải trêu đùa bọn họ thì lại không đùa, chỉ có một loại tình huống… xảy ra chuyện lớn rồi.

“Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy?” Sở Tu Viễn hỏi han, không phải là bảo hắn xuất chinh đấy chứ.

Thương Diệu đưa “Sáu trăm dặm khẩn cấp” cho Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn mở ra xem rồi chuyển qua cho Sở Mộc.

Sở Mộc xem kỹ càng, hàng mày cau lại: “Lại là Hung Nô? Mới được có mấy năm? Thi thể của vương bọn chúng còn chưa lạnh, lại xâm phạm quấy nhiễu biên quan bách tính, bọn chúng toàn nghĩ như thế à.”

Sở Tu Viễn: “Mùa đông Hung Nô khó khăn gian khổ, lại muốn thoải mái hơn, không thèm trộm mà chỉ dựa vào đốt phá c.h.é.m giết, cướp bóc.”

“Bệ hạ định khi nào xuất binh?” Sở Mộc hỏi.

Sở Tu Viễn: “Đang mùa đông ở đâu xoay xở được ngựa lương thảo?”

Miệng Sở Mộc mấp máy, định nói trong khố phòng có, nhưng chuyển đi rồi thì quân đội đóng giữ quanh kinh sư sẽ không còn gì để ăn nữa.

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ, phải đợi đến vụ thu hoạch mùa hạ. Cuối năm là lúc lương thực cạn kiệt, lúc này mà tập trung lương thảo thì rất có khả năng xảy ra tổn thất loạn lạc.”

Thương Diệu gật đầu, điểm này y cũng đã xem xét tới. Dù cho bách tính có thể chịu đựng được thì cũng sẽ có người cản trở từ trong.

“Các ngươi quay về thu dọn rồi chuyển đến quân doanh.” Thương Diệu trầm ngâm giây lát rồi nói.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297
Chương 298
Chương 299
Chương 300
Chương 301
Chương 302
Chương 303

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 125
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...