Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 201

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Tin tức gần đây  Kính Nam vương nhận được đều đề cập không ít đến nhưng dị thường của Ninh Thục phi, nhưng dị thường kia đều cùng ông ta, cùng quá khứ của hai người họ có liên quan.

Thanh Linh lười biếng nằm trên nhuyễn tháp phơi nắng, híp mắt lim dim mơ màng. Vừa chợp mắt được một lúc liền có người trong cung tìm nàng.

“Tại sao Ninh Thục phi lại cho truyền đòi tiểu thư vào cung?” Thanh Linh phải vào cung, Hương Thảo chải đầu cho nàng nghi vấn nói.

Thanh Linh cười nhẹ: “Ta cũng không biết.” Tóm lại vẫn là không có chuyện gì tốt.

Lúc ra cửa, Hương Thảo muốn tiến cung cùng nàng lại bị Thanh Linh ngăn cản: “Em lưu lại trong phủ đi.”

“Tiểu thư cho nô tỳ đi cùng ngài đi.” Hương Thảo nói.

“Không cần.” Thanh Linh xoay người bước lên xe ngựa, Ninh Thục phi muốn gặp nàng không chỉ đơn giản ngồi nói chuyện phiếm, một mình nàng tiến cung còn có thể an toàn mà trở ra, dẫn theo Hương Thảo, nếu như có chuyện gì, nàng không có biện pháp bảo vệ nàng.

Tường đỏ, ngói lưu ly, đi trên hành lang trong cung cấm vô hình có một loại đè nén tiêu cực. (MTLTH.dđlqđ)

Thanh Linh đi theo cung nữ dẫn đường vào Thủy Minh điện. Lúc này đại cung nữ tên Tịch Hà nói rằng Ninh Thục phi không có trong điện, bảo nàng ngồi chờ một lát.

“Diệp tiểu thư, mời uống trà, nương nương sẽ trở lại ngay thôi.” Tịch Hà nhỏ nhẹ nói.

“Được.” Thanh Linh trả lời lại Tịch Hà, khuôn mặt Tịch Hà tú lệ, búi tóc nghiêng nghiêng chỉ gài một cây trâm ngọc tạc hoa khéo léo.

Nàng mặc bộ y phục màu hồng phấn, ở hậu cung của Nam Hạ, cung nữ có thể khoác lên người quần áo màu hồng phấn này, đẳng cấp chắc hẳn không thể thấp được.

Tịch Hà đi ra khỏi đại điện, Thủy Minh điện to như vậy mà chỉ có một mình Thanh Linh ngồi yên tĩnh.

Nàng quan sát xung quanh một chút, trong lúc vô tình nhìn thấy một cây trâm bằng vàng điêu khắc hình hoa lan nằm trên mặt đất.

Nhìn cây trâm hình thức đơn giản hẳn là thuộc về cung nữ, nhưng hẳn không phải cung nữ có đẳng cấp thấp.

Tịch hà đẳng cấp không thấp, nàng lại vừa mới rời đi, cây trâm này hẳn là của nàng.

Thanh Linh nhặt cây trâm lên, cất vào trong tay áo, nghĩ lát nữa gặp lại Tịch Hà thì trả cho nàng.

Từ ngoài cửa điện vang lên tiếng cười duyên, một lát sau Thanh Linh liền nhìn thấy Vô Ưu Công chúa lôi kéo cánh tay Thục phi, cười đến động lòng người.

Vô Ưu Công chúa ngoại trừ một đầu tóc đen, từ trên xuống dưới nàng ta đều bận màu trắng. Da thịt trắng như ngọc, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất xuất trần như tiên tử.

Chỉ cần những nơi có Vô Ưu Công chúa xuất hiện, đều không có chuyện gì tốt.

Ninh Thục phi dường như đang nói gì đó với Vô Ưu Công chúa, lại làm cho Vô Ưu Công chúa cúi đầu thẹn thùng, nũng nịu: “Thục phi lại che cười Vô Ưu.”

Thanh Linh nổi da gà, nàng tiến lên một bước: “Thục phi nương nương, Vô Ưu Công chúa.” Nàng khách sáo thi lễ một cái.

“Nhiều ngày không thấy, Diệp tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp động lòng người. Bản cung vừa nhìn còn tưởng rẳng là tiên nữ hạ phàm.” Ninh Thục phi ôn hòa nói.

Vô Ưu Công chúa khinh miệt liếc nàng một cái, thầm nói: “Tiên nữ cái gì, sao Chổi thì có.”

Nụ cười của Ninh Thục phi cứng đờ, liếc xéo nàng một cái.

Vô Ưu Công chúa mới bất đắc dĩ ngậm miệng, chưa tới một phút, khuôn mặt xinh đẹp lại hé ra nụ cười động lòng người.

Thanh Linh nhẹ nhàng cười một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Nương nương quá khen rồi, Thanh Linh liễu yếu đào tơ, nhanh sắc tầm thường, làm sao có thể bì kịp với Vô Ưu Công chúa. Vô Ưu Công chúa mặt như trăng rằm, quốc sắc thiên hương mới xứng đáng làm Cửu Thiên Huyền nữ hạ phàm.”

Vài câu khen tặng nói cho có lệ lại đâm trúng tâm Vô Ưu Công chúa, nàng ta cười càng thêm quyến rũ. Diệp Thanh Linh, dung mạo ngươi không bì kịp được với bản công chúa, xuất thân không thể so với bản công chúa, thật không hiểu nổi Liễm ca ca sao lại thích ngươi! Không sao, chỉ cần Diệp Thanh Linh không còn trên đời này, Liễm ca ca sớm muộn gì cũng là của bản công chúa.

Vô Ưu Công chúa nâng cái cằm cao quý của mình lên, nhìn Thanh Linh lại càng tràn ngập khinh thường.

“Bất quá, Thanh Linh lại nghe nói nữ tử dung mạo càng như thiên tiên, tâm địa lại càng rắn rết không ai bằng.” Thanh Linh lại lạnh nhạt nói.

Chỉ cần đầu óc không ngu xuẩn đến nỗi nhân thần công phẫn thì đều biết Thanh Linh đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

“Ngươi…” Nụ cười của Vô Ưu Công chúa sượng ngắt, tính muốn mở miệng mắng Thanh Linh, Ninh Thục phi lúc này lại nhéo lấy tay nàng mới khiến nàng nuốt cục tức này vào bụng.

“Diệp tiểu thư đừng đứng mãi thế, mau ngồi đi.” Ninh Thục phi cười nói, cố gắng đánh vỡ cục diện bế tắc Thanh Linh vừa tạo ra.

“Tạ nương nương.” Thanh Linh cũng không khách khí, tìm chỗ ngồi xuống.

“Nương nương cho truyền đòi Thanh Linh là vì chuyện gì vậy?” Thanh Linh nói.

“Kỳ thật cũng không có chuyện gì, bản cung chỉ muốn cùng Thừa tướng phu nhân tương lai chuyện trò đôi chút mà thôi.” Ninh Thục phi che miệng cười khẽ.

Tìm nàng tiến cung chỉ muốn cùng nàng trò chuyện? Có quỷ mới tin!

“Thục phi nương nương, Vô Ưu nghe nói phụ cận Phong Giản đình hoa nở rất đẹp. Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đi xem một chút đi, vừa ngắm hoa vừa nói chuyện phiếm chẳng phải là tốt hơn sao.” Vô Ưu Công chúa vừa bị Thanh Linh vả bôm bốp vào mặt, vậy mà giờ nhìn Thanh Linh tựa như đang nhìn bạn khuê mật.

“Thanh Linh tỷ tỷ khó có khi tiến cung một lần, chúng ta đưa nàng đi cùng, được không?” Vô Ưu Công chúa làm nũng nói.

Ninh Thục phi ôn hòa cười một tiếng: “Phong Giản đình cách Thủy Minh điện xa như vậy, bản cung mới lười phải đi, không bằng con cùng Diệp tiểu thư đi đi.”

Vô Ưu Công chúa đến trước mặt Thanh Linh, cười ngây thơ như một đứa trẻ không hiểu sự đời: “Thanh Linh tỷ tỷ, ngươi đi cùng bổn công chúa được không?”

Bản lĩnh lật mặt của Vô Ưu Công chúa quả thực rất thần sầu, một phút trước còn nhìn nàng tựa như địch nhân giết cha, một phút sau lại coi nàng như bạn khuê phòng.

Thanh Linh vô thức nghĩ nghĩ, Vô Ưu trở mặt nhanh như vậy không lo mặt sẽ bị rút gân sao?

“Diệp tiểu thư, ngươi đi cùng Vô Ưu Công chúa đi.” Ninh Thục phi nói tựa như không cho cự tuyệt.

Trên đường đến Phong Giản đình, Vô Ưu Công chúa đưa Thanh Linh đi đường đều không nhìn thấy một ai.

Thanh Linh không khỏi cong khóe môi, Vô Ưu Công chúa muốn lập lại chiêu cũ? Phía trước chắc chắn đang có vũng bùn lầy gì đó chờ nàng nhày vào.

Nhưng nàng đã đoán sai, phía trước không thấy một vũng bùn lầy nào hết.

Thanh Linh ngước mắt nhìn lên tấm hoành phi treo trên cổng: “Phù Liên cung.”

Phù Liên cung là một nơi yên tĩnh, cảnh sắc quanh đây rất hợp lòng người. Phong cảnh hữu tình, từng cái cây ngọn cỏ đều an bài vừa ý.

Cửa cung không nhiễm một hạt bụi, xem ra thường có cung nhân quét dọn.

Ngoài cửa không có ai canh gác, Vô Ưu Công chúa nói Phong Giản đình ở bên trong.

Vô Ưu Công chúa dẫn đầu đi vào, Thanh Linh sau đó mới nhấc chân đuổi theo.

Cảnh trí bên trong quả thật rất đẹp, băng tuyết trong suốt như pha lê làm cành cây oằn mình cong xuống. Đình đài lầu các tọa lạc tựa như thủy tinh trong suốt, ảo mộng như tiên cảnh.

Bên trong điện lại càng thấy ít người, trong lúc vô hình khiến người ta cũng phải hít thở nhẹ nhàng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 116: (2):
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 201
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...