Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 73

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau lưng Diệp thị là tên nhãi con Diệp Minh bị quấn băng đầy trán.

Lâm thị cũng nhìn thấy Thanh Linh, bà ta dừng bước âm độc nhìn nàng, hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo rồi kéo Diệp Minh vào thư phòng.

Tên oắt Diệp Minh đi qua Thanh Linh còn nghiến răng kèn kẹt, bộ dạng há mồm muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng hừ lạnh theo mẹ bước vào thư phòng.

Lâm thị vừa thấy Diệp Thiên Minh, trước cố nặn ra vài giọt nước mắt rồi sau đó khóc tu tu: “Lão gia, người xem Đàm Nhi kìa, hăn vừa trở về đã đập vỡ trán Minh Nhi rồi, người mau mau quản Đàm Nhi đi.”

Thanh Linh âm thầm khinh, bà ta khóc thê thảm thế kia chỉ để phàn nàn thôi à?

Diệp Thiên Minh liếc mắt nhìn cái đầu trắng bóc toàn băng là băng của Diệp Minh, ông vuốt vuốt cái trán, mở miệng chất vấn với khí thế không giận mà tự uy: “Chuyện gì xảy ra?”

“Phụ thân, tam đệ chơi ná trong hậu hoa viên, viên đá lại bắn về phía con, con theo bản năng đưa tay ngăn cản, thật không ngờ vô tình làm thương tam đệ.” Trên mặt Thanh Linh tràn đầy vẻ áy náy.

Diệp Minh không chịu yếu thế liền đứng ra cãi lại: “Phụ thân, nhị ca rõ là nói bậy, nhị ca dùng cục đá đập vào đầu con rồi bỏ chạy, mấy người bên cạnh con đều nhìn thấy.”

Lâm thị lúc này lại cướp lời: “Đàm Nhi, sao con lại có thể ra tay hung ác thế? Minh Nhi là tam đệ của con cơ mà. Minh Nhi dù sao cũng chỉ là ham chơi, nó không cẩn thận bắn nhầm về phía con, con thân là ca ca đáng ra nên bỏ qua mới phải chứ. Con mắng nó thì cũng thôi đi, cớ gì lại hạ thủ nặng như vậy?” Bà ta khóc nức nở, âm thanh lại xúc động phẫn nộ, thật giống như phải chịu thật nhiều uất ức.

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thiên Minh liền không tốt, còn có dấu hiệu nổi giận: “Đàm Nhi, ngươi thân là ca ca, khí độ của ngươi đi đâu hết rồi?”

Lâm thị thấy Diệp Thiên Minh khiển trách Thanh Linh, khóe môi liền cong lên vui sướng.

Thanh Linh liếc qua Lâm thị, trong lòng cười lạnh, gương mặt thanh tú liền như phủ một lớp băng mỏng, tuy nhiên nàng nói chuyện lại rất ôn hòa: “ Con cũng không phải là cố ý đả thương tam đệ, tam đệ hướng ná về phía con, con chỉ là theo bản năng hất đá ra, sao lại nói con lấy đá đập tam đệ?

Con rời đi cũng là vì phát hiện ra tam đệ, vội trở về lấy thuốc trị thương, đến miệng tam đệ lại thành con gây án rồi bỏ trốn.

Sao con lại không được biết hậu hoa viên phủ ta tự dưng trở thành khu vực săn bắn? Tam đệ thế nhưng không kiêng kị gì cầm ná bắn đá trong hậu hoa viên.

May mắn hôm nay người tam đệ bắn trúng là con, nhưng ngộ nhỡ hôm nay là một quý nhân đến hậu hoa viên, tam đệ lại bắn trúng người ta, vậy phiền toái cũng không hề nhỏ đâu.”

Lâm thị nhìn miệng Thanh Linh khẽ đóng khẽ mở, nói liền một hơi như vậy mà không có thở gấp, kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người. Người trước mặt này dung nhan thanh tú, sắc mặt hồng nhuận, mồm miệng lanh lợi, hắn là cái con mà bệnh nói nửa câu liền ho gần chết ngày trước đây sao?

Lần này Diệp Thiên Minh càng ngày càng đen, chân mày nhíu lại thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn Diệp Minh.

Cảm thấy không khí lạnh từ người phụ thân, thân thể Diệp Minh không khỏi run lên.

Lâm thị phát hiện Diệp Thiên Minh sắc mặt âm trầm, trong lòng bà ta liền biết đây là ông đã nghe vào lời nói của “Diệp Đàm”, bà ta nóng lòng liền thốt lên: “Mới mấy ngày không thấy, không ngờ Đàm Nhi lại hoa ngôn xảo ngữ đến vậy.”

Bà ta trước kia sao lại không có nhận ra, tên mèo bệnh kia không có một chút lực uy hiếp nào, bệnh khá lên một chút mà đã như thay da đổi thịt, ngay cả cách nói chuyện cũng gai góc đầy mình.

Thanh Linh nhìn Lâm thị, giọng điệu ôn nhã nói: “Mẫu thân nói lời này thực kì quái, lời của con là thật sao qua miệng mẫu thân lại thành lời ngon tiếng ngọt?” Nàng lại quay đầu về phía Diệp Thiên Minh: “Phụ thân cũng cho rằng tam đệ đem hậu hoa viên thành nơi săn bắn, tùy ý chơi ná, không quan tâm đến nguy hiểm của người khác là đúng?”

Diệp Thiên Minh không trả lời, đôi mắt đen như mực, sắc như đao bén nhọn bắn thẳng đến Thanh Linh tựa như muốn nhìn thấu nàng.

Thanh Linh bị hắn nhìn như vậy tâm không khỏi treo lên, bàn tay giấu trong ống tay áo cũng bắt đầu thấm mồ hôi lạnh.

Lâm thị biến sắc, âm dương quái khí nói: “Hừ, thật khéo mồm khéo miệng, đang đen liền biến thành trắng được, Minh Nhi cũng chỉ là ham chơi chút, nào có như ngươi nói thành không quan tâm đến nguy hiểm của người khác? Đem cái trán Minh Nhi đập thành như vậy mà ngươi còn dám lý luận?”

“Xin phụ thân minh giám.” Thanh Linh sợ Diệp Thiên Minh nhìn ra cái gì, nàng liền biết điều không nói nữa.

“Hậu hoa viên không phải nơi săn bắn, Minh Nhi chơi ná trong như thế cũng thật không đúng, Minh Nhi tối nay liền quỳ từ đường, hảo hảo mà suy nghĩ lại.” Diệp Thiên Minh liền ngồi thẳng người, khí thế phát ra uy nghiêm, ông vừa mở miệng liền không ái dám cự tuyệt.

“Phụ thân, tuy con có lỗi nhưng rõ ràng nhị ca cũng có lỗi.” Diệp Minh không cam lòng cãi.

“Lão gia, cái này thật không công bằng!” Lâm thị bất mãn, kết quả không phải là thế này, người bị Diệp Đàm làm cho bị thương là Minh Nhi, bị phạt cũng là Minh Nhi, bà ta càng nghĩ càng thấy bực mình.

“Minh Nhi bắn ná rất mạnh, ta cũng không phải là chưa thấy qua, sức lực này cũng đủ lấy mạng một đứa trẻ bảy tám tuổi!

May mắn hôm nay nó bắn trúng Đàm Nhi, nếu nó bắn phải vị quý nhân nào đến phủ, đắc tội đến quý nhân, chẳng phải để cho người ta đàm tiếu tam công tử Diệp phủ không có gia giáo sao?”Diệp Thiên Minh vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.

Diệp Minh ngước mắt: “Phụ thân…”

“Minh Nhi, còn không mau đi!” Giọng điệu uy nghiêm làm Diệp Minh thấy sợ, hắn ta bĩu môi, không tình nguyện lao ra khỏi thư phòng.

“Minh Nhi!” Lâm thị cũng cuống cuồng đuổi theo con.

Trong thư phòng giờ chỉ còn lại Diệp Thiên Minh và Thanh Linh.

“Con còn có việc?” Diệp Thiên Minh thấy Thanh Linh còn chưa đi liền ngẩng đầu hỏi.

“Phụ thân, Đàm Nhi có việc muốn cầu phụ thân đồng ý, kính xin phụ thân chấp thuận.”

“Chuyện gì?” Diệp Thiên Minh nhàn nhạt mở miệng.

“Phụ thân, Đàm Nhi muốn hộ tống Tĩnh Vương và Vinh Vương đến Tiêu Dao thành cầu hôn, xin phụ thân cho phép.” Bây giờ chỉ còn chờ sự đồng ý của Diệp Thiên Minh, nhờ ông bẩm báo việc này với Hoàng Thượng mới được.

“Con?” Diệp Thiên Minh nhíu mày, không thể tin nhìn hắn.

“Vâng, Phụ thân, con tin tưởng năng lực của mình, xin phụ thân cho phép con đi thử qua một chút.” Nàng tự tin nói.

“Năng lực? Con có cái năng lực gì? Nếu là cầm kì thi họa….thì được.” Đứa con thứ hai này của ông triền miên nhiều năm trên giường bệnh, võ nghệ hoang phế, từ cầm kì thi họa ra ông thật chẳng biết hắn có cái năng lực gì.

Thanh Linh đưa mắt quét khắp thư phòng, thấy bên cạnh giá sách bày một cái bàn, trên mặt bàn bày một trang giấy, phía trên trang giấy là những quân cờ màu trắng nằm rải rác.

Cờ nằm như tùy ý nhưng thực chất trong nó giấu càn khôn.

Diệp Thiên Minh nhìn nàng đến gần cái bàn kia, con ngươi hơi co lại, đôi mắt thoáng chút trầm ngâm.

Vị trí quân cờ nhìn qua có chút lộn xộn nhưng thực chất đây lại là Linh Xà trận pháp, Linh Xà trận pháp huyền ảo, ông cũng đã suy nghĩ hơn hai tháng rồi mà vẫn chưa tìm được cách phá giải.

Thanh Linh vẻ mặt chăm chú nhìn bàn cờ thật lâu, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, Diệp Thiên Minh thấy Diệp Đàm tỏ vẻ nghiêm túc, tâm cũng không khỏi dâng lên chút căng thẳng.

Hai nén hương trôi qua, Thanh Linh vẫn nhìn bàn cờ ngẫm nghĩ.

Diệp Thiên Minh không dám lớn tiếng quấy rầy nhưng trong mắt đã toát ra thất vọng. Linh Xà trận ngay chính bản thân ông nghĩ hai tháng còn chưa ra, đứa con này của ông hàng năm triền miên trên giường bệnh như thế nào trong thời gian ngắn liền có thể tìm ra giải pháp?

Đột nhiên khóe môi Thanh Linh tràn ra chút ý cười nhợt nhạt, nàng liền nhanh chóng xê dịch mấy quân cờ.

Diệp Thiên Minh kinh hãi, không nhịn được liền đứng dậy xem.

“Hay, quả thật hay.” Diệp Thiên Minh không cưỡng lại lời khen ngợi đối với Thanh Linh.

Thanh Linh di chuyển mấy quân cờ chủ chốt, Diệp Thiên Minh thấy vậy liền hiểu Linh Xà trận đã được phá giải.

Ông không ngờ bản thân mất đến hai tháng ngẫm nghĩ mà Diệp Đàm chỉ cần hai nén hương đã giải xong.

Thanh Linh có thể tìm ra cách phá giải chỉ vì kiếp trước nàng bỏ ra không ít thời gian ngâm cứu trận cờ.

Diệp Thiên Minh thấy nàng chỉ ra được điểm mấu chốt liền rất hưng phấn.

Vậy mà đang vui vẻ Diệp Thiên Minh đột nhiên hướng nàng ra tay.

Thanh Linh kinh hãi nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng kịp. Tránh chắc chắn là điều không thể Diệp Đàm bệnh nặng nhiều năm, võ nghệ hoang phế, nàng lại càng không thể vận nội lực để đối phó với Diệp Thiên Minh. Nàng nghiêng người, sau lưng liền bị dính một chưởng của Diệp Thiên Minh.

Một chưởng kia sức không hề nhỏ, liền đem nàng đánh bay. Thân thể Thanh Linh bay lên không trung rồi ngã vào án thư phía sau.

Toàn thân gân cốt giống như bị vỡ vụn, đau muốn chết, trong cổ xông lên một cỗ dịch ngai ngái. Thanh Linh cuộn tròn người, không nhịn được liền phun ra một ngụm máu.

“Đàm Nhi, con sao rồi?” Thanh âm Diệp Thiên Minh gấp gáp, ông đi tới, đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, Thanh Linh biết ông đang tìm dấu vết dịch dung trên khuôn mặt nàng.

Diệp Thiên Minh vẫn còn hoài nghi nàng, chỉ là trước khi dịch dung thành Diệp Đàm, nàng đã liệu trước chắn chắn có người sẽ không tin.

Nàng dịch dung lần này chỉ có dược thủy mới có thể hiện ra phần da mặt giả, vả lại phần ranh giới da mặt là ở chân tóc. Nói cách khác muốn lột lớp dịch dung này điểm máu chốt không phải mặt mà là chân tóc.

Diệp Thiên Minh sờ loạn trên mặt nàng, thấy không có gì khác thường liền thu tay lại, đôi mắt cũng không còn sắc bén như lúc trước.

Thanh Linh nhíu mày, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ quật cường, vẻ mặt khổ sở, nàng gian nan đứng dậy: “ Phụ thân, con…không có việc gì, là Đàm Nhi vô dụng, không thể đỡ nổi một chiêu của phụ thân nhưng Đàm Nhi vẫn muốn phụ thân suy nghĩ về thỉnh cầu của con.”

Mắt Diệp Thiên Minh thâm thúy, ông như có điều suy nghĩ quan sát nhi tử lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước tới nay, thật lâu, ông mở miệng, thanh âm trầm thấp: “Là phụ thân vừa rồi xuống tay hơi nặng, con trở về tu dưỡng mấy ngày, đi Tiêu Dao thành thì nên chuẩn bị một chút.”

Diệp Thiên Minh coi như đã đồng ý, Thanh Linh vui vẻ nói: “Đa tạ phụ thân.”

Sức lực một chưởng kia của Diệp Thiên Minh không hề nhẹ, Thanh Linh phải nằm ước chừng mất ba ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn như cũ.

Trước Thanh Linh vẫn dưỡng thương chỗ phu thê Ngô thẩm, Hương thảo liền không còn chỗ ở. Diệp Đàm xem nàng là thị nữ thiếp thân của Thanh Linh liền đem nàng về Mực Trúc viện, che chở nàng không phải nhận quá nhiều khi dễ.

Đối với Hương Thảo, Thanh Linh vẫn rất yên tâm. Mới trở về Mực Trúc viện không bao lâu, nàng liền nói rõ thân phận với Hương Thảo.

Hương Thảo sau khi biết nàng là Thanh Linh liền khiếp sợ nhưng sau đó lại vừa khóc vừa cười: “Tiểu thư, người không có việc gì, thật là tốt quá.

Phật Tổ ở Tướng Quốc Tự quả thật linh thiêng, tiểu thư vừa đi, nô tì liền đến Tướng Quốc Tự dâng hương, cầu Phật Tổ che chở tiểu thư bình an.

Nô tì cảm thấy Phật Tổ nhất định đã nghe được lời khẩn cầu của nô tì cho nên mới hiển linh. Tiểu thư, nhờ Phật tổ chở che tqia qua nạn khỏi, hai ngày nữa chúng ta đi Tướng Quốc Tự tạ ơn được không?” Nàng chớp đôi mắt vẫn còn một tầng hơi nước nhìn Thanh Linh đầy khát vọng.

Tướng Quốc Tự Phật Tổ hiển linh? Đấy lòng Thanh Linh giễu cợt cười một tiếng, nếu Phật tổ ở Tướng Quốc Tự hiển linh thật, nàng kiếp trước cũng không chết thảm ở ngay Tướng Quốc Tự như thế.

Nhìn gương mặt Hương Thảo hưng phấn, ánh mắt trong suốt chân thành nhìn nàng, lời cự tuyệt nàng liền không có cách nào nói ra miệng. Hương Thảo dù sao cũng là vì nàng, mà dạo gần đây cũng không có việc gì, liền đi Tướng Quốc tự một chút cũng được.

“Được, ngày mai chúng ta đi Tướng Quốc Tự.” Thanh Linh đồng ý nói.

Tướng Quốc Tự vẫn hương khói cường thịnh, khách hành hương vẫn đông như thế.

Thanh Linh đến Bảo Hòa điện nhưng vô luận thế nào cũng không đi vào dâng hương làm cho Hương Thảo đành một mình đi vào, còn nàng đi phía sau núi ngắm cảnh.

Phía sau núi một mảnh yên tĩnh, khác xa với khung cảnh náo nhiệt ở Bảo Hòa điện.

Đi dại một chút, nàng liền thoát khỏi đám khách hành hương ở Bảo Hòa điện. Bất tri bất giác, nàng liền đi xa dần.

Một mình đi lại trong rừng trúc, gió nhẹ phớt qua, lá trúc tựa thiếu nữ đang nhảy múa. Khung cảnh tràn ngập một màu xanh ngát, lọt vào tầm mắt nàng là bạch y nam tử đang ngổi trong đình phía trước.

Nam tử áo trắng tựa nhiễm tuyết phiếm chút ánh nguyệt thêu hoa văn tử sắc cao quý, vạt áo thêu một bông Bạch Liên, tóc dùng một dải lụa tuyết sắc buộc lên trông như một bức tranh nhân cảnh đầy ý thơ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 116: (2):
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 73
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...