Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 229

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Ta nghe phụ vương nói, chuyện Đông Lăng Trưởng Công chúa trộm hỏa pháo đã truyền về Đông Lăng, Đông Lăng Vương tức giận vô cùng, vì không thể trở mặt với Nam Hạ nên nhịn đau dâng một tòa thành trì cho Nam Hạ, có vẻ như muốn Hoàng Thượng bỏ qua chuyện này.” Trong triều, Đoan Dương Vương là người chịu trách nhiệm đối ngoại giao hảo với các quốc gia, vì vậy mới biết rõ chuyện Đông Lăng dâng thành trì cho Nam Hạ, bề ngoài thì hình như Hoàng Thượng cũng chịu bỏ qua thật.

“Hoàng Thượng đáp ứng Đông Lăng Vương?”Thanh Linh hỏi.

“Phụ vương nói Hoàng Thượng đồng ý, chuyện này qua mới không lâu, mọi người trong triều đều biết.” Lãnh Ngưng nói: “Đông Lăng Vương cũng rất có thành ý, dâng một tòa thành màu mỡ cho Nam Hạ mà Trưởng Công chúa cũng chưa trộm hỏa pháo thành công, cũng không tạo thành tổn hại gì quá lớn cho Nam Hạ, Hoàng Thượng không có lý do gì không đáp ứng.”

“Hôm qua vì ta mà Tần Liễm đã lệnh thủ vệ mở cửa thành thả Cơ Khinh Hoa, ta biết chắc chắn Hoàng Thượng đã biết chuyện này. Ta muốn biết thái độ của Hoàng Thượng về việc này.”Hôm qua lúc Thanh Linh trở lại Diệp phủ, không thấy Hoàng Thượng có ý trừng phạt Tần Liễm, không biết hôm nay ra sao.

“Trước khi ta đến Diệp phủ, bên ngoài có truyền một tin.” Lãnh Ngưng nói, sau đó nàng nói tin tức kia cho Thanh Linh.

Hôm qua Tần Liễm vì ái thê mà mệnh thủ thành mở cửa để Cơ Khinh Hoa chạy trốn, Nguyên Ung Đế vốn dĩ rất tức giận, vốn định trọng phạt Tần Liễm. Nhưng Tần Liễm vì Nam Hạ mà vất vả nhiều năm, công lao cống hiến không thể phủ nhận. Hôm qua lại suýt bị chôn sống trong tuyết, hôm nay lại đại hôn. Nguyên Ung Đế không đành lòng trừng phạt quá nặng với hắn, chỉ phạt nửa năm bổng lộc. (MTLTH.dđlqđ)

Loại trừng phạt này với kẻ phú khả địch quốc như Tần Liễm mà nói thì đúng là không đến nơi đến chốn, Thanh Linh liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.

Thanh Linh nội lực thâm hậu, ngồi tận trong phòng mà có thể nghe thấy tiếng pháo hỉ nổ và tiếng kèn trống rộn ràng ngoài đại môn. Không lâu sau đó, hỉ nương đẩy cửa, vui vẻ nói cho nàng biết, tân lang đã đến rồi.

Đại môn Diệp phủ, tiếng phảo hỉ vẫn nổ tưng bừng, náo nhiệt ầm trời.

Lối vào Diệp phủ được trải thảm đỏ, phía trên rải cánh hoa, dọc hai bên đều có chậu hoa nở rộn ràng. Hai bên đường treo đầy lụa đỏ, khắp nơi đều dạt dào không khí vui mừng.

Đội ngũ đón dâu dài nhìn không thấy đuôi, nam tử cưỡi ngựa đi đầu hỉ phục yêu mị, dáng người tuấn dật, tao nhã khuynh thành. Khuôn mặt đẹp không giống người phàm, đẹp đến nỗi câu hồn không biết bao nhiêu người. Nếu nhìn kỹ có thể dễ dàng phát hiện thần sắc hắn có hơi tái nhợt.

Thanh Linh đầu phủ khăn đỏ, cùng hỉ nương đến đại môn.

Trong nháy mắt, tiếng pháo, tiếng kèn trống, cả tiếng hò reo của dân chúng cùng nhau lọt vào lai Thanh Linh, nàng có cảm giác hơi chóng mặt.

Canh giờ đã đến, hỉ nương đỡ Thanh Linh lên kiệu hoa. Lúc này, Tần Liễm lại bước tới đứng trước mặt nàng.

Thanh Linh bị khăn voan che kín, không thấy rõ bên ngoài, mũi ngửi được mùi hương quen thuộc như có như không, dần dần càng rõ ràng, nàng biết hắn đang đến bên cạnh nàng.

Eo nhỏ bị người ôm lấy, nàng dựa vào một vòng ôm quen thuộc, âm thah đinh tai nhức óc vẫn còn ở bên tai nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy giọng nói ôn nhu của hắn. (MTLTH.dđlqđ)

Tần Liễm ôm Thanh Linh vào trong lòng, ánh mắt sâu thảm nhìn nữ tử đang dựa vào ngực mình, nói nhỏ: “ Phu nhân, ta đón nàng về nhà.”

Thanh âm không lớn không nhỏ, câu chữ tựa như khảm vào trái tim, phút chốc tựa như có ma lực bao chặt lấy tim nàng. Nàng có ảo giác chỉ cần đời này được nghe người này nói ra những lời này, cả đời liền viên mãn: “Vâng.”

Nàng vừa dứt lời, môi liền bị hắn hàm trụ.

Cách chiếc voan đỏ và dây kết rủ xuống, hắn vẫn có thể tinh chuẩn hôn môi nàng.

“Ai dà, tân lang…này cũng quá vội vàng đi.” Hỉ nương đứng bên cạnh lung túng cười.

Diệp Thiên Minh đứng ở cửa xấu hổ quay đầu, Diệp Đàm vui mừng cười cười, mặt Diệp Tự không chút thay đổi, người đứng xem thì ồn ào hẳn lên.

Thanh Linh cảm thấy môi hắn có chút nóng quá mức, tâm nàng căng thẳng, đúng lúc này, đôi môi kia ly khai môi nàng. Nàng bắt lấy cổ tay hắn: “Sao thương thế của chàng lại nghiêm trọng thế này?” Nàng khẩn trương nói.

“Không sao, có hơi chút nhiễm phong hàn.” Hắn cười cười nói không sao, Thanh Linh không thể xem xét tình huống bên ngoài của hắn, hắn đột nhiên khom lưng, bế ngang nàng lên.

Nàng kinh ngạc hô lên một tiếng, vô ý thức ôm chặt lấy cổ hắn.

“Chàng thả ta xuống, ta có thể tự mình đi.” Vừa rồi nàng bắt mạch cho hắn, hắn rõ ràng bị cảm rất nặng.

Ngày hôm qua hơn một canh giờ hắn ở trong tuyết lạnh sớm đã hư thân thể, hôm nay ngày đại hôn cũng là cứng rắn cố chống đỡ. Thân thể ốm đến hỏng như vậy mà còn muốn ôm nàng, hắn không thấy mệt sao? Nàng không khỏi cảm thấy đau lòng, vẫn muốn tự mình đi.

Hắn ôm chặt eo nàng, than nhẹ: “Phu nhân, vi phu muốn ôm nàng về nhà, ngoan ngoãn đừng động, được không?”

“Không được đâu.” Nàng quệt mồm nói. Ngoài miệng thì nói không được nhưng lại ngoan ngoãn làm ổ trong lòng hắn, cánh tay cũng rất dịu ngoan ôm hắn.

Hôm này là ngày thành thân của hai người, cần phải vui vẻ. Hắn muốn ôm nàng, nàng chiều theo hắn.

Hỉ nương cho rằng Tần Liễm ôm Thanh Linh lên kiệu hoa nhưng Tần Liễm lại thờ ơ đi ngang qua kiệu hoa không có ý dừng lại: “Tần Thừa tướng, kiệu hoa ở đây.”

“Bản Thừa tướng thấy được.” Tần Liễm lạnh nhạt nói.

Khóe miệng hỉ nương giật giật, tiện đà cười nói: “Vậy thỉnh Tần Thừa tướng ôm tân nương vào kiệu hoa.”

“Ta muốn ôm phu nhân của ta hồi phủ.” Hắn nói.

Hỉ nương hoảng sợ há mồm: “Nhưng…nhưng…cái này không hợp lễ nghi…” Ở Nam Hạ, bà còn chưa nghe nói ở đâu có tục tân lang ôm tân nương của mình trở về. Tần phủ cách Diệp phủ khá xa, nếu bế từ đây về đến đó, không mệt chết mới là lạ.

“Lễ thành hôn của ta, ta nói được là được.” Khẩu khí hắn nhàn nhạt.

Hắn ôm phu nhân của hắn trong cơn mưa tuyết, vững bước chân đi trên thảm đỏ, cánh hoa theo bước chân của hắn hơi bay lên.

Màu đỏ của cánh hoa, màu trắng của mưa tuyết, hòa lẫn với nhau như thi như họa.

Làn váy dài như đuôi Phượng của Thanh Linh cùng cánh hoa và tuyết trắng cùng khiêu vũ trong gió lạnh.

Một cảnh này, đẹp như vậy, phảng phất như đôi tiên đồng ngọc nữ hạ phàm, làm người ta khó có thể dời ánh mắt. (MTLTH.dđlqđ)

Tần Liễm ôm Thanh Linh đi một khoảng cách khá xa, sau lưng tiếng hỉ pháo vẫn rộn ràng như thế, đội ngxu đón dâu tấu một bản nhạc vui vẻ cho ngày thành hôn.

“Tần Liễm.” Nàng đột nhiên gọi hắn.

“Ừ.”

“Tần Liễm.”

“Ừ.”

“Tần Liễm.”

Hắn biết nàng chỉ muốn gọi tên hắn, không có lời gì muốn nói nhưng hắn vẫn kiên nhẫn trả lời nàng.

“Tần Liễm.”

“Ừ.”

“Tần Liễm.”

“Ừ.”

“Thiếp yêu chàng.”

“Ừ…Hả?” Hắn đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa cả hai đã ngã: “Nàng vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa được không?”

Lúc này nàng lại không nói câu gì nữa.

Đúng vậy, nàng thương hắn, yêu hắn rất nhiều, nhiều đến nỗi không có gì có thể miêu tả được.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 116: (2):
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269
Chương 270
Chương 271
Chương 272
Chương 273
Chương 274
Chương 275
Chương 276
Chương 277
Chương 278
Chương 279
Chương 280
Chương 281
Chương 282
Chương 283
Chương 284
Chương 285
Chương 286
Chương 287
Chương 288
Chương 289
Chương 290
Chương 291
Chương 292
Chương 293
Chương 294
Chương 295
Chương 296
Chương 297

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 229
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...