Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 126

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Edit + Beta: Saki

“Huynh cũng thấy có chút quen mắt, hình như là đã thấy qua ở đâu...”

Tuyết Hoàng cúi đầu suy tư một hồi, có chút nghi hoặc nói.

Âm thanh của hai đứa đã được đè đến thấp nhất, nhưng vẫn không thoát khỏi tai nam tử áo đỏ, chỉ thấy hắn cười nói: “Ta cũng thấy hai nhóc nhìn rất quen mắt, có thể nói cho ta biết tên của hai nhóc không?”

Đang lúc Tuyết Hoàng muốn mở miệng, hắn lại nhắc nhở: “Không được lại nói dối, thúc thúc muốn nghe lời nói thật.”

Hắn dùng từ “lại”, không thể nghi ngờ là lời nói dối lúc trước đã bị hắn nhìn thấu.

“Ta gọi là Tuyết Phượng, ca ca ta là Tuyết Hoàng, thúc thúc, Phượng Nhi nói là thật nha, tuyệt không dối lừa ngươi.”

Không đợi Tuyết Hoàng lên tiếng, Tuyết Phượng đã nhanh chân cướp lời.

“Tuyết Phượng, Tuyết Hoàng? Cũng là cái tên hay, chỉ là có phải giới tính bị đảo lộn rồi không? Người ta thường nói phượng vi hùng, hoàng vi thư*, mà các ngươi lại là...”

*câu này ý nói phượng chỉ con đực; hoàng chỉ con cái

Nam nhân nghe vậy gật gật đầu, bày tỏ tên nghe cũng hay, đang muốn nói rằng nếu đặt tên như vậy là trái ngược với giới tính của hai đứa nhóc, nhưng chưa nói hết câu đã bị người ngắt lời.

Chỉ thấy một nữ tử áo trắng từ xa phi thân đến, không hỏi một câu đã quơ roi đánh về phía hắn, thế tới rào rạt, chiêu thức sắc bén không chút nương tay.

Nam tử áo đỏ không dám chậm trễ, liên tiếp xoay người mấy cái, thân hình vận khinh công mới tránh thoát được roi của nữ tử kia.

“Ngươi là người phương nào? Dám can đảm lại công kích ta thì đừng trách ta không khách khí!”

Nam tử áo đỏ từ trên không trung đáp xuống, bình bình ổn ổn rơi xuống đất, trên người không dính một chút tro bụi nào, có thể thấy được tu vi thâm sâu cỡ nào.

Nhưng lời nói ra lại lạnh băng vô tình, nếu  không phải ở đây còn có hai tiểu hài tử, hắn nhất định sẽ không có kiên nhẫn đi nói chuyện cùng nàng.

“Mẫu thân!”

“Mẫu thân!”

Hai tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy nữ tử kia, lập tức đồng thanh hô.

Nghe giọng nói non nớt của hai đứa nhóc, nam tử áo đỏ sững sờ một chút, sau đó liếc nữ tử đang đưa lưng về phía mình, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn đi một chút.

Bởi vì hắn cũng hiểu được, đây có lẽ chỉ là một hiểu lầm.

Người tới chính là Tuyết Đại, sau khi nàng xử lí tốt chuyện trong cung trở về, kết quả lại biết được hai đứa nhóc này chuồn ra ngoài cung đi chơi, liền ngựa không ngừng vó ra ngoài tìm.

“Trong mắt các ngươi có còn cái người mẹ là ta này không hả? Mới một lúc lơ là liền vụng trộm trốn đi chơi, nếu gặp phải người xấu thì làm sao?”

Tuyết Đại rất tức giận, lúc nói chuyện cũng là cực kỳ nghiêm túc, nàng bình thường luôn luôn khoan dung đối với hai đứa nhóc này, nhưng hiện giờ bởi vì quá lo lắng, cho nên không tự chủ cao giọng.

Mà một màn nơi rơi vào trong mắt của nam tử áo đỏ lại khác, hắn cho rằng, người làm cha mẹ mà không quản được con cái của mình thì chính là thất trách, thiên tính của hài tử chính là như vậy, hành vi của nàng như vậy là không nên.

“Hài tử vốn là mê chơi, tò mò cũng là thiên tính của bọn chúng, sở dĩ bọn chúng xuất hiện tại nơi này, cũng là do bậc làm cha mẹ không chiếu cố tốt, ngươi không chỉ không tự ngẫm lại bản thân, lại còn trách phạt bọn chúng, như vậy không khỏi quá không biết phân biệt đúng sai!”

Xét thấy hắn cũng là cực kỳ yêu thích hai đứa nhỏ này, không khỏi mở miệng bênh vực bọn chúng.

Lúc hắn nói những lời này, hai đứa nhóc cũng đang liều mạng nháy mắt với hắn, ý bảo hắn không nên nói nữa, nhưng hắn lại cho rằng bọn chúng đang sợ, sợ mẫu thân bọn chúng lại ra tay với mình, nên cũng không để ý.

Vừa rồi khi bọn họ giao thủ, hắn cũng nhìn ra, tu vi của nữ tử kia tuy khá cao, nhưng vẫn không so được với hắn, cho nên hắn cũng không sợ hãi. (bh k sợ thui =.=)

Tuyết Đại nghe vậy xoay người lại, lạnh lùng nhìn hắn, chỉ là một cái liếc nhìn này, lại khiến cho lòng nàng không tự chủ được run rẩy, thật giống như là nhìn thấy người mình yêu sau khi sinh ly tử biệt.

Nam nhân có một gương mặt điên đảo chúng sinh, tà áo đỏ ma mị, khí chất băng lãnh xuất trần, vô luận là nhìn từ góc độ nào đều khiến cho người ta vui tai vui mắt, khí tức vương giả trên người lại càng không thể chê vào đâu được.

Một giây sau, nàng lấy tay che ngực, nơi đó truyền đến từng cơn đau, cái loại đau đớn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Nàng  liền như vậy lẳng lặng nhìn hắn, thẫn thờ hồi lâu.

Tại lúc nàng nhìn hắn, nam tử cũng đang quan sát nàng.

Giống với Tuyết Đại, tại một khắc nhìn thấy mặt nàng, tâm của hắn cũng hung hăng run rẩy một phen, một cảm giác thương cảm cùng quan tâm dâng lên, con mắt chăm chú khóa tại trên mặt của nàng.

Bất tri bất giác, trong mắt tràn đầy đau lòng, chỉ là những thứ này hắn cũng không biết.

Hắn không hiểu, vì sao nữ tử mới chỉ gặp lần đầu này lại mang đến cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy, giống như họ đã quen nhau được ngàn vạn năm rồi.

Mà nữ tử kia còn là mẫu thân của hai đứa trẻ rồi, chẳng lẽ chính mình là bị dung nhan của nàng mê hoặc sao?

Này cũng không đúng, Tường Nhi của hắn cũng không hề kém nàng chút nào, so với nàng còn ôn nhu hơn, không giống nàng lạnh lùng như băng, tính cách này không phải nam nhân nào cũng thích.

“Ngươi làm sao vậy?”

Nhìn sắc mặt nàng trắng xanh, thần sắc thống khố lấy tay ôm ngực, tâm hắn không tự chủ được nhói đau, đáy mắt đều là thương tiếc.

Đang lúc hắn muốn giơ tay đỡ nàng lại bị người gọi lại, xoay người nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử cũng mặc áo trắng đang chạy tới.

Mãi đến khi nữ tử đến gần, mới nghe được trong miệng nàng gọi chính là hai chữ phu quân.

“Phu quân, sự tình đã xong rồi sao?”

Nữ tử một đường chạy nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn qua cực kì đáng yêu.

Chỉ thấy nàng đến bên cạnh nam tử áo đỏ, vô cùng thân thiết bám lấy tay áo nam tử, lại vẫn gọi nam tử là phu quân. (bỏ tay ra bà kia, k dc đụng vô Dạ ca -_-)

“Đã làm xong rồi.”

Nam tử không dấu vết cau mày, không nóng không lạnh đáp lại.

“Nếu đã xong thì chúng ta liền trở về đi, chủ thượng còn đang đợi chúng ta trở về phục mệnh!”

Nữ tử thấy hắn không có sửa lại xưng hô của mình, trong lòng không khỏi một trậm mừng thầm, trên mặt lại càng cười tươi như hoa.

“Ưm, phốc...”

Một ngụm máu lớn từ trong miệng Tuyết Đại phụn ra, máu tươi bắn lên quần áo màu trắng, giống như mai vàng nở rộ giữa ngày đông, diêm dúa mỹ lệ mà lại thê lương.

“Mẫu thân, người làm sao vậy?”

Bởi vì khi Tuyết Đại xoay người nhìn về phía nam tử, đưa lưng về phía hai đứa nhóc, cho nên bọn chúng không nhìn thấy nàng khác thường, mãi đến khi nàng thổ huyết hai đứa trẻ mới giật mình hoảng sợ.

“Không có việc gì, chúng ta trở về thôi.”

Nhàn nhạt liếc nam tử vẻ mặt lo lắng, nàng đưa tay lau sạch vết mau bên môi, bộ dáng như không có gì xảy ra.

Đối với Tuyết Hoàng lo lắng, nàng liền cho hắn một nụ cười, ý bảo bọn hắn không cần lo lắng, chính mình không có việc gì.

Nào ngờ lúc xoay người, một trận choáng voáng ập đến, tiếp theo thân thể đã thẳng tắp ngã xuống đất.

“Mẫu thân!”

“Mẫu thân, người làm sao vậy?”

Hai tiểu hài tử bị dọa, vội vàng cuống quít nghĩ muốn đỡ lấy thân thể Tuyết Đại, nhưng lại bị người khác nhanh chân hơn giành lấy.

Nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch trong lòng, trong mắt hắn tràn đầy đau lòng, tâm cũng từng đợt từng đợt chua xót.

Mà bên cạnh hắn, trong mắt nữ tử gọi hắn là phu quân lóe lên tia ác độc, hai tay nắm chặt, móng tay dài cắm chặt vào lòng bàn tay cũng không thấy đau.

“Buông nàng ra!”

Đột nhiên, một âm thanh mang theo tức giận truyền đến từ xa. Ngay sau đó một nam tử áo xanh liền xuất hiện trong tầm mắt.

“Cữu cữu!”

“Cữu cữu!”

Thấy người tới, hai đứa nhóc vui sướng dị thường, đồng thời nhào về phía Tuyết Thiên.

Tuyết Thiên khẽ vuốt đầu bọn chúng, tiếp theo liền đi đến chỗ nam tử áo đỏ.

Khi nhìn thấy mặt hắn thì không khỏi sửng sốt.

“Là ngươi...”

Tuyết Thiên nhíu mày, có chút không dám tin nhẹ giọng thốt lên.

Thần sắc của hắn khiến nam tử áo đỏ có chút ngoài ý muốn, ánh mắt của nam nhân này nói cho hắn biết, hắn nhận thức mình, nhưng chính mình lại không biết hắn, còn cả nữ tử trong lòng này, cũng khiến hắn có cảm giác kỳ quái.

Đang lúc hắn muốn mở miệng hỏi thăm có phải hắn có biết mình hay không, lại bị người khác ngắt lời.

“Phu quân, chủ thượng còn đang chờ chúng ta, nhanh về thôi.”

Nữ tử áo trắng kia đi lên phía trước, vẻ mặt ôn nhu nhìn hắn, trong mắt mang theo cầu xin.

Một tiếng phu quân này của nàng, khiến cho sắc mặt Tuyết Thiên trầm xuống, hắn bất động thanh sắc liếc nam tử trước mắt, liền tiến lên ôm lấy Tuyết Đại từ trong ngực hắn.

“Phượng Nhi, Hoàng Nhi, cùng cữu cữu trở về thôi.”

Tuyết Thiên ôm Tuyết Đại rời đi trước, Tuyết Hoàng theo ở phía sau.

Tuyết Phượng nhìn cữu cữu đã rời đi, lại nhìn nam tử áo đỏ vẫn đứng đó nhìn theo mẫu thân, nàng giống như hạ quyết tâm chạy tới bên cạnh nam tử áo đỏ.

Chạy tới trước mặt nam tử áo đỏ, vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn cúi người xuống, chính mình có chuyện cần nói.

Nam tử theo lời ngồi xổm xuống, không biết vì sao, đối với yêu cầu của tiểu nha đầu này, hắn không thể nào cự tuyệt được.

Tiểu nha đầu ở bên tai hắn nói một câu xong thì xoay người chạy đi, mà nam tử áo đỏ lại bị một câu nói kia làm cho kinh hãi, ngẩn người hồi lâu.

“Phu quân, bọn họ đều đã đi rồi, chúng ta cũng cần phải trở về.”

Nữ tử thấy hắn sững sờ đứng yên, trong mắt lóe lên hàm xúc không rõ ý tứ, tia ác độc trong mắt thoáng cái đã biến mất, thay vào đó là ôn nhu dịu dàng.

“Chúng ta còn chưa thành thân, về sau không được gọi ta như vậy nữa.”

Nam tử phục hồi tinh thần, hai mắt cũng khôi phục lại thần sắc lúc trước, giờ phút này, trong mắt hắn chỉ còn sót lại một mảnh lãnh ý.

Nhìn phương hướng nhóm người Tuyết Đại đã đi, sau đó mới xoay người rời đi, bỏ mặc nữ tử bên cạnh, thậm chí ngay cả một cái liếc cũng không có.

“Muội muội, vừa rồi muội nói gì với vị thúc thúc kia vậy?”

Hai đứa nhóc đi theo sau Tuyết Thiên bắt đầu xì xào bàn tán, bọn chúng một đường đi này cũng là thảo luận có phải mẫu thân cùng vị thúc thúc có hay không quên biết nhau.

“Ta nói với hắn, bảo hắn bỏ cái a di xinh đẹp kia đi, tới làm phụ thân của chúng ta.”

Lời nói của tiểu nha đầu đúng là không làm người ta kinh ngạc chết thì không ngừng, chỉ cần một câu này, cũng khiến cho Tuyết Hoàng nghe mà lảo đảo thân mình, thiếu chút là té chổng vó.

Cũng may bọn chúng chỉ là thì thầm to nhỏ với nhau, mà Tuyết Thiên đi đằng trước chỉ một mực lo lắng cho tình huống của Tuyết Đại, cho nên cũng không chú ý tới hai tiểu gia hỏa này đang nói gì, nếu không chỉ sợ hai tiểu gia hỏa này lại không trốn khỏi bị trách phạt một trận.

“Muội muội, lá gan muội cũng quá lớn rồi, sao có thể nói ra yêu cầu vô lí như vậy với một người xa lạ không thân quen hả? Nếu như để mẫu thân biết được, khẳng định sẽ bị phạt đó.”

Tuy hắn cũng rất thích cái vị thúc thúc kia, nhưng không có khoa trương giống như muội muội mình, vậy mà lại để cho một người mới gặp lần đầu liền kêu người ta làm phụ thân của mình.

Huống chi người nọ cũng là nam nhân đã có vợ, thật không hiểu trong đầu tiểu nha đầu kia đang nghĩ gì.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 126
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...