Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 70

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Rốt cuộc đợi đến khi đoàn người đến đông đủ, lúc này mới kết bạn đi tới

rừng rậm, vừa vào đến bên trong, liền bị mùi vị bên trong gây khó chịu,

bịt mũi, hàng loạt tử khí âm trầm cũng vây quanh mọi người, trên mặt đất trải đầy thi cốt càng thêm kinh người, vài nữ tử có chút nhát gan đều

bị dọa đến hét ầm lên.

Bọn họ cùng nhau đi tới, cũng chỉ nhìn thấy cảnh tượng ác liệt chứ không hề nhìn thấy bất cứ một con ma vật nào, chẳng lẽ là tin đồn có sai sao? Nhưng nếu là tin đồn có sai, vậy những bộ thi hài trên mặt đất là có

chuyện gì xảy ra đây? Hay là những ma vật kia có đông người liền không

dám hiện thân sao? Dõi mắt mọi nơi, lần này những người tới trước thật

là không ít, một nhóm người lồng lộng hùng dũng vẻ mặt khác nhau đi về

phía trước, ánh mắt chuyên chú thỉnh thoảng quan sát chung quanh, không

khí khẩn trương tự nhiên sinh ra.

Mặc Thanh Vân vừa đi vào nơi này vẻ mặt liền khẽ đổi một cái, không biến sắc quan sát bốn phía , lúc này mới lấy tay che bụng của mình, vẻ mặt

khó chịu nói: "Ai nha, bụng của ta đau quá. . ." Mà bên cạnh hắn Đông

Phương Ngưng thấy hắn như thế lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Cửu

hoàng tử, chàng làm sao vậy? Là nơi nào không thoải mái sao?"

Mà Mặc Thanh Vân chỉ khó chịu nhìn nàng một cái, lúc này mới cười cười

xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Ta nghĩ trước đó chắc là ăn phải thứ gì đó

không sạch sẽ rồi, nghĩ muốn đi ị." Mặc dù hắn chỉ có chỉ số thông minh

như một đứa bé nhưng đứa bé cũng sẽ có thời điểm xấu hổ.

Đông Phương Ngưng nghe hắn nói như thế, lập tức thở dài ra một hơi,

nhưng lại gặp khó khăn, hiện tại tất cả mọi người ở chung một chỗ mới có thể an toàn như vậy, nhưng hắn lúc này lại không thích hợp bị tiêu chảy rồi, đây nên như thế nào cho phải? Liếc nhìn đám người đang chậm rãi đi về phía trước, lại nhìn gương mặt khó chịu của Mặc Thanh Vân, lúc này

mới gật đầu một cái nói: "Vậy chàng đi giải quyết đi, ta ở nơi này chờ

chàng, chỉ là tốc độ của chàng phải nhanh một chút, nếu không đoàn người đi xa chúng ta sẽ có thể gặp nguy hiểm." Tốc độ của đoàn người rất

chậm, nếu như tốc độ của hắn nhanh một chút chắc sẽ không thành vấn đề.

"Được, vậy ta đi trước." Dùng sức gật đầu một cái coi như đáp ứng, nói xong cũng ôm bụng hướng chỗ sâu trong buội cỏ đi tới.

"Ca, ngươi xem, dây là cái gì?" Thấy nàng ta kêu to, cả đoàn người đều

đều tập trung nhìn về hướng nàng chỉ, Đông Phương Ngưng lại càng hoảng

sợ, trời, sẽ không phải là ma vật xuất hiện chứ? Cửu hoàng tử vẫn còn ở

phía sau , nàng lo lắng nhìn sang, kết quả cái ma vật gì cũng không có,

chỉ có một tia sáng chói mắt, giống như là có đồ vật gì đó dưới ánh mặt

trời phát ra ánh sáng chói mắt

Thượng Quan Cẩn Nam liếc mắt nhìn, sau đó liền hướng về phía tia sáng

chói mắt kia đi tới, cũng không để ý người sau lưng kêu lên, thẳng tắp

đi về phía có ánh sáng, đoàn người nhìn có người tiến lên , bọn họ cũng

liền phóng lớn lá gan xúm lại đi quan sát, đối với đạo ánh sáng kia, bọn họ cũng rất tò mò.

Thượng Quan Cẩn Nam đến gần vừa nhìn liền thấy thì ra là một thanh chủy

thủ khảm bảo thạch, chắc hẳn ánh sáng mới vừa rồi là do ánh sáng mặt

trời khúc xạ với cây chủy thủ này sinh ra ánh sáng, nhưng khi hắn khom

lưng xuống, chuẩn bị nhặt lên trủy thủ trên đất thì cũng ngờ lại bị chủy thủy cắt trúng ngón tay, nhất thời có máu tươi nhỏ xuống ở trên chủy

thủ , một giọt, hai giọt, liên tiếp vài giọt máu rỉ xuống, nhưng khi hắn lấy khăn tay ra chuẩn bị lau sạch sẽ thì những giọt máu kia lại như kỳ

tích biến mất không thấy, tựa như căn bản là không có nhỏ xuống, một

chút dấu vết cũng không có, nếu không phải trên tay mình còn có vết

thương, hắn thật là hoài nghi đây là ảo giác.

Đang lúc ấy thì, một cô gái áo trắng hơn tuyết che mặt đi tới, trong

ngực còn ôm một con động vật cùng màu với quần áo trên người nàng, là hồ ly chứ? Thế nhưng sao hồ ly nhỏ như vậy bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vốn là hành động của Thượng Quan Cẩn Nam hấp dẫn ánh mắt của mọi

người nay những con mắt đều đồng loạt nhìn qua nữ tử áo trắng đang đứng

cách họ không xa, mà nữ tử áo trắng đối với ánh mắt của mọi người lại

xem như không thấy giống như sớm đã thành thói quen, không tệ, thật sự

là đã trở thành thói quen của nàng, bất luận mình đi tới chỗ nào cũng

không thiếu được ánh mắt nhiệt tình của mọi người chăm chú vào, thực sự

muốn không có thói quen cũng khó khăn.

Chỉ thấy nữ tử áo trắng nhìn cũng không nhìn mọi người một cái, bước

thẳng tới chỗ Thượng Quan Cẩn Nam , mà Thượng Quan Cẩn Nam cũng sững sờ

nhìn chằm chằm nàng, một loại cảm giác quen thuộc tự nhiên sinh ra, giờ

phút này, trong đầu hắn như kỳ tích hiện ra hình bóng của một cô gái,

ánh mắt đều giống nhau, một dạng đối với mọi người đều chẳng thèm ngó

tới, một dạng biểu tình lạnh nhạt. . . Nhưng hai người tại sao lại giống nhau đến như vậy đây?

"Công tử chủy thủ trên tay ngươi chính là của ta trong lúc vô tình mất

đi , xin phiền công tử trả lại cho ta." Nàng lần này đến chỗ này chính

là vì muốn tìm chủy thủ của mình, lại không nghĩ rằng thế nhưng lại bị

hắn nhặt lên, nếu mình tới trễ một bước thì sẽ không biết phải tìm ở đâu nữa.

"Ngươi nói là của ngươi thì sẽ là của ngươi sao? Ta còn nói nó là ta thì sao, ca, đây là chúng ta phát hiện trước, không thể đưa cho nàng ta."

Còn không đợi Thượng Quan Cẩn Nam có hành động, Thượng Quan Cẩn Du liền

sải bước vọt tới, ngăn cản hắn trả đồ cho cô gái kia, ở trong mắt nàng,

có thể xuất hiện ở nơi này nhất định sẽ là bảo bối, mà nữ tử trước mặt

này khẳng định cũng nghĩ như vậy, mới muốn chiếm lấy tiện nghi này

Huyết Đại lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, lúc này mới không mặn không

nhạt nói: "Hả? Nếu ngươi kiên trì, ta không ngại động thủ, thứ thuộc về

ta, các ngươi muốn giữ lấy thì cũng phải có chút bản lãnh mới được."

Mặc dù đối phương cũng không có ác thanh ác khí uy hiếp mình, nhưng nàng vẫn nhịn không được bị khí thế của cô gái mặc áo trắng kia làm chấn

động, mà giọng nói nhàn nhạt của nàng ta cũng làm cho nàng cảm thấy uy

hiếp, không nói ra được nửa chữ.

"Cẩn Du tránh ra, thứ này cũng không phải là của chúng ta, không có đạo lý giữ làm của riêng."

Thượng Quan Cẩn Nam không vui kéo Thượng Quan Cẩn Du đang ngăn trước mặt mình, mà nàng bởi vì lời nói của nữ tử áo trắng đối diện mà run rẩy

thân thể hắn cũng nhìn ở trong mắt, cái nha đầu không hiểu chuyện này

nên cho nàng chút dạy dỗ cũng tốt, để cho nàng ngày sau thông minh ra

một chút.(Con này mà thông minh lên được mới lạ nha)

"Không biết phương danh cô nương là gì? Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là

muốn thay xá muội không hiểu chuyện hướng cô nương bồi thường, không có ý tứ gì khác." Hắn có chút khẩn trương nho nhỏ, sẽ là nàng sao? Có không? Đầy cõi lòng mong đợi chờ câu trả lời của nàng, nhưng cuối cùng vẫn làm hắn thất vọng.

Huyết Đại nhàn nhạt liếc hắn một cái, lúc này mới không nhanh không chậm nói qua: "Bèo nước gặp nhau thôi, tên cũng không cần giữ lại, ta cũng

sẽ không so đo với nàng ta." Vẻ mặt nam tử trước mắt kỳ quái, nàng cũng

không phải là không phát hiện, chắc là hắn bắt đầu hoài nghi thân phận

của nàng đi? Chỉ là hoài nghi không nghi ngờ liền căn bản không tạo được ảnh hưởng đối với nàng, tất cả để hắn đi thôi.

"Như vậy, cũng tốt, vậy ta liền thay xá muội không hiểu chuyện hướng cô

nương xin lỗi, kính xin cô nương không cần để vào trong lòng mới phải."

Nói xong lại đem chủy thủ trên tay đưa cho nàng, nói một câu: "Đây là

chủy thủ cô nương mất đi, kính xin giữ lấy." Chủy thủ này có chút quỷ

dị, không biết nàng có phát hiện hay không? Nhưng nghĩ lại, nếu là vật

phẩm trên người nàng chắc chắn là nàng phải biết, cho nên mới không lắm

mồm nhắc nhở.

Mà sau khi Huyết Đại nhận lấy chủy thủ nói hai chữ;"Đa tạ." cũng xoay người, sải bước rời đi.

Mọi người thấy chuyện đã giải quyết xong cũng rối rít tan tác như chim

muông, lại đều tự tìm đồng bạn tiếp tục tiến lên , mà lúc này Đông

Phương Ngưng mới nhớ tới Cửu hoàng tử còn chưa có trở lại, lúc này mới

hắng giọng hướng chỗ lúc nãy hắn vừa đi tới kêu nhưng liên tiếp kêu vài

tiếng cũng không thấy trả lời, lần này không khỏi nóng nảy, lúc này nói

với đoàn người trước mặt đang muốn rời đi, để cho bọn họ chờ Cửu hoàng

tử thêm chút nữa, nhưng mọi người căn bản cũng không nguyện ý ở chỗ này

dừng lại lâu, còn cười nhạo nói một kẻ ngu mà thôi, ai muốn đi quản hắn

khỉ gió chết sống?

Đông Phương Ngưng tức giận mắng to những người đó vừa đi tìm, nhưng cuối cùng chỉ có thể một mình đi tìm hắn, đi ngược hướng lại với mọi người

để tìm cửu hoàng tử nhưng tìm thật lâu vẫn không nhìn thấy bóng dáng Mặc Thanh Vân, trong bụng một hồi hốt hoảng, hắn không phải là đã xảy ra

chuyện chứ?

Huyết Đại một mình rời đi lúc này lại dừng bước, lông mày kẻ đen nhíu

lại, nhìn hoàn cảnh bốn phía chung quanh một cái, đột nhiên phát hiện

một vấn đề, nếu như nàng không có đoán sai, mình chắc là lại đi vào một

trong Ngũ Hành Bát Quái Trận , Mê Huyễn trận, Mê Huyễn trận cũng chia

làm rất nhiều loại, trước nàng ở Y cốc đụng phải chỉ là làm cho người ta sinh ra ảo giác, mà bây giờ lại là một loại khác, mặc dù đồng dạng là

sinh ra ảo giác,nhưng ý nghĩa bên trên có chút bất đồng, Lúc này, Mê

Huyễn trận không phải là đang thôi miên người tiến vào trận, mà nó thông qua vị trí của mọi thứ trong trận mà thôi miên người tiến vào, đánh lừa thị giác của con người. Nếu như người tiến vào không thể hiểu được cấu

trúc của trận, thì sẽ bị vây ở trong trận cả đời, sẽ phải chết già ở

trong trận.

Mà cũng giống như lúc trước, nàng đã đi qua một lần nhưng giờ lại quay

về chỗ cũ, trừ là bị vây trong mê huyễn trận thì nàng không thể nào nghĩ đến kết quả khác, lần trước ở Y cốc may mắn được người khác tới cứu,

nhưng hôm nay ở trong cái địa phương quái quỷ này, ngày thường lại chả

có ai muốn tới thì làm sao sẽ có người đến cứu nàng nhưng nàng cũng

không thể ngồi tại chỗ chờ chết, cho dù chết nàng cũng muốn làm hết sức

sau đó mới chết, nghĩ như vậy, nàng lại tiếp tục cất bước đi tới phía

trước, lúc này nàng nghĩ rằng cứ tiến về phía trước là được nhưng liên

tiếp đi mấy canh giờ đều vẫn là đang đảo quanh tại chỗ, mắt thấy trời

cũng mau tối, nàng lại lần nữa trở lại chỗ cũ.

Cả ngày nay nàng đều chưa ăn gì lại đi lâu như vậy, bây giờ đã cảm thấy

bụng đói kêu vang, ngay cả đi bộ cũng không còn hơi sức, lúc này mới

không thể không tìm một chỗ ngồi xuống, trước đó nàng cũng đã thuận tiện đem tất cả hoàn cảnh xung quanh ghi tạc trong lòng, thừa dịp hiện tại

nghỉ ngơi nhớ lại, xem một chút xem có sơ hở nào không

"Đừng chạy! Này này, không cho chạy nữa, xem ta bắt được ngươi không đem ngươi làm thịt mới là lạ. . ." Đang lúc nàng lâm vào trầm tư thì một

giọng nói vang dội truyền đến, ngay sau đó, một nam tử mặc áo màu xanh

liền xuất hiện ở trong tầm mắt.

"Ha ha, rốt cuộc bắt được ngươi rồi, ai bảo ngươi dám chạy, ta nhất định đem ngươi đi nướng ăn." Trên tay nam tử áo xanh là một con vật nhỏ

không biết tên, mà con thú đang bị hắn nắm kia lại đang sợ hãi giùng

giằng, chít chít thét chói tai ra tiếng.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 70
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...