Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 140

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vì sao nét mặt ấy, lại như rằng lần đầu tiên khi Hạ Đồng nhìn thấy

Lăng Hạo? Nỗi buồn sâu trong đôi mắt của anh vì sao lại càng nhiều thêm?

Lăng Hạo nhìn về phía bốn người họ, ánh mắt dừng hẳn trên người Hạ Đồng... có chút tâm tư tình cảm, có chút mong nhớ.

Hạ Đồng không né tránh ánh mắt anh nhìn mình, nở nụ cười đáp lại anh. Đối

với cô giờ đây cô chỉ mong mình và anh vẫn có thể vui vẻ như trước.

Lăng Hạo rất nhớ cô, nhớ đến phát điên, những kỉ niệm của anh cùng cô như

một cuộn phim quay ngược lại hiện ra trong tâm trí anh.

Khi chia tay, thứ người ta nuối tiếc nhất là kỉ niệm, chứ không phải con người!!!

Dương Tử cau mày nhìn Lăng Hạo, rồi nhìn Hạ Đồng, nụ cười của cô có thể tùy tiện cười với ai là được sao? Nó chỉ thuộc về anh.

Dương Tử ho vài tiếng, làm Hạ Đồng sực tỉnh, cô quên mất Dương Tử cũng có mặt ở đây.

-Căn tin ồn quá, chúng ta lên phòng hội trưởng.

Dương Tử nói xong thì nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi.

Rõ ràng giọng anh có vẻ không vui, Hạ Đồng thầm nghĩ, bản thân lại làm gì sai nữa rồi?

Hạ Đồng bị Dương Tử kéo đi qua Lăng Hạo, Hạ Đồng có quay đầu nhìn Lăng

Hạo, anh cũng quay người nhìn cô, ánh mắt rõ ràng hiện lên tia cười

giễu, ưu thương cứ nhìn mãi.

Đến khi cô đã

bị Dương Tử kéo đi khuất, không còn nhìn thấy Lăng Hạo, rõ ràng cô nghe

có tiếng bàn ghế bị đạp đỗ, chỉ là... không biết có phải hay không?

-Dương Tử...-Hạ Đồng dừng lại, gọi Dương Tử

Nhưng mà Dương Tử không thèm để ý đến cô, vẫn kéo cô đi.

Hạ Đồng không nói thêm, im lặng để anh kéo mình đi, cô còn không biết mình gây ra lỗi gì nữa.

Hạ Đồng bị anh đặt lên ghế sô pha trong phòng nghỉ, cô ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh.

Dương Tử vẫn ngó lơ cô, đi đến bàn hội trưởng xem hồ sơ.

Cả quá trình anh không nói chuyện với cô dù là nửa chữ, mà cô thì chỉ nhìn anh, cứ nhìn anh cặm cụi xe tập hồ sơ trong tay. Nhìn từng đường nét

cương nghị trên gương mặt đẹp đẽ của anh. Anh giống như một món quà

chính tay Thượng Đế ban tặng...

Chỉ là món quà này, không biết thuộc về ai...???

-Nếu em có thời gian rãnh rỗi nhìn anh hay là em đi tìm Lăng Hạo nói chuyện phiếm?

Giọng nói còn chua hơn cả giấm, lời nói rõ ràng là cực không vui.

Hạ Đồng đột nhiên thông suốt, hóa ra... haha đúng là trẻ con...

-Thì ra nãy giờ anh ghen... anh còn có thời gian nói mỉa em sao?-Hạ Đồng buồn cười nhìn anh

-Không phải thành toàn cho em sao?-Dương Tử không ngẩng đầu nhìn cô nhìn tập hồ sơ, giọng nói ngày càng thấp

-Nếu như thành toàn cho em thì lúc nãy em đã không để anh kéo em tới đây. Em là bạn gái anh, chẳng lẽ còn không tin em thực sự yêu anh?-Hạ Đồng đứng dậy đi vòng phía sau anh

Anh biết chứ, nhưng mà chính anh cũng không ngăn được bản thân mình, làm sao anh nhịn được khi thấy cô có thể cười với hắn?

-Tin tưởng em, cũng như tin tưởng anh có được không?-Hạ Đồng vòng tay ôm lấy anh từ phía sau

-Đến cả anh cũng không tin mình...

-Không cần mãi mãi, chỉ là lúc này thôi.-Hạ Đồng dùng tay chặn môi anh lại, mỉm cười ngọt ngào nói

-Được, chỉ lúc này.

Dương Tử dịu dàng hôn lên ngón tay của cô, sau đó áp sát mặt mình vào mặt cô

- - -

Cô gái nhẹ nhàng mở đôi mắt mình ra, mọi thứ trước mắt cô đều xa lạ, nó

như một giấc ngủ rất dài, dài đến mức cô cứ nghĩ bản thân không bao giờ

tỉnh lại.

-Tỉnh rồi, tỉnh rồi.

Tiếng la phấn khích của một người nữ vang vọng, ngay sau đó một người đàn ông đi đến cạnh giường cô gái, chăm chút kiểm tra cho cô.

Huỳnh Ân Di nằm trên chiếc giường lớn mơ màng nhìn cảnh vật xung quanh, từng

hơi thở yếu ớt của cô tưởng chừng chỉ là một cơn gió, rất nhẹ, nhẹ như

một chiếc lông vũ rơi xuống mặt hồ.

-Dương... Tử...

Ân Di mấp máy đôi môi tím tái của mình, có chút vướng ngại khó khăn khi nói ra.

-Cô mau điện cho chủ tịch, bảo cô ấy tỉnh rồi.-bác sĩ Lưu phấn khích nói

Nhìn bệnh nhân mình theo dõi suốt ba năm trời có thể tỉnh dậy, mà trong khi

chính ông cũng muốn từ bỏ niềm hi vọng thì ông làm sao không kích động

cho được. Chủ tịch Dương nói đúng, chưa thử làm sao biết thành công hay

không?

Ân Di yếu ớt nằm trên giường, hai tay muốn cử động nhưng chỉ nhúc nhích được không có sức để nâng tay lên.

Như một giấc mộng kéo dài vô tận, Ân Di cứ nghĩ bản thân đã ngủ rất lâu

đến không thể tỉnh.

Dương Tử... anh có sống tốt không? Có còn nhớ đến cô không?

-Bác sĩ Lưu, chủ tịch muốn nói chuyện với ngài.-y tá cầm điện thoại vào đưa cho bác sĩ Lưu

-Ừ, cô trông chừng cô ấy đi.

Nói xong bác sĩ Lưu cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.

-Chủ tịch.

[...Đã tỉnh rồi sao?...]

-Phải, chăm sóc nghĩ dưỡng tốt sẽ khỏi nhanh thôi.-bác sĩ Lưu đáp

[...Chăm sóc tốt cho cô ấy, vài ngày nữa ta sẽ cho người đến chăm sóc...]

-Vâng tôi biết rồi.

...

Trụ sở tập đoàn Thiên Tử

Chủ tịch Dương ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng chủ tịch, ánh mắt nheo lại

làm lộ vài nếp nhăn trên khóe mắt. Tay gõ lên thành ghế, tâm trạng khó nắm bắt.

-Cuối cùng cũng tỉnh rồi.-chủ tịch Dương có chút phiền muộn nói ra câu này

-Chủ tịch, Ân Di cô ấy...!?-thư ký Trương đứng phía sau ông lên tiếng

-Đã tỉnh rồi, đã tỉnh rồi...

-Thế còn thiếu gia? Người trong nhà Chính nói cậu ấy cùng Lâm Hạ Đồng...

-Không phải ta đã nói nếu Ân Di tỉnh lại thì cứ coi như Lâm Hạ Đồng không may mắn.

-Chủ tịch, nói sao thì thiếu gia cũng không vui được, cậu ấy chỉ vừa hạnh

phúc thôi mà. Tôi e lại...-thư ký Trương có chút dè chừng

Chủ tịch Dương phiền muộn thở dài, ông vừa nghe tin Dương Tử cuối cùng đã

yêu Hạ Đồng, cũng đã vui vẻ như trước, ông còn nghĩ sẽ tác hợp cả hai,

bởi vì ông nợ đứa cháu này quá nhiều, nhưng chưa gì hết đã có tin Ân Di

tỉnh lại.

-Thư ký Trương, ông báo cho bà

quản gia đến chăm sóc Ân Di, còn về Lâm Hạ Đồng thì, xóa nợ cho ba cô

ta, dù Dương Tử có đồng ý hay không thì cuối cùng cô ta vẫn sẽ hoàn

thành.

-Vâng, tôi sẽ đi ngay.

Thư ký Trương đáp, sau đó lui ra ngoài.

Chủ tịch Dương không biết tất cả chuyện mình làm là đúng hay sai? Vì sao

chính ông lại làm cháu mình đau khổ? Hay là ông quá độc tài?

-Ta đã già rồi, vẫn là nhường cho lớp trẻ...

- - -

Tan trường, Đình Hiên liền đến biệt thự như đã nói, mặt trời lặn để lại màn trời vàng rực tô màu hồng nhạt đẹp đẽ. Đình Hiên đi vào trong, phát

hiện đồ đạc trong phòng khách đã bị đập phá nằm lăn lốc trên bàn, thoáng nghĩ là Bạch Mai gây ra, trong lòng không khỏi thở dài.

-Bạch Mai... tôi có mua thức ăn, em ra ăn đi.-Đình Hiên đặt gói thức ăn lên bàn, vừa nói bừa dọn dẹp đống đồ đạc kia

Nhưng đáp lại chỉ là khoảng không im lặng.

Đình Hiên không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô giận mình nên không chịu ra ăn.

Dọn đồ xong Đình Hiên đi vài trong phòng mong thuyết phục Bạch Mai chịu

ra ngoài ăn.

-Bạch Mai...

Đình Hiên mở cửa phòng ra, trong phòng trống trơn không một bóng người, mở cửa phòng tắm cũng không có ai.

Lòng Đình Hiên như bị lửa đốt, không ngừng gọi tên cô, mà đáp lại chỉ là sự

im lặng đến đáng sợ. Anh ngồi xuống giường hai tay ôm đầu mình, mệt mỏi

mà nhắm mắt.

Không phải anh đã cảnh cáo cô không được bỏ trốn hay sao?

-Bạch Mai... em trốn là đồng nghĩa em nhận mình làm, vì sao không ngoan ngoãn nghe anh?

Nói sao thì Đình Hiên vẫn không tin là Bạch Mai làm, nhưng mà cô bỏ trốn tức đồng nghĩa cô thừa nhận là mình làm hết.

Khu vui chơi

Hạ Đồng cùng Thi dắt tay Tiểu Lạc đi vào khu vui chơi, Dương Tử và Khiết

Đạt đi phía sau cả hai cô. Chỉ là cả hai vừa vào khu vui chơi thì liền

thu hút đám con gái.

-Đã bảo hai anh ở nhà rồi, xem xem...-Thi cau có liếc Khiết Đạt

Thi cùng Hạ Đồng biết trước hai anh mà đi cùng thế nào cũng có tình trạng

như thế này mà, nên cả hai đã bảo hai anh không được đi cùng vậy mà kết

quả...

-Làm sao anh an tâm để em đi một mình.-Khiết Đạt làm dáng vẻ mình vô tội

-Dù sao cũng lâu rồi chưa đi chơi, coi như giải khuây đi.-Dương Tử trầm ấm nói

-Chị hai... mình chơi tài lượn đi.-Tiểu Lạc hứng khởi chỉ về trò chơi tàu lượn

-Được...

Hạ Đồng mặc méo xẹo, cười không nổi.

Chơi tàu lượn xong Hạ Đồng phải chạy vào toilet ói một trận, Tiểu Lạc lại rủ cô chơi thảm bay, thế là đầu cô quay cuồng không biết trời đất đâu nữa. Rồi chơi gấp thú, Dương Tử siêu lắm nha được tới hai con mặc dù chơi

đến hàng chục lần. Khiết Đạt cũng không tệ gấp được một con kitty rất dễ thương cho Thi.

Màn đêm buông xuống, khu vui chơi tràn ngập ánh đèn sáng bưng, bọn họ ngồi trên băng ghế đá, uống nước nghĩ mệt.

-Chị hai... Tiểu Lạc muốn ăn kẹo bông gòn.

Đang ngồi uống nước thì Tiểu Lạc chỉ về phía cổng khu vui chơi, sau đó nhanh thoăn thoắt chạy đi.

-Tiểu Lạc, chờ chị hai chị hai mua cho em.-Hạ Đồng vội đuổi theo

Hạ Đồng ra ngoài cổng mua kẹo bông gòn cho Tiểu Lạc, vừa xoay qua thỉ con

gấu bông vủa Tiểu Lạc bị rơi ra đường. Tiểu Lạc liền chạy ra nhặt lấy,

dây giày Tiểu Lạc lại sứt ra, thằng nhỏ ngồi lại buộc.

-Tiểu Lạc vào đây chị hai buộc cho.-Hạ Đồng đi ra kéo Tiểu Lạc

-Chị hai, em buộc mau lắm.-Tiểu Lạc không đứng lên

-Em...

-Cô ơi, cô đưa dư tiền.-bác bán kẹo bông gòn la lớn nói với cô

-Tiểu Lạc vào đi em, chị hai đi lấy tiền thừa, phải nhanh lên.-Hạ Đồng nghĩ

đang đèn đỏ nên không ai chạy lên đâu nên cũng an tâm đi vào lề đường

lấy tiền thừa

Chiếc xe hơi lao về phía Hạ Đồng, người trong xe kinh hoảng khi Hạ Đồng lại bỏ đi, tốc độ lại quá

nhanh nên không dừng lại, chỉ còn... được, cứ coi như cho cô ta hiểu cảm giác mất người thân là thế nào.

_Rầm.

Một tiếng vang lớn đằng sau lưng Hạ Đồng truyền đến, Hạ Đồng cầm tiền thừa

được thói lại mà ngây ngẩn, hơi thở cô gấp rút, không dám quay đầu lại.

Cô chỉ nghe được có người kêu lên mai gọi xe cấp cứu ngoài ra không nghe gì bởi vì mọi thứ lúc ấy với cô như sụp đổ.

Hạ Đồng khó khăn quay đầu nhìn, thấy cảnh tượng trước mặt cô suýt nữa là

té ngã không đứng vững. Cô thở từng hơi nặng trịch, ánh mắt vô hồn không dám tin.

-Tiểu... Lạc... Tiểu... Lạc.... Tiểu Lạc...

Hạ Đồng lao về phía đám đông, nhìn Tiểu Lạc nằm trong vũng máu hơi thở cô như bị rút cạn, mọi thứ trước mặt cô đều đen tối u ám.

Dương Tử, Khiết Đạt và Thi kinh hoảng chạy ra ngoài cổng, chỉ nhìn thấy Hạ

Đồng ngồi bệt xuống đất ôm Tiểu Lạc đầy máu trong lòng, tiếng khóc thê

tâm của cô làm người khác cũng chua xót theo.

- - -

Trong bệnh viện, Hạ Đồng ngồi trên ghế, ánh mắt ảm đạm nhìn phòng phẫu thuật hiện đèn đỏ. Đã hai tiếng rồi, vì sao vẫ chưa ra?

-Hạ Đồng...

Từ lúc Tiểu Lạc xảy ra, Hạ Đổng cứ không nói không rằng, như một bức tượng gỗ vô hồn.

-Dương Tử...

Khiết Đạt gọi Dương Tử, sau đó đi đến chỗ khác nói chuyện.

-Lúc nãy Đình Hiên điện thoại nói Bạch Mai mất tích rồi.-Khiết Đạt nói

-Thật là đúng lúc.-Dương Tử lãnh đạm mở lời, toàn thân đều bị hàn khí bao quanh

-Camera ở khu vui chơi quay được, chiếc xe đó đích thị là xe của Bạch Mai.-Khiết Đạt nói tiếp

-Lặp tức đi tìm Trịnh Bạch Mai.-Dương Tử giọng ngoài lạnh lẽo thì chẳng còn gì, sau đó quay người đi lại phía Hạ Đồng

Khiết Đạt khẽ thở dài, như vậy cũng đủ thấy Dương Tử nhất định truy cứu

chuyện này tới cùng, dù có là bạn bè ngăn cản Dương Tử chỉ e là cũng

không được.

Dương Tử đau lòng nhìn Hạ Đồng, sau đó ôm cô vào lòng để đầu cô tựa vào ngực mình.

-Tiểu Lạc sẽ không sao đâu, em an tâm đi.

-Là ai làm?

Hạ Đồng nói, không có cảm xúc, không chút sức sống, làm sao cô không biết lúc nãy Khiết Đạt nói gì?

-Bạch Mai mất tích, chiếc xe đó tuy đã chạy mất khi xảy ra tai nạn nhưng điều tra được là xe của Bạch Mai.-Dương Tử ôm bờ vai của cô

Anh cảm nhận được cơ thể cô run rẩy từng đợt ngày càng mạnh mẽ.

Trải qua một thời gian dài, đèn đỏ kia cuối cùng cung tắt, bác sĩ cùng y tá đi ra.

Hạ Đồng vội vã đi đến kéo áo bác sĩ. Lời nói run rẩy hói:

-Bác sĩ, em tôi... thế nào rồi?

-Bệnh nhân mất máu quá nhiều, lại là trẻ em nên không chịu nổi... đã tử vong.-bác sĩ giọng đều đều

Cả thế giới như sụp đổ, Hạ Đồng tưởng chừng không thể nổi, liền lao về

phòng phẫu thuật. Nhanh chóng ba người kia cũng đuổi theo.

Hạ Đồng vào thì thấy Tiểu Lạc nằm trên bàn mổ bị khăn trắng che lại, Hạ

Đồng bước từng bước không vững vàng đi đến, kéo tấm vải trắng ra.

-Tiểu Lạc... em mau tỉnh lại đi... không được ngủ... không được ngủ... em có

nghe không? Mau tỉnh dậy...-Hạ Đồng ra sức lay tay Tiểu Lạc

Nhưng mà cánh tay Tiểu Lạc đã lạnh ngắt, không cử động không mở mắt, nằm im lìm...

Thi đau lòng rơi nước mắt, dựa vào người Khiết Đạt, không thể nhìn thêm cảnh tượng đau lòng này.

Hạ Đồng thở từng hơi rối loạn, trước mắt tối sầm, cơ thể không còn sức lực mà ngất đi.

Dương Tử vòng tay đỡ lấy cô, Hạ Đồng cảm thấy vòng tay này dù rất ấm nhưng mà lòng cô lại lạnh ngắt, rất lạnh, lạnh không còn cảm giác.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 140
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...