Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 87

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lúc ấy cho dù cô cầu xin anh, khóc trước mặt anh, anh vẫn lạnh lùng

buông lời lạnh lẽo: "Không phải tôi đã cảnh cáo cô sao? Đã làm đừng hối

hận."

Cô hối hận biết bao, nước mắt lại không ngừng rơi, cô quá

nông nỗi, quá thiếu suy nghĩ, đáng lẽ cô không nên chọc anh thêm, nhưng

mà lòng ngực của cô, khi nghe anh nói câu lạnh lẽo đó, không hiểu vì sao lại đau đớn, lại kéo dài một hồi tê tái.

***

Bây giờ Hạ Đồng đã hiểu vì sao trong quy tắc, có một quy tắc là nấu ăn ngon, đó là vì Ân Di nấu ăn rất ngon, anh muốn ăn những món ngon như những món của

Ân Du nấu. Vì sao trong quy tắc phải nghe theo lời anh, vì Ân Di luôn

làm theo ý anh.

Hạ Đồng còn đang định lật trang tiếp theo thì

một tiếng mở cửa phòng làm cô hoảng hốt làm rơi quyển sổ trên tay, vội

lau lau vài giọt nước mắt trên mặt, ánh mắt đầy hoảng loạn cùng sợ sệt,

vội vàng cất quyển sổ vào vị trí cũ, sau đó đứng thẳng người nhìn ra

phía cửa.

Bà quản gia khi nhìn thấy cô, khuôn mặt già dặn vốn

nghiêm nghị lặp tức sắc mặt đỏ lên vì tức giận, bà nhìn cô, rõ ràng rất

tức giận nhưng đang cố kìm chế.

-Quản gia, cháu... cháu...-Hạ Đồng nén sợ hãi lặp bắp nói

-Không phải quy tắc đã nói không được lên phòng này hay sao?-quản gia khuôn mặt nhăn lại, đầy tức giận hỏi

-Cháu... cháu... chỉ là...-cô làm sao nói cô không cố ý vào đây chứ, cô không

phải cố ý nhưng mà chính cô lại không kìm lòng được bước vào đây.

-Tôi nhất định sẽ nói cho thiếu gia nhỏ biết.-quản gia kiên định nói sau đó quay người bỏ đi ra ngoài

Hạ Đồng ngây ngốc đi, sau một lúc mới bừng tỉnh hoảng loạn chạy xuống dưới nhà đuổi theo bà quản gia, nhưng mà lại chậm một bước, khi cô xuống đã

thấy Dương Tử trở về, quản gia đang nói chuyện với anh, sắc mặt anh u ám đi.

Hạ Đồng lạnh cả sóng lưng, cả người không ngừng run rẩy vì sợ hãi, cô biết mình đã gây ra tội rất lớn.

Điều cấm kỵ nhất của anh chính là không ai có thể vào căn phòng ở tầng ba, chính xác hơn là phòng của Ân Di.

-Lâm Hạ Đồng.-Dương Tử tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực gọi tên cô, sau đó dùng đôi mắt lạnh như băng ở Nam Cực nhìn cô

Hạ Đồng nuốt nước bọt căng thẳng đi xuống đứng đối diện anh. Cô không dám nghĩ, anh sẽ làm gì mình.

-Xin lỗi, xin lỗi.-ngoài hai từ xin lỗi ra, cô hoàn toàn không biết nói gì

-Không phải tôi đã nói đừng bao giờ làm gì không nên làm sao?-Dương Tử khóe

môi nhàn nhạt nhếch lên, sắc mặt lạnh như tảng băng, ánh mắt cực u ám

-Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.-Hạ Đồng cúi đầu nói, cô không dám nghĩ anh sẽ ra sao, nếu anh biết cô đọc trộm nhật ký của Ân Di

-Cô nghĩ tôi không dám làm gì cô?-Dương Tử vươn tay ra nắm chặt lấy cằm cô nâng lên

Lực ở tay anh rất mạnh, gần như bóp chặt chiếc cằm nhỏ của cô, Hạ Đồng căn

răng bị ép nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm kia. Đôi mắt ấy

đen sâu đến khó lường, lạnh lẽo không tả được.

-Không phải... tôi biết tôi sai rồi... tôi xin lỗi...-Hạ Đồng cắn chặt răng, khó khăn nói

-Xin lỗi? Có quá muộn không?-Dương Tử buông tay ra, cười khẩy nhìn cô

Hạ Đồng còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lạnh lùng buông lời lạnh lẽo:

-Lặp tức thu dọn hành lí cút khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

Hạ Đồng sững sờ nhìn anh, như không tin vào tai mình vừa nghe được.

-Tôi thật sự biết sai rồi... tôi sẽ không dám nữa, hãy tha lỗi cho tôi lần này.

Hạ Đồng bây giờ thật sự đã biết mình sai thật rồi, cô không nên chọc anh,

không nên làm theo ý nghĩ của mình, cô vẫn chưa đủ khả năng thuyết phục

anh.

-Đừng nói nhiều, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô, ít nhất

là bây giờ.-Dương Tử bỏ lại câu lạnh lùng đó sau đó bước một mạch qua

người cô đi lên lầu

Hạ Đồng khó khăn hô hấp, suýt không đứng

vững nữa, không khí xung quanh như bị hút sạch, cô không muốn đi lúc

này, cô muốn ở lại.

Hạ Đồng hoảng loạn chạy lên lầu, đi đến

phòng của Dương Tử, cô mở cửa ra, thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế giữa phòng, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô.

-Xin lỗi, tôi thật sự biết

lỗi rồi, có thể trong mắt anh tôi là một đứa con gái lắm trò, lắm

chuyện, tôi cũng thừa nhận mình rất tò mò, lại quá nông nỗi gây ra lỗi

không nên phạm lỗi, tôi sẽ sửa, xin anh đừng đuổi tôi đi.-Hạ Đồng đầy

khẩn cầu nói

Dương Tử nhìn cô, lại cười, một nụ cười như ma vương tối cao, Hạ Đồng không biết nụ cười của anh có ý gì?

-Bây giờ cô muốn tự thu dọn đi hay là tôi kêu người giúp?-Dương Tử lạnh nhạt mở miệng

-Tôi... tôi không muốn... anh muốn thế nào cũng được nhưng đừng đuổi tôi đi...

cầu xin anh...-Hạ Đồng thực sự sợ rồi, anh là người không nên chọc phải, cô lại to gan liên tục nhiều lần làm sai.

-Tôi... tôi thật sự biết sai rồi, tôi... tôi sẽ không dám nữa...-Hạ Đồng nghẹn ngào như sắp khóc

-Không phải tôi đã cảnh cáo cô sao? Đã làm thì đừng hối hận.-Dương Tử hừ nhạt buông lời lạnh lẽo

Hạ Đồng như rơi xuống vực thẳm, cô không muốn ngay lúc này lại quay trở

về, cô vẫn chưa làm gì hết, không hiểu sao lúc ấy cô cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên lòng ngực mình, cảm giác đau đớn kéo dài. Không tự

chủ, nước mắt lăn dài trên hai gò má.

Cô quay về thì cuộc sống

sau này của Tiểu Lạc sẽ như thế nào? Cô không quan tâm mình chịu khổ bao nhiêu, chỉ sợ Tiểu Lạc phải chịu khổ.

-Đừng khóc lóc trước mặt tôi, bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, lặp tức thu dọn đi hoặc tôi kêu người đuổi cô đi.

Dương Tử tuyệt tình nói, không hề có chút độ ấm nào, lại tàn nhẫn như ma vương tối cao.

Hạ Đồng nước mắt vẫn rơi dài, nhưng không nói gì thêm, cô không muốn rời

đi nhưng mà không thể không đi trước, cô vẫn là tạm thời không nên chọc

anh.

Hạ Đồng lau lau nước mắt đi ra khỏi phòng, Hạ Đồng đi về

phòng của mình, thút thít thu dọn quần áo để vào vali. Cô sẽ không đi dễ dàng như thế, cô nhất định sẽ tìm cách quay về.

-Hạ Đồng.-phía sau lưng cô truyền đến một giọng nói rất trầm ấm, lại mang theo sự khó xử bên trong

Hạ Đồng quay đầu nhìn Thiên, hơi nở nụ cười gượng gạo, khóe mắt vẫn còn ươn ướt.

-Anh Thiên.-Hạ Đồng vừa sắp quần áo nói

-Anh xin lỗi.

-Vì sao lại xin lỗi em?-Hạ Đồng dừng tay hỏi

-Anh không giúp gì được em cả..-Thiên áy náy nói

Thật ra Thiên đã tìm Dương Tử, nói chuyện với anh, nhưng mà Dương Tử lại

không quan tâm, đó cũng là lần đầu tiên anh lớn tiếng với đứa em trai

mình hết mực yêu thương, nhưng vẫn vô tác dụng.

-Anh đừng nói vậy, anh tốt với em lắm rồi.-Hạ Đồng cười gượng nói

-Anh sẽ tìm cách giúp em.-Thiên trầm ấm nói

-Cảm ơn anh, Thiên.

Hạ Đồng hít một hơi, tiếp tục thu dọn quần áo bỏ vào vali, Hạ Đồng đuổi

khéo Thiên đi, nếu anh ở lại thêm, không những anh áy náy cô cũng áy náy theo. Hạ Đồng sắp xếp xong xách vali đi xuống nhà, chị Ly cùng mấy

người làm nhìn cô, có chút nuối tiếc, bà quản gia cũng không có gì ngoài mặt lạnh.

Chị Ly đưa cô ra cổng, Hạ Đồng nhìn chị cười trừ, nói:

-Chị đừng tiễn em nữa, nếu không em sẽ khóc rồi không muốn đi đó.

-Em ngốc quá, bây giờ đã thế này còn nói đùa được.-chị Ly khẽ lắc đầu

-Em nhất định sẽ tìm cách trở về, chị yên tâm đi.-Hạ Đồng không phải nói chơi, lời nói hoàn toàn chắc nịch

-Nếu chị biết em vào căn phòng ở tầng ba chị sẽ giúp em che giấu nhưng lần

này lại là bà quản gia thấy, chị muốn giúp cũng không được.-chị Ly bất

đắc dĩ nói

-Em biết bà quản gia thích Ân Di, bởi vì cô ấy giúp

Dương Tử có thể vui vẻ hạnh phúc, chỉ là em không ngờ bà ấy kích động

đến vậy.-Hạ Đồng khẽ thở dài

-Em sai rồi. Sở dĩ bà quản gia kích động như vậy không phải vì cô ấy có thể làm thiếu gia nhỏ vui vẻ, đó

chỉ là một phần, phần còn lại chính là bởi vì Ân Di là cháu ruột của bà

ấy.

Hạ Đồng sững sờ không nói thành lời, thì ra bà quản gia là bà của Ân Di. Bây giờ cô đã hiểu vì sao bà ấy không thích cô.

-Chị Ly, chị vào nhà đi, nếu không sẽ đi theo em đó.

-Ừm, chị tin em sẽ quay về được.

Hạ Đồng nhìn chị Ly đi vào trong, sau đó xoay người bước ra khỏi cánh cổng cao lớn, khẽ thở dài, cô nên đi đâu bây giờ?

Hạ Đồng nhìn lên cánh cửa sổ ở phòng Dương Tử, đèn vẫn còn sáng, chiếc rèm cửa không được kéo ra, cô hoàn toàn không nhìn thấy gì bên trong.

Hạ Đồng khẽ thở dài lấy điện thoại từ trong túi áo ra, nhấn một dòng số,

phân vân một lúc mới bấm nút gọi, cô có làm phiền anh quá không?

Đầu dây bên kia nhanh chóng có người nghe máy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 87
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...