Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 102

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Không khí buổi ăn uống rất náo nhiệt, đặc biệt là khi có nhiều con gái. Ngô

Tĩnh nói xưa nay chưa từng uống bao giờ nhưng vẫn bị mọi người ép uống

một chút. Trần Dĩnh cũng chẳng còn cách nào khác, bị mọi người gọi là

chị dâu, không uống không được. Lưu Huệ Anh phát hiện ra chỉ cần Ngô

Phong Hải có mặt, muốn không uống cũng không được.

Bản thân Nhã

Vận vốn đáng yêu, lại cộng thêm là em gái của Trương Hoa nên gần như trở thành nhân vật chính. Điểm này khiến cho cô cảm thấy rất vui, mặc dù

Trương Hoa không cho uống nhưng Nhã Vận vẫn đòi uống một chút.

Người không uống chỉ có duy nhất Kỉ Oanh, vì cô đang mang bầu, mọi người cũng không ai dám ép. Trần Dĩnh ngồi bên cạnh Kỉ Oanh, hai người gần như

toàn nói chuyện có bầu với chuyện con cái.

Trần Dĩnh thấy Trương Hoa cứ uống suốt nên không nén được, nói : “Anh uống ít một chút!”

Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn cô, cười nói: “Không sao, chẳng mấy khi được vui thế này!

Kỉ Oanh nói: “Chúng ta qua ghế sô pha ngồi đi, để cho họ uống!”

Kỉ Oanh vừa ngồi xuống đã hỏi:”Em với cậu ta thế nào rồi?”

Trần Dĩnh cười cười nói:” Vẫn như thế thôi!”

“Mặc dù con chưa ra đời nhưng chị cũng cảm nhận được rằng đứa trẻ một gia đình hoàn chỉnh”.

Trần Dĩnh nói: “Tình hình hiện giờ đang ở với ông bà nội, tâm lý chắc không có vấn đề gì!”

“Nhưng dù gì tính chất cũng không giống nhau! Nghe Dương Uy nói hai người không ở chung nữa à?”

“Vâng”.

“Học cùng với Trương Hoa mấy năm liền, cái khác chị không dám nói chứ nhân

phẩm của cậu ấy đáng để chúng ta tin tưởng, cũng rất giàu tình thương,

sao lại cứng nhắc trong chuyện này thế?”

Trần Dĩnh nhìn Ki Oanh hồi lâu rồi chậm rãi nói: “Là do em có lỗi với anh ấy!”

“Ai chẳng từng có lỗi lầm? Lỗi lầm có thể sửa chữa thì không phải lỗi lầm!”

Trần Dĩnh cười chua xót: “Có những lỗi lầm có sửa cũng vẫn là lỗi lầm!”

Kỉ Oanh nói: “Vậy tại sao không thể bao dung những lỗi lầm đã qua?”

“Có rất nhiều vấn đề không phải bản thân mình có thể quyết định được, hiện

giờ em chỉ hi vọng Tỉnh Tỉnh có thể khôn lớn, khỏe mạnh, có thể đợi đến

khi nó lớn một chút nó sẽ chấp nhận được chuyện này!”

“Những vấn đề này không thể đợi con lớn mới giải quyết, chị chỉ tin một điều, cứ thành tâm ắt sẽ được đền đáp!”

Trần Dĩnh mỉm cười không nói gì. Lưu Huệ Anh đến gần nói: “Hai người đang nói chuyện gì thế ?”

Trần Dĩnh cười đáp: “Nói đến những vấn đề mà sau khi mang bầu cậu có thể nói!”

Trần Dĩnh nói xong thấy thần sắc của Lưu Huệ Anh có chút thay đổi, lập tức ý thức được mình nhỡ miệng liền ghé vào tai cô thì thầm: “Tớ không cố ý

đâu!”

Lưu Huệ Anh cười khẽ nói: “Đã là quá khứ rồi mà!”

“Cũng may không có Tỉnh Tỉnh ở bên cạnh, nếu không tớ đã phải đưa Tỉnh Tỉnh từ lâu rồi!”

Nhã Vận cũng chạy lại, kéo tay Trần Dĩnh nói: “Chị dâu, bọn họ gọi chị sang uống kìa!”. Nhã Vận ban đầu cũng cảm thấy ngại khi phải gọi Trần Dĩnh

là chị dâu, nhưng dần dần đã cảm thấy quen rồi.

Kỉ Oanh nói: “Mọi người qua đó đi, dù sao tôi cũng không uống được, ngồi đây nghỉ ngơi thôi !”

Trần Dĩnh về bàn tiệc, nói với Lý Dương Uy: “Hơi muộn rồi, hay là anh đưa Kỉ Oanh về trước đi, chị ấy đang mang bầu nên cần nghỉ ngơi nhiều một

chút!”

Thực ra Lý Dương Uy cũng muốn đưa Kỉ Oanh về sớm một chút

nhưng ngại không muốn làm mất hứng của mọi người, vì thế không dám nói,

giờ thấy Trần Dĩnh nói vậy liền nghe theo: “Thế mọi người cứ uống đi, vợ tôi đang có bầu, đành phải đi trước vậy!”

Trương Hoa đứng dậy nói: “Để tôi tiễn hai người!”

“Không sao, cậu không cần đứng dậy đâu!”

Trương Hoa đẩy Lý Dương Uy, nói: “Đi thôi nào!”

Trương Hoa vừa ra ngoài, mọi người trong bàn tiệc đã hò reo: “Giám đốc Trương

ra ngoài rồi, giờ đến lượt chị dâu uống rồi!” Sau khi giải tán, những

người khác đều đã ra về, bao gồm cả Ngô Tĩnh. Giờ chỉ còn lại Trương Hoa , Trần Dĩnh và Nhã Vận đứng ở bên đường. Mặc dù Ngô Tĩnh và Trương Hoa

cùng đường nhưng dạo này cô đều có ý né tránh Trương Hoa, đi về một

mình.

Trương Hoa nhìn Nhã Vận nói: “Nhìn em đi, mặt đỏ hết cả lên rồi kìa!”

Nhã Vận cãi: “Em đâu có uống nhiều, em chỉ uống chơi thôi !”

Trần Dĩnh nói: “Đi với bọn anh uống một chút cũng không sao!”

Trương Hoa đưa tay lên vẫy một chiếc taxi, nói với Trần Dĩnh: “Chúng ta cùng đi, đưa em về nhà trước!”

Trần Dĩnh nói: “Hai người đi đi, em tự về cũng được!”

“Đã muộn thế này rồi, đi cùng cho yên tâm!

Nhã Vận nói: “Em muốn ngồi đằng trước, anh chị ngồi sau đi!”

Đi được một lát, Trần Dĩnh ngoảnh đầu sang nhìn thấy Trương Hoa tựa đầu

lên thành ghế ngủ từ bao giờ. Xem ra dạo này anh được nghỉ ngơi rất ít,

tối nay lại uống nhiều như thế, chắc là mệt lắm!”

Nhìn Trương Hoa một lát, Trần Dĩnh dựa đầu vào vai anh, có thể vì uống rượu, hoặc cũng

có thể dạo này hơi mệt vì phải giải quyết công việc tài vụ cho Trương

Hoa nên Trần Dĩnh cũng nhanh chóng thiếp đi.

Đến khi Nhã Vận gọi

hai người dậy mới phát hiện xe đã đến dưới tầng. Trần Dĩnh mở mắt ra,

nói với Nhã Vận: “Chẳng phải bảo đưa chị về trước hay sao? Sao lại qua

chỗ anh em trước thế này?”

“Thấy cả hai đều ngủ rồi nên em không

muốn đánh thức, thế nên em bảo tài xế chở thẳng về đây!” – Nói rồi quay

sang Trương Hoa nói: “Anh, mau trả tiền đi còn xuống xe chứ!”

Trương Hoa nhìn bên vai Trần Dĩnh dựa vào, nói: “Em ngủ chảy nước dãi à?”

Trần Dĩnh nói: “Cái gì mà chảy nước dãi, nói bậy!”

“Thế sao vai anh lại ướt thế này?”

Trần Dĩnh đẩy Trương Hoa: “Mau xuống xe đi, lắm lời thế!”

Trần Dĩnh xuống xe rồi đứng trầm ngâm bên đường một lát, nói: “Gió mát quá,

thấy tỉnh nhiều rồi!”, sau đó nói với Trương Hoa và Nhã Vận : “Hai người lên đi, em tự bắt xe về!”

Nhã Vận nói: “Muộn thế này rồi, thôi chị ở lại đây đi, dù gì cũng có chỗ mà!”

“Thôi không cần đâu, về cũng nhanh thôi mà!”

Trương Hoa đưa chìa khóa cho Nhã Vận nói: “Em lên trước đi!”

Đợi Nhã Vận lên nhà rồi, Trương Hoa liền nói: “Chúng ta đi bộ nhé!”

“Anh không buồn ngủ

“Ban nãy trên xe ngủ được một lát, giờ tỉnh táo nhiều rồi !’’

Đường phố về đêm rất yên tĩnh, hai người lặng lẽ đi trong đêm, chẳng ai nói

với ai lời nào. Đi một lúc lâu, cuối cùng Trần Dĩnh cười nói: “Anh định

đi bộ đưa em về sao?” Trương Hoa vẫn chậm rãi đi về phía trước, nói:

“Còn nhớ hồi năm thứ nhất, có một buổi tối, có lẽ cũng là tầm giờ này,

anh với Lý Dương Uy đi lang thang trên đường rất lâu, về sau còn phải

trèo tường vào trường, chỉ có điều lần đó bọn anh đã nói chuyện thao

thao bất tuyệt, đến mức quên mất đã đi qua những con đường nào. Lúc về

đến trường mới phát hiện chân cẳng đau nhức, ngày hôm sau không thể đi

nổi nữa”.

Trần Dĩnh cười nói: “Thật là khâm phục các anh!”

“Bước vào xã hội khiến bọn anh đánh mất rất nhiều thứ, không thể nào tìm lại

những cảm giác ấy, làm gì cũng phải nghĩ ngợi nhiều không còn như trước

nữa!”

“Có thể cuộc sống không cho chúng ta có thể mãi mãi dừng chân ở trạng thái đơn giản trong cuộc sống”.

“Có thể là như thế, vì vậy mới cảm thấy những đêm khuya yên tĩnh dễ khiến

cho người ta bình tâm lại, đáng tiếc đã nhiều năm rồi anh chưa ra ngoài

đi dạo vào tầm này”.

Trần Dĩnh trầm ngâm một lát rồi khẽ nói: “Chúng ta chưa từng đi với nhau như thế này!”

Trương Hoa dừng chân, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lên, rít vài

hơi rồi nói: “Thôi bắt xe đi, cứ đi tiếp thế này ngày mai không dậy được mất!”

Nhã Vận ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy anh trai ngủ dậy liền nói: “Em đã mua đồ ăn sáng rồi, anh mau ăn đi!”

Trương Hoa nói: “Muộn thế này sao không gọi anh dậy?”

“Thấy anh mệt mỏi quá nên để anh ngủ thêm một lúc!”

Trương Hoa tắm rửa xong liền vội vàng ăn sáng, sau đó nói: “"

Đến công ty đã thấy Trần Dĩnh đến rồi, Trương Hoa nhìn cô, nói: “Em đến sớm thế?”

Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa mỉm cười, Trương Hoa nói: “Em qua văn phòng anh đi, anh có chuyện cần nói!”

Trần Dĩnh theo Trương Hoa vào văn phòng, Trương Hoa ngồi xuống ghế nói: “Em ngồi xuống trước đi!”

Trần Dĩnh ngồi xuống ghế, sau đó hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Anh muốn bàn bạc với em một chút về chuyện tài vụ. Anh nghĩ thế này, tìm

thêm một nhân viên tài vụ nữa, như thế em sẽ đỡ bận hơn, nhưng những tài liệu và việc quan trọng về tài vụ vẫn do em làm, những chuyện lặt vặt

thì giao cho nhân viên tài vụ mới!”

Trương Hoa lại nói tiếp: “Anh đã quen với việc để em giải quyết những việc này, cũng thấy yên tâm hơn!”

Trần Dĩnh mỉm cười nói: “Anh thật sự định để em quản lý tài vụ cho anh lâu dài đấy à?”

“Chẳng còn cách nào khác, đợt này có hơi lệ thuộc vào em, vì vậy đành để em

vất vả một chút! Hơn nữa có tài vụ mới làm những chuyện lặt vặt, em cũng không cần ngày nào cũng qua đây, khi nào cần thì qua một lúc là được

rồi!”

Trần Dĩnh cười nói: “Vậy thì anh phải trả lương cho em đấy nhé!”

“Sao em thực dụng thế, giống hệt Nhã Vận , mở miệng ra là đòi tiền, phải nhớ rằng có thể thể hiện giá trị của bản thân còn quan trọng hơn tiền bạc

nhiều!”

“Thôi đi, làm gì có chuyện bắt đi làm mà không trả tiền chứ!”

Trương Hoa nghiêm mặt nói: “Không đùa nữa, nói thực lòng, để người khác quản

lý tài vụ anh thấy không yên tâm!”, câu nói này của Trương Hoa khiến

Trần Dĩnh cảm thấy ấm lòng đến lạ kỳ.

Buổi chiều, Trương Hoa gọi

điện cho Lý Dương Uy và Ngô Phong Hải, hẹn họ tối cùng ra ngoài ăn cơm.

Lúc hết giờ làm, Trương Hoa bảo Trần Dĩnh dẫn Nhã Vận về nhà trước. Nhã

Vận nói: “Anh không về"

“Tối nay anh có việc, phải về nhà muộn một chút!”

Trần Dĩnh nói: “Để anh ấy đi đi, chị dẫn em qua cửa hàng hoa chơi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn, xong sẽ về nhà!”

“Ok, em cũng muốn đi chơi, lâu lắm không gặp bọn chị Mộng Mộng rồi!”

Đợi hai người đi rồi, Trương Hoa liền lấy xấp tài liệu trên bàn ra xem lại một lượt.

Ngô Phong Hải đến trước, thấy Trương Hoa đã ở trong phòng ăn liền hỏi: “Giám đốc Trương đến sớm thế?”

“Sau này mà còn gọi thế nữa là tôi không vui đâu đấy!”

Ngô Phong Hải cười he he nói: “Hôm nay có chuyện gì thế?”

“Đợi Dương Uy đến rồi nói luôn thể, chúng ta gọi món trước đi!”

Sau khi gọi món xong Trương Hoa dặn nhân viên phục vụ: “Từ từ hãy làm, đợi người đến đủ hãy đưa món ăn lên !”

Lý Dương Uy vừa đến liền nói: “Thật ngại quá, giờ Kỉ Oanh có bầu nên có cảm giác không tự do!”

Ngô Phong Hải cười nói: “Như thế mới là một người đàn ông tốt!”

“Nhân lúc món ăn chưa đưa lên, tôi muốn hai người xem cái này!” - Trương Hoa

nói rồi liền đưa cho mỗi người một bản phô tô. Ngô Phong Hải nói: “Đây

là cái gì?”

Trương Hoa nói: “Đây là thỏa thuận tham gia cổ phần,

Trần Dĩnh làm đấy, hai người xem đi, nếu không có ý kiến gì thì chúng ta sẽ thực hiện theo thỏa thuận này! Mấy hôm trước tôi không dám nói với

hai người về vấn đề này, giờ buổi đầu tiên đã thành công rồi, cũng thấy

có chút hi vọng nên tôi mới dám nói với hai người!”

Ngô Phong Hải nói: “Nếu anh cảm thấy chúng tôi cần thiết phải góp cổ phần thì chúng

tôi sẽ trực tiếp ký ngay, còn về nội dung thì khỏi cần xem, có chút tiền ấy có đáng gì đâu!”

Trương Hoa liền nói: “Vy hai người ký đi!”

Lý Dương Uy đẩy bản thỏa thuận lại, nói: “Trương Hoa, chút tiền ấy đừng

nói là tôi cho cậu mượn, cho dù có tặng cậu luôn cũng chẳng sao, giờ

công ty đã có hi vọng rồi, tôi biết cậu muốn giúp tôi, nhưng tôi không

muốn kiếm lời từ cậu!”.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 102
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...