Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 31

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

1.

Trần Dĩnh

vẫn kiên quyết sẽ về nhà, nói muộn một chút cũng không sao, vì cũng vẫn

còn xe. Trương Hoa nói thế cũng được, nhưng dặn cô đi lại phải chú ý một chút. Trần Dĩnh nói: “Để em về chỗ anh lấy túi trước đã!” lúc hai người ra ngoài ăn cơm, Trần Dĩnh không mang theo túi.

Trương Hoa ở

tầng năm, khu chung cư này không cao nên không có thang máy. Cứ lên đến

tầng nào là đèn ở tần ấy lại bật sáng cùng với tiếng bước chân người.

Trần Dĩnh đi rất chậm nên Trương Hoa cũng phải đi chậm lại với cô. Lúc

gần lên tầng năm, Trần Dĩnh bất cẩn trượt chân, Trương Hoa vội vàng vươn tay ra đỡ cô, miệng vội nói: “Em cẩn thận một chút, nhỡ bị ngã thì

sao?”

Đúng lúc ấy đèn ở hành lang sáng lên, lúc dìu Trần Dĩnh,

Trương Hoa mới phát hiện dưới ánh đèn vừa sáng lên, Cổ Vân Vân đang đứng ở đó.

Trương Hoa bất giác thu tay lại, sau đó tiến lại gần, nói với Cổ Vân Vân: “Cậu đến từ khi nào thế? Cũng không nói trước một

tiếng!”

Cổ Vân Vân nhìn Trương Hoa, sau đó nhìn Trần Dĩnh đang

chậm rãi đến gần. Trần Dĩnh, mỉm cười với Cổ Vân Vân, không gọi là giám

đốc Cổ như trước mà đột nhiên xưng hô khá thân mật: “Chị Vân, chị đến

rồi à!”

Cổ Vân Vân nhìn Trần Dĩnh không nói năng gì. Trần Dĩnh

quay sang nói với Trương Hoa: “Mau mở cửa ra, anh còn đứng ngây ra đó

làm gì?”

Đợi Trương Hoa mở cửa, Trần Dĩnh liền đi thẳng vào

trong nhà, sau đó quay đầu lại nói với Trương Hoa: “Mau mời chị Vân vào

nhà đi, đứng bên ngoài lạnh lắm!”

Trương Hoa bị sựTrần Dĩnh

khiến cho bối rối chẳng biết nói thế nào, hồi lâu mới nói với Cổ Vân

Vân: “Mau vào nhà đi!” Cổ Vân Vân không vào, chỉ cười khẩy: “Tôi đứng ở

đây chờ hơn một tiếng đồng hồ, chỉ muốn xem đến khi nào thì cậu về, xem

xem cậu ở bên ngoài chơi bời cái gì, không ngờ cậu lại đang tận hưởng

hạnh phúc!”

Giọng Cổ Vân Vân rất to, Trần Dĩnh ở trong nhà cũng

nghe thấy rất rõ. Trần Dĩnh lại đi ra, mỉm cười nói với Cổ Vân Vân:

“Trương Hoa muốn mời đứa bé ra ngoài ăn chút đồ ăn có dinh dưỡng, không

ngờ chị lại đến, nếu biết sớm thì chúng ta đã cùng đi ăn rồi!”

Trần Dĩnh cố ý nhất mạnh vào từ “đứa bé”.

Trương Hoa lúc này đã chẳng biết nói năng gì. Cổ Vân Vân hết nhìn Trương Hoa

lại nhìn Trần Dĩnh, sau đó mới nói: “Nếu nữ chủ nhân đã có nhà, tôi sẽ

không vào nữa!” nói rồi quay người bỏ đi. Trương Hoa vội vàng gọi “Vân

Vân” nhưng không hề đuổi theo.

Trần Dĩnh nói với theo: “Chị Vân, lần sau có thời gian lại ghé qua nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm!” nhưng

Cổ Vân Vân hoàn toàn không đếm xỉa đến họ.

Đợi Cổ Vân Vân đi khuất, Trương Hoa vào nhà, nói với Trần Dĩnh đang ngồi trên ghế sô pha: “Em cố ý có đúng không?”

Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, khẽ nở nụ cười đắc thắng: “Đúng là em cố ý, ai bảo chị ta đá anh, tìm người khác!”

“Em không biết gì thì đừng nói bậy, cái gì mà đá với chả không đá?”

“Anh làm sao thế hả, em giúp anh mà anh còn nổi cáu với em là sao?”

Bị Trần Dĩnh nói như vậy, Trương Hoa chẳng biết phải trả lời thế nào, hồi

lâu sau mới nói: “Em không biết rõ tình hình đâu, hôm nay em nói thế, Cổ Vân Vân lại nghĩ em đã quay lại đây ở rồi!”

2.

Trần

Dĩnh định nói cho dù có hiểu nhầm thì cũng có làm sao, nhưng ngẫm nghĩ

một lát lại thôi, trong lòng thầm nhủ: Xem ra Trương Hoa vẫn thích Cổ

Vân Vân, vẫn rất để tâm đến cô ấy. Nghĩ đến đây, Trần Dĩnh bỗng thấy hơi bực mình, cầm túi đứng lên nói: “Em về đây!”

“Có cần anh tiễn em không, em thế này anh thấy không yên tâm!

“Không cần đâu, em tự đi được rồi!”

Trương Hoa vẫn đưa Trần Dĩnh ra bến xe buýt, nhìn cô lên xe rồi mới về nhà.

Lúc ngồi trên xe, Trần Dĩnh nghĩ, sao tự nhiên mình lại nổi giận nhỉ? Chẳng nhẽ mình đang ghen? Rồi cô lại nghĩ, không thể nào, trước đây Trương

Hoa và Cổ Vân Vân vẫn ở bên nhau, sao mình không có cái cảm giác mãnh

liệt ấy.

Trần Dĩnh chậm rãi nhớ lại: Thái độ và những cử chỉ

quan tâm của Trương Hoa dành cho cô phải chăng đã làm cho cô ảo tưởng

hai người vẫn là vợ chồng, thế nên cô mới coi Cổ Vân Vân là kẻ thứ ba.

Chỉ có điều Trần Dĩnh nhớ lại cảnh Cổ Vân Vân tức tối bỏ đi, trong lòng

cảm thấy có chút thỏa mãn, thậm chí, cô còn hi vọng Cổ Vân Vân cứ hiểu

nhầm cô và Trương Hoa đang sống chung với nhau. Nghĩ đến đây Trần Dĩnh

lại thấy hơi hối hận, biết sớm thế này đã nhận lời ngủ lại nhà Trương

Hoa rồi.

Đang suy nghĩ miên man thì mẹ Trương Hoa gọi điện đến

hỏi: “Muộn thế này rồi, nếu như con vẫn chưa về thì đừng về nữa, ở lại

chỗ thằng Hoa đi, mai dậy sớm bảo nó đưa con đi làm, bây giờ nó cũng

đang nghỉ việc ở nhà mà!”

Trần Dĩnh nói: “Con đã lên xe về rồi!”

“Cái con bé này, có cơ hội ở chung mà không biết trân trọng”.

Đợi Trần Dĩnh về đến nhà, mẹ Trương Hoa lại trách cô không biết nắm bắt

thời cơ, Trần Dĩnh chỉ cười, vốn định kể cho mẹ Trương Hoa nghe chuyện

chọc tức Cổ Vân Vân nhưng cuối cùng lại thôi không nói gì.

3.

Trên đường về nhà, Cổ Vân Vân lái xe rất nhanh, hôm nay cô vốn định nói với

Trương Hoa, cô và Mạnh Phàm Khải đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Cổ Vân Vân chọn Mạnh Phàm Khải là để chọc tức Trương Hoa. Nhưng sau khi Trương Hoa nghỉ việc, Cổ Vân Vân mới ý thức được hành động này là sai lầm, ít

nhất đối với Trương Hoa mà nói, đây là một hành động sai lầm.

Trương Hoa vừa nghỉ việc, Cổ Vân Vân liền nói với Mạnh Phàm Khải, hai người

không hợp nhau, cũng không cần cùng đi ăn trưa nữa. Cổ Vân Vân hiểu rất

rõ, Mạnh Phàm Khải mãi mãi không phải là mẫu đàn ông mà cô cần, ở bên

cạnh kiểu đàn ông này lâu ngày, sớm muộn gì cô cũng chết vì áp lực.

Đối với Mạnh Phàm Khải mà nói, xuất thân và ngoại hình của Cổ Vân Vân đủ

tiêu chuẩn để làm vợ, vì vậy lúc ở bên cạnh Cổ Vân Vân, anh ta chẳng qua chỉ là đang thực thi những công việc tiền hôn nhân mà thôi.

Bản thân anh ta trước đây từng có bạn gái, thậm chí có thể nói từng có rất

nhiều bạn gái. Có một số cô còn từng có bầu, nhưng cuối cùng anh đều từ

bỏ họ, bởi vì những cô gái ấy có xuất thân không tương xứng với anh,

càng không có lợi gì cho sự nghiệp của anh ta.

Nhưng Cổ Vân Vân

thì khác, tập đoàn Triết Đông sau này có thể, trợ giúp tập đoàn của anh

ta. Đối với mẫu đàn ông như Mạnh Phàm Khải, lí tính mãi mãi là số một.

Khi Cổ Vân Vân gọi điện nói với anh ta những điều này, anh ta chẳng hề

cảm thấy nuối tiếc về mặt tình cảm, cái mà anh ta tiếc nuối chính là một đối tượng “đạt tiêu chuẩn làm vợ” của anh ta.

Đương nhiên Mạnh

Phàm Khải không hoàn toàn mất đi niềm tin, anh tin bố mẹ Cổ Vân Vân sẽ

thuyết phục được cô, một ứng cử viên có học vấn cao, từng du học nước

ngoài, lại xuất thuân cao quý như anh ta không phải là nhiều.

4.

Sau khi Cổ Vân Vân cắt đứt quan hệ với Mạnh Phàm Khải, cô cứ đợi điện thọai của Trương Hoa. Cổ Vân Vân luôn có một chút kiêu ngạo, cô không chấp

nhận cúi đầu. Nhưng bao nhiêu ngày đã trôi qua rồi mà Trương Hoa vẫn

chẳng có chút động tĩnh gì. Đến tối hôm nay thì Cổ Vân Vân không chịu

nổi nữa nên đi tìm Trương Hoa.

Cô gõ cửa rất lâu mà không thấy

có động tĩnh gì, biết Trương Hoa đã ra ngoài, Cổ Vân Vân vốn định gọi

điện hỏi anh đang ở đâu, nhưng ngẫm nghĩ một lát, Cổ Vân Vân quyết định

không gọi mà đứng ngoài đợi anh, để xem lúc nào anh sẽ về, cũng là để

xem anh chơi bời gì ở bên ngoài. Nhưng Cổ Vân Vân đâu có ngờ Trương Hoa

và Trần Dĩnh lại ở với nhau. Nhìn bộ dạng Trương Hoa lúc dìu Trần Dĩnh

cùng với giọng nói hết sức quan tâm, lại thêm với cách nói như chủ nhà

của Trần Dĩnh, Cổ Vân Vân dám chắc Trần Dĩnh đã quay lại rồi.

Chuyện này khiến cho Cổ Vân Vân không sao chịu nổi, dựa vào đâu mà Trần Dĩnh

lại được hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này? Tại sao Trương Hoa lại đối xử với cô như thế? Lúc lấy Trương Hoa, Trần Dĩnh đã không còn trong trắng, hơn nữa cô ta lại lừa Trương Hoa lâu như vậy, giờ chỉ dựa vào đứa con

mà giành lại được hạnh phúc của mình. Trong khi cô dâng tặng sự trong

trắng của mình cho Trương Hoa, tại sao Trương Hoa lại đối xử với cô

Cổ Vân Vân vừa nghĩ vừa tăng tốc, phóng như điên trong thành phố. Cô thậm

chí còn nuối tiếc: Tại sao lần ấy với Trương Hoa cô không có bầu luôn?

Nếu mà có bầu rồi thì có lẽ bây giờ đã không như thế này.

Đến

lúc đỗ xe vào bãi đỗ rồi Cổ Vân Vân mới bình tĩnh lại đôi chút, lúc này

cô mới thấy hơi sợ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ở trên đường thì sao? Nhưng

rồi nỗi căm hận Trần Dĩnh lại trào lên, cô luôn cảm thấy Trần Dĩnh không thể sánh bằng mình, cô ấy không xứng đáng và cũng không đáng được hưởng hạnh phúc.

5.

Mặc dù Trần Dĩnh đã mua vé xe về nhà

nhưng lại có một cảm giác hạnh phúc kì lạ. Chút cảm giác hạnh phúc này

hoàn toàn đến từ buổi tối hôm Trương Hoa dẫn cô đi ăn, cùng với giọng

điệu và hành động quan tâm của Trương Hoa lúc đỡ cô lên lầu.

Đương nhiên còn cả cảm giác chiến thắng Cổ Vân Vân nữa. Cho dù thế nào, Trần

Dĩnh cảm thấy việc mình giữ lại đứa bé là quyết định đúng đắn, có con

rồi cô và Trương Hoa sẽ mãi mãi gắn kết với nhau. Lúc này cái quyết định về quê rồi không quay lại nữa của Trần Dĩnh bắt đầu lung lay, trong

lòng cô dậy lên một hi vọng nho nhỏ, rằng cô và Trương Hoa sẽ bất ngờ có chuyển biến.

Hôm Nhã Vận được nghỉ, Trương Hoa về nhà có một

đêm, bố mẹ anh cũng biết anh đã nghỉ việc, thế nên có về cũng chẳng vấn

đề gì. Bây giờ Trương Hoa cũng bắt đầu có những thay đổi. Trần Dĩnh biết đó là vì đứa bé trong bụng mình. Trương Hoa lần nào về cũng hỏi han

tình hình của đứa bé, thậm chí có lần còn nhân lúc bố mẹ và Nhã Vận

không có ở nhà để sờ bụng Trần Dĩnh. Những hành động ấy khiến cho Trần

Dĩnh dần dần tìm được cảm giác yên ổn và ấm áp.

Nhưng niềm hạnh

phúc và ấm áp ấy đã thay đổi hòan toàn sau lần Nhã Vận một mình vào

thành phố. Sự thay đổi này lại lần nữa đẩy Trần Dĩnh đến bước đường

cùng, không nơi nương tựa.

6.

Mấy hôm nay Cổ Vân Vân đều không đi làm, cũng không chịu ra khỏi cửa, trong lòng không sao thoát

khỏi ám ảnh bởi Trương Hoa và Trần Dĩnh. Tối hôm ấy, nằm trên giường,

cuối cùng Cổ Vân Vân không thể chịu nổi nữa, liền gọi điện cho Nhã Vận.

Bởi vì trước đây Nhã Vận từng đi chơi với cô mấy ngày, đôi bên đều có số

của nhau, Nhã Vận nhìn thấy số điện thọai của Cổ Vân Vân thì ngạc nhiên

lắm, vội chạy từ phòng khách vào phòng riêng nghe điện.

Cổ Vân

Vân chỉ nói ngày mai muốn gặp Nhã Vận, có một vài chuyện cần nói với Nhã Vận. Nhã Vận hỏi là chuyện gì, Cổ Vân Vân chỉ nói: “Ngày mai gặp em sẽ

biết, là một chuyện chắc chắn em không thể ngờ tới!” ngoài ra Cổ Vân Vân còn dặn Nhã Vận không được nói chuyện đi gặp cô cho cả nhà nghe.

Nhã Vận dù sao cũng vẫn là một đứa trẻ, cảm thấy rất tò mò, cũng rất thú

vị. Thế nên, khi mẹ Trương Hoa hỏi là điện thoại của ai, Nhã Vận nói là

của bạn học, hẹn ngày mai vào thành phố chơi. Mẹ Trương Hoa không mấy để tâm, chỉ nói: “Được nghỉ rồi, đừng có suốt ngày mải chơi, chỉ còn nửa

năm nữa là lên lớp mười hai rồi, phải dành thời gian cho chuyện học

hành!”

Nhã Vận vỗ vai mẹ nói: ‘Mẹ yên tâm, kết quả học tập của con cũng đâu có tồi!”

Nhã Vận vừa xuống xe buýt đã thấy Cổ Vân Vân đang đỗ xe ở gần đó đợi. Nhã

Vận vào xe đã hỏi: “Chị Vân, sao đột nhiên tìm em ra đây thế? Nghe nói

chị mới có bạn trai à?”

Cổ Vân Vân không trả lời những câu hỏi ấy, chỉ nói: “Đợi đến quán cà phê chị sẽ nói với em!”

Trong quán cà phê, Cổ Vân Vân phải mất khá nhiều thời gian để kể cho Nhã Vận

nghe chuyện Trần Dĩnh với Lục Đào, chuyện Trần Dĩnh kết hôn với Trương

Hoa chỉ là chuyện lừa gạt, sự thật đằng sau chuyện Trương Hoa ly hôn và

vào làm ở công ty điện tử Triết Đông, chuyện Cổ Vân Vân có bạn trai mới

chỉ là để chọc tức Trương Hoa… Thậm chí còn nói cho Nhã Vận biết chuyện

cô đã dâng hiến lần đầu tiên của mình cho Trương Hoa.

7.

Cổ Vân Vân vốn không định nói những chuyện này cho một cô bé như Nhã Vận,

nhưng cuối cùng vẫn nói ra, còn nói với Nhã Vận rằng mình thực lòng

thích Trương Hoa, kể từ lúc còn đi học cho đến giờ, ngoài Trương Hoa ra

thì chưa bao giờ có quan hệ thân mật với một người đàn ông nào khác.

Đương nhiên Cổ Vân Vân cũng không quên nhắc đi nhắc lại nhiều lần chuyện của

Trần Dĩnh và Lục Đào, thậm chí còn có ý ám chỉ đứa bé trong bụng Trần

Dĩnh chưa chắc đã phải là của Trương Hoa. Đối với một cô bé như Nhã Vận, những chuyện này thật sự là một cú sốc.

Nhã Vận không thể chị

dâu hiền lành, đơn giản của mình lại là người như vậy, thế nên sự bất

mãn với anh cả trong lòng Nhã Vận ngay lập tức chuyển thành đồng tình,

thương cảm.

Sự phân biệt phải trái cùng với sự thay đổi tâm

trạng của trẻ con lúc nào cũng rất nhanh, Nhã Vận không nằm ngoài điều

ấy. Sau mấy tiếng ngồi với Cổ Vân Vân, ngoài sự đồng cảm với anh trai,

cô cũng bắt đầu đồng tình với Cổ Vân Vân, lòng thầm nhủ: Xem ra chị Vân

mới là một cô gái thuần khiết nhất, cũng là người yêu anh cả nhất, biết

rõ anh cả đã kết hôn rồi mà vẫn dâng hiến cho anh cả.

Ngoài ra

Nhã Vận còn nghĩ: Chị dâu, à không, nên nói là Trần Dĩnh mới phải, kì

thực không hề đơn giản. Một chuyện xấu xa như thế này mà giấu nhẹm đi,

chẳng để lộ chút dấu vết nào. Rồi Nhã Vận lại nghĩ, có lẽ đây chính là

nguyên nhân Trần Dĩnh có thể lừa được anh trai mình, chắc chắn hồi đầu

anh cả cũng bị cái vẻ bề ngoài của chị ta lừa.

Lúc Nhã Vận về nhà, Trần Dĩnh nhìn thấy cô liền cười hỏi: “Đi với bạn học thế nào?”

Nhã Vận lạnh nhạt đáp: “Chẳng thế nào cả!” sau đó đi thẳng vào phòng tìm

mẹ, để mặc Trần Dĩnh ngồi ngây ra vì kinh ngạc, linh tính mách bảo cô có chuyện gì bất ổn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 31
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...