Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 57

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

1.

Những bữa

tiệc mà hiện giờ Trương Hoa tham dự hoàn toàn khác với những bữa tiệc

rượu khi còn làm ở bên công ty điện tử Triết Đông. Trước đây mời anh ăn

uống đều là những ông chủ khu vực ngoại ô, những người đi cùng toàn là

bạn bè hoặc quản lí cửa hàng của ông chủ đó, tố chất của họ thường không cao.

Giờ thì khác hẳn, về cơ bản đều là ông chủ các doanh

nghiệp hoặc các cán bộ quản lý cấp cao; tố chất và trình độ của họ rõ

ràng hơn hẳn những ông chủ ở ngoại ô kia.

Những ông chủ này khi

đi ăn thường nói với Trương Hoa: “Những thanh niên vừa có kinh nghiệm

quản lý lại vừa có kiến thức kinh doanh phong phú như thầy Trương đây

quả là hiểm có, làm giáo viên đào tạo thì phí hoài quá!”, thậm chí còn

cười bảo: “Nếu như không phải vì chủ tịch Cổ, tôi thật muốn giành anh về làm cho tôi đấy!”

Những lời ca tụng ấy có lẽ chính lả nguyên

nhân chính khiến cho Trương Hoa dần dần sinh ra kiêu ngạo, lại cộng thêm với sự tán dương của những người làm nghề đào tạo, rất nhiều nhân viên

mua sách xin anh kí tên... Những điều ấy đã khiến Trương Hoa rất khó

dùng li trí để điều chỉnh tâm lý hiện tại của mình.

Vì vậy mới

nói, trẻ có thế mạnh của tuổi trẻ, nhưng tuổi trẻ mãi mãi tồn tại nhược

điểm chỉ mạng của tuổi trẻ. Ngoài ra, một con đường thành công ổn định

mới là một con đường bền vững, một con đường thành công bột phát hoặc

thông qua những thủ đoạn không mấy hay ho thường có tuổi thọ không dài,

trừ phi người trong cuộc có thể nhanh chóng lĩnh hội được nguy cơ tiềm

tàng, từ đó ứng biến có hiệu quả. Còn về tương lai của Trương Hoa ra sao còn phải xem nhận thức của bản thân anh đến đâu. Nhưng hiện giờ Trương

Hoa chắc chắn chưa nhận thức được những chuyện này, anh vẫn còn đang đắm chìm trong tâm lý nóng lòng tiến đến thành công.

Trước đây anh

thích đi xe buýt, nhưng giờ anh đã có thói quen lái xe ra ngoài. Giờ thì anh đã hiểu tâm lý của Cổ Văn Vân vì sao không thích đi xe buýt, dù sao cảm giác tự mình lái xe cũng khác hẳn với đi xe buýt. Trương Hoa mấy

lần về nhà bố mẹ nhưng đều lái xe về ăn bữa cơm rồi đi ngay, thậm chí có lần còn chẳng ở lại ăn cơm.

Nhã Vận đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học. Hôm cô nhận được giấy báo đã vui mừng gọi cho Trương Hoa. Nhưng Trương Hoa tỏ ra không mấy hào hững trong điện thoại, chỉ

hỏi Nhã Vận đã tìm hiểu kĩ chưa, tình hình trường học thế nào, trình độ

giáo viên chuyên ngành ra sao, học phí bao nhiêu?

Những chuyện

này khiến Nhã Vận vô cũng không vui. Trương Hoa lại về nhà, đưa cho Nhã

Vận một cái phong bao lì xì đỏ, nói là phần thưởng cho cô đỗ đại học.

Nhã Vận không nhận mà tức giận nói: "Em không cần tiền của anh, em chỉ

hi vọng anh cũng vui chung với em, dù sao em cũng đại học rồi!”

Lúc này Trương Hoa mới hiểu ra tâm trạng của em, nghĩ lại thấy hồi đầu, lúc cấm tờ giấy báo trúng tuyến trên tay, anh đã phấn khởi đến mấy đêm liền không ngủ nổi, hoàn toàn chẳng cân nhắc đến chuyện chọn trường nào,

càng không nghĩ đến chuyện lựa chọn ngành học nào. Bố mẹ anh và Nhã Vận

cũng vui lây với anh. Tại sao giờ khi nghe thấy Nhã Vận thông báo nhận

được giấy trúng tuyển, anh lại nghĩ đến nhiều vấn để thể? Bản thân anh

dần trở nên lý trí chăng? Hay anh đang trở thành một con người quá thực

dụng?

Thế là Trương Hoa vội vàng xin lỗi em gái, báo sẽ chung

vui với em. Thấy Nhã Vận vẫn còn đang giận, Trương Hoa liên nói với mẹ:

"Con cho em nó ra ngoài ăn, kể cho nó nghe mấy chuyện hồi học đại học!", sau đó lại gần dỗ dành Nhã Vận: "Thôi đừng giận nữa, anh sẽ dẫn em ra

ngoài kể cho em mấy chuyện rất thú vị hồi học đại học!”. Nhã Vận nghe

thấy mới hơi nguôi ngoai.

Trương Hoa dẫn Nhã Vận vào một nhà

hàng ở trong thành phố. Trẻ con đúng là trẻ con, sau bữa ăn, tâm trạng

Nhã Vận lại vui vẻ trở lại. Nhất là sau khi nghe anh kể mấy chuyện thú

vị hồi học đại học, Nhã Vận háo hức muốn được đi học ngay.

Sau

khi ra khỏi nhà hàng, Trương Hoa hỏi Nhã Vận chiều nay muốn vào thành

phố chơi hay về nhà. Thực ra Trương Hoa biết thừa Nhã Vận đến đây rồi

nhất định sẽ đòi ở lại chơi. Nhã Vận đáp: "Đương nhiên là phải đi chơi

rồi!”

Trương Hoa liền nói: “Chiều nay anh không thể đi với em

được, anh phải về công ty có chút việc. Em một mình phải cẩn thận một

chút!”, sau đó lấy cái lì xì đỏ ra: “Giờ thì chịu nhận rồi chứ hả?”. Nhã Vận đón lấy cái lì xì, nói: "Nể anh có thành ý, em đành phải nhận vậy,

vừa hay trưa nay phải dùng đến!”

“Chắc là chiều nay anh không thể đưa em về, em nhớ về nhà sớm đây!”

Nhã Vận gật đầu: “Muộn cũng chẳng sao, cũng lắm em về nhà anh ngủ là được chứ gì!”

Trương Hoa lập tức nói: “Không được!”. Trần Dĩnh đang ở chỗ anh. Bố mẹ anh và

Nhã Vận đầu không biết chuyện này, Trương Hoa cũng không muốn để Nhã Vận biết.

Nhã Vận lại tỏ vẻ không vui: “Tại sao không

được?”black">Trương Hoa nói: “Đã nói không được là không được! Ngoan, chiều nhớ về nhà sớm đấy!"`

Nhà Vận liền tỏ và vui vẻ, áp sát vào người anh: “Thôi được, em sẽ về nhà sớm! Giờ thì mua cho em một cái kem chứ hả?”

3.

Trương Hoa cũng đến bó tay với cô em gái, đành để mặc cho Nhã Vận kéo mình đi

mua kem. Mua kem xong, Trương Hoa nói: “Giờ thì được rồi chứ hả?”

Nhã Vận ăn vừa nói: "Anh đi đi, em không giữ đâu!”

Trương Hoa nhìn thấy em gái như vậy chỉ biết cười như mếu, thực sự bất lực với cô em gái, dặn dò Nhã Vận về sớm rồi lái xe về công ty.

Đáng

tiếc là Trương Hoa không nhận ra nụ cười tinh quái của Nhã Vận. Nếu anh

phát hiện ra chìa khóa nhà của mình đã bị Nhã Vận ban nãy lén lấy trộm

trong lúc níu tay anh thì chắc Trương Hoa chỉ còn biết cười nhăn nhó.

Bởi vì Trương Hoa không để chung chìa khóa nhà với chìa khóa xe, mà chìa khóa xe thì anh luôn cầm trên tay.

Nhã Vận nhìn chiếc chìa khóa lấy trộm của anh, thầm cười bảo: "Để xem anh còn nói không được không?

Giờ anh có muốn vào nhà cũng không được!”

Chiều hôm ấy, sau khi

đi dạo được kha khá rồi, Nhã Vận thầm nghĩ: Phải về nhà anh sớm thôi,

nếu không anh ấy đi làm về lại không vào được nhà thật, dù sao mình cũng đã đến rồi, anh ấy đâu thể đuổi mình đi được?

Nhã Vận vốn định

ngồi xe buýt nhưng thấy tiền anh trai cho cũng khá nhiều, hơn nữa thời

tiết lại nóng nực, thầm nghĩ dù sao cũng là tiền của anh, thôi thì cứ

thả phanh một lần, thế là liền vẫy taxi về.

Trần Dĩnh vừa mới đi chợ về. Cô càng lúc càng cảm thấy mình giống như một ô sin, chăm con,

nấu nướng thu dọn nhà cửa, giặt giũ, thỉnh thoảng cho con ra ngoài đi

dạo, nhưng thời tiết nóng nực nên rất ít khi ra ngoài.

Trương

Hoa rất ít khi ăn cơm ở nhà, thỉnh thoảng lại nhắn tin báo tối không về

ăn cơm, thậm chí đôi khi còn chẳng nhắn tin, cũng không biết khi nào thì anh mới về, vì vậy thức ăn thường xuyên bị bỏ phí.

Đặt đồ ăn

vào trong bếp rồi, Trần Dĩnh liền bế con ngồi nghỉ trên ghế sô pha. Trần Dĩnh không dám đặt con trên ghế sô pha, bởi vì mùa hè mặc ít quần áo,

con bé dễ dàng lật người, sợ không cẩn thận nó sẽ ngã xuống đất.

Cô đang chuẩn bị đặt con vào giường để đi nấu nướng thì nghe thấy tiếng chìa khóa lách cách mở của.

4.

Trần Dĩnh còn tưởng là Trương Hoa hôm nay về sớm, trong lòng mừng thầm,

không ngờ người về lại là Nhã Vận. Trần Dĩnh bế con đứng ngây ra không

biết làm sao. Nhã Vận cũng ngạc nhiên không kém, nhưng lập tức phản ứng

ngay, bụng thầm nghĩ: Chẳng trách mà anh cả không cho mình đến đây, hóa

ra là có Trần Dĩnh và con chị ta ở đây.

Cả hai đầu kinh ngạc,

Nhã Vận lập tức hỏi: "Sao chị lại ở đây?” Trần Dĩnh không biết phải trả

lời ra làm sao. Nhã Vận nhìn thấy đứa bé trong tay Trần Dĩnh, tỏ vẻ rất

hào hứng, vội đóng cửa lại rồi chạy đến oa lên: "Oa, em bé!”

Đối với Nhã Vận lúc này, Trần Dĩnh có ở đây hay không không còn quan trọng

nữa. Quan trọng là nhìn thấy con của anh trai. Lúc ở nhà Nhà Vận cũng

thường nói với bố mẹ về em bé, mẹ Trương Hoa thường xuyên thở dài nói:

“Đáng tiếc là đứa bé lớn thế rồi mà vẫn chưa được gặp mặt!”, Nhã Vận có

lần nói với mẹ: “Hay là để con đi xem sao, dù gì cũng nghỉ hè rồi!”,

nhưng mẹ cô không đồng ý.

Lúc này bỗng nhiên em bé xuất hiện

ngay trước mặt, đương nhiên Nhã Vận mừng lắm. Nhã Vận nói với Trần Dĩnh: “Cho em ôm nó cái!”, Trần Dĩnh đưa con cho Nhã Vận. Con bé lúc này mắt

vẫn nhắm nghiền say ngủ, có lẽ bởi vì vừa phải theo Trần Dĩnh ra ngoài

đi dạo nên rất mệt.

Nhã Vận ôm Tỉnh Tỉnh, miệng nói: "Dễ thương

quá, rất giống anh cả!” Câu nói “rất giống anh cả” vốn dĩ phải khiến

Trần Dĩnh cảm thấy vui, nhưng lúc này nghe lại như có một ý gì khác, cảm thấy trong câu nói đó có những hồi ức không thể xóa nhòa về sự nghi ngờ đối với thân phận của đứa bé trước đây.

Nhã Vận chỉ buột miệng nói ra chứ không nghĩ ngợi gì, hơn nữa đứa bé quả thực rất giống Trương Hoa.

Thường thì con trai giống con gái giống bố. Nhã Vận ôm Tỉnh Tỉnh, nói: “Cưng à, đừng ngủ nữa, mau mở mắt ra nhìn cô đi nào!"

Trần Dĩnh thấy Nhã Vận thích em bé, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi nhiều, liền báo: "Em giúp chị bế cháu, chị đi nấu cơm nhé!”

Nhã Vận liền nói: "Chị đi đi, để em ôm cháu cho!", lúc này Nhã Vận chỉ mải

mê với em bé, chẳng buồn hỏi xem tại sao Trần Dĩnh và em bé lại ở đây.

5.

Buổi chiều hết giờ làm, Trương Hoa mới phát hiện ra là chìa khóa bị mắt,

nhưng anh không thể nào ngờ người lấy mất chìa khóa lại là em gái mình,

anh còn chạy ra xe tìm kiếm một lúc lâu, cứ tưởng lúc lái xe chìa khóa

rơi ra ngoài. Nhưng tìm mãi mà không thấy, cuối cùng Trương Hoa đành bỏ

cuộc, thầm nghĩ có thể bất cần đánh rơi ở đâu đó rồi. Dù gì ngoài chùm

chìa khóa Trần Dĩnh cầm thì ở nhà vẫn còn một chùm chìa khóa dự bị nữa.

Đáng nhẽ ra buổi tối vẫn còn phải dự tiệc tùng nhưng Trương Hoa không đi,

anh sợ về nhà muộn Trầm Dĩnh đã ngủ rồi, đến lúc ấy gọi cửa sẽ không

tiện. Trên đường lái xe về, Trương Hoa thầm nghĩ, dạo này không có thời

gian ở với con, không đi công tác thì cũng về nhà rất muộn. Hơn nữa dạo

này Trương Hoa vì muốn tránh Trần Dĩnh nên toàn ngủ bên giường của Nhã

Vận.

Đối với Trần Dĩnh, tâm lý của Trương Hoa rất phức tạp. Lần

trước khi phát hiện cô mang con đến ở một nơi không khí rất tồi, anh cực kì bực tức, cũng rất xót con, vì vậy mới đầu anh thường xuyên ngủ chung với hai mẹ con Trần Dĩnh trên một cái giường là để ở bên cạnh con.

Sau một thời gian thấy sức khỏe của con đã tốt lên, hơn nữa vẫn đáng yêu

như thế, trong lòng anh cũng thấy dễ chịu hơn nhiều, nỗi tức giận với

Trần Dĩnh cũng không còn nhiều như trước nữa.

Khi cơn giận nguôi ngoai bớt Trương Hoa mới phát hiện ra, lúc trước vì giận dữ nên anh đã

quên mất một việc là thời gian qua, Trần Dĩnh cũng chịu không ít khổ

cực. Cứ nhìn cô phải mất rất nhiều thời gian mới từ từ hồi phục lại khí

sắc là biết rồi.

Sau khi cảm nhận được điều này, anh phát hiện

ra tâm sinh lý của mình mỗi khi ngủ cùng với hai mẹ con Trần Dĩnh cũng

có sự khác biệt. Chủ yếu 1à anh không biết Trần Dĩnh vô tình hay cố ý,

chỉ cần anh ngủ chung với hai mẹ con thường xuyên có một số hành vi

khiến cho anh nảy sinh ham muốn. Trương Hoa sợ sẽ gặp phải tình cảnh

đáng xấu hổ như cái đêm trước khi Trần Dĩnh bế con đi nên sau đó toàn

ngủ trên giường của Nhã Vận.

Đỗ xe rồi lên lâu, Trương Hoa nghĩ: Hôm nay khó khăn lắm mới về nhà sớm, tối nay có thể chơi cùng con rồi.

Nếu được, lát nữa sẽ bế con ra ngoài đi đạo, nhân tiện đi mua ít đồ cho

con.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 57
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...