Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 12

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

1.

Trương Hoa nói chuyện mình đến làm việc ở công ty đồ điện Triết Đông với các

bạn cùng lớp, nhưng không nói chuyện ly hôn của mình. Có người nói: “Sao tự nhiên Trương Hoa lại thích cạnh tranh trên thương trường thế? Chẳng

phải nói cả đời chỉ thích sống yên ổn thôi sao?” Còn có người nói đùa:

“Không phải cậu để mắt đến gia sản nhà Cổ Vân Vân đấy chứ?”

Dương Uy vội vàng ngắt lời: “Không biết chỉ được cái nói bừa. Thế này

gọi là giải phóng tư tưởng, đàn ông có hơi tham vọng cũng là bình

thường!”

Trương Hoa cũng nói: “Cuộc sống có cạnh tranh cũng

không tồi. Gần đây tôi đang cạnh tranh với công ty đồ điện Kinh Thao, hi vọng đến Quốc Khánh có thể cho họ một cú sốc!”

Sau đó cả bọn cùng nhau nâng cốc: “Chúc mừng Trương Hoa giải phóng tư tưởng, đi trước chúng ta một bước!”

Lại có người nói: “Hi vọng Trương Hoa giành được thắng lợi trong kì Quốc

Khánh tới, hi vọng Trương Hoa tương lai sẽ trở thành một người khổng lồ

trên thương trường!”

Trương Hoa phì cười, anh biết các bạn của mình cứ ngồi cùng nhau là thích “chém gió” kiểu này.

Nhưng kết quả cạnh tranh giữa công ty điện tử Triết Đông với Kinh Thao trong

dịp Quốc Khánh bất hạnh thay lại đúng như những gì Trần Dĩnh đang lo

lắng, Trương Hoa thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí đề phòng, anh cứ

nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ thắng, công ty Kinh Thao không thể nào chuẩn bị chu tất như mình. Điều cơ bản nữa là trước Quốc Khánh không hề thấy

bên Kinh Thao có bất cứ hoạt động lớn nào.

Đúng hôm Quốc Khánh,

Trương Hoa mới phát hiện phán đoán của mình là sai lầm, hơn nữa cái sai

lầm nghiêm trọng này lại trực tiếp khiến cho Trương Hoa và Triết Đông

thất hại thảm hại ngay trong ngày đầu tiên của mùa tiêu thụ sản phẩm

nhân dịp Quốc Khánh.

2.

Hôm đó, nghe giám đốc cửa hàng

trung tâm thành phố nói ra tên Trương Hoa, Lục Đào đã hoài nghi không

biết có phải là trùng tên không, bởi vì hắn ta đi lại với Trần Dĩnh khá

lâu, rất hiểu tính tình và khả năng của Trương Hoa, vì vậy mới yên tâm

duy trì mối quan hệ bí mật với Trần Dĩnh, vì vậy Lục Đào cảm thấy không

thể nào là anh ta.

Nhưng Lục Đào vẫn cẩn thận nghe ngóng tình

hình, phát hiện đích thị là chồng cũ của Trần Dĩnh. Hắn ta lập tức phán

đoán ra Trương Hoa có ý định trả thù mình, vì vậy đã tìm hiểu kĩ càng kế hoạch mà Trương Hoa vừa tung ra.

Ngồi trong văn phòng, Lục Đào

khinh bỉ cười, thầm nghĩ Trương Hoa dù sao vẫn trẻ con, còn phạm nhiều

sai lầm. Trước “đại chiến” Trương Hoa đã hành động quá khoa trương, để

lộ ý đồ ra ngoài, hơn nữa Trương Hoa quá coi trọng cạnh tranh kinh doanh chính quy, không biết rằng ngoài cạnh tranh kinh doanh chính quy, xử lý các mối quan hệ trên thương trường không kém phần quan trọng. Còn nữa,

Trương Hoa chưa từng trải nghiệm không khí kinh doanh vào dịp Quốc

Khánh, vẫn không hiểu rõ trong những ngày lễ kiểu này, trọng tâm nhu cầu của khách hàng nằm ở đâu.

Phân tích được hết những điểm này,

Lục Đào liền gọi cho giám đốc quản lí các cửa hàng trung tâm thành phố,

bảo ông ta không phải lo lắng, Lục Đào đã có kế hoạch đối phó với công

ty điện tử Triết Đông. Lục Đào đã đích thân ra tay thì chắc chắn sẽ

thắng.

Mặc dù Lục Đào đã âm thầm bắt tay tiến hành chiến dịch

kinh doanh, nhưng ngoài mặt lại làm như không có động tĩnh gì, ngay cả

các nhân viên kinh doanh cũng cảm thấy hết sức kì quái, tại sao Quốc

Khánh năm nay lại im ắng đến thế.

3.

Đúng hôm Quốc

Khánh, Trương Hoa mới phát hiện ra tại tất cả các trung tâm mua sắm lớn, đồ điện của công ty Kinh Thao đều chiếm vị trí đẹp, hơn nữa Kinh Thao

đẩy mạnh mạng lưới quảng bá thương hiệu, làm rùm beng đến nỗi đâu đâu

cũng chỉ thấy quảng cáo về sản phẩm của Kinh Thao. Các sản phẩm của công ty Kinh Thao lại có rất nhiều hoạt động trên thị trường, thêm nữa ở các trung tâm mua sắm chỉ có giới thiệu về các mặt hàng của Kinh Thao.

Qua tìm hiểu, Trương Hoa mới biết chính sách khen thưởng của công ty Kinh

Thao mãi đến tối ngày hôm qua mới được gửi đến tay của các trưởng quầy,

hơn nữa mức thưởng lại rất cao. Bởi vì nhân viên kinh doanh của công ty

điện tử Kinh Thao từ trước đến nay đều không được thưởng ngoài lương,

giờ quyết định này, ai nấy đều hết sức vui mừng, lòng nhiệt tình với

công việc dâng cao ngùn ngụt.

Trương Hoa vốn nghĩ nhân viên bán

hàng hợp đồng bên công ty Kinh Thao không nhiều, nhưng đến đúng ngày

Quốc Khánh mới phát hiện ra mình đã phán đoán sai, tờ rơi quảng cáo phát đi cũng cực kì nhiều.

Điều quan trọng hơn là, Kinh Thao đột

nhiên châm ngòi “cuộc chiến giá cả”, tuyên bố bán hàng phi lợi nhuận

ngày hôm đó, ở các quầy hàng cũng bày rất nhiều hàng tặng kèm. Ngay cả

nhân viên bán hàng của khu thương mại cũng ra sức tuyên truyền cho bên

Kinh Thao.

Tất cả những điều này khiến cho doanh thu của công ty điện tử Kinh Thao xếp hàng đầu trong những sản phẩm cùng loại. Lượng

tiêu thụ hàng hóa bên Triết Đông có thể dùng từ “ảm đạm” để miêu tả, đến buổi chiều, gần như tất cả các nhân viên kinh doanh và nhân viên hợp

đồng đều ủ rũ, một số người bắt đầu oán trách công ty không chịu tạo mối quan hệ tốt với trung tâm thương mại, hơn nữa lại không có chương trình hay hạ giá, khuyến mại trong dịp lễ Quốc Khánh. Quốc Khánh, chỉ có một

vài hoạt động nho nhỏ như tặng quà kèm theo sản phẩm.

4.

Lần đầu tiên Trương Hoa nếm mùi đau đớn của thất bại, anh gần như mất

phương hướng, đột nhiên chẳng biết phải làm thế nào, thậm chí còn chẳng

muốn đến các khu trung tâm mua sắm của công ty, anh sợ phải gặp bất kì

ai, sợ gặp họ rồi sẽ không biết ăn nói ra sao.

Chiều tối, anh

không quay lại công ty mà về thẳng nhà, về đến nhà là tắt luôn điện

thoại, sau đó ngồi trầm ngâm hút thuốc trong phòng khách.

Sự

thảm bại ngày hôm đó cũng là điều mà Phùng Lâm Hàn không ngờ đến, nhưng

dù sao anh ta cũng lăn lộn trên thương trường mấy chục năm rồi, đã quen

với những việc như thế này. Hơn nữa đây chỉ là thất bại trong khu trung

tâm, còn lượng tiêu thụ sản phẩm ở các khu vực xung quanh cũng tạm ổn.

Buổi tối, Phùng Lâm Hàn gọi điện cho Trương Hoa, muốn an ủi Trương Hoa

nhưng anh đã tắt máy.

Phùng Lâm Hàn cười cười, thầm nghĩ, Trương Hoa dù sao vẫn còn trẻ, không chịu đựng nổi cú sốc này. Anh ta thậm chí có phần vui mừng, như thế mình có thể tìm một số phương án cứu chữa,

một mặt có thể khiến cho Trương Hoa phải cảm kích mình, mặt khác lại

khiến cho Trương Hoa nhìn rõ của bản thân.

Trong khi đó, Cổ Vân

Vân cũng liên tục gọi cho Trương Hoa, cô biết chiến dịch tiêu thụ ở

trung tâm thương mại đã thất bại thảm hại, sợ Trương Hoa không chịu nổi

chuyện này. Cổ Vân Vân thực ra chẳng quan tâm đến lượng tiêu thụ, vì cô

biết rõ, công ty điện tử Triết Đông có phá sản cũng chẳng ảnh hưởng

nhiều đến bố cô. Cô thậm chí còn nghĩ, tại sao bố cô lại mở nhiều công

ty như thế, tiền đã kiếm đủ từ lâu rồi.

Giờ Cổ Vân Vân chỉ quan

tâm đến tâm trạng của Trương Hoa. Cô nghĩ, mình hướng Trương Hoa tham

gia vào cuộc cạnh tranh trên thị trường có thể là một sai lầm, anh vốn

dĩ thuộc về cuộc sống đơn giản, bình dị, còn cô cũng thích điểm này ở

anh.

Cổ Vân Vân biết Trương Hoa ở nhà, định đến tìm anh, nhưng

cuối cùng lại thôi. Cô nghĩ anh tắt máy chắc chắn là vì không muốn có

người làm phiền, vậy thì để cho anh yên tĩnh một chút.

5.

Các công ty kinh doanh và nghề dịch vụ khác biệt ở chỗ, người ta được nghỉ

ngơi vào những dịp lễ tết thì bọn họ càng thêm bận rộn vào những ngày

này. Công ty Trần Dĩnh và công ty của Lưu Huệ Anh đều không thuộc các

ngành nghề ấy, vì vậy họ đã hẹn nhau nghỉ Quốc Khánh sẽ cùng đi chơi.

Nhưng đến ngày Quốc Khánh, Trần Dĩnh lại ủ rũ trong nhà Lưu Huệ Anh, chẳng

chịu ra ngoài. Lưu Huệ Anh cũng chẳng có cách nào khác, đành phải ở nhà

với cô. Buổi tối, Lưu Huệ Anh nói: “Cậu cứ như vậy sau này con cậu đẻ ra sẽ bị tự kỉ đấy!”

- Huệ Anh, nếu như Trương Hoa và Cổ Vân Vân có con, có phải anh ấy sẽ càng không thích con của tớ với anh ấy không?

- Tớ thấy cậu không những bị stress mà còn sắp mắc bệnh ảo tưởng đấy,

nghe tớ này, ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo, thích ăn gì thì ăn,

thích chơi gì thì chơi, tạm thời quên hết những thứ này đi!

Ngày hôm sau, Lưu Huệ Anh kéo Trần Dĩnh vào khu trung tâm đi dạo. Đến chiều, Trần Dĩnh nói: “Chúng ta vào xem khu trung tâm bán đồ điện tử một chút

đi?”

- Cậu không định mua đồ điện tử, vào đó>

- Cổ

Vân Vân nói Trương Hoa muốn đối phó với công ty điện tử Kinh Thao, tớ

muốn đi tìm hiểu tình hình tiêu thụ của hai công ty một chút!

Lưu Huệ Anh có vẻ bực mình: “Đã nói ra ngoài chơi thì tạm quên hết những

thứ này đi, sao vẫn còn nhớ đến Trương Hoa?” Nhưng cuối cùng vẫn đi cùng Trần Dĩnh đến khu bán hàng của công ty điện tử Triết Đông và Kinh Thao.

Trần Dĩnh làm việc mấy năm trời ở phòng tài vụ của công ty điện tử Kinh

Thao, có quen một số nhân viên cũ của công ty. Một trưởng quầy ở đây có

vẻ tự hào nói với Trần Dĩnh: “Lượng tiêu thụ của chúng tôi ngày hôm qua

hoàn toàn đánh bại công ty điện tử Triết Đông, hôm qua bọn họ thất bại

thê thảm, hôm nay có đỡ hơn một chút, nhưng còn kém xa bọn tôi!”

6.

Ra khỏi khu mua sắm, tâm trạng Trần Dĩnh lo lắng không yên, liên tục hỏi

Lưu Huệ Anh: “Không biết tâm trạng Trương Hoa hiện giờ ra sao? Anh ấy có chịu đựng được cú sốc lớn thế này không?”

Lưu Huệ Anh cười nói: “Yên tâm đi, không đến nỗi tự sát đâu!” sau đó, nhìn thấy bộ dạng hoang mang của Trần Dĩnh, Lưu Huệ Anh liền nói: “Cậu lo lắng như vậy, sao

không gọi điện hỏi thăm anh ấy?”

- Anh ấy vẫn chưa biết tớ quay lại đây…

- Tớ thấy trí tuệ cậu dạo này giảm sút quá, Cổ Vân Vân đã biết cậu quay lại, chẳng nhẽ cô ta lại không nói với Trương Hoa?

Đáng tiếc là sự suy đoán của Lưu Huệ Anh đã sai hoàn toàn. Cổ Vân Vân tưởng

rằng Trương Hoa không biết Trần Dĩnh quay lại, vì vậy đã giấu nhẹm anh

chuyện này.

Trần Dĩnh nói: “Cũng phải, Cổ Vân Vân chắc chắn sẽ

nói với anh ấy!” nói rồi cô lại thấy thất vọng, cô nói: Nếu Trương Hoa

biết mình đã quay lại, tại sao không thấy anh liên lạc với mình, cũng

không đến thăm mình lấy một lần?

Lúc này cô chẳng còn tâm tư nào mà nghĩ đến những chuyện khác, chỉ quan tâm không biết tâm trạng Trương Hoa ra sao? Trần Dĩnh cầm điện thoại nên rồi lại hạ xuống, cứ lưỡng lự

mãi không quyết.

Buổi tối, lúc ở nhà ăn cơm với Lưu Huệ Anh,

cuối cùng Trần Dĩnh không chịu nổi nữa, cầm điện thoại nên nói: “Tớ nhất định phải gọi cho anh ấy!” Lưu Huệ Anh vội nói: “Gọi đi, gọi rồi cậu sẽ yên tâm hơn, nếu không cậu sẽ chết vì sốt ruột mất!”

Trần Dĩnh ấn phím gọi: “Sao anh ấy lại tắt máy nhỉ?” Lưu Huệ Anh nói: “Anh ấy có thường xuyên tắt máy không?”

- Không, ngay cả lúc đi ngủ cũng mở máy mà!

Rồi Trần Dĩnh lại nói: “Để tớ gọi lại xem!” gọi xong liền đặt điện thoại lên bàn: “Anh ấy vẫn tắt máy”.

Lưu Huệ Anh phì cười: “Tớ phục cậu rồi đấy, quá là thông minh ý! Chẳng nhẽ

cậu cứ gọi liên tục đến cuộc thứ hai thì đối phương sẽ mở máy hay sao?”

Trần Dĩnh chẳng buồn đoái hoài đến sự châm chọc của Lưu Huệ Anh, chỉ nghĩ

bụng, Trương Hoa rất ít khi tắt máy, chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi đứng bật dậy, nói với Lưu Huệ Anh: “Không được, tôi phải đến chỗ Trương Hoa!”

Lưu Huệ Anh lắc đầu: “Chẳng lẽ

phụ nữ có bầu là tâm trạng trở nên bất ổn, đa sầu đa cảm như vậy sao?”

Nói rồi lại gần Trần Dĩnh, kéo cô ngồi xuống ghế nói: “Giờ anh ấy có Cổ

Vân Vân ở bên cạnh, cậu lo lắng gì chứ? Chẳng nhẽ anh ấy lại nghĩ quẩn

vì chút thất bại cỏn con này sao?”

- Cậu không hiểu anh ấy đâu,

anh ấy luôn sống trong một cuộc sống bình yên, anh ấy rất căm ghét sự

cạnh tranh giữa người với người cùng những mối quan hệ giả tạo. Đây là

lần đầu tiên anh ấy bị sốc như thế này, chắc chắn trong lòng rất khó

chịu.

8.

Trần Dĩnh bất chấp sự ngăn cản của Lưu Huệ Anh

để đến chỗ của Trương Hoa. Lưu Huệ Anh nói không yên tâm nên sẽ đi cùng

cô, nhưng Trần Dĩnh nói không cần, cô tự đi cũng được.

Lúc Trần

Dĩnh gõ cửa nhà Trương Hoa, Trương Hoa đang ăn mì. Suốt từ tối qua đến

giờ anh chưa ra khỏi cửa, cũng không mở máy, cũng chưa ăn uống>

Buổi tối, lúc nằm trên giường, cuối cùng anh cũng cảm thấy đói, thế là liền

ngồi dậy đi tìm cái ăn, nhưng lục tung bếp lên mới tìm được gói mì chẳng biết mua từ bao giờ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh còn tưởng là hàng

xóm có chuyện gì sang tìm.

Trương Hoa đã từng nghĩ đến rất nhiều tình huống lúc gặp lại Trần Dĩnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại cô trong tình trạng này: quần đùi, đầu tóc bù xù, râu không buồn cạo, trên bàn là một bát mì bốc khói đang ăn dở.

Trước đây, Trương Hoa

luôn tự nhủ với mình, sau này, cho dù là vào lúc nào, hoàn cảnh nào,

tình huống nào, một khi gặp Trần Dĩnh, anh nhất định sẽ để cho cô thấy

anh sống rất hạnh phúc, tràn đầy sinh lực. Thậm chí anh còn nghĩ phải

khiến cho Trần Dĩnh hối hận vì đã từng khinh thường mình, lựa chọn Lục

Đào là một sai lầm quá lớn của cô.

Nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ

để Trần Dĩnh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình lúc này, vì vậy lúc

nhìn thấy Trần Dĩnh, Trương Hoa sững người, đứng ngây ra ở cửa không

biết nói năng gì. Anh thậm chí còn cảm thấy chuyện này thật mỉa mai. Sự

mỉa mai này khiến anh cảm thấy còn thấp hèn hơn cả nửa bát mì còn đang

ăn dở trên bàn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...