Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 51

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

1.

Nói thực

lòng, Trương Hoa không nỡ để con đi. Mặc dù nó thường xuyên quấy khóc,

cũng rất rắc rối, nhưng dỗ cho nó ngủ, thay tã, tắm cho nó, nhìn nó

thỉnh thoảng mỉm cười với mình anh thấy vô cùng hạnh phúc.

Chủ

yếu là vì, nhìn bộ dạng nó lúc ngủ ngoan thực sự rất đáng yêu. Trương

Hoa thích nhất là nhìn thấy con thỉnh thoảng nhoẻn miệng cười trong lúc

ngủ, anh cảm thấy chẳng có nụ cười nào có thể đẹp như cái nhoẻn cười

trong giấc mơ của con gái mình.

Chỉ có một điều khiến Trương Hoa cảm thấy ái ngại. Bởi vì mấy ngày nay anh với Trần Dĩnh đều ngủ chung

với nhau, nói chung là có con nằm ở giữa nên đôi bên cũng chẳng cảm thấy gì. Hiện giờ đang là tháng năm, thời tiết ấm áp lên rồi, buổi tối đi

ngủ mặc rất ít, Trần Dĩnh đi ngủ mặc áo khá mỏng, hơn nữa đêm nào cũng

phải cho con bú liên tục.

Điều này khiến Trương Hoa cảm thấy rất khó chịu, mặc dù anh thường tự răn đe bản thân không được nghĩ bậy bạ,

nhưng anh vẫn không nhịn được. Có lúc quay người lại, anh phải nghĩ đến

một mớ công chuyện lộn xộn mới có thể dập tắt được cơn ham muốn bùng

lên. Cũng may Trần Dĩnh không biết được suy nghĩ này của Trương Hoa.

Lúc buổi tối Trần Dĩnh đột nhiên nói ngày mai sẽ về, Trương Hoa bỗng thấy

hụt hẫng, cảm thấy anh như đã quen với việc có con ở bên cạnh. Trương

Hoa im lặng hồi lâu mới nhớ ra sắp đến đầy tháng con, liền hỏi Trần Dĩnh hôm nào là đầy tháng con. Trần Dĩnh nhẩm tính, nói còn hai ngày nữa.

Trương Hoa liền nói: “Vậy thì để con bé đón đầy tháng ở đây đi!”

Thực ra đâu phải Trần Dĩnh không muốn, lúc con ra đời đã không có Trương Hoa ở bên, giờ có Trương Hoa ở bên cạnh lúc con đầy tháng cũng coi như là

điều an ủi. Nghĩ vậy nên Trần Dĩnh liền cúi đầu không nói, cũng coi như

đã nhận lời.

2.

Trần Dĩnh bảo Trương Hoa qua bên giường

Nhã Vận nằm, nói con quấy khóc cả đêm như thế, ngày mai anh đi làm lại

mệt mỏi. Trương Hoa không nghe, nói cho dù có thể nào tinh thần của anh

cũng sẽ rất phấn khích. Buổi tối lúc con quấy, Trần Dĩnh lại ôm con dỗ

dành: “Tỉnh Tỉnh ngoan nào, không quấy để bố con ngủ chứ, ngày mai bố

còn phải đi làm nữa!”

Trương Hoa nghe thấy vậy, trong lòng bỗng có cảm giác rất kì lạ, tâm trạng phức tạp đan xen cả cảm giác hạnh phúc khó tả.

Buổi sáng lúc Trương Hoa dậy, hai mẹ con Trần Dĩnh đều đã tỉnh rồi, Trương

Hoa mặc quần áo xong, Trần Dĩnh nhìn anh hồi lâu, Trương Hoa nói: “Sao

cứ nhìn anh mãi thế?”

“Trước đây chưa thấy anh ăn mặc nghiêm túc như thế này bao giờ!”

Trương Hoa cười: “Em thấy thế nào?”

Trần Dĩnh tấm tắc: “Rất phong độ!”

Trương Hoa trong bộ vét lại gần giường, ôm con lên nói: “Tỉnh Tỉnh, nhìn xem có phải bố rất đẹp trai không nào?”

Con bé mở to mắt nhìn Trương Hoa, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Trương Hoa cười bảo Trần Dĩnh: “Em nhìn nó cười này, xem ra nó cũng biết là

hôm nay bố nó rất đẹp trai đấy!”, nói rồi anh lại ngoảnh sang nói với

con: “Có đúng không Tỉnh Tỉnh?”

Trần Dĩnh không nhịn được cười: “Làm gì có ông bố nào như anh, đi nói với con gái rằng mình đẹp trai!”

Trương Hoa đi làm rồi, Trần Dĩnh ôm con nói: “Tỉnh Tỉnh, hôm nay bố rất đẹp

trai, ngay cả mẹ trước đây cũng chưa từng nhìn thấy bố đẹp trai đến

thế!”

Hôm ấy, mẹ Trần Dĩnh gọi điện cho cô, nói hai ngày nữa là

đầy tháng Tỉnh Tỉnh, bảo cô mang con về nhà làm đầy tháng. Trần Dĩnh

ngẫm nghĩ một lát rồi nói cho mẹ biết cô đang ở chỗ Trương Hoa, còn nói

Trương Hoa muốn giữ con lại đón đầy tháng. Mẹ Trần Dĩnh nghe xong vui

lắm, trong suy nghĩ của bà, Trương Hoa chịu cho hai mẹ con Trần Dĩnh về

nhà cho thấy rất có khả năng phục hôn.

Trong điện thoại, mẹ Trần Dĩnh nói: “Thế thì tốt quá, thái độ của nó với con bé thế nào?”

“Anh ấy rất thích, chỉ cần là việc của con gái thì việc gì cũng làm, mấy hôm nay ngay cả việc tắm rửa, thay tã cho con anh ấy cũng biết làm hết

đấy!”

Mẹ Trần Dĩnh luôn miệng nói thế thì tốt quá. Sau đó lại bảo: “Nếu nó đã thích thì ở thêm vài ngày đi”.

Rồi lại bảo, nếu như nó giữ con ở lại thì cứ ở lại, như thế thì đỡ phải một mình nuôi con nhỏ ở ngoài, bố mẹ cũng đỡ lo!

Thấy mẹ rất vui khi nghe thấy cô bảo đang ở chỗ Trương Hoa, Trần Dĩnh chợt

nghĩ, nếu nói với bố mẹ rằng mình sẽ tiếp tục ở đây, có khi bố mẹ sẽ

không phải lo lắng cho mình, tâm trạng có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Trần Dĩnh liền nói: “Vâng ạ, giờ anh ấy đang ở một mình, hơn nữa cũng rất

mong được ở bên cạnh con gái, tạm thời con sẽ ở bên này ạ!”

Nói chuyện với con gái xong, tâm trạng nặng nề của bố mẹ Trần Dĩnh mấy tháng nay cuối cùng cũng nhẹ bớt.

Buổi tối, Trương Hoa và Trần Dĩnh vừa ăn cơm xong thì mẹ anh gọi điện thoại

đến. Trương Hoa nhìn điện thoại rồi nói với Trần Dĩnh: “Là mẹ anh!”

Sau đó chạy vào phòng Nhã Vận, đóng cửa lại mới nghe điện thoại. Anh sợ đột nhiên con khóc thì lại không biết giải thích với mẹ anh ra sao.

Trương Hoa đã do dự suốt mấy ngày hôm trước, không biết có nên nói cho mẹ anh

biết chuyện đứa bé đang ở đây hay không. Cuối cùng anh quyết định không

để mẹ biết. Nhấn phím nghe, mẹ anh ở đầu dây bên kia nói: “Mẹ nhẩm tính

rồi, chắc mấy ngày tới sẽ đầy tháng con bé, lần trước con cũng không nói rõ là sinh ngày nào. Tối nay con thử gọi điện hỏi ra ngày sinh của nó,

bảo gồm cả giờ sinh nữa nhé

Trương Hoa giả bộ không biết, nói: “Dạ được ạ! Tối nay con sẽ gọi cho mẹ!”

Mẹ Trương Hoa liền nói: “Đến ngày đầy tháng nó nhớ phải gọi điện qua bên

đó đấy, trước khi sinh mẹ đã bảo con phải liên lạc mà con không chịu

nghe, dù gì cũng là cốt nhục của mình!”

Trương Hoa luôn mồm vâng dạ.

3.

Trương Hoa đi ra ngoài, Trần Dĩnh hỏi: “Mẹ nói gì thế?”

Trương Hoa liền nói: “Mẹ hỏi ngày giờ sinh cụ thể của con bé!” Trần Dĩnh nghe

xong thầm nghĩ: Mẹ Trương Hoa vẫn quan tâm đến đứa bé, trong lòng cô

chợt thấy ấm áp. Cô hiện giờ không hề hi vọng có được sự quan tâm của

người nhà anh. Trong mắt cô hiện giờ, đứa bé mới là quan trọng nhất,

người khác có thể quan tâm đến đứa bé là cô thấy còn vui hơn cả bản thân mình được quan tâm.

Một lúc sau, Trương Hoa gọi về cho mẹ, nói

cho mẹ biết ngày giờ sinh cụ thể của con gái, còn nói tên của con gái

trên giấy khai sinh là “Trương Tỉnh”. Mẹ Trương Hoa bảo: “Thế thì tốt,

dù gì cũng là cốt nhục của nhà họ Trương chúng ta!”

Rồi bà lại

bảo đợi khi nào rảnh sẽ đi tìm thầy bói số mệnh cho con bé. Trương Hoa

thầm nghĩ: Sao mẹ lại vào mấy thứ này nhỉ? Nhưng anh cũng có thể thông

cảm được, cứ coi như đây là một cách quan tâm của người lớn đi. Mẹ

Trương Hoa trước khi cúp máy còn bảo Trương Hoa: “Đầy tháng nhớ gọi điện đấy!”

Hôm đầy tháng, Lưu Huệ Anh cũng qua chơi, còn có phong

bao lì xì đỏ, nói là thành ý của mẹ nuôi. Trần Dĩnh nhìn bao lì xì, chợt nhớ đến số tiền Trương Hoa từng gửi cho cô trước đấy, trong lòng thầm

nghĩ vẫn còn chưa kịp cảm ơn anh, đợi khi nào có thời gian nhất định sẽ

nói.

Hết giờ làm, Trương Hoa mua một cái bánh ga tô thật to về

nhà. Trần Dĩnh nói: “Con đã ăn được bánh ga tô đâu, anh mua về làm gì?”

Lưu Huệ Anh cười bảo: “Chắc là mua cho bản thân đấy mà, mượn cớ là mua đầy tháng con!”

Trương Hoa ngại ngùng nói: “Anh chỉ thấy có cái bánh ga tô có khi sẽ thấy có không khí hơn thôi mà!”

Buổi tối, Trương Hoa uống một chút bia, Lưu Huệ Anh cũng uống cùng, nói chúc mừng đầy tháng con gái nuôi nên nhất định phải uống một chút. Trương

Hoa kề miệng cốc bia vào miệng con gái nói: “Tỉnh Tỉnh, con cũng uống

một chút nhé!”

Trần Dĩnh vội vàng bế con lùi lại sau, nói: “Đừng có đùa, anh định biến con gái thành con ma men đấy à?”

Lưu Huệ Anh ngồi bên cạnh bật cười.

4.

Ăn cơm xong, Trương Hoa cắm ba mươi cây nến nhỏ quanh bánh ga tô, sau đó

châm nến lên, nói mỗi cây nến tượng trưng cho một ngày, Lưu Huệ Anh nói: “Có lẽ có mỗi mình anh làm đầy tháng cho con như thế này, coi như là

tạo ra một tiền lệ mới!”

Lưu Huệ Anh lại nói: “Con bé chưa thổi được nến, vậy thì bố mẹ thổi thay nhé!”

Lưu Huệ Anh nói rồi, Trương Hoa mới đột nhiên nhớ ra: “Anh quên mất, đầy tháng thì phải chụp ảnh cho con chứ!”

Trần Dĩnh nói: “Ban ngày em đã bế Tỉnh Tỉnh ra ngoài chụp ảnh rồi!”

Buổi tối, Trương Hoa nằm trên giường nhìn Trần Dĩnh ngồi dựa lưng vào thành

giường cho con bú, chợt suy nghĩ ấy lại ập đến. Đặc biệt là sau khi uống bia, lòng ham muốn ấy lại càng mạnh mẽ. Trương Hoa không nén được nói:

“Buổi tối em có thể mặc nhiều quần áo một chút không”, nói rồi anh cảm

thấy mặt mình nóng bừng.

Trần Dĩnh mới đầu không hiểu ý Trương

Hoa, nhưng nhìn vẻ mặt của anh cùng với nửa thân dưới của anh, lại cúi

đầu nhìn bộ dạng của mình cô mới chợt hiểu ra ý anh. Bởi vì mới sinh con nên cô không để ý đến những chuyện này, cũng không nghĩ đến tâm trạng

của Trương Hoa lúc ngủ cạnh mình.

Nghĩ đến vậy, Trần Dĩnh chợt

đỏ bừng mặt, mới nhận ra tối đến trước mặt anh, mình chẳng hề che đậy

gì. Lại nghĩ Trương Hoa vẫn còn trẻ thế, lại ở một mình, có nhu cầu cũng là chuyện thường tình.

Đợi con ngủ say rồi, cô đặt con sang một bên, lại gần ôm Trương Hoa. Trương Hoa bị cái ôm đột ngột của cô làm

giật nảy mình. Anh vội nói: “Không được, giờ em vẫn chưa được!”

Trần Dĩnh khẽ nói: “Đồ ngốc, đâu phải là không thể dùng cách khác!”

Buổi sáng thức dậy, Trương Hoa không dám mở mắt ra nhìn Trần Dĩnh, nghĩ đến

cảnh tượng hôm qua Trần Dĩnh giúp mình giải tỏa là anh lại thấy vô cùng

ngại ngùng. Mãi sau anh mới mặc quần áo chỉnh tề rồi ra ôm con, nói với

con: “Bố đi làm đây!”, mặc dù biết con không hiểu nhưng anh cứ thấy nói

ra những điều này sẽ khiến mình có thêm sức mạnh.

5.

Mấy hôm nay Trương Hoa tỏ ra tích cực, phẩn chấn, các đồng nghiệp đều ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì mà vui thế hả?”

Trương Hoa chỉ cười toe toét. Hôm nay lúc đi làm, anh lại nghĩ: Có nên giữ hai mẹ con Trần Dĩnh lại không, ít nhất như thế anh cũng có thể ở bên con.

Hết giờ làm, một người chưa bao giờ mua hoa như anh lại chạy ra chợ hoa

tươi mua một ít hoa tươi, nhân tiện mua một cái lọ thủy tinh, định về

nhà bày trong phòng khách cho thoang thoảng hương thơm.

Nhưng về đến nhà anh không thấy Trần Dĩnh đâu, chỉ thấy một mảnh giấy để trên

bàn trong phòng khách, trên đó viết: “Em đưa con về đây, cám ơn anh đã

đón đầy tháng với hai mẹ con em, cám ơn anh đã cho con cảm nhận được

tình cha ấm áp bao nhiêu ngày qua. Sau này em sẽ nói cho con biết nó có

một người bố rất tài giỏi, rất đẹp trai. À phải rồi, cám ơn anh đã gửi

số tiền ấy vào tài khoản cho em, em sẽ nhận thay con. Bên cạnh mảnh giấy là giấy biên nhận ảnh chụp đầy tháng của con, anh đến cửa hàng đó lấy

ảnh nhé!”

Đọc những dòng này, lòng Trương Hoa chợt trùng xuống,

tâm trạng hào hứng lúc trước trở nên hụt hẫng và trống rỗng. Anh ném hoa tươi sang một bên chẳng buồn cắm vào lọ, sau đó ngồi trên ghế hút thuốc lá.

Hút thuốc một lúc, Trương Hoa liền ấn số điện thoại cửa

hàng chụp ảnh hỏi họ đã đóng cửa chưa. Cửa hàng nói giờ vẫn chưa đóng

cửa, phải chín giờ tối mới đóng cửa anh vội vàng cầm giấy biên nhận ra

ngoài.

Tối đến, Trương Hoa cảm thấy cả căn phòng như trống rỗng. Lúc ăn cơm, ăn được mấy miếng là anh đã thấy không thể nuốt nổi, ti vi

cũng không muốn xem, điện tử cũng chẳng muốn chơi, leo lên giường định

ngủ sớm mà trong lòng trống rỗng vô cùng. Nhìn mấy bức ảnh đầy tháng của con, lại nhìn cái giường trống vắng của mình, anh thầm nghĩ: Nếu có con ở bên cạnh thì tốt biết mấy!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 51
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...