Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 69

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

1.

Trần Dĩnh đặt con đang ngủ xuống bên cạnh, còn mình thì nằm tựa vào người

Trương Hoa: “Nếu bây giờ đã không có việc gì thì anh xin nghỉ luôn đi!”

Trương Hoa hỏi: “Tại sao?”

Trần Dĩnh nói: “Như thế chúng ta có thể ở nhà cả ngày với con rồi!”

“Chuyện cửa hàng em không phải lo nữa sao?”

“Buổi sáng chị Trương bảo em là chuẩn bị về, em đã sắp xếp ổn thỏa chuyện cửa hàng rồi, mấy ngày tới có thời gian thì đảo qua một chút, không có thì

thôi cũng không sao!”

“Em làm thuê cho chính mình, còn anh thì làm thuê cho người khác, đương nhiên không tự do như em rồi!”

“Năm ngoái vì tuyết rơi quá dày nên em không về ăn tết với bố mẹ được, năm nay chắc chắn phải dẫn con về nhà ăn tết!”

Thực ra Trương Hoa muốn giữ con ở lại nhà mình ăn tết, nhưng với tình trạng

hiện giờ, anh lại không thể yêu cầu Trần Dĩnh ở lại. Mặc dù Trương Hoa

với Trần Dĩnh vẫn ở chung với nhau, người ngoài nhìn vào tưởng rất thân

mật, thậm chí còn chẳng khác gì một cặp vợ chồng, nhưng hai người chưa

bao giờ bàn đến chuyện phục hôn, cũng chẳng hể đả động đến chuyện chia

tay.

Đây là một thứ quan hệ hết sức kì lạ, thậm chí ngay cả

Trương Hoa và Trần Dĩnh cũng không hiểu rốt cuộc đối phương đang nghĩ

gì. Đối với Trần Dĩnh mà nói, chắc chắn cô rất muốn phục hôn, chỉ có

điều cô không thể nào mở miệng nhắc đến chuyện này, hơn nữa đến lúc này

cô cũng không biết rõ trong lòng Trương Hoa đang nghĩ gì.

Lần

trước chị Trương nói trên áo của Trương Hoa có một sợi tóc xoăn dài,

người đầu tiên cô nghĩ đến là Cổ Vân Vân, cô cũng biết Trương Hoa chắc

chắn vẫn còn qua lại với Cổ Vân Vân, nhưng cô không bao giờ nhắc đến cái tên Cổ Vân Vân ở trước mặt anh.

Trương Hoa cũng như vậy, anh cố ép mình không nhớ đến những chuyện trước đây của Trần Dĩnh nữa, đối với anh mà nói, vết thương của đối phương cũng chính là vết thương của

mình, vì vậy đôi bên đều phải dè dặt, phải cố gắng để không động chạm

vào nỗi đau sâu kín ấy>

2.

Trần Dĩnh tiễn chị Trương

đi rồi liền ôm con về nhà. Vừa về nhà được một lúc thì Lưu Huệ Anh gọi

điện đến. Lưu Huệ Anh hỏi Trần Dĩnh có về quê ăn tết không, Trần Dĩnh

nói: “Tớ có!”

Lưu Huệ Anh nói: “Thế thì chúng ta cùng về nhé!”

Trần Dĩnh nói: “Nhưng mà…”, cảm thấy khó mà nói rõ ràng với Lưu Huệ Anh

trong điện thoại, Trần Dĩnh liền bảo: “Tối nay chúng ta cùng đi ăn đi!”

Buổi chiều Trần Dĩnh nhắn tin cho Trương Hoa, nói tối nay sẽ đi ăn cùng với

Lưu Huệ Anh. Mấy hôm nay Trương Hoa ở công ty cũng chẳng có việc gì,

đang nghĩ tối nay về nhà không có chị Trương, chỉ có mình với Trần Dĩnh

và con gái. Giờ Trần Dĩnh lại bảo sẽ đi ăn với Lưu Huệ Anh, anh cảm thấy về nhà sớm cũng chẳng làm gì. Nghĩ rồi anh liền gọi cho Lí Dương Uy,

bảo anh xin “nghỉ” với Kỉ Oanh, tối nay hai người cùng đi uống. Lí Dương Uy cười trong điện thoại: “Cái chuyện đi uống thế này thì xin nghỉ cái

gì, tôi tự quyết là được rồi!”

Trương Hoa vừa uống vừa nói: “Đã định ngày cưới chưa?”

Lí Dương Uy nói: “Vốn định trước tết, nhưng giờ thì không kịp rồi, đành lùi đến sau tết vậy!”

“Chuyện vui thì thường lắm thủ tục mà!”

“Chủ yếu là vì hai bên không thống nhất về chuyện lựa chọn địa điểm tổ chức, bố mẹ tôi muốn tổ chức ở nhà tôi, nhưng nhà Kỉ Oanh lại thấy thế khá

phiền phức, giờ ý kiến dần đi đến thống nhất rồi, sẽ tổ chức ở đây, tiện cho họ hàng cả đôi bên!”

“Như thế cũng tốt, mấy đứa bạn học chúng ta đi cũng tiện!”

“Thế cậu với Trần Dĩnh sau này định thế nào?”

Trương Hoa cười: “Đến đâu hay đến đó, tạm thời chưa nghĩ xa đến vậy!”

“Không phải tôi nói cậu đâu, nhưng về chuyện này cậu nên dứt khoát. Một bên là Cổ Vân Vân vẫn luôn hi vọng nhưng chưa có được câu trả lời rõ ràng, một bên là Trần Dĩnh, cũng y như thế. Nếu quyết định phục hôn thì quyết

định dứt khoát đi, cắt đứt hẳn với Cổ Vân Vân!”

3.

Trương Hoa nói: “Tại sao cậu với Kỉ Oanh phải kéo dài đến hơn một năm mới kết hôn?”

“Để đôi bên hiểu nhau kĩ hơn, thế nên mới thận trọng một chút!”

Trương Hoa liền nói: “Tôi cũng vậy thôi, ai có thể thật sự quả quyết trong chuyện hôn nhân chứ?”

Lí Dương Uy ngẫm nghĩ rồi gật gù: “Nói cũng phải!”

“Kỉ Oanh có nói với Cổ Vân Vân biết chuyện Trần Dĩnh đang ở chỗ tôi không?”

“Không nói, chỉ có điều tôi cảm thấy Trần Dĩnh mời tôi và Kỉ Oanh đến nhà ăn

cơm, mục đích có thể là để Cổ Vân Vân biết chuyện cô ấy đang ở chỗ cậu

đấy, bởi vì Trần Dĩnh biết Kỉ Oanh và Cổ Vân Vân có quan hệ khá thân

thiết mà!”

“Chuyện này tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi. Kể từ sau khi mở cửa hàng, con người Trần Dĩnh thay đổi hẳn, nói ra không sợ cậu chê

cười chứ, bây giờ trước mặt cô ấy tôi cứ thấy mình rất bị động!”

“Lần trước cùng ngồi ăn cơm là tôi đã cảm nhận thấy điều đó rồi, đầu cũng

chẳng phải chuyện gì xấu xa, quan trọng là tâm lý của cậu kia”.

Trương Hoa trầm ngâm, anh hiểu ý của Lí Dương Uy.

Lí Dương Uy tiếp tục nói: “Với cậu, tôi cứ nói thẳng, nếu cậu cảm thấy bản thân có thể bình thản đối diện với quá khứ của cô ấy thì hãy phục hôn

đi, nếu vẫn bị ám ảnh thì tuyệt đối đừng phục hôn, như thế không tốt cho cả hai!”

Trương Hoa châm một điếu thuốc lên, mắt nhìn ra xa

xăm, sau đó nói: “Giờ tôi chẳng muốn nghĩ đến những chuyện này. Có thể

nói tôi đang ép bản thân mình coi nhẹ những chuyện này. Lúc ở bên cô ấy

tôi đều cố gắng nghĩ đến những chuyện khác!”

Lí Dương Uy nói:

“Điều đó chỉ có thể nói lên hai điều. Một là cậu vẫn yêu Trần Dĩnh, hai

là cậu vẫn không thể quên đi quá khứ. Nếu đã như vậy tôi ủng hộ cậu do

dự thêm một thời gian nữa, cứ bình tĩnh mà suy nghĩ cho kĩ càng!”

4 height="0">Lưu Huệ Anh ở trong bếp nói: “Thức ăn chín rồi, chúng ta có thể ăn cơm được rồi!”

Trần Dĩnh nói: “Dẫn theo Tỉnh Tỉnh nên không giúp cậu một tay được!”

“Có mấy món đơn giản thôi, giúp đỡ cái gì, cậu cứ ngồi đó chờ ăn là được

rồi!” – Lưu Huệ Anh nói rồi liền ngồi xuống: “Để tớ bế Tỉnh Tỉnh cho!”

Trần Dĩnh nhìn Lưu Huệ Anh chơi với Tỉnh Tỉnh, đột nhiên nói: “Thực sự bây

giờ tớ rất mâu thuẫn, muốn sớm dẫn Tỉnh Tỉnh về nhà, nhưng lại sợ Trương Hoa không đi cùng tớ!”

Lưu Huệ Anh nói: “Với mối quan hệ của hai người hiện giờ chắc chắn anh ấy không chịu đi đâu!”

“Vì vậy tớ mới do dự, sợ sau khi tớ về nhà, Trương Hoa và Cổ Vân Vân lại có thêm nhiều cơ hội ở bên nhau!”

“Anh ấy với Cổ Vân Vân vẫn thường xuyên ở bên nhau à?”

“Giác quan thứ sáu bảo tớ thế, anh ấy vẫn thường xuyên liên lạc với cô ta”.

“Sao Trương Hoa lại như thế, ở chung với cậu mà vẫn không dứt khoát với Cổ Vân Vân”.

“Vì vậy tớ mới chủ động xuất kích”.

Lưu Huệ Anh gật gù: “Thảo nào tớ thấy dạo này cậu thay đổi rất nhiều!”

Trần Dĩnh nhoẻn miệng cười: “Đây đều là kinh nghiệm có được từ việc mở cửa hàng đấy!”

Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh vẻ khó hiểu. Trần Dĩnh biết Lưu Huệ Anh không

hiểu những điều này liền nói: “Trước đây tớ cứ nghĩ mở cửa hàng là ngồi ở cửa hàng chờ khách đến, về sau mới biết muốn làm ăn tốt thì bắt buộc

phải đi tìm khách hàng, từ bán hàng bị động chuyển snag bán hàng chủ

động, chuyện này cũng giống như theo đuổi hạnh phúc, nếu bị động chờ đợi hạnh phúc tìm đến cửa, có thể hạnh phúc sẽ đến nhưng đa phần chỉ là

lướt qua mà thôi. Muốn nắm chắc hạnh phúc, cậu bắt buộc phải học cách

chủ động xuất kích!”

“Nhưng chủ động cũng chưa chắc đã nắm bắt được hạnh phúc!”

Trần Dĩnh nói: “Tớ đọc được một câu ở trong sách kinh doanh, ấn tượng rất

sâu sắc: “Trên sân bóng, người ta phải nỗ lực chạy hơn chín mươi phút

đồng hồ nhưng chưa chắc đã đá được bóng vào lưới, nhưng nếu không chạy,

mãi mãi không có bóng vào lưới!”

5.

Lưu Huệ Anh đột

nhiên thở dài: “Thực ra cậu vẫn còn may mắn chán, mặc dù lần đầu tiên

cậu gặp phải người không tốt nhưng được ông trời thương tình để cho cậu

gặp được một người đàn ông tốt!”

Trần Dĩnh hiểu ý Lưu Huệ Anh muốn nói, cô trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Cậu vẫn chưa cân nhắc đến chuyện riêng sao?”

“Không phải tớ không cân nhắc mà là hiện giờ đàn ông trong cái xã hội này khiến tớ hoàn toàn không dám cân nhắc!”

“Đừng có bi quan như thế, vần còn nhiều đàn ông tốt lắm, chỉ có điều cậu

không để ý mà thôi, không thể vì bị rắn cắn mà cảm thấy tất cả mọi con

rắn đều cắn người được!”

Lưu Huệ Anh phì cười: “Nếu cậu nhường Trương Hoa cho tớ, tớ sẽ thử cân nhắc đấy!”

Trần Dĩnh cũng cười bảo: “Được thôi, chào mừng cậu tham gia vào cuộc cạnh tranh!”

Lưu Huệ Anh chăm chú nhìn Trần Dĩnh một lát rồi nói: “Trần Dĩnh, tớ mừng

thay cho cậu, cậu đã thay đổi rồi, cũng hoàn toàn thoát khỏi cái bóng

của trước đây, tớ vốn cứ lo lắng cậu suy nghĩ quá đơn giản, nhưng giờ

nhìn lại thấy hình như tớ lo là thừa!”

Trần Dình mỉm cười khi nghe Lưu Huệ Anh nói: “Bây giờ tớ càng tin vào việc phục hôn của cậu với Trương Hoa!”

“Nhưng dạo này tớ thường có những dự cảm không lành, cứ cảm thấy mọi việc quá êm đềm, êm đềm đến mức khiến người ta thấy sợ!”

“Như thế cũng dễ hiểu, ai chẳng lo sợ được, mất!”

“Giữa tớ và anh ấy có rất nhiều vấn đề chưa từng trao đổi với nhau, mà tớ

biết những vấn đề này chính là tâm bệnh mãi mãi đối với cả đôi bên,

nhưng cả hai đều chẳng ai muốn nhắc đến, thậm chí còn dè dặt sợ động

chạm đến những vấn đề đó, đây thực chất chính là một vấn đề lớn nhất

đằng sau sự bình yên kia.”

Trần Dĩnh lại nói: “Vấn đề mãi mãi là vấn đề, vấn đề chưa được giải quyết thì hạnh phúc chỉ là bong bóng. Vể

điểm này tớ rất thấm thía, thậm chí có thể nói là thật lòng thấy lo sợ,

bởi vì tớ đã trải qua quá nhiều thứ hạnh phúc ảo tưởng rồi!”

6.

Trương Hoa và Lí Dương Uy hiện giờ không giống như trước đây, không còn uống

rượu đến tận nửa đêm, thậm chí là sáng sớm nữa. Hai người giải tán từ

rất sớm. Trương Hoa nói: “Tôi còn phải đưa cậu về nhà sớm, không có lần

sau Kỉ Oanh lại không phê duyệt cho cậu nghỉ phép!”

Lí Dương Uy phì cười: “Tôi thấy cậu muốn về nhà sớm với Trần Dĩnh và con gái thì có!”

Trương Hoa lái xe đưa Lí Dương Uy về nhà, sau đó trên đường về liền gọi cho

Trần Dĩnh, hỏi cô có còn ở nhà Lưu Huệ Anh không. Trần Dĩnh nói: “Em vẫn đang ở nhà Huệ Anh, chuẩn bị về đây!”

Trương Hoa nói: “Anh đang ở ngoài đường, để anh qua đón hai mẹ con!”

Trương Hoa ôm con gái lên tầng, Trần Dĩnh đi theo sau, Trương Hoa nói: “Sao người Tỉnh Tỉnh lại bẩn thế này?”

“Nhà trọ của Huệ Anh không được sạch sẽ cho lắm, Tỉnh Tỉnh cứ đòi lăn lê dưới đất nên chẳng còn cách nào khác…”

Trước khi đi ngủ, Trương Hoa ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng nói: “Hay là để Tỉnh Tỉnh ở nhà anh đón giao thừa đi!”

Trần Dĩnh nói: “Nhưng mà năm ngoái em đã không ăn tết ở nhà bố mẹ rồi, năm

nay mà còn không về nữa là hai năm liền không về đấy!”

“Mẹ anh muốn cùng Tỉnh Tỉnh đón giao thừa!”

Trần Dĩnh không nói gì, có lẽ đang cân nhắc vấn đề này. Trương Hoa xoay

người lại nhìn Trần Dĩnh nói: “Như thế này có được không? Chúng ta về

nhà em sớm, đêm hôm giao thừa thì về đây, đợi qua mùng một, mùng hai

chúng ta lại dẫn Tỉnh Tỉnh về nhà em ở vài ngày!”

Nghe Trương

Hoa nói vậy, Trần Dĩnh vô cùng phấn khởi, cuối cùng Trương Hoa cũng đồng ý về nhà với cô. Hơn nữa nếu như thế cô có về nhà cũng không phải lo

lắng ánh mắt của hàng xóm láng giềng. Điều quan trong hơn là suốt dp tết Trương Hoa sẽ ở bên mẹ con cô.

Trần Dĩnh giả bộ miễn cưỡng nói: “Thế cũng được, khổ thân bố mẹ em lại phải đón giao thừa một mình rồi!”

Trương Hoa liền nói: “Đêm giao thừa gọi điện nói chuyện lâu lâu một chút với bố mẹ là được mà!”

“Thôi được rồi, năm nay Lưu Huệ Anh cũng muốn về nhà sớm hai ngày, đến lúc ấy chúng ta gọi cô ấy cùng về luôn!”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 69
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...