Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 89

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ban ngày Trần Dĩnh ở văn phòng, tâm trạng vẫn rất vui. Tối qua cuối cùng

cũng có cơ hội bình thản nói ra tâm trạng của mình với Trương Hoa, mặc

dù là mượn danh Lâm Lam nhưng Trương Hoa dường như cũng đã hiểu được ý

mà cô đang muốn biểu đạt. Quan trọng là phản ứng của Trương Hoa cũng rất bình thản, Trần Dĩnh không khỏi nghĩ, chẳng nhẽ Trương Hoa đã tha thứ

cho mình?

Buổi trưa, đang cùng ăn cơm với Lâm Lam trong văn phòng thì Cổ Vân Vân gọi điện đ

ến, hẹn cô buổi chiều ra ngoài, nói có chuyện quan trọng. Trần Dĩnh cúp

điện thoại, bắt đầu cảm thấy bất an. Về Cổ Vân Vân, cô lúc nào cũng có

một cảm giác sợ hãi lạ lùng, vốn không định đi nhưng không đi lại không

được.

Trần Dĩnh đến quán cà phê với tâm trạng hết sức thấp thỏm,

bất an. Cổ Vân Vân đã đến từ trước đó ngồi đợi cô. Gọi cà phê xong, Trần Dĩnh không biết nên nói gì với cô ta.

Cổ Vân Vân cũng không nói gì, lấy từ trong túi ra một kết quả kiểm tra đặt trước mặt Trần Dĩnh: “Cô xem cái này đi!”

Trần Dĩnh không biết rõ là cái gì, nhưng tiềm thức mách bảo cô chắc chắn

không phải là tin tốt lành, thậm chí cô còn không dám xem. Cổ Vân Vân

nói thẳng: “Đây là kết quả kiểm tra của bệnh viện ngày hôm qua, tôi đã

có thai rồi!”

Đầu óc Trần Dĩnh như ù đi, ngồi trơ ra cả buổi mới lắp bắp hỏi: “Là của Trương Hoa sao?”

Cổ Vân Vân cười khẩy: “Tôi không giống như cô, tôi chỉ có một người đàn

ông duy nhất là Trương Hoa, cô nói xem còn có thể là của ai?”

Trần Dĩnh lại im lặng rất lâu, cuối cùng khẽ nói: “Cô hẹn tôi đến đây là có ý gì?”

Cổ Vân Vân nói thẳng: “Cô nên hiểu rõ, tôi chắc chắn cũng giống như cô, sẽ giữ đứa bé này lại, vì vậy tôi hi vọng cô hãy mang con gái của cô rời

khỏi thành phố này!”

Trần Dĩnh trầm ngâm không nóiCổ Vân Vân nói

tiếp: “Hai mẹ con cô ở bên cạnh Trương Hoa, chắc chắn anh ấy không thể

từ bỏ hai người, nhưng cô nên biết, Trương Hoa cũng không thể tha thứ

cho cô, vì vậy mới hi vọng cô có thể chủ động từ bỏ, để cho Trương Hoa

có một gia đình hoàn chỉnh!”

Trần Dĩnh vẫn không nói gì, Cổ Vân

Vân lại tiếp tục: “Nếu cô yêu Trương Hoa thì cô nên nghĩ cho anh ấy. Ở

bên tôi anh ấy sẽ không có bất cứ ám ảnh tâm lý nào. Hơn nữa anh ấy ở

bên cạnh bố tôi còn có thể phát huy khả năng và ưu thế của anh ấy! Vì

vậy, cho dù là vì cuộc sống sau này hay là vì sự nghiệp tương lai của

anh ấy, tôi đều hi vọng cô có thể rời xa anh ấy, rời khỏi thành phố

này!”

Trần Dĩnh trầm ngâm rất lâu mới lên tiếng: “Giờ tôi hơi chóng mặt, để tối về tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này!”

Cổ Vân Vân nói: “Tôi có thể cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng cô hiểu rõ

tính cách của Trương Hoa, nếu biết cô sẽ rời khỏi thành phố này, chắc

chắn anh ấy không đồng ý, vì vậy tôi hi vọng cô lặng lẽ ra đi, nếu cần

tôi có thể bồi thường cho cô và con gái một khoản tiền!”

Trần Dĩnh về đến văn phòng, Lâm Lam nhìn cô có vẻ là lạ liền hỏi: “Chị Dĩnh khó chịu ở đâu à?”

Trần Dĩnh lắc đầu: “Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi, chị về trước đây!”

Trần Dĩnh đón con gái về nhà rồi ngồi đờ đẫn trên giường cả buổi không nhúc nhích.

Bao lâu nay, chuyện cô lo lắng cuối cùng đã trở thành hiện thực. Cô biết

Trương Hoa và Cổ Vân Vân đã từng có quan hệ, nhưng không ngờ Cổ Vân Vân

lại có thai. Trần Dĩnh không khỏi nghĩ, tối qua Trương Hoa tỏ ra bình

thản như vậy chẳng lẽ là bởi vì cuối cùng anh đã quyết định chọn Cổ Vân

Vân?

Tỉnh Tỉnh cứ ngồi chơi bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn cười

khanh khách, Trần Dĩnh nhìn con mà không khỏi chua xót. Cô vốn nghĩ dù

không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, nhưng ít nhất vẫn có thể để

con gái ở bên cạnh bố, thế nhưng hiện giờ bố của con gái chuẩn bị xây

dựng một gia đình khác, cũng sẽ có một đứa con khác.

Trần Dĩnh đang ngồi ngây ra thì Trương Hoa gọi điện đến hỏi: “Có cần anh đi đón Tỉnh Tỉnh cho không?”

Trần Dĩnh lấy lại bình tĩnh, nói: “Không cần đâu, hôm nay anh nghỉ sớm đi, lấy tinh thần ngày mai dẫn Tỉnh Tỉnh về thăm bố mẹ!”

Trương Hoa vốn định ra ngoài đón con gái nhưng nghe Trần Dĩnh nói vậy nên thôi không đi nữa. Anh không muốn nấu cơm ăn một mình nên tối ra ngoài ăn,

sau đó đi lang thang một chút, đột nhiên nghĩ đến Ngô Tĩnh, trong lòng

thầm nghĩ có lẽ cô ấy có thể cho mình một vài lời khuyên với tình hình

trước mắt.

Ngô Tĩnh mở cửa ra thấy Trương Hoa liền cười bảo: “Lại gặp phải vấn đề khó khăn phải không?”

Trương Hoa cũng cười bảo: “Xem ra em có thể làm bác sĩ tâm lý cho anh được rồi?”

“Đợi em đi rửa bát đã nhé!”

Ngô Tĩnh dọn dẹp xong liền ngồi xuống nói: “Là chuyện công ty hay chuyện tình cảm cá nhân?”

Trương Hoa cười: “Cả hai phương diện đều có vấn đề!”

Ngô Tĩnh nói: “Nói chuyện công việc trước, công ty gặp khó khăn à?”

Trương Hoa liền kể tình trạng công ty cho Ngô Tĩnh nghe. Ngô Tĩnh ngẫm nghĩ

rồi nói: “Ý anh là khi công ty đang triển khai đào tạo nghiệp vụ thì gặp phải trở ngại lớn?”

“Có thể hiểu như thế!”

“Thị trường đạo tạo rộng lớn lắm mà!”

“Đúng là như thế!”

“Vậy tại sao anh nhất định phải đi theo con đường cũ của Cổ Triết Đông? Nếu

Cổ Triết Đông đã tìm cách ngăn chặn anh đi con đường này, anh có thể đi

theo con đường khác mà ông ta chưa chặn.”

Trương Hoa nghe xong như vỡ ra: “Ý của em là kinh doanh một cách khác biệt ư?”

“Những từ chuyên môn đó em nghe không hiểu, chỉ cảm thấy bất cứ thị trường nào cũng không thể chỉ có một quần thể, có người cần xe hơi cao cấp, cũng

có người cần những chiếc xe con bình dân”.

“Em nói thế khiến anh

nghĩ đến rất nhiều thứ. Nhưng nói thật hôm nay anh đến đây chủ yếu không phải vì chuyện công ty, có từ bỏ công ty hay không với anh đã không còn quan trọng”.

Ngô Tĩnh“Vậy thì là chuyện tình cảm rồi!”

Trương Hoa nói: “Trải qua một quá trình lăn lộn với cuộc đời, anh mới phát

hiện bản thân mình vẫn thích một cuộc sống bình yên, thậm chí cảm thấy

hơn một năm nay mình đã quá mệt mỏi, thật sự rất nhớ cuộc sống đơn giản

trước đây!”

“Chuẩn bị tha thứ cho Trần Dĩnh, hai người bắt đầu lại từ đầu?”

“Cũng không hẳn là tha thứ hay bắt đầu lại từ đầu, chỉ cảm thấy dạo này ở nhà đã suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy có lẽ cuộc sống là như vậy, luôn có

những vấp váp, hơn nữa cuộc đời cũng chỉ có vài chục năm, có thể tận

hưởng được tình thân, có thể khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc là hạnh

phúc lắm rồi!”

Ngô Tĩnh cười bảo: “Anh nói vậy nghe như cái mà nhà Phật nói là ngộ ra chân lí đấy!”

Trương Hoa cũng cười nói: “Thật ra tâm lý của con người rất kì lạ, hơn nữa

cũng rất dễ thay đổi, ít nhất đối với anh là như vậy, có thể bây giờ

nghĩ thế này, một thời gian nữa sẽ lại nghĩ khác”.

“Nếu anh đã nghĩ như vậy cho thấy trong thâm tâm anh vẫn luôn tồn tại suy nghĩ này!”

“Có lẽ là vậy!”

“Độ lượng với người khác cũng chính là độ lượng với chính mình, khoan dung

khiến cho người ta khỏe mạnh và hạnh phúc hơn so với thù hận”.

Ngô Tĩnh lại nói: “Đáng tiếc là nhiều người biết rõ là vậy nhưng vẫn lựa

chọn thù hận, có lẽ đây chính là điểm đau đớn nhất và cũng bất lực nhất

của con người!”

Trương Hoa nhìn vẻ mặt của Ngô Tĩnh, trong lòng

chợt rung động. Vẻ mặt của Ngô Tĩnh lúc nào trông cũng có vẻ rất bình

tĩnh, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, khi cười trông cô càng đơn

thuần, giản dị.

Những câu Ngô Tĩnh nói ra lúc này có vẻ gì đó rất đau đớn, mặc dù chỉ là thoáng qua. Trương Hoa nghĩ, chẳng lẽ trong lòng Ngô Tĩnh cũng có sự căm hận?

Trương Hoa không muốn động chạm đến nỗi đau của người khác, thế nên chỉ cười nói lảng đi vấn đề khác: “Ngày mai anh dẫn con gái về nhà bố mẹ chơi, chắc mẹ anh sẽ lại khuyên anh

phục hôn!”

liền nói: “Đối với bố mẹ anh, cháu gái là yếu tố quan

trọng hơn hết thảy, khuyên anh tha thứ và phục hôn với Trần Dĩnh cũng là chuyện bình thường!”

Mới sáng ra Trương Hoa đã đến chỗ Trần Dĩnh, Trần Dĩnh đang bận rộn trong bếp, con gái đang bò quanh giường.

Trương Hoa ôm con lên nói: “Chúng ta chuẩn bị về nhà ông bà chơi rồi, con có vui không nào?”

Lúc ăn sáng, Trần Dĩnh đột nhiên nói: “Hay là hôm nay đừng về nhà bố mẹ,

chúng ta dẫn Tỉnh Tỉnh vào trung tâm chơi, để hôm khác về sau!”

“Sao đột nhiên em lại không muốn đi thế?”

“Em chỉ thấy ba người chúng ta lâu lắm chưa đi chơi cùng nhau, dù gì bây giờ anh cũng rảnh, về nhà bố mẹ lúc nào chẳng được!”

“Thế cũng được!”

Suốt buổi sáng, Trương Hoa cứ cảm thấy Trần Dĩnh đầu óc để đâu đâu, khuôn

mặt đờ đờ đẫn đẫn, bèn hỏi: “Có phải dạo này em mệt mỏi quá không? Hay

là chúng ta về sớm nhé!”

Trần Dĩnh cười: “Không sao, hôm nay em muốn đi nhiều nơi một chút!”

Buổi tối Trần Dĩnh đòi đi ăn ở ngoài, nói không muốn về nhà nấu nướng. Ăn

xong Trương Hoa liền đưa con gái về nhà, Trần Dĩnh nói: “Em với Tỉnh

Tỉnh đến nhà anh ở một tối được không?”

Trương Hoa nhìn vẻ mặt của Trần Dĩnh, nói: “Hôm nay em làm sao thế? Anh cứ thấy em là lạ!”

Trần Dĩnh liền nói: “Không sao, đột nhiên muốn để Tỉnh Tỉnh ngủ với anh một tối!”

Trương Hoa vừa mở cửa phòng, con gái đã đòi tụt xuống đất.

Trương Hoa đặt con xuống một cái là nó bò quanh nhà. Trương Hoa nói: “Xem ra con bé rất có tình cảm với căn nhà này!”

Trần Dĩnh nhìn con gái bò ra ghế sô pha, sau đó bám vào ghế đứng dậy, miệng cười khanh khách mà trong lòng xót xa.

Trương Hoa nói: “Em đi tắm trước đi, hôm nay đi nhiều thế chắc là mệt lắm rồi! Nghỉ sớm thôi!”, nói rồi anh bế con gái lên, nói: “Con cũng đi tắm với

mđi, người ngợm bẩn thỉu quá!”

Trần Dĩnh nằm trên giường, nói:

“Nếu anh có một đứa con nữa, anh có còn đối xử với Tỉnh Tỉnh như thế này không?” Trương Hoa ngoảnh đầu nhìn Trần Dĩnh, ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm

nay em toàn nói những điều kì quái thế?”

“Không có gì, em chỉ nghĩ vớ vẩn thôi!”

“Tình cảm anh dành cho Tỉnh Tỉnh mãi mãi không bao giờ thay đổi, anh không

muốn tương lai con sau này phải chịu khổ, càng không hi vọng nó gặp phải bất cứ tổn hại nào!”

“Anh nghĩ như vậy em thấy vui lắm!”

Đến tận khuya mà Trần Dĩnh vẫn nói chuyện phiếm với Trương Hoa, Trương Hoa nói: “Em không mệt à? Muộn lắm rồi, ngủ sớm đi!”

“Em không muốn ngủ, vì vậy muốn nói chuyện với anh thêm một lát! Ngày mai

anh cũng không phải đi làm nên nói chuyện với em thêm một lát đi!”

“Thôi được rồi!”

Trần Dĩnh nghĩ ngợi hồi lâu rồi khẽ hỏi: “Trương Hoa, anh đã từng yêu em chứ?”

“Anh cảm thấy hôm nay hình như em hơi có vấn đề, với tính cách của em thì không bao giờ đi hỏi những chuyện này?”

Trần Dĩnh xoay người lại nhìn Trương Hoa: “Đột nhiên em rất muốn biết anh đã từng thật lòng yêu em chưa?”

Trương Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Có, có thể nói đến tận bây giờ chỉ yêu một

người là em, chính vì điểm này mà anh vẫn không thể tha thứ cho em!”

“Cám ơn anh đã nói vậy!”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, phát hiện mắt cô ươn ướt: “Em sao thế?”

Trần Dĩnh lấy tay lau nước mắt, khẽ nói: “Không sao, chỉ thấy vui thôi!”

Trần Dĩnh trầm ngâm một lát lại nói: “Tối nay là lần đầu tiên chúng ta nói

chuyện như thế này, không ngờ chúng ta cũng có thể nói chuyện như vậy.

Nếu biết sớm thế này em đã nói chuyện với anh từ sớm!”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh nói gì. Trần Dĩnh dựa vào người Trương Hoa, nói: “Ôm em đi, em muốn anh ôm em ngủ một hôm!”

Lúc Trương Hoa vòng tay ôm Trần Dĩnh, anh phát hiện mắt cô đang nhỏ lệ.

Trần Dĩnh dậy từ sớm, nói với Trương Hoa: “Anh ngủ thêm một lát đi, tối qua

phải nói chuyện với em đến khuya, em đưa Tỉnh Tỉnh đến nhà trẻ đây!”

Trương Hoa cười: “Tối nay em vẫn qua đây chứ?”

Trần Dĩnh ôm con gái nói: “Thực ra em hi vọng có thể ngày nào cũng bế con

sang đây, nhưng em biết điều đó là không thể!”, sau đó cô lại quay lại,

cúi đầu hôn lên mặt Trương Hoa: “Em với Tỉnh Tỉnh đi đây!”

Trương Hoa nhìn vẻ mặt Trần Dĩnh rất nghiêm túc liền cười nói: “Sao vẻ mặt lại nặng nề thế? Cứ như đi luôn vậy!”

Trần Dĩnh khẽ cười, lúc đi ra đến cửa còn ngoảnh đầu lại nhìn Trương Hoa.

Trần Dĩnh đi rồi, Trương Hoa không sao ngủ tiếp. Anh không biết Trần Dĩnh

làm sao, nhưng rõ ràng Trần Dĩnh đêm qua và sáng nay khiến anh hơi vấn

vương. Anh không bao giờ biết Trần Dĩnh còn có thể như vậy, tối qua còn

nói những câu mà chỉ có nam nữ đang yêu nhau say đắm mới nói, sáng ra

còn hôn lên mặt anh, đây là lần đầu tiên.

Đặc biệt là vẻ mặt

thoáng buồn của Trần Dĩnh càng khiến anh cảm thấy không nỡ. Có lẽ đúng

như Lý Dương Uy từng nhận xét về Kì Oanh: Cái cậu nhìn thấy chỉ là sai

lầm của cô ấy, còn tôi lại nhìn thấy sự tổn thương mà cô ấy từng phải

chịu đựng, tôi không hi vọng cô ấy lại lần nữa bị tổn thương.

Lúc Trương Hoa nghĩ đến đây mới phát hiện ra câu nói của Ngô Tĩnh: “Khoan

dung có thể khiến con người ta khỏe mạnh và hạnh phúc hơn nhiều so với

hận thù” là đúng đắn. Hạnh phúc của Lý Dương Uy đến từ sự khoan dung của anh, thậm chí còn vĩ đại hơn cả sự khoan dung, đó chính là tình yêu và

sự bao dung.

Buổi chiều lúc Trương Hoa định đi đón con gái thì

Lâm Lam gọi điện đến, bảo anh qua cửa hàng một chuyến. Trương Hoa hỏi có vấn đề gì, Lâm Lam liền nói: “Chị Dĩnh bảo anh đến, anh cứ đến sẽ

biết!”

Trên đường đi, Trương Hoa cứ nghĩ mãi: Chẳng nhẽ dạo này Trần Dĩnh cứ thích chơi mấy trò bí ẩn và lãng mạn ư?

Lâm LamTrương Hoa một bức thư, nói là của chị Dĩnh đưa cho anh. Trương Hoa

ngồi trên ghế của Trần Dĩnh, mở thư ra, lúc đọc xong bức thư, cả người

anh cứng đờ:

Anh Hoa!

Đây là lần đầu tiên em gọi anh như

vậy, tha thứ cho em ra đi mà không lời từ biệt. Mặc dù em chưa bao giờ

muốn rời xa anh, nhưng lần này em biết không ra đi không được.

Là một người mẹ, em biết có thai và sinh con đau khổ biết nhường nào khi

không có chồng ở bên cạnh, em cũng hiểu rất rõ một gia đình không hoàn

chỉnh sẽ mang lại tổn thương như thế nào cho con cái. Em vốn hi vọng

Tỉnh Tỉnh có thể có tất cả, đáng tiếc là vì sai lầm của em mà khiến cho

hai mẹ con phải gánh chịu tất cả hậu quả.

Vân Vân cũng là một cô

gái tốt, sau này anh nhớ đối xử tốt với cô ấy. Về phần Tỉnh Tỉnh anh cứ

yên tâm, cho dù thế nào em cũng sẽ nuôi con khỏe mạnh, trưởng thành. Anh nói anh từng yêu em, điều này khiến em vô cùng cảm động, cũng rất hạnh

phúc. Thực ra trong thế giới này, có lẽ chẳng còn ai có thể yêu anh hơn

em, chính vì yêu anh nên em mới từ bỏ anh, để anh có thể sống một cuộc

sống bình thường, cho dù là về gia đình hay sự nghiệp.

Cửa hàng

hoa em giao cả cho anh, dù gì ở nơi này cũng có quá nhiều hồi ức. Có lẽ

sau khi anh và Vân Vân kết hôn, có thể anh cảm thấy chuyện làm ăn ở cửa

hàng hoa quá nhỏ, nhưng em vẫn hi vọng anh có thể duy trì nó, trong lòng em, cửa hàng hoa cũng giống như Tỉnh Tỉnh.

Còn về cuộc sống của

Tỉnh Tỉnh, anh không phải lo, số tiền em mang theo có lẽ đủ cho em và

Tỉnh Tỉnh sống một thời gian cho đến khi em tìm được một công việc khác.

Giấy tờ chuyển nhượng cửa hàng em để ở chỗ Lâm Lam cả rồi, em đã kí tên rồi, chỉ cần anh kí tên nữa là xong.

Trần Dĩnh và con gái.

Trần Dĩnh ôm con lên tàu đi về phương Bắc, nhìn bầu trời âm u bên ngoài,

Trần Dĩnh cảm thấy trái tim mình cũng sầm sì như bầu trời.

Khi

đoàn tàu từ từ chuyển bánh, con gái tròn mắt nhìn vào đôi mắt đang tràn

lệ của mẹ. Trong tâm hồn bé nhỏ của nó, nó hoàn toàn không hiểu tại sao

mẹ nó đột nhiên rơi lệ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 89
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...