Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 176

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thật lâu sau, Thượng

Quan Tuyền dường như cũng phát hiện được sự trầm mặc của Lãnh Thiên Dục, cô giấu đi sự buồn phiền trong lòng, nhẹ nhàng cười nói: “Anh không cần phải thương hại em...”.

“Có sao?”. Lãnh Thiên Dục nhíu đôi mày rậm lại, nhìn cô đang nở nụ cười kiên cường, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

“Chứ còn gì nữa! Lông mi của anh này, ánh mắt của anh này, còn có cả...”.

Đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền lộ ra tia chế nhạo, cô vươn tay

chạm vào khuôn mặt anh tuấn như điêu khắc của Lãnh Thiên Dục, nói tiếp:

“Trên mặt anh đã viết rất rõ ràng mấy chữ ‘Anh rất thương hại em’ rồi”.

“Cô bé, em dám đùa giỡn anh à?”. Lãnh Thiên Dục khẽ cười, ngay sau đó bế cả người cô lên...

“A...”. Thượng Quan Tuyền thét lên một tiếng sợ hãi, cơ thể cô bị Lãnh Thiên

Dục đặt lên giường, sau đó hắn cũng đè lên người cô.

Bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, dường như có một cảm giác chân tình kì diệu len lỏi giữa hai người...

“Dục...”.

Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt thâm sâu nhưng lại có lúc hơi lơ đãng của

Lãnh Thiên Dục, cô hơi sợ hãi rụt rè đưa tay lên vuốt mặt hắn, ngón tay

mềm nhẹ lướt theo từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh tuấn.

“Sao anh lại đẹp trai thế chứ...”.

Cô cúi đầu thủ thỉ. Người đàn ông như hắn hẳn là không thiếu phụ nữ bên

cạnh, Thượng Quan Tuyền lại lập tức nghĩ đến cái cô Phỉ Tô mà dì Trần

nhắc tới...

Không biết vì sao khi nghĩ đến cái tên này, trong lòng cô có cảm giác như một thứ gì đó bị vỡ ra. Cô thật sự rất muốn hỏi hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì.

Sự tiếp xúc nhẹ nhàng

tình cảm của Thượng Quan Tuyền gợi lên cảm giác rung động sâu trong lòng Lãnh Thiên Dục. Hắn không kìm lòng được, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi

cô, lưu luyến triền miên...

“Dục... Đừng...”.

Cả

người Thượng Quan Tuyền run lên, tiếng tim đập thình thịch như vang lên

ngay bên tai cô, từng nhịp từng nhịp khiến cô có cảm giác sợ hãi.

Thân thể mềm mại kiều diễm ở dưới thân khiến Lãnh Thiên Dục dần dâng lên dục vọng. Nụ hôn của hắn rời xuống dưới, hôn lên khắp người cô...

Khuôn mặt tuấn tú vùi vào cổ cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, bàn tay

không chịu yên cũng bắt đầu vuốt ve thân thể cô, khơi lên hứng thú của

cô, bàn tay nóng bỏng phủ lên cặp mông tròn trịa...

Hơi thở

đàn ông mạnh mẽ bao vây lấy Thượng Quan Tuyền, dường như hắn không có ý

định dừng lại, cúc áo sơ mi trước ngực cô cũng được cởi bỏ từng nút từng nút một...

“Dục...”.

Bàn tay Thượng Quan Tuyền lập tức chặn tay hắn, đôi mắt cô hơi mông lung, nhàn nhạt cầu xin: “Đừng như vậy, em...”.

“Sao lại quên anh?”

Hương thơm quen thuộc cùng cảm giác mềm mại ở dưới thân như khuấy đảo tư

tưởng của Lãnh Thiên Dục. Hắn khó có thể kìm chế nổi, thấp giọng hỏi,

đôi mắt chim ưng nhìn thẳng vào mắt Thượng Quan Tuyền dần trở nên thâm

trầm, bóng tối như lan tràn trong đôi mắt hắn...

Thanh âm

trầm thấp nặng nề của hắn như một tảng đá vang lên, giọng nói nhuốm đầy

khát vọng với cơ thể cô, nhưng... cũng chứa sự chân tình...

Không biết vì sao khi Thượng Quan Tuyền nghe thấy giọng hắn như vậy, trái tim cô như co rúm lại, sau đó cảm giác đau đớn lan tràn ra...

“Xin lỗi anh, Dục, em... Em thật sự muốn nhớ lại anh, nhưng...”.

Đôi môi cô hơi run lên, hàng lông mi dài như cánh ve cũng run rẩy, khuôn mặt đầy áy náy như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì.

Vì cô đang thở dồn dập nên cảnh xuân trước ngực cũng thấp thoáng ẩn hiện

sau lớp áo. Lúc này, dáng vẻ của cô càng thêm hấp dẫn Lãnh Thiên Dục.

“Anh nói rồi, anh sẽ khiến em nhớ lại cảm giác này”. Đôi mắt Lãnh Thiên Dục

dần thay đổi, ánh mắt thâm thúy tối tăm lóe sáng muốn chiếm hữu...

Mùi hương trên người cô như đang trêu chọc hắn, khuôn mặt và dáng người hoàn mỹ của cô đang ở ngay trước mắt hắn...

Yết hầu của Lãnh Thiên Dục động đậy vài cái, Thượng Quan Tuyền thấy ánh mắt hắn càng ngày càng sâu thẳm, trong lòng dâng lên cảm giác hốt hoảng bối rối: “Dục... Đừng ép em...”.

Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục cúi xuống hôn mạnh mẽ lên đôi môi đỏ hồng của cô, đầu lưỡi bá đạo liếm vòng quanh cánh môi như đóa hoa, đem thân thể mềm mại của cô áp sát vào thân hình cao lớn rắn rỏi của hắn.

Đây là cảm giác gì?

Thật kì lạ... Nhưng cũng rất quen thuộc...

Thượng Quan Tuyền cảm thấy đầu như đang trống rỗng, cô cố gắng nhớ lại điều gì đó nhưng chỉ tốn công vô ích.

Đầu lưỡi của Lãnh Thiên Dục cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô. Sự bị động của cô dâng lên trong lòng hắn cảm giác trống rỗng. Thượng Quan Tuyền

không tự chủ được cũng muốn trêu đùa cùng hắn...

Cảm nhận

được sự đáp lại của cô, hắn càng hôn cô mãnh liệt hơn. Hắn đang khát

vọng, say mê hôn cô, cắn nuốt hết sự ngọt ngào trong cái miệng nhỏ nhắn

của cô, cướp đi hơi thở của cô.

Một loại cảm giác tuyệt vời dần lan ra, hai đôi môi đang triền miên dây dưa cùng nhau cũng sinh ra cảm giác kì diệu.

Bàn tay đang chống trước ngực hắn của Thượng Quan Tuyền dần ôm lấy cổ hắn.

Cô như một chiếc bè gỗ trôi nổi, muốn bám chặt vào người hắn...

“Tuyền, em đang trêu chọc anh đấy...”.

Lãnh Thiên Dục khó nhịn được rên lên một tiếng, bàn tay to lướt trên da thịt cô...

Cảm giác nóng bỏng truyền đến mang theo từng cảm giác tê dại, dường như có một luồng điện chạy vào cơ thể hắn.

“Em không phải.... Thượng Quan Tuyền cắn cắn cánh môi, người đàn ông trước mắt này khiến cô có cảm giác muốn chạy trốn.

“Đủ rồi, anh đừng như vậy... Chúng ta không thể...”. Cô cầu xin, không biết tại sao sâu trong lòng cô dâng lên cảm giác sợ hãi.

Lãnh Thiên Dục không cho cô cơ hội lùi bước, hắn muốn đoạt lấy cô, muốn hoàn toàn chiếm giữ được cô... không chỉ là thân thể cô, mà còn cả trái tim

cô nữa!

Đúng, giờ khắc này, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lãnh Thiên Dục, mà hắn cũng chỉ muốn hành động theo suy nghĩ này mà thôi!

Lãnh Thiên Dục cúi người xuống, thanh âm khàn khàn đầy dục vọng vang lên bên tai cô: “Là em đã đốt lửa, em phải chịu trách nhiệm dập tắt...”.

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào vành tai cô khiến cả người cô mềm nhũn đi!

Chiếc áo sơ mi được cởi ra, cả người Thượng Quan Tuyền không còn một mảnh vải che thân...

Thượng Quan Tuyền cảm thấy đang có từng đợt thay đổi đáng sợ diễn ra trong cơ

thể cô. Cả người cô dâng lên một luồng nhiệt nóng như thiêu đốt cô, cả

người cô nóng như một biển lửa...

Lãnh Thiên Dục thấy phản

ứng của cô như vậy liền nhếch môi cười, sau đó hắn cúi người xuống, ngậm lấy nụ hoa ngạo nghễ trên đỉnh đồi cao vút.

Thượng Quan Tuyền không nhịn được vặn vẹo cơ thể. Toàn thân cô run lên từng hồi, cô cắn môi để không phát ra âm thanh.

Cảm nhận được sự run rẩy của cô, Lãnh Thiên Dục đau lòng nói: “Ngoan, anh

muốn nghe, em cứ phát ra tiếng đi. Không cần thấy quá áp lực đâu, em là

của anh, toàn bộ đều là của anh...”.

Tiếng nói của cô vang lên như dòng rượu vang thượng hạng, say mê lòng người...

“Dục...”

Thượng Quan Tuyền vô thức ôm lấy cổ hắn, hô hấp toàn là hơi thở đàn ông ấm áp

của hắn. Ánh mắt cô như mờ sương đi, hơi thở nóng bỏng này như dội vào

đầu óc khiến cô lơ mơ nhớ lại điều gì đó...

“Nói, em cần tôi...”.

“Em là người phụ nữ của tôi, chỉ cần tôi muốn thì em phải đồng ý...”.

“Em đang sợ.. em sẽ yêu tôi!”

“Không! Tôi không yêu anh!”

“Muốn tôi yêu anh ư?”

“Vĩnh viễn không bao giờ có chuyện đó!”

Không biết tại sao lúc này trong đầu Thượng Quan Tuyền lập tức nhớ lại những

mẩu đối thoại vụn vặt đó, hơi thở của người đàn ông vừa quen thuộc vừa

xa lạ. Cảm giác này hình như là... Dục...

Nhưng tại sao cô lại nói vĩnh viễn sẽ không bao giờ yêu hắn?

“Tuyền... em là của anh, hãy đồng ý với anh, cả đời này ở bên cạnh anh...”.

Thấy Thượng Quan Tuyền như vậy, Lãnh Thiên Dục không kìm chế nổi liền lên

tiếng, ánh mắt vốn lạnh lẽo lúc này toát lên tia tình cảm.

Hắn nhẹ nhàng mân mê từng tấc da thịt trên người cô, ngón tay thon dài dâng lên cảm giác khác thường trong lòng cô...

“Dục...”. Sự tiếp xúc của hắn khiến cả người cô trở nên mềm nhũn, không còn sức lực.

“Nói, em muốn cả đời này ở bên cạnh anh”. Hắn ngẩng đầu lên, giọng điệu khàn khàn tràn ngập dục vọng và ham muốn chiếm hữu.

“Em...”.

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền lóe lên tia bất lực, cô không biết nên trả lời

như thế nào, chỉ cảm thấy bản thân đang đắm chìm trong hơi thở của hắn.

Lãnh Thiên Dục cúi người xuống hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô: “Tuyền, ngoan, nói đi!”.

“Em... Em sẽ ở lại bên cạnh anh... Cả đời này!”

Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim mình lúc này như đang đi lạc. Tuy cô không biết tại sao Lãnh Thiên Dục lại bắt cô phải nói những lời này nhưng cô

biết rất rõ, chính bản thân cô cũng có cảm giác quen thuộc.

“Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng...”. Giọng nói Lãnh Thiên Dục khàn khàn đầy hấp dẫn.

Không cho cô thời gian suy nghĩ gì nữa, cảm giác mềm mại trong lòng khiến hắn như muốn nổ tung lên...

Ngay sau đó, Lãnh Thiên Dục thúc mạnh eo lưng đâm xuyên qua người cô...

“Dục...”.

Thân thể mềm mại của Thượng Quan Tuyền không nhịn được run rẩy kịch liệt,

đôi mắt đẹp giờ cũng mông lung. Tại sao cảm giác này lại quen thuộc đến

vậy?

Lãnh Thiên Dục thâm tình nói: “Tuyền, đem tất cả giao cho anh, tin tưởng anh”.

Bầu không khí trong phòng dần trở nên nồng đậm, Thượng Quan Tuyền không thể khống chế được tiếng rên rỉ bật ra từ cổ họng.

Lãnh Thiên Dục nhìn cô, thỏa mãn vùi mặt vào cổ cô, hít hà hương thơm trên người cô.

Hai con người như đắm chìm trong từng đợt sóng mạnh mẽ dâng lên.

Cứ vậy, từng hồi, từng hồi...

Thân thể cao lớn của đàn ông kết hợp hoàn hảo với thân hình mềm mại nhỏ nhắn của người phụ nữ, tiếng gầm trầm thấp của người đàn ông đan quyện cùng

tiếng nức nở của người phụ nữ.

Tình cảm vừa điên cuồng vừa mãnh liệt qua đi...

Thượng Quan Tuyền vô lực nằm sấp lên người Lãnh Thiên Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn

ửng hồng đầy mệt mỏi. Cuối cùng cô không chống được cảm giác mệt mỏi

buồn ngủ ập đến, nhắm mắt ngủ say...

Thấy cô dựa vào mình ngủ say như vậy, Lãnh Thiên Dục cảm thấy rất ấm áp. Hắn vươn tay ra nhẹ

nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô...

Giống như một đôi yêu nhau thắm thiết, mỗi hành động đều tràn đầy tình cảm yêu chiều.

Cô gái này đối với hắn mà nói thật sự là một đóa hoa anh túc, khiến hắn phải mê muội rồi sao?

Lãnh Thiên Dục nhìn Thượng Quan Tuyền đầy đăm chiêu, hắn không thể không

thừa nhận loại cảm giác lúc ẩn lúc hiện trong lòng mình. Lúc trước hắn

cho rằng đó chỉ là một loại hứng thú vì cô khác với những người khác,

dám ngang nhiên khiêu khích hắn, vừa bình tĩnh nhưng cũng ra tay rất

quyết đoán.

Nhưng sau khi có được cô hắn mới phát hiện là

chưa đủ, thật sự là chưa đủ, hắn muốn có thêm nhiều hơn nữa, thân thể

của cô, những khi cô khóc, những lúc cô cười, bộ dạng giận dữ của cô,

khi cô hờn dỗi, thậm chí là... cả trái tim cô!

Chỉ khi có

được trái tim cô Lãnh Thiên Dục mới cảm thấy trong lòng được cân bằng

lại. Đúng, hắn không cho phép trong lòng người phụ nữ của hắn có người

đàn ông khác!

Như Niếp Ngân chẳng hạn!

Liệu Niếp Ngân có phải người quan trọng mà cô từng nhắc tới hay không?

Nếu thật sự như vậy thì hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh tự do của cô, giữ cô lại bên cạnh hắn, trong lòng cô chỉ có thể có một người là Lãnh Thiên Dục hắn

mà thôi!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 176
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...