Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 202

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Yêu

Khi chưa cảm nhận được rõ ràng thì tất cả đều hết sức mông lung, mờ mịt

Chỉ như ánh trăng in bóng trên mặt nước

Cũng như giọt sương đọng lại trên cánh hoa

Chờ đợi đến khi con tim cảm nhận được sự vui vẻ và mềm yếu

Là trống rỗng hay yên lặng, là chờ mong hay khẩn cầu

Cảm giác trong tim khó mà nắm bắt được

Có lẽ tình yêu cũng vậy đấy

Chờ nước cạn đi

Chờ sương tan ra

Tất cả đều khó nắm bắt như khói mờ mờ ảo ảo

Dần biến mất lúc nào không hay...

*****

Trong đại điện của tổ chức Mafia

Sax Ân ngậm tăm, đang nghênh ngang đi vào trong đại điện thì một hàng vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng loạt xông ra, rút súng chĩa vào đầu

hắn ta.

“Các ngươi...”. Hắn ta cũng hơi bối rối, chiếc tăm trong mồm rơi ra.

“Sax Ân, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn lạc quan vui vẻ quá nhỉ”. Giọng nói

lạnh lẽo, nghiêm nghị đầy châm chọc đột nhiên vang vọng khắp đại điện.

Sax Ân kinh hãi, lập tức quay đầu lại nhìn... Hắn ta thấy Lãnh Thiên Dục

mặc một bộ đồ đen, toàn thân toát ra hơi thở nguy hiểm khiến người khác

phải sợ hãi, lời nói lạnh lùng, ánh mắt như chim ưng cũng hết sức sắc

bén.

Ở đằng sau Lãnh Thiên Dục là Phong, anh ta cũng mặc bộ đồ đen, vẻ mặt yên lặng không hề có biểu cảm gì.

“Lão đại!”. Tuy trong lòng đang cảm thấy vô cùng bất an nhưng Sax Ân cố kìm

nén cảm xúc lại, ra vẻ điềm tĩnh lên tiếng: “Xem ra hôm nay lão đại gọi

tôi tới đây là muốn định tội cho tôi rồi?”

Tuy ngoài miệng

nói vậy nhưng trong lòng hắn ta đang vô cùng thấp thỏm. Hôm nay trên

đường đến đây, hắn không hề cảm thấy có gì khác lạ cả. Hắn tin rằng mình không sơ suất để lại manh mối cho Lãnh Thiên Dục tóm được.

Nhưng... khi hắn nhìn lên người ngồi trên ghế cao nhất trong đại điện thì trong lòng lại đột nhiên ớn lạnh.

Lúc này, Phong tiến lên, lạnh lùng quát: “Sax Ân, đừng có mà vô lễ, ngài

lão đại hết lần này tới lần khác bỏ qua cho ngươi mà ngươi còn không

biết tốt xấu gì, tưởng giết người diệt khẩu là xong sao, đồ khốn”.

Sax Ân đứng yên, khi nghe Phong nói vậy thì sắc mặt trở nên cực kì khó coi. Hắn biết có giải thích cũng chỉ là vô ích vì một khi Lãnh Thiên Dục đã

nói như vậy thì cũng chứng minh rằng ngài ấy có đầy đủ chứng cứ đủ buộc

tội.

“Mấy người lui ra đi”. Một lát sau, Lãnh Thiên Dục lạnh

lùng ra lệnh. Hắn ngồi yên trên ghế cao nhất, khuôn mặt anh tuấn như

được điêu khắc hết sức tĩnh lặng, đôi mắt hơi nheo lại nhìn Sax Ân bằng

một nửa con mắt...

Mấy người vệ sĩ nhanh chóng lui xuống... chỉ còn một mình Sax Ân đứng đơn độc giữa đại điện rộng lớn.

“Giỏi lắm, Sax Ân. Ta vốn cho rằng ngươi chỉ là kẻ đầu óc đơn giản, không ngờ lá gan lại to đến thế. Trước kia vì nể mặt giáo phụ Nhân Cách nên ta

mới mắt nhắm mắt mở cho ngươi con đường sống. Chuyện khiến ta bị thương, Tuyền rơi xuống biển ta cũng đã không truy cứu rồi, đáng tiếc là, ta

muốn bao che cho ngươi mà ngươi lại hết lần này đến lần khác làm càn”.

Giọng nói của Lãnh Thiên Dục đầy lạnh lẽo.

“Tôi, tôi không hiểu ngài lão đại đang nói gì”. Sax Ân vẫn cố cãi. Hắn ta cảm thấy hai chân đang run lên bần bật. Quy định trong tổ chức Mafia hắn

biết rất rõ, một khi bị lão đại định tội thì chỉ có con đường chết.

“Chậc, chậc...”. Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền chẹp lưỡi, ra vẻ tiếc nuối lắc

đầu. Lãnh Thiên Dục đứng lên, chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang lại gần Sax Ân.

“Sax Ân, đường đường là người của tổ chức Mafia, dù có chết cũng phải chết cho kiêu ngạo. Nói thật là người chẳng khác

gì mấy giáo phụ khác đâu, dã tâm lớn đấy mà não thì lại bé tí. Thật là

đáng buồn, ngươi bị bán đứng mà còn không biết, có chết cũng chỉ có thể

làm con quỷ chết oan mà thôi”. Lời nói lạnh lùng vang lên bên tai Sax Ân lộ rõ sự thâm trầm và nguy hiểm.

“Ngài, ngài đang nói gì vậy?”. Sax Ân tưởng rằng mình đang nghe lầm, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Lãnh Thiên Dục từ từ cúi xuống bên tai hắn ta, tàn nhẫn gằn từng tiếng một:

“Phong cách làm việc của người trong Mafia là tàn nhẫn và gọn ghẽ, cho

dù thất thủ cũng sẽ tự sát. Người mà ngươi phái đến công viên lần trước

để ám sát ta, dù có đánh gãy chân gãy tay cũng không mở miệng; giày vò

đến mức không còn ra dạng con người mà cũng không khai ra điều gì. Dù ta biết là ngươi làm nhưng cũng không thể định tội cho ngươi”.

Sax Ân run lên, lập tức nhìn Lãnh Thiên Dục, trong lòng hết sức khủng hoảng, thì ra ngài ấy biết rõ mọi chuyện.

“Nhưng mà...”. Lãnh Thiên Dục lại lên tiếng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như băng nhìn thẳng vào Sax Ân: “Lần này ngươi dùng sai người rồi. Thuộc hạ của

ngươi hình như chưa bao giờ bị tra tấn dã man đến vậy nên đã khai hết

mọi chuyện rồi. Sax Ân, hẳn là ngươi không ngờ được đúng không?”

“Không thể, không có chuyện đó! Sao có thể...”. Sax Ân cảm thấy trước mắt như

tối sầm lại, lập tức ngã ngồi xuống sàn đá cẩm thạch. Đó là người của

cha hắn, sao có thể khai ra mọi chuyện chứ, đó không phải là tác phong

làm việc của sát thủ Mafia.

Lãnh Thiên Dục khinh miệt nhìn bộ dạng của hắn ta, hờ hững nói: “Sax Ân, ta nói cho ngươi biết, ta không

hề thấy hứng thú với ngươi, nhưng mà lại rất hứng thú với người muốn lấy con chip. Nếu muốn giữ lại mạng sống thì tốt nhất nên nhớ kỹ những lời

này”.

“Ngài có ý gì?”. Sax Ân run rẩy nhìn Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục từ từ cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng tràn

đầy sự mạnh mẽ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Sax Ân, gằn từng tiếng một:

“Thuộc hạ của ngươi dễ dàng khai ra như vậy, chắc bình thường ngươi đối

xử không tốt với bọn họ rồi...”.

Hắn dừng lại một chút, đôi môi mỏng lại lạnh lẽo nhếch lên: “Hay là ngươi bị người khác bán đứng?”

Hô hấp của Sax Ân dần trở nên dồn dập, hắn cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa...

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục đầy sắc bén nhìn bộ dạng bất lực của Sax Ân, hoàn

toàn thu hết phản ứng của hắn ta vào trong mắt. Lãnh Thiên Dục nở nụ

cười của ma quỷ, giọng điệu nhẹ nhàng mà bức người:

“Sax Ân, ngươi còn trẻ như vậy, một khi bị định tội thì không chỉ đơn giản là

mất đi tài sản, quyền thế mà quan trọng hơn là sẽ sống không bằng chết!

Ta cũng tiếc thay cho ngươi”.

Sax Ân đột nhiên ngẩng đầu nhìn đôi mắt vô cùng thâm sâu của Lãnh Thiên Dục, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra ý tứ trong câu nói đó. Hắn đột nhiên ngửa đầu cười to, sau đó lạnh

lùng nói:

“Lão đại, ngài nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn tôi khai ra những gì tôi biết chứ gì. Nhưng mà... phải nói cho ngài

biết rằng người đó cũng là người ngài không thể định tội được đâu. Nói

trắng ra là tôi chỉ là một công cụ mà thôi”.

“Ồ, thì ra ngươi cũng thông minh đấy nhỉ! Nhưng Ta với người đó hoàn toàn

khác nhau, bọn chúng chẳng qua chỉ coi ngươi là một quân cờ trong tay,

còn ta chỉ muốn thực hiện quyền hành của mình”. Lãnh Thiên Dục nhếch

môi, lạnh lùng lên tiếng.

“Không có khả năng...”. Sax Ân ra

sức lắc đầu. Người đầu tiên hắn ta nghĩ tới chính là cha hắn. Nhưng sao

ông có thể hãm hại chính con trai của mình được chứ?

Lãnh

Thiên Dục cực kì kiên nhẫn, sắc mặt lạnh như băng không hề thấy chút tức giận nào, chỉ hờ hững nói: “Sax Ân, ngươi nên biết là trong tổ chức

Mafia thì chỉ cần vì lợi ích, cho dù là cha con cũng sẽ thành kẻ thù,

đạo lý này ngươi hẳn là biết rõ chứ”.

“Đừng nói nữa! Nếu bắt

được thóp thì ngài muốn làm gì chả được! Toàn bộ đều là chủ ý của tôi,

không liên quan đến ai khác”. Sax Ân cắn răng, lạnh lẽo lên tiếng.

Bốp, bốp, bốp!

Lãnh Thiên Dục vỗ tay, cực kì lạnh lùng và châm biếm. Rõ ràng là đã mất hết

kiên nhẫn. Sau đó Lãnh Thiên Dục đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống

Sax Ân: “Nếu ngươi muốn một mình đứng ra chịu tội thì ta sẽ giúp ngươi.

Người đâu?”

“Vâng”. Bốn người vệ sĩ lập tức đứng sau lưng Sax Ân...

Sax Ân cực kì kinh hoảng, hắn không biết cha hắn có biện pháp nào để cứu

hắn nữa không nữa. Chẳng lẽ sẽ đúng như lời Lãnh Thiên Dục nói... Không! Không thể!

Lãnh Thiên Dục đi lên phía trước nhìn Sax Ân:

“Tạm giữ lại trước đã. Ta nhắc ngươi một câu, giáo phụ Nhân Cách đã già

rồi, ông ta hết thời lâu rồi, ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận vào, quyền lợi, tài phù và vận mệnh tương lai của gia tộc rốt cuộc là nằm trong

tay ai?”

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn mấy người vệ sĩ, ra lệnh: “Đưa đi”.

“Vâng, lão đại”. Mấy người vệ sĩ cung kính đáp rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Sax Ân thở đứt quãng, muốn vùng vẫy nhưng không thể thoát ra nổi. Ngay khi

sắp bị đưa ra khỏi đại điện, hắn đột nhiên hét một tiếng chói tai...

“Lão đại...”.

“Chờ đã!”. Lãnh Thiên Dục cong môi cười đầy lạnh lẽo như đã sớm đoán ra chuyện này.

Mấy người vệ sĩ lập tức dừng bước.

Sax Ân chạy đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, quỳ xuống...

Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Ngươi định làm gì?”

“Lão đại, tôi muốn biết liệu tôi có thể ngồi lên vị trí giáo phụ của gia tộc không?”. Sax Ân rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, cất giọng hỏi.

Hắn ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, làm gì có ai cự tuyệt được sức hấp dẫn của quyền lực và sự giàu có chứ. Nếu Lãnh Thiên Dục đã nghi ngờ cha hắn thì dù hắn không nhận tội, Lãnh Thiên Dục cũng sẽ tìm ra chứng cứ khác.

Lãnh Thiên Dục nói đúng, cha hắn lớn tuổi rồi, thời huy hoàng đã qua

rồi, mà hắn thì vẫn còn trẻ, dựa vào cái gì lại bắt hắn phải chịu tội

thay mấy người đó chứ?

Lãnh Thiên Dục nghe vậy, ánh mắt lạnh

như băng toát lên sự trào phúng và khinh thường. Giọng nói vẫn hung ác

và tàn lạnh vang lên: “Còn phụ thuộc vào giá trị những thông tin ngươi

cung cấp”.

“Được, tôi nói, tôi sẽ nói tất cả mọi thứ, thật ra...”.

Sax Ân vừa định nói ra mọi chuyện thì một giọng nói già nua vang lên trong

đại diện. Giáo phụ Nhân Cách và một vài thuộc hạ của ông ta đang đứng

trước cửa.

“Các ngươi chờ ở đây, không được phép bước vào đại điện nửa bước”. Giáo phụ Nhân Cách nói với mấy thuộc hạ.

Đây là quy tắc của Mafia.

“Giáo phụ Nhân Cách, hôm nay không mời mà ông lại tự đến, xem ra là vì chuyện của Sax Ân rồi”. Lãnh Thiên Dục cười lạnh, lão hồ ly này chọn đúng thời điểm thật đấy.

“Lão đại, chuyện con tôi gây ra đại họa tôi

có nghe nói rồi. Về hành động lỗ mãng của nó, người làm cha như tôi thật không còn mặt mũi nào với gia tộc và ngài lão đại đây. Hãy để tôi thay

Sax Ân nhận tội”. Giáo phụ Nhân Cách cung kính nói, vẻ mặt hiền lành như một người cha thật lòng muốn bảo vệ con trai mình.

“Bố...”. Sax Ân nhìn giáo phụ Nhân Cách, ánh mắt cực kì phức tạp.

Lãnh Thiên Dục thờ ơ nhìn thoáng qua giáo phụ Nhân Cách rồi hừ lạnh một

tiếng, chậm rãi ngồi xuống ghế, vẻ mặt nghiêm nghị: “Hôm nay giáo phụ

Nhân Cách đến đây là muốn xin tôi buông tha cho con ông? Ngài giáo phụ

hẳn là người hiểu rõ quy tắc mới đúng”.

Lãnh Thiên Dục không

tin lão hồ ly này dám cầu xin tha thứ cho con trai mình. Lão ta là người rõ hơn ai hết rằng nếu một khi phải cầu xin thì thế lực và phạm vi của

gia tộc lão sẽ bị thu hẹp lại hơn nửa, quyền thế và địa vị của gia tộc

cũng sẽ bị ảnh hưởng không hề nhỏ. Lão hồ ly này tâm kế sâu không lường

được, làm gì có chuyện vì cứu con trai mình mà vứt bỏ hết công lao sự

nghiệp cả đời lão được. Lãnh Thiên Dục không tin lão hồ ly này lại tốt

đến thế.

“Đúng thế, đúng thế, quy tắc của tổ chức tôi đâu dám phạm vào. Con trai tôi làm sai, tôi tự biết tội của nó không thể tránh

được cho nên hôm nay tôi cầu xin ngài lão đại, không cần phải khiến nó

sống không bằng chết nữa, cứ để cho nó được ra đi. Đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi!”.

“Bố...”. Sax Ân không thể tin được nhìn cha mình, toàn thân lạnh run lên...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 202
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...