Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 12

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tuy rằng Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã có thể danh chính ngôn thuận dựa vào trên người Lam Trạm nhà hắn để thoải mái nghe đọc sách, nhưng vì nghĩ cho thân thể của thúc phụ đại nhân, hắn chỉ có thể ôm lấy lựa chọn tốt thứ hai là a Uyển dễ thương ngoan ngoãn không ồn không quậy (╯︵╰)

[.....! Nguỵ Vô Tiện nói: "Tên đao phủ bị đột tử này, tất nhiên là hoá thành hung thi.

Nếu lúc còn sống hắn đã chém chết 100 người, không bằng quật mộ của 100 người này lên, kích thích những oán khí này, 100 người liên kết lại, cùng đánh nhau với hung thi..."

.....!Nguỵ Vô Tiện nói: "Dù sao có những thứ độ hoá cũng vô dụng, tại sao không tận dụng? Đại Vũ trị thuỷ cũng biết, ngăn chặn là hạ sách, khơi dòng là thượng sách.

Trấn áp tức là ngăn chặn, chẳng lẽ không phải là hạ sách..." Lam Khải Nhân quăng quyển sách lại, hắn nghiêng người né qua, mặt không đổi sắc, trong miệng tiếp tục nói hươu nói vượn: "Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí.

Linh khí giữ trong đan điền, có thể đào núi lấp biển cho ngươi ta sử dụng.

Còn oán khí tại sao không thể để người ta sử dụng?"

Lam Khải Nhân lại phi thêm một quyển sách nữa tới, lạnh lùng nói: "Vậy ta lại hỏi ngươi! Ngươi làm sao bảo đảm oán khí sẽ để cho ngươi sử dụng mà không phải là giết hại người khác?" Nguỵ Vô Tiện vừa trốn vừa nói: "Chưa nghĩ đến!"

Lam Khải Nhân giận dữ: "Nếu ngươi nghĩ tới, thì tiên môn bách gia đã không để ngươi sống sót.

Cút!"

.....!Nguỵ Vô Tiện cắn cọng cỏ, cúi mặt xuống la lên: "Hỏi gì đáp nấy, kêu cút thì cút, ông ấy còn muốn ta làm thế nào?"

.....! Nhiếp Hoài Tang nghĩ nghĩ, lại lộ ra vẻ khao khát ghen tị, nói: "Thật ra điều Nguỵ huynh nói rất thú vị.

Linh khí phải do mình tự tu luyện, cực cực khổ khổ kết kim đan, như ta thiên tư kém cỏi giống như từ trong bụng mẹ đã bị chó gặm mất, không biết phải tốn bao nhiêu năm.

Mà oán khí thì đều là những hung thần lệ quỷ, nếu có thể lấy dùng, thì thật là tuyệt vời".

.....!Nguỵ Vô Tiện cũng cười ha ha nói: "Đúng không? Đừng bỏ phí không dùng".

Giang Trừng cảnh cáo nói: "Đủ rồi.

Ngươi nói tới nói lui, nhưng đừng có đi con đường tà đạo này".

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Ta bỏ con đường dương quan đàng hoàng không đi, lại đi cầu độc mộc ở chỗ cống rãnh này làm gì.

Thật sự dễ đi như vậy thì đã có người đi từ lâu rồi.

Yên tâm, ông ấy hỏi như thế, thì ta trả lời như thế.

Nè, các ngươi có đi hay không? Nhân lúc chưa đến giờ cấm đi lại ban đêm, cùng ta ra ngoài bắt gà rừng".]

Nghe đoạn kể lại chuyện cũ này, Nguỵ Vô Tiện cũng nhớ tới câu trả lời năm đó hắn buột miệng thốt ra, lời nói ngày xưa vốn hoang đường, nay đã là việc được xác thực.

Chính câu nói này, khiến cho hắn có khả năng sống sót bò ra khỏi Loạn Tán Cương, cũng bởi vì câu nói này, cấm địa oán khí ngập trời trong mắt người đời, trở thành chỗ dung thân của hắn và những người Ôn gia cuối cùng.

"Bộp bộp bộp," Nguỵ Vô Tiện giơ tay lên vỗ tay, thật sự cảm thấy trong cõi mênh mang mờ mịt đều đã có ý trời nha, ngay cả gương mặt luôn cổ hủ cứng nhắc của thúc phụ đại nhân cũng vô cùng cảm khái, "Haizz, năm đó có phải tất cả chúng ta đều là thần côn đầu đường giả mạo không ta, đều nói chính xác như vậy, một câu thành sấm luôn!"

Mọi người đối với chuyện này cũng có bao nhiêu là xúc động, Lam Khải Nhân nhớ mấy tháng đó thằng nhãi này ngoại trừ trốn học vô kỷ luật, uống rượu đánh nhau, chọc gà bắt thỏ, gây chuyện rắc rối thì cũng không làm gì khác, đột nhiên có một cơn xúc động hối hận....

Lam Vong Cơ lợi dụng ống tay áo che khuất lại một lần nữa lặng lẽ siết chặt cổ tay người bên cạnh.

Trong lòng mọi người đều có thắc mắc này, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, làm cho một người ban đầu thiên tư tung hoành, kinh tài tuyệt diễm lại dấn thân vào quỷ đạo? Có lẽ ngoại trừ bản thân hắn, chỉ có Vô Tự Thiên Thư trước mắt là có thể giải đáp thắc mắc này.

Nhưng....

"Nhiếp Hoài Tang, ngươi vậy mà dám có loại suy nghĩ này?" Nhiếp Minh Quyết cảm thấy bản thân thực sự tan nát trái tim vì tên đệ đệ không chịu cố gắng này, có thể học tập theo vị Di Lăng Lão Tổ này tu quỷ đạo giống vậy hay sao? "Oán khí lấy ra là có thể dùng thật tuyệt vời? Trở về cấm túc ba tháng ăn năn hối lỗi cho ta!"

Nguỵ Vô Tiện lập tức nhéo cằm tỏ vẻ, nể mặt tình cảm giúp đỡ mới vừa rồi mình hẳn là nên hỗ trợ một chút, "Hoài Tang huynh à, nếu bây giờ ngươi còn có ý tưởng này, vậy hoan nghênh ngươi đến Loạn Tán Cương tìm ta bất kỳ lúc nào nha!"

Tiện Tiện ngươi xác định không phải là đang vui sướng khi người khác gặp hoạ đấy chứ?

Nhiếp Hoài Tang: Ai biết những lời nói lung tung năm đó lại có một ngày bị vạch trần đâu chứ, thật sự muốn quay về quá khứ túm lấy mình trước kia tát cho vài cái! Còn có Nguỵ huynh ta cám ơn ngươi nha, cầu xin ngươi đừng có đổ dầu vào lửa được không!

Mặc dù nghe được chỉ là lời nói đùa giỡn, Lam Khải Nhân vẫn giận đến râu phát run, giỏi lắm, mười lần chép gia quy nhớ trước đã!

[.....!Nguỵ Vô Tiện bị y quay lưng, không thu được gì thú vị, quay đầu lại phàn nàn với người khác: "Y không trả lời ta".

"Đúng vậy" Nhiếp Hoài Tang nói: "Xem ra y thật sự là chán ghét ngươi đó Nguỵ huynh, Lam Vong Cơ hình như...!không đúng, chưa bao giờ thất lễ đến mức như thế".

......!Nhiếp Hoài Tang giúp Nguỵ Vô Tiện chép hai lần《Thượng Nghĩa Thiên》, trước khi kiểm tra năn nỉ nói: "Cầu xin ngươi mà Nguỵ huynh, năm nay là năm thứ ba ta tới Cô Tô, nếu điểm kiểm tra không vượt điểm Ất, thì đại ca ta thực sự sẽ đánh gãy chân ta! Cái gì mà phân chia rõ ràng dòng chính dòng thứ, con cháu thế gia giống nhà chúng ta đây, ngay cả quan hệ ruột thịt nhà mình còn không hiểu rõ lắm, họ hàng ngoài hai cấp là cứ cô thẩm thúc bá gọi loạn lên, ai hơi đâu còn đầu óc đi nhớ nhà người khác chứ!"

.....!Vì thế Nguỵ Vô Tiện lại bị phạt.

]

Nhớ tới kỳ kiểm tra này, Nguỵ Vô Tiện lại cảm thấy mình thực sự là oan uổng: "Hoài Tang huynh à, năm đó ta đã đưa người tờ giấy nhỏ làm bài giùm rất chuyên nghiêp, ngắn ngọn rõ ràng, trọng điểm đầy đủ, kết quả ngươi còn ném trở lại hỏi bỏ bớt được những gì, lúc này mới đúng lúc bị tóm được, nhưng sau đó tại sao chỉ phạt có một mình ta chứ?" Nói xong liền uỷ khuất vô cùng nhào vào lòng ngực Lam Trạm nhà hắn mong được an ủi, cho dù thúc phụ đại nhân liên tục kêu lên Còn ra thể thống gì cũng mặc kệ, làm như thật sự bị oan khuất rất lớn vậy.

Lam Khải Nhân bị tức giận đến sắp ngất đi rồi, càng làm cho ông tức giận hơn là Lam Vong Cơ vậy mà thật sự giơ tay che chở an ủi cho cái đứa không ra thể thống này.

Lam Khải Nhân: Nguỵ Vô Tiện vô sỉ, mau buông Lam Vong Cơ ra!

Lam Hi Thần tinh thần mệt mỏi, trước mặt mọi người không thể tem tém một chút hay sao.

Nhiếp Minh Quyết: Lam tiền bối xin hỏi bội kiếm đâu rồi? Nếu không có, có thể mượn đao của ta để dùng, không cần cảm ơn!

Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang: Hàm Quang Quân ngươi đừng nhìn chằm chằm nữa, thành thật mà nói chúng ta cảm thấy ngươi càng uỷ khuất hơn khi giám sát trận chép phạt này!

[.....!Nguỵ Vô Tiện là một người rất biết tìm niềm vui cho mình, đặc biệt am hiểu tìm vui trong khổ cực.

Nếu không có thứ gì khác để chơi, vậy đành phải chơi Lam Vong Cơ thôi.

Hắn nói: "Vong Cơ huynh".

Lam Vong Cơ sừng sững bất động.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Vong Cơ".

Nghe mà làm như không nghe.

Nguỵ Vô Tiện: "Lam Vong Cơ".

Nguỵ Vô Tiện: "Lam Trạm!" ]

Nghe giọng nói thanh lãnh của Lam Vong Cơ bình bình đạm đạm đọc đoạn này, trái tim giở trò kia của Nguỵ Vô Tiện lại không nhịn được ngo ngoe rục rịch lên, hắn đốt một lá bùa cách âm tự chế, sau đó chậm rãi tiến đến gần bên tai Lam Vong Cơ, kêu lên lần lượt hết tiếng này đến tiếng khác, vừa dịu dàng vừa lưu luyến, "Vong Cơ huynh", "Vong Cơ, "Lam Vong Cơ", "Lam Trạm, "Lam nhị công tử, "Lam Nhị ca ca", đột nhiên phát hiện vành tai Lam Vong Cơ đỏ bừng lên giống như bị thiêu đốt, lại ái muội khẽ cười nói: "Hoá ra Lam Trạm ngươi thích ta gọi ngươi như thế ha, vậy sau này ta đều gọi ngươi như vậy được không, Lam Nhị ca ca, Nhị ca ca, hửm?"

Lam Vong Cơ chột dạ quay đầu, bộ dạng rất khó mở miệng nói thật, nhưng không thể trái lương tâm nói dối này của y, Nguỵ Vô Tiện nhìn mà có một cảm giác hưng phấn khó diễn tả, vừa mới chuẩn bị định làm tiếp chuyện gì đó, thì bị một tiếng "cạch" vang lên làm giật mình bừng tỉnh.

Hai người quay đầu nhìn, hoá ra là thúc phụ đại nhân dằn chén trà thật mạnh xuống.

Đọc đọc một hồi thấy không đọc tiếp, tuy nói dùng bùa cách âm không nghe được hai người thầm thì nói gì, nhưng chỉ nhìn bộ dạng ghé sát vào nhau đó cũng đã khiến người ta không nỡ nhìn thẳng rồi.

Lam Khải Nhân lại hối hận, hồi nãy tại sao đã nghĩ đến thả lỏng được rồi, không thể nhịn được nữa nói: "Nguỵ Vô Tiện ngươi ngồi yên ở chỗ kia cho ta, Vong Cơ đến ngồi phía sau huynh trưởng ngươi đi, Hi Thần, đến ngươi đọc tiếp!"

Lam Hi Thần chắp tay đáp Vâng, sau đó chuyển hướng sang hai người đang lưu luyến chia tay, "Nguỵ công tử?"

"Ờ...." Nguỵ Vô Tiện uỷ uỷ khuất khuất nghe lời, chỉ cảm thấy vị thúc phụ đại nhân này của Nhị ca ca nhà hắn chính là Vương Mẫu chia duyên rẽ thuý, đột ngột vẽ một dải ngân hà xa tít tắp giữa hai người bọn hắn, quả thật là quá đáng!

Lam Khải Nhân bị ánh mắt ai oán trách móc kia nhìn chằm chằm đến nổi toàn thân ớn lạnh, thế nhưng cảm thấy sảng khoái một cách quỷ dị.

Dở khóc dở cười đồng thời lại vô cùng không thể tin nổi, Giang Phong Miên rốt cuộc làm thế nào dạy dỗ ra một người khó tưởng tượng như thế này?

Thúc thúc tốt Giang Phong Miên mỉm cười: Tội này ta không gánh.

Nhiếp Hoài Tang muốn khóc, hắn nhớ tới sự việc xảy ra lúc này, Xuân – Cung – Đồ á, tuy rằng không phải hắn đưa cho Lam Vong Cơ xem, nhưng Di Lăng Lão Tổ gây ra chuyện này là do lấy từ chỗ hắn nha, những cuốn sách tuyệt phẩm quý giá trong phòng ngủ của hắn liệu còn giữ được nữa không?

Giang Trừng và Nhiếp Minh Quyết âm thầm thấy may mắn, rất tốt, rốt cuộc ở đây đã có người chính thức ra lệnh khống chế được Nguỵ Vô Tiện này rồi.

[.....!Nguỵ Vô Tiện tái phạm bệnh cũ, đưa một tờ giấy sang, ra hiệu cho y nhìn xem.

Lam Vong Cơ vốn tưởng rằng lại là mấy câu lung tung bậy bạ nhàm chán, nhưng ma xui quỷ khiến liếc mắt qua, lại là một bức tranh vẽ người.

Ngồi nghiêm chỉnh, dựa vào cửa sổ yên tĩnh đọc sách, mặt mày thần thái giống như đúc, chính là mình.

....!Hắn đã quen rồi, cũng không thèm để ý, bỗng nhiên nói: "Ta quên mất, còn phải thêm cho ngươi một thứ nữa".

Nói xong hắn cầm tờ giấy nhấc bút, thêm hai ba nét, nhìn bức tranh, rồi lại nhìn người thật, cười ngã nghiêng ra đất.

Lam Vong Cơ để sách xuống, nhìn lướt qua, hoá ra hắn vẽ thêm một đoá hoa bên tóc mai của mình.

......

Sách mà y đang xem vốn là một cuốn kinh Phật, nhưng vừa rồi mở mắt nhìn lướt qua, thế nhưng đập vào mắt lại toàn là những hình người trần truồng quấn quýt, không thể nhìn nổi.

Cuốn sách ban đầu y đang xem đã bị người ta đánh tráo thành một cuốn Xuân Cung đồ có bìa sách nguỵ trang là kinh Phật.

Không cần đầu óc suy nghĩ cũng biết là chuyện tốt do ai làm, nhất định là người nào đó nhân lúc y nhìn tranh không chú ý mà ra tay.

Huống chi Nguỵ Vô Tiện căn bản không hề có ý che giấu, còn ở bên kia đập bàn cười như điên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Cuốn sách kia bị ném xuống đất, Lam Vong Cơ như tránh rắn rết, trong nháy mắt lùi lại tận trong góc Tàng Thư Các, tức giận đến cực điểm kêu lên: "Nguỵ Anh ---!"

Nguỵ Vô Tiện cười đến mức gần như lăn xuống dưới gầm bàn, vất vả giơ tay lên: "Đây! Ta ở đây!"

.....! "Dáng vẻ! Lam nhị công tử! Chú ý dáng vẻ! Hôm nay ta cũng mang theo kiếm, có muốn đánh nhau trong Tàng Thư Các của nhà ngươi hay không đó!"....

Lam Vong Cơ thiệt thì thiệt cũng sẽ không mắng chửi người khác, sau khi nghẹn một hồi lâu, giơ kiếm chỉ vào hắn, mặt mày lạnh giá: "Ngươi đi ra ngoài.

Chúng ta đánh nhau".

Nguỵ Vô Tiện liên tục lắc đầu giả vờ ngoan ngoãn: "Không đánh không đánh.

Ngươi không biết à Lam công tử? Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm tự tiện đánh nhau".....

Lam Vong Cơ nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, phẫn nộ quá: "Cút!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Hay cho Lam Trạm ngươi, ai cũng nói ngươi là quân tử sáng trong chiếu thế minh châu, là người hiểu rõ lễ nghi nhất, hoá ra cũng chỉ như thế.

Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào ngươi không biết sao? Còn nữa ngươi vậy mà kêu ta Cút.

Ngươi có phải lần đầu tiên dùng từ này với người khác không..." Lam Vong Cơ rút kiếm đâm về phía hắn.

Nguỵ Vô Tiện vội nhảy lên cửa sổ: "Cút thì cút.

Ta giỏi nhất là cút.

Không cần tiễn ta!"

.....!"Không tiếc! Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu".

.....!Giang Trừng đá qua một cước: "Cút cút cút! Lần sau làm loại chuyện này, đừng để ta biết! Cũng đừng kêu ta tới xem!"]

Nghe Lam Hi Thần ôn hoà đọc lên sự kiện hoang đường xảy ra ở Tàng Thư Các năm đó, Lam Khải Nhân giận đến mức dằn chén trà đánh "cộp" run bần bật, lại rầu rĩ hận không thể đấm ngực dậm chân, tại sao lúc đó kêu Vong Cơ trông chừng thằng nhãi này cơ chứ, là chính mình đẩy Vong Cơ vào hổ lửa á!

Lam Hi Thần chủ yếu cảm thấy buồn cười, đệ đệ hắn tính tình như nước lặng, không ngờ Nguỵ công tử năm đó đã có bản lĩnh có thể khiến cảm xúc của y trồi sụt lên xuống, và, bức tranh cài hoa có chút buồn cười được trân trọng cất giữ kia hoá ra có nguồn gốc từ đây ra.

Nhiếp Minh Quyết sau khi nghe được câu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cực kỳ bình tĩnh nhưng không cho phép phản bác nói với đệ đệ của mình: "Tất cả những thứ này trong phòng ngủ của ngươi, sau khi trở về lấy ra để ta thiêu huỷ hết nghe không!"

Nhiếp Hoài Tang: Quả nhiên, để ta chết cho rồi ┭┮﹏┭┮

Giang Trừng: Theo chân Nguỵ Vô Tiện làm mấy chuyện hoang đường khinh cuồng thời niên thiếu này chắc chắn là lịch sử đen tối cả đời (#‵′).

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 101
Chương 102
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 108
Chương 109
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...