Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 47

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

[.....!Lam Tư Truy nhìn theo bóng dáng y ngẩn người một lát, nói: "Minh nguyệt thanh phong Hiểu Tinh Trần, Ngạo tuyết lăng sương Tống Tử Sâm....!Không biết hai người bọn họ, còn có ngày đoàn tụ hay không?"]

Mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng lúc cùng đường, đều là những điều tàn khốc không thể tránh khỏi nhất trên cõi đời này, người khác ngoại trừ than thở một câu Tạo hoá trêu ngươi lúc trà dư tửu hậu, thì còn có thế làm gì chứ?

Minh nguyệt thanh phong Hiểu Tinh Trần, Ngạo tuyết lăng sương Tống Tử Sâm

Đúng lúc này, hai mắt Nguỵ Vô Tiện đột nhiên sáng ngời cười hắc hắc, như là đang nghĩ tới chuyện gì thú vị, lập tức nói: "Tống đạo trưởng, ta cảm thấy ta và ngươi cũng có thể hợp thành một nhóm, ngươi cảm thấy Phi sương viên bạc (Mưa đá trúng đầu) Nguỵ Vô Tiện, Hoành hoạ võng tai (tai hoạ giáng xuống) Tống Tử Sâm thế nào?"

Mọi người: "......" Lại gắn sai cọng dây thần kinh nào rồi?

Tống Lam: "......" Sao nghe thấy ấm ức thế nhỉ?

"Hiểu sư thúc, hai ta cũng có thể thành một nhóm đó, ngươi xem Hồn phi phách tán Hiểu Tinh Trần, Toái thi vạn đoạn Nguỵ Vô Tiện cũng rất là hoàn chỉnh đúng không?"

Hiểu Tinh Trần: "....." Ha ha, anh hùng lúc cùng đường gì đó vẫn tốt, không đáng buồn một chút nào.

Giang Trừng phừng lửa giận kêu lên: "Nguỵ Vô Tiện ngươi tìm chết à!"

Lam Vong Cơ cũng trầm giọng nói: "Nguỵ Anh!"

Nguỵ Vô Tiện như thể bị quát to nên vẻ mặt ngơ ngác, lẩm bẩm lầm bầm: "Này chơi không thú vị sao, còn có một câu cùng với Tiết Dương nữa đó".

Tiết Dương xin miễn cho kẻ bất tài, cười trào phúng nói: "Không dám không dám, ta sao có khả năng sánh ngang với Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện ngươi".

Kim Quang Dao nói: "Thành Mỹ quá khiêm tốn".

Tiết Dương: "....."

Giang Yếm Ly cũng rất là cạn lời, lại nhoẻn miệng cười, cái tính tình khôi hài này của a Tiện thật sự là rất đúng lúc mà.

Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt nói: "Nguỵ huynh giỏi rồi, địa vị của ngươi chắc không ai vượt qua được đâu, vẫn là đọc tiếp đi."

Nguỵ Vô Tiện: Ta có kiểu địa vị nào ngươi nói rõ ràng cho ta!

[Nguỵ Vô Tiện đi trên con đường cỏ dại mọc um tùm, đúng lúc nhìn thấy một bụi cỏ, thầm nghĩ: "Lúc trước chính tại chỗ này, Hiểu Tinh Trần và a Tinh cứu Tiết Dương mang trở về".

Lam Cảnh Nghi nói: "Bây giờ ngươi cũng nên kể cho chúng ta, rốt cuộc lúc cộng tình nhìn thấy cái gì đi chứ? Người kia tại sao lại là Tiết Dương? Hắn vì sao phải giả mạo Hiểu Tinh Trần?"

"Còn nữa còn nữa, vừa rồi người kia là Quỷ tướng quân sao? Quỷ tướng quân hiện tại đi đâu rồi? Tại sao không thấy hắn? Hắn còn ở Nghĩa Thành à? Tại sao đột nhiên xuất hiện vậy?"

Nguỵ Vô Tiện làm bộ như không nghe thấy câu hỏi thứ hai, nói: "Chuyện này hả, chính là một câu chuyện rất phức tạp...." Trên đường đi, sau khi hắn kể xong, bên cạnh đã là một bầu không khí buồn thảm, không còn ai nhớ tới Quỷ tướng quân nữa.]

Tiết Dương không phục, nói: "Nguỵ tiền bối, ta chỉ là một người bị ngươi dùng để đánh trống lảng, coi như tấm khiên che chắn cho Quỷ tướng quân đúng không?"

Nguỵ Vô Tiện nhún vai, thản nhiên trả lời: "Không thì sao, ờ, vẫn là có chút tác dụng.

Đợi sau khi ra ngoài, trên Loạn Tán Cương còn chờ ngươi và Ôn Ninh cùng nhau cày ruộng trồng trọt, đốn cây xây nhà đó, yên tâm, khuynh hướng sinh hoạt trên Loạn Tán Cương ta là tự cấp tự túc, không cần ngươi đi mua đồ ăn".

Ôn Ninh: Tốt lắm công tử! Không thành vấn đề công tử!

Tiết Dương: "......" Tiết Dương còn muốn cãi lại chợt vô tình nhìn thấy khoé miệng mỉm cười của Hiểu Tinh Trần lập tức đuối lý, tức khắc âm thầm tức giận, ta cmn tại sao phải lắm chuyện?

[Lam Cảnh Nghi là đứa đầu tiên khóc lên, nói: "Trên đời tại sao lại có chuyện như thế này!"

Kim Lăng giận dữ: "Tên Tiết Dương kia, đồ xấu xa! Cặn bã! Chết đi quá hời cho hắn! Nếu Tiên Tử ở đây, thì ta thả Tiên Tử cắn chết hắn!"

Nguỵ Vô Tiện trong lòng sợ hãi: Nếu Tiên Tử ở đây, sợ là Tiết Dương còn chưa bị cắn chết, thì hắn đã bị đột ngột hù chết trước rồi.

Cậu thiếu niên lúc nhìn qua khe cửa từng khen ngợi a Tinh đấm ngực giậm chân nói: "A Tinh cô nương, a Tinh cô nương ơi!"

.....! Lam Cảnh Nghi vừa nước mắt nước mũi ràn rụa, vừa đề nghị: "Chúng ta đốt ít tiền giấy cho Hiểu Tinh Trần đạo trưởng và a Tinh cô nương đi? Ngã tư phía trước không phải có một thôn nhỏ sao? Chúng ta đi mua chút đồ, cúng tế cho bọn họ".

Mọi người sôi nổi đồng ý: "Được được được!"]

Vẫn đang cùng tiểu a Uyển thảo luận xem rốt cuộc ai có thể chơi với bọn chúng, tiểu Cảnh Nghi nghi hoặc, "Ca ca kêu ta làm gì thế?"

Hiểu Tinh Trần sờ cái đầu nhỏ của nó, "Cảnh Nghi nghe nhầm rồi, không có kêu ngươi đâu".

Đứa nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn như vậy không ngờ sau này lớn lên trở thành một người hoạt bát nhanh nhẹn, nói chuyện thẳng thắn như thế, bất quá, cám ơn ngươi đốt tiền giấy.

Lam Khải Nhân: "Cảnh Nghi, gia huấn của Cô Tô Lam thị, cấm dáng vẻ không phù hợp, bỏ ngón tay đang ngậm trong miệng ngươi ra!"

Mọi người: "....."

Tiểu Cảnh Nghi: (⊙x⊙;)

Nguỵ Vô Tiện: "Phụt!"

[.....! Một đám thiếu niên ngồi xổm thành một vòng tròn trên mặt đất, bắt đầu đốt tiền giấy, vừa đốt vừa lẩm nhẩm.

Tâm trạng của Nguỵ Vô Tiện vốn cũng không thể nào nhẹ nhàng, trên đường đi ngay cả nói đùa cũng chẳng nói mấy câu, thấy thế thật sự nhịn không được, nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, ngươi thấy bọn chúng ở trước cửa nhà người ta làm chuyện này, cũng không ngăn cản một chút".

Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Ngươi đi ngăn cản đi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Được, ta giúp ngươi dạy dỗ".

Hắn liền đi ngay, nói: "Ta không lầm đấy chứ? Cả một đám các ngươi đều là con cháu tiên môn thế gia, cha mẹ thúc bá các ngươi chưa từng dạy các ngươi, người chết không thể nhận được tiền giấy sao? Người cũng chết rồi thì cần tiền làm gì? Nhận không được.

Hơn nữa đây là cửa nhà người ta, các ngươi ở chỗ này đốt...."

Lam Cảnh Nghi phẩy tay nói: "Tránh ra tránh ra, ngươi chắn gió rồi.

Sắp cháy không được kìa, lại nói ngươi chưa từng chết, sao ngươi biết người chết không nhận được tiền giấy chứ?" Một thiếu niên khác lệ rơi đầy mặt, dính tro tèm nhem ngẩng mặt lên, phụ hoạ: "Đúng á.

Ngươi làm sao biết được chứ? Nhỡ đâu có thể nhận được thì sao?"

Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm: "Ta làm thế nào biết hả?" Hắn đương nhiên biết!

Mười mấy năm đã chết kia của hắn, căn bản chưa từng nhận được một tờ tiền giấy nào nha!

Lam Cảnh Nghi lại cắm một dao ngay ngực hắn: "Cho dù ngươi không nhận được, vậy khẳng định nguyên nhân cũng là vì không ai đốt cho ngươi".

Nguỵ Vô Tiện để tay lên ngực tự hỏi "Chả nhẽ lại thế? Chẳng lẽ ta thất bại đến vậy sao? Không ai chịu đốt tiền giấy cho ta sao? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì không có ai đốt cho ta, cho nên ta mới không nhận được?" Hắn càng nghĩ càng cảm thấy không thể nào, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, ngươi có từng đốt tiền giấy cho ta không vậy? Ít nhất ngươi cũng từng đốt cho ta chứ nhỉ?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, cúi đầu phất phất tay áo để phủi chút tro bụi dính lên, lẳng lặng nhìn về nơi xa, không nói một lời.

Nguỵ Vô Tiện nhìn góc nghiêng bình thản của y, thầm nghĩ: "Không thể nào?" Thật sự không có sao?!]

Nguỵ Vô Tiện trước hết trừng mắt liếc nhìn Lam Cảnh Nghi - người đã cắm một dao vào ngực hắn - vẫn còn đang chảy nước dãi một cái, sau đó lắc lư mái đầu ngốc xoay người vùi mình vào lòng ngực Lam Vong Cơ, khóc hu hu hu, "Lam Vong Cơ, ta thật là nhìn lầm ngươi, không ngờ ngươi là thế này nha Lam Trạm, ta chết rồi ngươi cũng không đốt tiền giấy cho ta, ngươi thật là cái đồ nhẫn tâm mà, hoá ra ta ở địa phủ vẫn là một tên quỷ nghèo không có tiền xài đều là tại ngươi..."

Giang Trừng đau đầu, "Câm miệng!"

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, "Sẽ không." Nghĩ nghĩ, lại giải thích: "Ngươi sẽ không chết, cho nên không đốt".

Bởi vì tin tưởng ngươi còn sống, cho nên sẽ không đốt tiền giấy, mà đổi thành đi khắp thiên hạ cũng phải tìm ra ngươi.

Kim Tử Hiên chỉ cảm thấy không thể nào nhìn thẳng, kéo tay Giang Yếm Ly hỏi: "A Ly, nàng làm thế nào có thể nuôi lớn một tên gia hoả một lời khó nói hết này vậy?"

Giang Yếm Ly cười, "A Tiện vậy chứ ngoan lắm, trước giờ thông minh hiểu chuyện, không khóc (với ta), không nháo (với ta), còn rất biết nói ngọt chọc cho ta vui vẻ nữa".

Kim Tử Hiên: "......" Vợ ơi nàng chọc cho ta vui đi?

[.....! Nguỵ Vô Tiện nói tóm tắt vài câu cho Lam Vong Cơ, quay đầu lại nói: "Hiểu rõ chưa, các ngươi hẳn là bị người ta dẫn dắt tới Nghĩa Thành....! Sau này các ngươi ngàn vạn lần cẩn thận.

Lại gặp sự việc quỷ dị thế này, đừng tự mình điều tra, phải liên lạc với gia đình trước...!Nếu lần này không phải Hàm Quang Quân đúng lúc cũng ở Nghĩa Thành, mạng nhỏ của các ngươi khó mà bảo toàn".

Nghĩ đến bọn chúng lỡ mà bị bắt giữ ở Nghĩa Thành, thì sẽ là hậu quả gì, không ít người ớn lạnh dọc sống lưng.

.....!Khi trời gần tối, thì đến tòa thành mà bọn chúng gửi lừa và chó ở đó.

Trong thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ầm ĩ.

Mọi người đua nhau cảm thán phát biểu: Đây mới là nơi con người sinh sống.

Nguỵ Vô Tiện giang hai tay đối với con lừa, kêu: "Tiểu Bình Quả!" Tiểu Bình Quả giận dữ kêu to về phía hắn, ngay sau đó, Nguỵ Vô Tiện nghe được một loạt tiếng chó sủa, lập tức nhảy ra phía sau Lam Vong Cơ....!Một lừa một chó giằng co, nhe răng với nhau.

Lam Vong Cơ nói: "Buộc chặt.

Ăn cơm".

Y kéo theo một Nguỵ Vô Tiện gần như là dính sát sau lưng, dưới sự chỉ dẫn của trà sinh đi lên lầu hai của....!Thuê một phòng riêng trên lầu hai, ngồi đối diện nhau.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, nghe ta một câu....!Thục Trung vốn không phải là vùng quản lý của Cô Tô Lam thị, ngươi đếm đám tiểu bối dưới lầu một chút, xem bọn chúng là những nhà nào, cứ tính một phần cho nhà của bọn chúng...."

Lam Vong Cơ nói: "Có thể suy xét".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Suy xét cẩn thận vào....!Hôm nay các ngươi chịu thiệt chuyện này....!Người khác ngược lại cảm thấy khi có chuyện các ngươi ra mặt là đương nhiên.

Sự tình trên đời chính là như thế".

Dừng một, hắn lại nói: "Bất quá nói tới cũng đúng là xui xẻo, Nghĩa Thành quá hẻo lánh, đã vậy còn không có tháp quan sát...."

.....!Một vài nơi cằn cỗi xa xôi không có gia tộc nào sẵn lòng trấn giữ....!Khi Kim Quang Thiện còn sống, Kim Quang Dao từng đưa ra ý tưởng này....!Đến khi Kim Quang Dao chính thức kế nhiệm chức gia chủ, lên vị trí tiên đốc, hắn liền bắt đầu tập hợp các thế gia cùng nhau điều động sức người sức của, ra tay thực hiện ý tưởng lúc trước....!Kim Quang Dao đưa ra gương mặt tươi cười chống đỡ, chịu đựng khoảng năm năm....!Vừa đấm vừa xoa, dùng mọi thủ đoạn, rốt cuộc hắn cũng cứng rắn đạt được, xây xong hơn 1200 tháp "Quan sát".

.....! Hai người trên đường đi ngang qua mấy chỗ tháp quan sát, lúc đó Nguỵ Vô Tiện mới nghe Lam Vong Cơ kể chuyện này từ đầu đến cuối.

Có tin đồn rằng Kim Lân Đài đang chuẩn bị xây tháp quan sát đợt hai, mở rộng đến 3000 cái, như thế phạm vi bao phủ càng rộng lớn hơn...!Đến lúc đó nhất định lại là một cảnh tượng hùng hậu náo nhiệt bận rộn.]

Nguỵ Vô Tiện nhìn về phía một trong hai người đang bị bộ xương bàn tay ghì chặt, giữa mày điểm chu sa, khoé miệng mỉm cười, cho dù trong tình cảnh này cũng không thay đổi khí độ thong dong.

Một lát sau, Nguỵ Vô Tiện thực sự rất là cầu thị nói: "Liễm Phương Tôn, thẳng thắn mà nói, tuy rằng không cùng tư tưởng khó lòng hợp tác, nhưng nhìn các mặt khác ta vẫn rất bội phục ngươi, không đề cập tới việc đứng vào vị trí tiên đốc gì đó trong tương lai, riêng việc xây dựng rộng rãi tháp quan sát, thì bản thân ngươi đã là một nhân tài hiếm có, tính tình cứng rắn, trăm mưu nghìn kế, hơ, còn có da mặt dày không ai sánh bằng kia, ngay cả ta cũng phải cam bái hạ phong".

Nhiếp Minh Quyết, Lam Hi Thần nhíu mày, ngay cả Kim Tử Hiên ngồi gần Nguỵ Vô Tiện cũng lộ vẻ bất ngờ.

Kim Quang Dao sắc mặt cứng đờ, bình tĩnh lại sau vài nhịp thở, vẫn như cũ nói: "Đa tạ khen ngợi".

Nguỵ Vô Tiện chỉ vào hắn nói: "Chính là cái bộ dạng này nè, nếu ta là ngươi, ta sẽ trực tiếp đấm một quyền lại đây! Cho dù tự mình đánh không lại, nhưng còn đại ca ruột, huynh đệ kết nghĩa của ngươi đều là để trưng cho đẹp, giữ chơi cho vui hay sao?".

||||| Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh |||||

Kim Tử Hiên & Nhiếp Minh Quyết & Lam Hi Thần:....

Những người khác:......

Nguỵ Vô Tiện không hề phát hiện ra, nói tiếp: "Rõ ràng có bạn bè thân thích, cố tình lại coi mình là người ngoài, tình nguyện ở trong cống rãnh hô mưa gọi gió, cũng không muốn lộ ra nửa phần với người thân.

Ngươi xem, có người nói lời bậy bạ về sư tỷ của ta, ngay cả thằng nhãi Kim Tử Hiên này ta cũng sẽ đánh bất chấp; có người nói bậy bạ về ta, trước kia Giang Trừng cũng không nói hai lời cứ quất roi trước đã, đó mới là đạo lý hiển nhiên, bản tính con người chớ! Nhìn lại ngươi xem, bị ta trào phúng thẳng mặt mà còn trái lương tâm há miệng ra nịnh hót, ngươi đây là có hiểu lầm gì đối với nhân phẩm của ba vị huynh trưởng của ngươi sao?" Sau đó còn ngại chưa đủ lần lượt nhìn thoáng qua ba vị huynh trưởng của hắn, ý là: Các ngươi cứ thế làm ca ca của người ta, cũng không quan tâm à?

Giang Trừng: Người nói xấu ngươi nhiều như vậy ai cnm có thể quất cho hết hả?

Nhiếp Hoài Tang: Nguỵ huynh, ngươi đây là tự mình tìm đánh sao, ta nói cho ngươi biết, đại ca ta đánh người là rất tàn nhẫn đó!

Lam Khải Nhân: Bản tính con người cái quỷ, cấm thiên vị bẻ cong luật pháp có hiểu không hả!

Kim Tử Hiên thấy Nguỵ Vô Tiện còn dám nhắc lại chuyện xấu hổ năm đó, sau đó còn liếc nhìn y với ánh mắt vi diệu, lập tức nói: "Mặc kệ như thế nào, ngày nào Kim Quang Dao hắn còn mang họ Kim, thì chính là con cháu của Lan Lăng Kim thị ta, hành sự đều theo gia quy, há cho phép người khác vượt quy củ làm nhục".

Nguỵ Vô Tiện cạn lời: Lại còn gia quy, gia quy của Kim thị các ngươi cũng chỉ quản được một mình ngươi thôi.

Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần liếc nhìn nhau, chợt cảm thấy trách nhiệm trên vai nặng nề, chỉ cần tội lỗi của Tam đệ không đến mức tội chết, thì bọn họ nhất định đồng tâm hiệp lực bẻ thẳng lại tâm tư sai lệch của hắn, dù sao cũng phải quản giáo huynh đệ mà mình đã quỳ xuống kết bái!

Kim Quang Dao đột nhiên cảm thấy sau lưng có cơn âm phong thổi qua, trong lòng ớn lạnh một trận, nhưng cũng không biết từ khi nào nụ cười lại treo lên khoé miệng lần nữa.

Hắn giơ tay sờ lên bàn tay xương trắng trên vai nói: "Vậy Nguỵ công tử có thể lấy bộ móng vuốt này đi trước được không?"

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, cười nhạo nói: "Ôi, ta nói đại mà ngươi cũng tin là thật ha?"

Kim Quang Dao: "....." Độ dày da mặt này ta phải cam bái hạ phong mới đúng, cho nên, ba vị huynh trưởng có thể quan tâm một chút được không?.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 101
Chương 102
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 108
Chương 109
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 47
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...