Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 166

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Những người khác vẫn tò mò, nhưng thấy Nguỵ Vô Tiện cũng không nói thêm gì về chuyện giới tiên, Lam Hi Thần, Nhiếp Minh Quyết và Giang Trừng đương nhiên sẽ càng không lắm lời nói ra, mọi người nhìn hai người kia, lại một lần nữa im lặng như đóng băng.

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một lát, rồi chủ động kéo tay Lam Vong Cơ qua cầm chặt, cúi đầu xuống không biết suy nghĩ cái gì.

Lam Vong Cơ sau khi ngồi im lặng cùng Nguỵ Vô Tiện một lát, rốt cuộc vẫn hỏi: "Nguỵ Anh, để ta?"

Sau khi hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ Nếu sau trận huyết tẩy Bất Dạ Thiên biết được tâm ý của Lam Trạm, thì hai người bọn hắn sẽ như thế nào, Nguỵ Vô Tiện nói: "Không cần, tiếp theo để ta đọc là được".

Nghĩ như vậy làm chi, dù sao, cuộc đời vẫn luôn hữu hạn, chẳng bằng cứ giữ chặt lấy người trước mắt.

[Trong khoang thuuyền, Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn cánh cửa được bọn tiểu bối đóng lại sau khi chạy ào ra, rồi cúi đầu nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện lại quẹo đầu sang một bên.

Chân mày Nguỵ Vô Tiện nhăn lại, làm như rất không thoải mái mà vặn vẹo đầu qua lại.

Thấy thế, Lam Vong Cơ đứng dậy, đi tới cài then cửa lại, rồi trở về ngồi bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, nâng vai hắn dậy, mềm nhẹ để hắn dựa vào trong vòng tay mình.

Lần này, cái đầu Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc không còn lắc lư nữa, nép tới nép lui trước ngực y, cuối cùng tìm được một tư thế thoải mái để ngủ.

Thấy hắn yên tĩnh lại, Lam Vong Cơ cúi đầu, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của người trong lòng ngực, mái tóc dài đen nhánh xoã xuống dưới, bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện nhắm hai mắt, chụp cổ áo y, năm ngón tay vừa khéo nắm trúng mạt ngạch của y.

Hắn nắm rất chặt, Lam Vong Cơ nắm đầu kia của mạt ngạch, kéo ra, không những không kéo ra được, mà ngược lại làm cho Nguỵ Vô Tiện lông mi run rẩy, chỉ lát sau, đã tỉnh giấc.

Cho đến khi Nguỵ Vô Tiện từ từ mở hai mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là trần gỗ của khoang thuyền.

Hắn ngồi dậy, Lam Vong Cơ đang đứng trước khung cửa sổ trong khoang thuyền, nhìn vầng trăng sáng chiếu rọi ở cuối dòng sông.]

Tình cảnh này thật đúng là quen thuộc không nói nên lời nha.

Khoé miệng xệ xuống của Nguỵ Vô Tiện lại một lần nữa cong lên, nếu lúc trước vẫn là chính mình tự tiện suy đoán, bây giờ đã có thể mười phần khẳng dịnh --- lần đó lúc hắn và Lam Trạm ở dưới hang Huyền Vũ chờ cứu viện, khi hắn sinh bệnh, tất nhiên là đã từng nằm trên đùi Lam Vong Cơ, chẳng qua, người nào đó dường như giống lần này, đã tránh đi trước khi hắn tỉnh lại mà thôi.

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày với Lam Vong Cơ, cười nói: "Lam Trạm, ở Vân Mộng, không chỉ có cảnh đẹp hồ sen nồi liền cả trăm dặm, món ngon từ ngó sen đài sen, mà cảnh đẹp trăng sáng trên sông vào ban đêm, nơi khác cũng không thể bằng được nha".

Không biết là nghe vào tai hành động giống như lừa mình dối người của mình, hay là bị ánh mắt trêu ghẹo của Nguỵ Vô Tiện nhìn đến, mà trong mắt Lam Vong Cơ lại có mấy phần chột dạ, ngập ngừng một hồi, vẫn là đáp: "...!Ừm".

Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, không còn lời nào để nói nữa, thầm nói một tiếng: Túm lại sẽ có một ngày có thể khiến cho đầu gỗ này mở miệng.

Nhiếp Hoài Tang nghe xong lời này, thở dài trong lòng nói một câu Quả nhiên.

Vân Mộng, hắn thật sự là càng ngày càng có hứng thú đối với vùng đất chỉ mới nghe danh, chưa thấy hình dáng này nha, nhất định phải tìm thời cơ du ngoạn đến đó một phen mới được.

Giang Trừng hơi giựt giựt khoé miệng, vẫn chưa biết suy nghĩ của Nhiếp Hoài Tang đối với Vân Mộng, nhưng điều y có thể khẳng định chính là, tên nhãi Nguỵ Vô Tiện này thật sự đang giả bộ bất tỉnh.

Ngủ say rồi, nói mê sảng cũng còn có thể, nhưng nắm đồ lung tung gì đó, sao y không biết tên nhãi này còn có tật xấu rách nát như vậy?

Lam Hi Thần: Nguỵ công tử...!đây là, một hai phải gây khó dễ với mạt ngạch của Vong Cơ phải không?

[Nguỵ Vô Tiện nói: "Ủa, Hàm Quang Quân, vừa rồi ta ngất xỉu sao?" Lam Vong Cơ quay mặt sang bình tĩnh nói: "Đúng vậy".

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Mạt ngạch ngươi đâu?" "......"

Hỏi xong, Nguỵ Vô Tiện lại cúi đầu, ngạc nhiên nói: "Ơ, sao thế này, vậy mà ở trong tay ta?"

Hắn thả chân xuống khỏi ghế dài, "Thật ngại quá.

Lúc ta ngủ thích ôm gì đó, bằng không sẽ hay chụp nắm lung tung, xin lỗi nha, trả cho ngươi".

Lam Vong Cơ im lặng một lát, nhận lại mạt ngạch của y, "Không sao".

Mà Nguỵ Vô Tiện nhịn cười muốn nội thương.

Vừa rồi xác thật là hắn có một khoảnh khắc rất muốn ngủ thiếp đi, nhưng không yếu ớt đến mức nói choáng là choáng.

Ai ngờ hắn chỉ hơi nghiêng người, Lam Vong Cơ đã cực kỳ nhanh chóng ẵm hắn lên, Nguỵ Vô Tiện cũng ngại mở mắt nói nè ngươi không cần như thế ta có thể tự đứng được.

Hơn nữa hắn cũng không muốn bị thả xuống.

Có thể được người ta ẵm thì tại sao phải đứng? Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cổ, trong lòng vừa mừng thầm đắc ý vừa tiếc nuối: "Haizz, Lam Trạm người này thật là...!sớm biết thế thì ta đã không tỉnh dậy, tiếp tục ngất xỉu thì ta có thể nằm trong vòng tay y suốt cả đoạn đường rồi".]

Không hẹn nhau mà tất cả mọi người đều cùng có vẻ mặt giống Giang Trừng, ánh mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện rất là cạn lời.

Đây là ai chứ, giả bộ bất tỉnh thì thôi, còn trơ trẽn ném ra một câu Có thể được người ta ẵm thì tại sao phải đứng? Xin hỏi Di Lăng Lão Tổ, liêm sỉ của ngài đâu? Lừa gạt Hàm Quang Quân và đám tiểu bối, lương tâm thật sự không cắn rứt sao?

Vì thế mọi người bị sự thật làm cho khiếp sợ, cái gì lương tâm và liêm sỉ, Nguỵ nào đó thật sự không có!

"Ha ha ha ~" lúc này Nguỵ Vô Tiện cười to thành tiếng, một chút cũng không lo lắng phải nhịn cười đến mức nội thương, "Lam Trạm ngươi thật đúng là làm ta cười chết mất, nhưng mà, tại sao lại tỉnh chứ, cứ thế nằm trong lòng ngực suốt đoạn đường có phải tốt không ha ha!"

Lam Vong Cơ: "....." Ngươi vui là được.

Lam Khải Nhân xì khói, đây là lần thứ mấy rồi? Hả! Mấy lần rồi! Biết rõ ý nghĩa của mạt ngạch Lam gia, còn tuỳ ý làm càn như vậy?!

Nhiếp Hoài Tang lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Giang Trừng, "Thật không hổ là Giang huynh, tuỳ tiện nói một chút mà cũng có thể biết Nguỵ huynh là đang giả bộ bất tỉnh".

Khoé miệng Giang Trừng đã cứng đờ lại rồi, y không muốn nhận lời tốt đẹp như vậy một chút nào.

Kim Tử Hiên: Đây là khổ nhục kế trong truyền thuyết đúng không? Họ Nguỵ giả bộ thành thục như vậy, khó trách Lam Vong Cơ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Lông mi Giang Yếm Ly khẽ chớp, vậy vô số lần giả làm tử thi, thuỷ quỷ của a Tiện trước đây, thì tính thế nào?

[Tới giờ dần, đến Vân Mộng.

Trước cửa lớn Liên Hoa Ổ và trên bến tàu đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi ánh vàng lấp lánh trên mặt nước.

Trước đây, bến tàu này hiếm khi có cơ hội cùng lúc tập trung nhiều thuyền lớn thuyền bé như thế, không riêng thủ vệ trước cổng, mà ngay cả những người vẫn còn bày sạp bán đồ ăn khuya cũng nhìn đến ngây người.

Giang Trừng dẫn đầu rời khỏi thuyền, dặn dò thủ vệ vài câu, lập tức có vô số môn sinh có trang bị vũ khí tràn ra khỏi cửa lớn.

Mọi người chia thành từng nhóm lục tục rời thuyền, được các khách khanh của Vân Mộng Giang thị sắp xếp dẫn vào.

Âu Dương Tông chủ rốt cuộc đã tóm được con trai, vừa thấp giọng dạy dỗ vừa kéo cậu ta đi.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi ra ngoài khoang thuyền, nhảy xuống khỏi thuyền đánh cá.

Ôn Ninh nói: "Công tử, ta ở bên ngoài chờ ngươi".

Nguỵ Vô Tiện biết, Ôn Ninh sẽ không đi vào cửa lớn của Liên Hoa Ổ, Giang Trừng cũng tuyệt đối không để y đi vào, gật gật đầu.

Lam Tư Truy nói: "Ôn tiên sinh, ta đi cùng ngươi".

Ôn Ninh nói: "Ngươi đi cùng ta?" Y hoàn toàn bất ngờ, rất là cao hứng.

Lam Tư Truy cười nói: "Đúng vậy, dù sao các vị tiền bối đi vào là để bàn bạc chuyện quan trọng, ta đi vào cũng không có tác dụng gì.

Chúng ta tiếp tục nói chuyện.

Vừa rồi chúng ta nói đến khúc nào rồi? Nguỵ tiền bối thật sự đem đứa nhỏ hai tuổi chôn dưới đất như trồng củ cải hả?" Giọng cậu tuy nhỏ, nhưng hai vị phía trước tai vô cùng thính.

Lòng bàn chân Nguỵ Vô Tiện hơi loạng choạng.

Lông mày Lam Vong Cơ hơi cong một chút, rất nhanh lại bình thường.

Đợi đến sau khi bóng dáng hai người này khuất sau cửa lớn của Liên Hoa Ổ, Lam Tư Truy mới tiếp tục thấp giọng nói: "Bạn nhỏ đó thật là đáng thương.

Nhưng, thật ra, ta nhớ khi ta còn nhỏ, Hàm Quang Quân cũng từng đem ta để giữa một đàn thỏ.

Bọn họ thật ra có chỗ rất giống nhau...."]

Nguỵ Vô Tiện hướng một ánh mắt thông cảm về phía tiểu a Uyển hiện giờ, tuy rằng dưới điều kiện chưa biết thân thế mà còn có thể thân thiết Ôn Ninh như thế, đã là không tệ, nhưng đứa bé, cho dù bị trồng dưới đất như củ cải, hay là bị đặt giữa đàn thỏ, cũng đều là ngươi đó!

Ôn Tình xoa xoa đầu a Uyển, nghĩ mới vừa rồi có phải mình đã hiểu lầm gì đó không.

Lớn lên ở Lam gia rất tốt, chính là lớn lên rất tốt giữa đàn thỏ hả? Với lại, thật không hổ là người có thể kết thành đạo lữ với Nguỵ Vô Tiện, Hàm Quang Quân của Cô Tô Lam thị, ở một mặt nào đó, thật là đã bị người đời nhìn lầm.

Lam Vong Cơ rũ mắt, tuy nói ta và Nguỵ Anh có điểm giống nhau, nhưng, ừm, Tư Truy chắc chắn là nhớ sai..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 101
Chương 102
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 108
Chương 109
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 166
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...