Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 124

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

[Lam Hi Thần trầm ngâm nói: "Đại danh của vị Ôn Tình này ta biết được vài phần, hình như không nghe nói nàng tham dự vào bất kỳ hung án nào trong Xạ Nhật Chi Chinh".

Nhiếp Minh Quyết nói: "Nhưng cô ta cũng chưa bao giờ ngăn cản".

Lam Hi Thần nói: "Ôn Tình là một trong những thân tín của Ôn Nhược Hàn, làm sao có thể ngăn cản?" Nhiếp Minh Quyết lạnh lùng nói: "Nếu khi Ôn thị làm chuyện ác mà im lặng không phản đối, vậy cũng giống như khoanh tay đứng nhìn.

Đâu thể nào chỉ mong chờ hưởng những ưu đãi khi Ôn thị làm mưa làm gió, mà khi Ôn thị sụp đổ sẽ không ngậm trái đắng và trả giá".

Lam Hi Thần biết, vì mối thù nhà, Nhiếp Minh Quyết hận nhất là Ôn cẩu, y lại là tính tình hoàn toàn không thể chấp nhận được một hạt cát, nên không nói nữa.

Một gia chủ nói: "Lời này của Nhiếp tông chủ rất đúng.

Huống hồ nếu Ôn Tình là thân tín của Ôn Nhược Hàn, nói cô ta chưa từng tham gia? Ta không tin.

Trên tay tên Ôn cẩu nào không dính vài mạng người? Có lẽ chỉ là không bị chúng ta phát hiện mà thôi!"]

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện chợt bùng lên một cơn lửa giận.

Không ngờ lý do căm thù một mạch gia đình Ôn Tình lại là...!cái lý do gượng ép hưởng thụ ưu đãi và không ngăn cản Ôn thị làm chuyện ác này?!

Nguỵ Vô Tiện, vốn đã ôm vào người mọi tội lỗi của Ôn Tình Ôn Ninh, coi bọn họ là trách nhiệm, suýt chút nữa bắt chước Kim Quang Dao lớn tiếng chất vấn một phen, làm thế nào phán xét một người có đáng bị trừng phạt hay không? Tiêu chuẩn kiểu này chính xác ở chỗ nào?

Khoan đã, tại sao lại tức giận như vậy, tăng vọt đến mức nổi lên cơn thịnh nộ? Tông chủ Thanh Hà Nhiếp Thị, Nhiếp Minh Quyết là kiểu người gì, mình cũng quá rõ ràng.

Trong vấn đề người Ôn gia, người này dù sao cũng giống như cây búa gõ một cái đến tận đáy, rõ ràng chỉ cần bình tĩnh phân tích vài câu, cho dù Xích Phong Tôn vẫn cố chấp không chịu thay đổi, thì Nhiếp Hoài Tang cũng sẽ nghe ra được ẩn ý mà, ở đâu ra cơn tức giận lớn như vậy? Hắn đây là bị làm sao?

Ôn Tình – trung tâm của cuộc thảo luận – cũng không để tâm lắm, trước hết nàng thi lễ với Lam Hi Thần để tỏ lòng biết ơn, "Đa tạ Trạch Vu Quân đã lên tiếng tương trợ".

Lam Hi Thần mỉm cười đáp lễ, âm thầm lo lắng nếu hai bên xung đột thì nên làm thế nào cho phải.

Ôn Tình lúc này mới nhìn thẳng vào Nhiếp Minh Quyết nói: "Xích Phong Tôn cho rằng, Ôn Tình ta yên ổn hai mươi năm là do dựa lưng vào Ôn thị mà có? Đáng lẽ còn phải coi mấy chục người dưới trướng của mình như không có, bất chấp tất cả đi ngăn cản Ôn Nhược Hàn, lấy thân tuẫn đạo thì mới là chính đạo à?"

Không nói tới chuyện nàng làm thế nào che chở cho những tu sĩ hành nghề y mát tay, có thực lực bình thường đó yên ổn sống qua ngày, cũng không đề cập tới có thể có người nào dám ngăn cản những hành vi cường hãn, những thủ đoạn tàn khốc của Ôn Nhược Hàn - đệ nhất cao thủ của tu chân giới lúc ấy, chỉ nói tứ đại gia tộc lúc bấy giờ ở trước mặt Kỳ Sơn Ôn thị, cũng chỉ biết giấu tài, tránh đi phần mũi nhọn, bây giờ chuyện này cũng thành tội lỗi của nàng sao? Đây là Xích Phong Tôn cương trực công chính, ghét ác như thù trong truyền thuyết ư?

Nhiếp Minh Quyết nghe vậy, nét mặt căng thẳng, mày kiếm nhíu chặt, làm như giây tiếp theo liền sẽ nổi giận.

Những người khác lập tức lo lắng lên, nhưng Nhiếp Hoài Tang lại là khoé môi hơi cong, một bộ tỏ ra không để ý lắm.

Nhiếp Minh Quyết với biểu tình có vài phần hung thần ác sát, hơi gật đầu, "Nhiếp mỗ lúc trước đúng thật là lỡ lời, có chỗ đắc tội, mong được thứ lỗi".

Mọi người:.....

Nhiếp Hoài Tang: Nhìn đi, đại ca ta tuy rằng bề ngoài không mềm mại, nhưng cũng không phải là người ngang ngạch cãi bướng.

Mọi người chấn động: Xích Phong Tôn không hổ là Xích Phong Tôn, lau mắt mà nhìn.

Ôn Tình nói chuyện xong với Nhiếp Minh Quyết, thay đổi thái độ xù gai nhọn khắp toàn thân.

Nàng cũng không phủ nhận có hưởng thụ ưu đãi khi Ôn thị làm mưa làm gió, nhưng những tu sĩ người dân trong địa phận của nàng lúc ấy có thể làm chứng, những ưu đãi này không phải đến từ chữ Ôn, nếu không thì đệ đệ Ôn Ninh của nàng cũng không đến nỗi ở Kỳ Sơn thành ngu ngốc thế này; thậm chí có thể dùng đạo đức của y giả để thề, đôi tay cứu người của bọn họ chưa từng dính máu người vô tội.

Nhiếp Minh Quyết cũng nói vài lời ít ỏi tỏ ý rằng y nhắm vào những tên Ôn cẩu làm nhiều việc ác lại mượn gió bẻ măng kia, chứ không phải muốn đẩy những y tu bệnh tật già yếu, thực lực thấp kém đó vào chỗ chết.

Ôn Tình:.....

Một cách kỳ diệu, hai người này ngươi tới ta đi nói chuyện với nhau một hồi, lại có một chút bình thản, nửa phần hoà hợp, cuối cùng còn trách mắng và thống nhất với nhau về sự không nên thân của đệ đệ mình.

Ôn Ninh:???

Nhiếp Hoài Tang:....!Quỷ tướng quân, hai chúng ta có cần ôm nhau khóc một lát không?

Mọi người:....!Nhiếp tông chủ chắc là cũng bị đoạt xá.

[....! Kim Quang Thiện nói: "Giang tông chủ, vốn đây là việc nhà của ngươi, ta không tiện nhúng tay, nhưng chuyện tới bây giờ, về Nguỵ Anh này, ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu".

Giang Trừng nói: "Kim tông chủ mời nói".

Kim Quang Thiện nói: "Giang tông chủ, Nguỵ Anh là trợ thủ đắc lực của ngươi, ngươi rất coi trọng hắn, điều này chúng ta đều biết.

Nhưng ngược lại, hắn có tôn kính gia chủ là ngươi hay không, chuyện này thật khó nói...!Ngươi chưa bao giờ nghe bên ngoài lan truyền như thế nào ư? Cái gì mà chiến tích của Vân Mộng Giang thị trong Xạ Nhật Chi Chinh đều dựa hết vào một mình Nguỵ Vô Tiện hắn chống đỡ, thật là lời nói vô căn cứ!"

Nghe một câu này, sắc mặt Giang Trừng đã mười phần khó coi.

Kim Quang Thiện lắc lắc đầu, "Sự kiện lớn như bữa tiệc của bách gia, dám vứt hết thể diện của ngươi, nói đi là đi.

Ngày hôm qua sau lưng ngươi lại làm càn hơn nữa, ngay cả câu Ta căn bản không để tên gia chủ Giang Vãn Ngâm này vào mắt! cũng dám nói ra! Người ở đây tất cả đều chính tai nghe được..."

Bỗng nhiên, một giọng nói lãnh đạm vang lên: "Không có".

Kim Quang Thiện đang bày kế rất hăng say, nghe vậy sửng sốt, cũng giống mọi người theo tiếng nói nhìn lại.

Chỉ thấy Lam Vong Cơ ngồi nghiêm chỉnh, gợn sóng bất kinh nói: "Ta chưa từng nghe Nguỵ Anh nói những lời này.

Cũng không nghe hắn biểu lộ nửa phần bất kính đối với Giang tông chủ".

Lam Vong Cơ ở bên ngoài cực kỳ ít nói, ngay cả luận pháp vấn đạo ở Hội Thanh Đàm, cũng...! tích tự như kim...!Ngoại trừ điều này, gần như cũng không chủ động lên tiếng.

Vì vậy Kim Quang Dao bị y cắt ngang, sự kinh ngạc lớn hơn hẳn sự không vui.

Nhưng dù sao cũng là bóp méo câu nói nguyên văn, thêm mắm dặm muối bị người ta phá hỏng trước mặt mọi người, hơi cảm thấy xấu hổ.

Cũng may ông ta xấu hổ không bao lâu, Kim Quang Dao đã lập tức xuất hiện cứu vãn tình hình cho ông ta, kinh ngạc nói: "Phải không? Ái chà, hôm đó Nguỵ Vô Tiện hùng hổ lao lên Kim Lân Đài, nói rất nhiều, câu sau long trời lở đất hơn câu trước, có thể là ý trong câu nói gần như thế, ta cũng không nhớ được".

Trí nhớ của hắn chỉ có tốt hơn chớ không kém hơn Lam Vong Cơ, Nhiếp Minh Quyết vừa nghe đã biết hắn đang cố tình giả vờ hồ đồ, hơi nhíu mày.]

Lông mày của Nhiếp Minh Quyết vừa giãn ra không bao lâu lại nhíu lại, trong lòng Kim Quang Dao biết đây là nhắm vào mình, do dự một phen, chủ động nói: "Đại...!Xích Phong Tôn, ta biết sai rồi, sau này nhất định ở Bất Tịnh Thế chép nhiều lần gia quy Lam thị để ăn năn hối lỗi".

Nhiếp Minh Quyết thu hồi tầm mắt, cho dù nghĩ một đằng nói một nẻo thì thế nào, tương lai một năm, hai năm, mười năm, tóm lại sẽ mài phẳng những suy nghĩ khó lường kia của hắn.

Trước lúc đó, những gì Thiên Thư Thạch này kể, chắc là cũng có thể dạy cho hắn một chút về cách làm người như thế nào.

Nguỵ Vô Tiện bên kia, ngẫm nghĩ một hồi xem trước đó có phải mình quá mức không giữ thể diện cho tông chủ hay không, sau đó mới nói với Giang Trừng: "Ta cảm thấy, cho dù ta tất cung tất kính với ngươi, Kim Quang Thiện này quay đầu cũng có thể nói ta có ý định bất lương, rắp tâm hại người".

Giang Trừng lập tức dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc trìu mến liếc hắn một cái, Kim Quang Thiện là cố gắng hết sức để châm ngòi ly gián, quan trọng không phải là hắn nói cái gì, được chưa.

Giang Trừng: Ngươi chỉ là phải gả ra ngoài, đừng có tự xem mình như một cô nương mà nhạy cảm như thế được không.

Còn nữa, mấy chữ tất cung tất kính ngươi thật sự biết viết như thế nào à?

Nguỵ Vô Tiện:....!Ta như thế là vì ai!

Nguỵ Vô Tiện dứt khoát vùi đầu vào vòng tay Lam Vong Cơ, "Nhị ca ca, ngươi tại sao lại tốt như vậy chứ!".

Lam Vong Cơ: "....." Ôm chặt ~

Kim Tử Hiên: Bày kế người khác, trước mặt mọi người bị vạch trần....!Chữ nhân bên trên chữ Kim (金) đã không còn nữa ư (????).

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 101
Chương 102
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 108
Chương 109
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 124
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...