Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 129

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

[Những ngày Nguỵ Vô Tiện có thể xuống núi không nhiều lắm, bởi vì toàn bộ những vật âm sát trên cả ngọn núi Loạn Tán Cương đều dựa vào một mình hắn trấn giữ, không thể rời đi quá xa, cũng không thể đi quá lâu, hắn lại là người trời sinh tính tình hiếu động, ở yên một chỗ không được, đành phải thường xuyên chạy đến thị trấn nhỏ gần nhất kia dùng danh nghĩa đi mua sắm để đi dạo lang thang.

Bởi vì Ôn Uyển ở trên Loạn Tán Cương lâu rồi, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, không thể cứ nhốt một đứa nhỏ hai tuổi ở cái nơi như thế chơi đất miết, vì vậy một hôm xuống núi mua sắm liền dẫn nó theo.

Thị trấn nhỏ này đã đến rất nhiều lần, Ngụy Vô Tiện quá quen thuộc rồi, sà đến trước chỗ bán rau, lật tới lật lui, đột nhiên cầm lấy một củ khoai, phẫn nộ nói: "Khoai tây này của ngươi đã nảy mầm rồi!"

Người bán rau như gặp đại địch: "Ngươi muốn thế nào?!" Ngụy Vô Tiện nói: "Giảm giá một chút."]

Mọi người:......

Nhiếp Hoài Tang nhận xét: "Lúc trước đọc đến đoạn Hiểu đạo trưởng mua đồ ăn, mắt mù bị coi thường, cân thiếu một chút".

Mặt Hiểu Tinh Trần vô tội.

Nhiếp Hoài Tang lại nói: "Tiểu lưu manh Tiết Dương, chính là mắt sắc miệng độc, hoành hành ngang ngược".

Tiết Dương cười toe toét, rất là đắc ý dào dạt.

Đợi đến khi dọn đường xong xuôi, Nhiếp Hoài Tang lại là bày ra vẻ mặt không biết là cảm xúc gì, mặt đơ nói: "Di Lăng Lão Tổ mua rau củ, soi mói, lợi dụng mọi thứ để trả giá, nhưng mà, ngươi chỉ là mua khoai tây thôi đó".

Nguỵ Vô Tiện từ nhỏ lớn lên ở đầu đường xó chợ không cảm thấy có gì không ổn, tóm được cơ hội giáo huấn Nhiếp Hoài Tang - người không biết vất vả của thế gian, mới nói: "Khoai tây thì làm sao, muốn mua đủ khoai tây cho hơn 50 người ăn, cũng là một vụ mua bán lớn chứ bộ".

Nhiếp Hoài Tang lại một lần nữa khẳng định chí hướng cả đời làm công tử ăn chơi của mình: Không thấy chỗ nào là vụ mua bán lớn cả.

Từ khi nào, Nguỵ Vô Tiện vốn cũng là một công tử thế gia tiêu tiền như nước, thoải mái giao tế, tụ tập bạn bè, lại không ngờ có một ngày còn có thể vì mua mấy đồng khoai tây mà, ờm, tính toán tỉ mỉ.

(Ôn Tình tức giận: Đã nói bao nhiêu lần, phải mua CỦ CẢI!)

Nếu việc này truyền ra, so sánh với những lời bịa đặt của mấy kẻ tiểu nhân bôi nhọ Di Lăng Lão Tổ giết người luyện thi, làm xằng làm bậy, thì không biết lời nào mới là vô căn cứ hơn.

Kim Quang Dao: Đầu óc của một người bình thường đều sẽ không thể tưởng tượng ra sự phát triển thần kỳ thế này.

[Ôn Uyển ngay từ đầu vẫn ôm chân hắn, Nguỵ Vô Tiện đi tới đi lui chọn khoai tây trả giá, Ôn Uyển treo trên đùi hắn, treo một hồi thì ôm không nổi nữa, cánh tay ngắn ngủn mỏi nhừ, thả ra nghỉ ngơi một lát, ai ngờ, chỉ một tích tắc này, dòng người trên đường đã xô đẩy nó ngã trái ngã phải, mất phương hướng...!Đang lúc đầu óc choáng váng, bỗng nhiên đụng vào một cái đùi của ai đó.

Người nọ mang một đôi giày trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, vốn đang đi rất chậm, bị nó đụng vào, lập tức dừng chân.

Ôn Uyển nơm nớp lo sợ ngẩng mặt lên, đầu tiên thấy ngọc bội treo ở bên hông, rồi nhìn đến đai lưng thêu hoa văn mây cuốn, sau đó là cổ áo chỉnh tề không chút cẩu thả, cuối cùng, mới là một đôi mắt lạnh như băng sương, có màu sắc như lưu li.

Cái người xa lạ này đang mang vẻ mặt lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống nó, Ôn Uyển bỗng nhiên một trận sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện ở phía bên kia kén cá chọn canh nửa ngày, cuối cùng vẫn là quyết định không mua chỗkhoai tây đã bị nảy mầm đó, ăn vào không chừng bị trúng độc, còn không chịu giảm giá, bị người bán rau củ khịt mũi coi thường.

Ai ngờ vừa quay đầu lại, Ôn Uyển đã không thấy đâu.

Hắn đại kinh thất sắc, tìm đứa nhỏ khắp con đường, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng khóc ầm ĩ của con nít, vội vàng vọt tới.

Cách đó không xa, một đám người qua đường nhiều chuyện làm thành một vòng chen chúc, đang châu đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ.

Hắn đẩy đám người ra, thoáng chốc mắt sáng bừng lên.

Lam Vong Cơ một thân bạch y, vác kiếm Tị Trần thân thể cứng ngắc đứng trong vòng vây của đám người, thế mà lộ ra vẻ luống cuống hiếm thấy.

Nhìn kỹ lại, Ngụy Vô Tiện suýt nữa cười đến ngã lăn.

Chỉ thấy một tiểu bằng hữu ngã ngồi ở phía trước Lam Vong Cơ, đang nước mắt nước mũi ràn rụa, oa oa khóc thật lớn.

Lam Vong Cơ đi cũng không được, ở lại cũng không xong, đưa tay ra cũng không phải, nói chuyện cũng không phải, sắc mặt nghiêm túc, tựa hồ đang tự hỏi nên làm gì bây giờ.]

Ồ, cuối cùng khoai tây còn chưa mua xong.

Và, Hàm Quang Quân lại hết lần này đến lần khác tới tìm Nguỵ Vô Tiện.

Ngay cả cách tìm người cũng không thay đổi, sẽ cứ chậm rãi thong thả đi trên con đường mà người đó thường đi, tình cờ gặp được, chờ mà xem, chờ câu nói hai người sẽ nói khi đụng mặt, một câu Đi ngang qua chắc chắn là không thể thiếu →_→

Tuy rằng Hàm Quang Quân đi rất chậm đã nửa ngày rồi, nhưng lại gặp tiểu a Uyển ăn vạ trước một bước, khụ.

A Uyển lại bắt đầu ngậm ngón tay:????

Ôn Tình: Rõ ràng là bị doạ khóc được không? A Uyển của chúng ta mới là đứa nhỏ hai tuổi à, đi nhanh một chút còn biến thành lăn lông lốc, giống ăn vạ chỗ nào?

Lần tình cờ gặp được này đã được nhắc tới mấy lần từ lúc bắt đầu đọc đến giờ, Nguỵ Vô Tiện rất là mong chờ xem có câu chuyện cười gì đáng xem không? Đúng vậy, chuyện cười, cho dù đối tượng là đạo lữ đã xác định của mình, cũng không ngăn được trái tim ngo ngoe rục rịch của hắn.

Nguỵ Vô Tiện: Ta chính là nhiều năm không đổi, trêu chọc rồi lại trêu chọc, cười rồi lại cười mới câu được đạo lữ tốt như vậy đó nha ~

Vì vậy, nghe đến đó, hắn liền không chút khách khí nói: "Lam Trạm, hai ta thật là một cặp thiên sanh chú định á nha, nhìn xem, mọi người lan truyền ta là một tên đại ma đầu doạ trẻ con khóc đêm, thì ngươi đã kịp doạ khóc đứa nhỏ rồi ha ha ~"

Lam Vong Cơ mặt mày nghiêm túc: "Ừm"

Hiểu Tinh Trần: Thiên sanh chú định còn có thể dùng như vậy à, phụt ~

Lam Hi Thần mặt đơ: A, đột nhiên có chút đau lòng cho Vong Cơ là thế nào?

[Người qua đường sột sột soạt soạt cắn hạt dưa nói: "Đây là dzụ gì? Đứa nhỏ chút éc gào khóc hù chết người ta."

Có người nói một cách chắc chắn: "Chắc là bị cha nó mắng rồi." Nghe được "Cha của nó", Ngụy Vô Tiện đang trốn trong đám người phụt cười ra.

Lam Vong Cơ lập tức ngẩng đầu lên, phủ nhận nói: "Ta không phải." Ôn Uyển lại không biết người khác đang bàn tán cái gì, con nít khi sợ hãi đều là sẽ gọi người thân, vì thế nó cũng khóc sướt mướt kêu lên: "A cha! A cha hu hu......" Người qua đường lập tức nói: "Nghe thử xem! Ta đã nói mà, là cha của nó!"

Có người tự cho là ánh mắt sắc bén: "Khẳng định là cha, cái mũi khắc ra từ một khuôn, không chạy đi đâu được!"

Có người đồng tình: "Thật đáng thương nha, khóc dữ như vậy, có phải bị cha nó mắng hay không?"

Có người không rõ nội tình: "Phía trước sao thế này? Nhường đường một chút được không? Xe của ta không qua được."

Có người giận mắng: "Cũng không biết bế đứa nhỏ lên dỗ một chút! Để con trai ngồi dưới đất khóc à? Làm cha kiểu gì vậy!" Có người tỏ ra hiểu biết: "Trẻ như vậy, chắc hẳn là lần đầu tiên làm cha rồi, ta năm đó cũng giống vầy nè, cái gì cũng không hiểu, vợ sinh thêm mấy đứa là hiểu ngay, đều phải từ từ học hỏi......"

Có người dỗ đứa nhỏ: "Ngoan đừng khóc, mẹ ngươi ở mô?"

"Đúng rồi, mẹ ở chỗ nào, cha không quan tâm, mẹ nó đâu?"

Giữa làn sóng ồn ào, sắc mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng cổ quái.

Tội nghiệp y từ lúc sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, mỗi tiếng nói hành động đều là quy phạm trong quy phạm, mẫu mực trong mẫu mực, trước nay chưa từng gặp cảnh bị ngàn người chỉ trỏ thế này, Ngụy Vô Tiện cười đến chết đi sống lại, nhưng thấy Ôn Uyển khóc đến sắp sửa tắt hơi, hắn đành phải đứng dậy, làm bộ vừa mới phát hiện ra hai người bên này, kinh ngạc nói: "Ủa? Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Ngụy Vô Tiện hơi trốn tránh đi.]

Lam Hi Thần đột nhiên cảm thấy răng có chút đau, hắn đau răng đồng thời cảm thấy đau lòng cho đệ đệ, nhân tiện bắt đầu đau lòng cho chính mình.

Nghĩ Lam Hi Thần hắn, một tuổi biết nói, ba tuổi đọc sách làm thơ, từ nhỏ đã được mọi người khen ngợi lễ nghi nhã ngôn, cho dù nói bằng phương ngữ Cô Tô, cũng rất dễ nghe, nhưng dùng giọng điệu xưa nay của mình để đọc ra mấy câu nặng chất địa phương như Đây là dzụ gì, Đứa nhỏ chút éc gào khóc hù chết người ta, mẹ ngươi ở mô ư, o((⊙﹏⊙))o??

Nghe những lời này, Lam Khải Nhân tĩnh tâm nãy giờ nhịn không được khoé miệng run rẩy, ngay cả Xích Phong Tôn Nhiếp Minh Quyết luôn nghiêm túc chính trực cũng buồn cười, như Nguỵ Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang, Hiểu Tinh Trần đã cười to thành tiếng, những người khác thì muốn nhịn cũng nhịn không được phải lấy tay áo che mặt, giữ lại vài phần mặt mũi mong manh (cũng chả còn!) cho tông chủ Lam gia.

Lam Hi Thần - người Lam thị thứ hai có thân thể cứng đờ: Ta thật sự chỉ có một chút đau răng.

Người Lam thị thứ nhất có thân thể cứng đờ? Đương nhiên là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ - người thích làm cha, sai rồi, bị làm cha kia.

Chính là ngay cả đối với cha của mình, Lam Vong Cơ từ nhỏ đến lớn cũng chỉ gọi phụ thân theo quy củ mà thôi, đến khi biết được người cùng chung chí hướng với mình là Nguỵ Anh, càng không nghĩ tới cách gọi này sẽ có một ngày rơi vào đầu mình.

Xoay cái cổ cứng ngắc liếc mắt nhìn a Uyển một cái, Lam Vong Cơ cũng không biết mình nên dùng ánh mắt gì để đối đãi với nó.

Nguỵ Vô Tiện sau khi cười xong, chú ý đến ánh mắt của Lam Vong Cơ, trong lòng xúc động.

Nếu Ôn Tình và những người Ôn gia khác cho phép, có lẽ hắn và Lam Trạm sau này có thể nhận a Uyển làm con nuôi.

Thứ nhất, sẽ bảo vệ tốt hơn cho một người thế hệ sau có tiền đồ của chi mạch này của Ôn Tình; Thứ hai, a Uyển trong sách cũng là được mang tới Lam gia nuôi dạy trưởng thành, làm như thế cũng chu toàn cho đoạn duyên kỳ ngộ này; Thứ ba, hắn và Lam Trạm đều là nam tử, đương nhiên không có con ruột, nuôi dạy a Uyển cũng coi như thoả cơn nghiện làm cha, chơi đủ rồi thì vừa vặn cho đi học trên lớp của Lam lão nhân.

Ừm, việc này khả thi đấy, nếu Lam Trạm cũng đồng ý, đợi tìm cơ hội thích hợp nói với Ôn Tình và Lam lão nhân, để xem sao..

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 101
Chương 102
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 108
Chương 109
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 129
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...